Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí đaoMột tiếng động lớn vang lên trong nhà tắm.

Phó Vệ bị Giang Lạc quật ngã trên mặt đất.

Đầu gối của thanh niên tóc đen hung tợn đè lên cổ Phó Vệ. Giang Lạc cúi đầu cười cười, vỗ nhẹ lên mặt Phó Vệ: "Đừng làm những chuyện mà anh Giang không thích, hiểu không?"

Phó Vệ cau mày sờ sờ môi, khóe miệng hắn rách toạc. Không ai ngờ cậu thanh niên ngăn chặn hắn trông mảnh dẻ tới thế nhưng sức mạnh lại khỏe vô cùng.

Giang Lạc nghiêng đầu, híp mắt cười cảnh cáo: "Cậu dám phả khói vào mặt tôi lần nữa thì tôi sẽ ấn đầu thuốc lá vào mặt cậu."

Cậu vừa nói, vừa lấy lá bùa trong túi quần ra rồi dán lên người Phó Vệ.

Giang Lạc không quên cá cược của cậu và Trì Vưu, cậu cần phải tìm ra Trì Vưu cho bằng được.

Phó Vệ vừa có vài nét hao hao vừa không giống lắm. Tuy nhiên thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù sao Giang Lạc không cần phải bỏ tiền mua bùa chú.

Vào thời khắc mấu chốt, Phó Vệ tóm được cổ tay cậu, nhíu mày dè chừng: "Cậu định làm gì?"

Giang Lạc lười nói lời vô nghĩa với hắn, đè đầu gối thật mạnh. Phó Vệ đau đớn la lớn, lực tay cũng nới lỏng ra.

Lá bùa vừa dán thì tiếng cửa phòng tắm bị gõ vang.

"Các cậu không sao chứ?" Giọng Trương Tranh như cố nén cơn thấp thỏm hưng phấn khi xem kịch vui: "Xảy ra chuyện gì hả? Cameraman tới ghi hình nè."

Phó Vệ nhân cơ hội lăn khỏi chỗ, tựa lưng vào cửa phòng ngồi dậy. Tay hắn đặt lên đầu gối để chống đỡ đôi chân dài, nén giận nói: "Má nó cậu điên à?"

Không giống, thật sự không giống.

Nhưng nếu Trì Vưu đã muốn chơi trò "đoán tôi là ai" với cậu thì chắc chắn sẽ không biểu hiện lộ liễu như thế.

Bên ngoài mọi người gấp gáp thúc giục, Giang Lạc đành tiếc nuối đứng dậy, cất bùa rồi ra mở cửa.

Trương Tranh tò mò nhìn vào nhà tắm, thấy máu tươi trên khóe miệng Phó Vệ thì ồ lên: "Phó Vệ, cậu..."

"Sao thế?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Giang Lạc quay đầu nhìn về phía ấy, thấy một người con trai rất đẹp.

Người này là top 2 trong «Next stop, idol» - Tịch Tư. Bên ngoài y đẹp hơn trong TV, sống khiêm nhường lễ phép, rất biết cách chăm sóc người khác.

"Sao lại bị thương vậy?" Tịch Tư nhíu mày: "Cậu đừng chạm vào miệng vết thương, Trương Tranh, mau đến ký túc xá lấy hộp thuốc tới đây."

"Ok anh Tịch." Trương Tranh không nói hai lời lập tức chạy ra ngoài.

Phó Vệ ngồi đó, mặt hầm hầm không lên tiếng.

Triệu Ban cũng không dám hó hé câu nào. Mà hình như Tịch Tư không nhận ra bầu không khí đang dần đông lạnh lại, lo lắng sốt ruột: "Mai ghi hình rồi nhưng cậu như vậy thì lên hình kiểu gì? Để chút nữa tớ hỏi quản lý ký túc xá xem có trứng gà luộc lăn mặt không. Có gì mai nhờ thợ trang điểm che một chút."

Phó Vệ tối sầm mặt: "Không phải chuyện của cậu."

Nếu là người khác có lẽ không ai bằng lòng mặt nóng dán mông lạnh. Nhưng Tịch Tư vẫn giữ nguyên nụ cười, thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở: "Phó Vệ, bớt bớt lại, ở đây có camera."

Giang Lạc lẩn ở phía sau nhìn bọn họ.

Cậu không có ý định bước lên để lên hình ké, cũng không lo cameraman sẽ quay trúng mình, bởi vì đạo diễn đã đồng ý hạn chế cho cậu lên hình nhiều nhất có thể. Thân là một kẻ ngoài cuộc, Giang Lạc vô cùng rõ ràng mấy người này bằng mặt chứ không bằng lòng.

Thú vị rồi đây.

Cậu muốn đứng ngoài quan sát là một chuyện, nhưng có người lại không bằng lòng cho cậu làm khán giả. Không biết là hiền lành thật hay giả, Tịch Tư chủ động nhìn về phía Giang Lạc: "Cậu là người mới hả."

Camera theo y chĩa về phía Giang Lạc.

Giang Lạc híp mắt, quan sát Tịch Tư.

Tịch Tư tiến lại gần mép giường cậu nhìn bảng tên rồi cười nói: "Giang Hoán, tên rất êm tai, lại rất đẹp. Tiểu Hóa, tới đây quay tên đồng đội mới nè."

Thực tập sinh tên Tiểu Hóa thở dài, nghe lời tới quay tên Giang Lạc.

Rõ ràng đang cố ý cho Giang Lạc thêm thời gian lên sóng.

Nếu Giang Lạc là một thực tập sinh đơn thuần, đoán chừng cậu sẽ biết ơn Tịch Tư lắm.

Ống kính đen như mực chuyển từ phía bảng tên sang mặt Giang Lạc, ống kính tròn vo như tròng mắt không con ngươi. Giang Lạc tùy ý nhìn vào ống kính một chút, lại đột nhiên dừng lại.

Một cảm giác nhớt nhát khi bị theo dõi chợt ập đến, luồn vào trong từng ngóc ngách rồi gặm nhấm từng lớp da thịt Giang Lạc. Giống như có ai đó đang nhìn cậu thông qua chiếc camera này, không, có lẽ đã nhìn cậu từ rất lâu, hẳn là khi cậu bước vào «Next stop, idol» này. Lúc cậu đang theo dõi người khác cũng là lúc cậu bị kẻ khác dõi theo... Chẳng qua cậu không phát hiện ra được.

Bây giờ, con mắt đó như đang đùa giỡn với con mồi. Nó trồi lên mặt nước cố ý để Giang Lạc phát hiện.

Cơn lạnh lẽo bất giác vọt tới từ phía sau lưng. Giang Lạc lạnh lùng nhìn ống kính, lông tơ trên người tức khắc dựng hết lên.

Cameraman bỗng lảo đảo về sau hai bước, mặt mũi đầy mồ hôi thả máy quay xuống, hoảng sợ nhìn Giang Lạc: "Anh, anh Tịch, ánh mắt cậu ấy đáng sợ quá!"

Trong giây phút đó, hắn có cảm giác người này sắp giết mình tới nơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Giang Lạc.

Thế nhưng ánh mắt Giang Lạc không hề kỳ lạ chút nào. Cậu khó hiểu hỏi: "Mắt tớ đáng sợ chỗ nào vậy?"

Tiểu Hóa ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt Giang Lạc quá đỗi bình thường, đuôi mắt còn vương chút nét cười, không những không đáng sợ mà còn rất xinh đẹp. Dường như ánh mắt hắn nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác của riêng hắn.

"Xin lỗi..." Rốt cuộc hắn nói.

Hai người Tịch Tư không nấn ná trong phòng họ nữa. Ồn ào một trận như vậy nên thời gian cũng không còn sớm, Giang Lạc đi tắm rồi lên giường. Trước khi ngủ, Trương Tranh chuẩn bị tắt đèn thì nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của Phó Vệ vang lên cuối giường: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng tắt đèn."

Trương Tranh nhìn sang phía Giang Lạc theo bản năng: "Giang Hoán ơi, cậu để đèn ngủ được không?"

Giang Lạc miễn cưỡng nói: "Tớ sao cũng được."

Phó Vệ lạnh lùng nhìn Trương Tranh: "Nếu cậu không muốn chết thì đừng tắt đèn."

Trương Tranh cho rằng Phó Vệ đang đe dọa mình, bèn hít thật sâu rồi khó chịu trở về chỗ ngủ. Lúc lên giường, cậu ta treo quần áo ngay mép giường làm rèm che.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Giang Lạc ngủ một giấc ngắn rồi thức dậy vào lúc mười hai giờ đêm. Trong ký túc xá tiếng hít thở đã trầm ổn, những người khác cũng đã ngủ. Giang Lạc chui vào chăn bông che ánh đèn lại, sau đó lấy điện thoại ra.

"Bao giờ hành động?"

Lục Hữu Nhất nói: "Bên tôi chưa ai ngủ cả, chắc phải muộn hơn chút."

"Tớ cũng cần thêm tí nữa." Diệp Tầm nói: "Trong phòng tớ có người kỳ lạ, cậu ta có thù sâu nặng với tớ hay sao ý."

Đang trò chuyện, chợt điện thoại hiển thị một dòng tin nhắn. Giang Lạc tùy tiện mở ra xem, bên trong chỉ có năm chữ: [Em tìm thấy tôi chưa?]

Số điện thoại gửi tin đến rất lạ, nội dung cũng không đề tên, nhưng Giang Lạc nhìn ngay đã biết chủ nhân của nó là ai.

Cậu tắt điện thoại, vội vàng nhoài người ra ngoài nhìn lên giường trên

Phó Vệ quay lưng về phía ngoài giường, hai tay không hề cầm điện thoại.

Giang Lạc quay trở lại giường, lại một tin nhắn khác xuất hiện trên điện thoại.

[Nếu ngày đầu tiên có thể tìm được tôi, có khi nó lại là một niềm vui nho nhỏ đấy.]

Rõ ràng chỉ là những dòng chữ bình thường, nhưng qua tin nhắn này Giang Lạc lại có thể thấy được gương mặt hả hê của Trì Vưu - kẻ mà cậu hận đến tận xương tủy. Cậu cười lạnh một tiếng, gọi lại cho số di động đó.

Thấp thoáng có tiếng chuông điện thoại phát ra ngoài cửa.

Giang Lạc túm áo khoác đang treo khoác lên người rồi thoăn thoắt đi ra ngoài, bước chân nhanh như bay. Trong hành lang đèn vẫn còn sáng nhưng không có lấy một bóng người, mấy con thiêu thân vo ve quanh bóng đèn.

"Reng reng reng."

Tiếng chuông điện thoại vang lên phía cuối hành lang.

Giang Lạc sửa lại áo khoác, bước từng bước vào bóng tối.

Cuối hành lang có một lối đi thoát hiểm, đèn cầu thang thì đã bị tắt. Trước cầu thang, một chiếc điện thoại đơn độc reo không ngừng.

Thoạt nhìn không khác gì một cạm bẫy ngu ngốc thô thiển, Giang Lạc nhìn khắp nơi xung quanh điện thoại.

Cầu thang tối đen như mực, đèn ngoài hành lang cũng không sáng tỏ, đèn báo ở lối thoát hiểm cũng không. Giang Lạc bỗng nhớ đến một câu mà Phó Vệ đã nói: "Nếu không muốn chết thì đừng tắt đèn."

Có thật câu nói này là một lời đe dọa không?

Nếu tắt đèn rồi thì sẽ thế nào?

Điện thoại không ai bắt máy ngừng đổ chuông, Giang Lạc lại gửi thêm một tin nhắn.

[Anh hoàn toàn biến mất mới chính là niềm vui của tôi.]

Gửi tin nhắn xong, Giang Lạc

hìn chằm chằm chiếc điện thoại ở cầu thang. Quả nhiên điện thoại sáng vụt một cái rồi tắt, Giang Lạc nghĩ trong đầu, Trì Vưu có xuất hiện không?

Nhưng sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, ngược lại là điện thoại cậu sáng lên.

Điện thoại trước mặt không ai đụng vào gửi cho cậu một tin nhắn: [Em thú vị như vậy, sao tôi nỡ rời khỏi em?]

Giang Lạc: "..."

Cậu bình tĩnh đặt điện thoại xuống rồi nhìn xung quanh, thế là tìm thấy chốt mở đèn trên vách tường.

Lúc này trong lòng một người vừa tài giỏi vừa dũng cảm như Giang Lạc tràn đầy tức giận, cậu thẳng tay tắt hết đèn.

Giữa đêm tối truyền đến tiếng chửi mắng của cậu.

Ba bóng đèn hành lang đều tắt ngúm.

Chớp mắt tối đen, Giang Lạc thấp thoáng thấy bóng dáng ai đó đứng dưới màn đêm, giống như là người.

Cậu sửng sốt, lập tức mở đèn.

Không gian sáng bừng, song vẫn không có gì trên hành lang. Nơi vừa rồi có người đứng không thấy gì cả.

Ngón tay Giang Lạc vuốt ve chốt mở rồi tắt đèn thêm lần nữa.

Bóng người gầy gò tiều tụy lại hiện ra, nhưng khác với lúc nãy, bây giờ nó quay mặt về phía Giang Lạc.

Cảm giác bị thứ gì đó để mắt đến cực kỳ khó chịu.

Hơi thở Giang Lạc cứ nhè nhẹ, cậu mở đèn, dưới ánh đèn, lại không hề có gì cả.

Nhưng trên hành lang trống trải, dường như có một con quỷ ẩn hiện mà mắt người không nhìn thấy được. Không biết nghĩa là sợ hãi, Giang Lạc lại tắt đèn đi.

Nhưng cái bóng mới vừa cách xa cậu hai mươi mét bỗng lại gần Giang Lạc, cách cậu một đoạn khoảng ba mét là cùng.

Giang Lạc lập tức mở đèn.

Bóng đen biến mất.

Trong giây phút ngắn ngủi, trán Giang Lạc ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ một giây nữa thôi, cậu cảm giác cái bóng đó sẽ vồ tới.

Mặc dù lần này nguy hiểm nhưng Giang Lạc có thể thấy rõ được hình dáng bóng đen. Cơ thể héo úa cao gầy, cánh tay rũ xuống gần đầu gối, trên mặt không có mắt mũi miệng.

Đó là thứ gì?!

Giang Lạc lại nhớ đến hình dáng của cái bóng, sau khi khắc từng chi tiết vào trí nhớ, tim cậu cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nếu như sau khi tắt đèn thật sự xuất hiện thứ như vậy, nghĩa là Phó Vệ cũng đã biết điều gì đó.

Giang Lạc chợt nhớ ra, lần đầu tiên tắt đèn, cái bóng đó đứng ở đâu nhỉ?

Cậu ngẩng đầu, đi về phía chỗ quái vật đang đứng. Vừa bước được một bước, di động của Giang Lạc đổ chuông.

Nhưng rõ ràng điện thoại cậu để chế độ im lặng.

Cậu dừng lại, lấy điện thoại ra. Trên màn hình là chuỗi cuộc gọi nhỡ từ một số điện thoại xa lạ, cũng chính là số điện thoại mà Trì Vưu dùng để nhắn tin cho cậu.

Giang Lạc mím môi, quay đầu nhìn về phía lối đi ở cầu thang. Trong lối đi đó, có một chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng.

Giang Lạc bấm nút nghe, áp điện thoại vào tai.

"Tôi không để em đi đâu." Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói: "Sao em đi được cơ chứ."

Giang Lạc tắt điện thoại.

Nhưng ngọn đèn cách cậu xa nhất bỗng nhiên vụt tắt.

Cánh tay Giang Lạc cứng đờ, cậu lại giơ điện thoại lên: "Trì Vưu, anh đang đe dọa tôi ư?"

Cậu nhìn chằm chằm về khoảng tối phía xa, nhưng dưới màn đêm cái bóng ma cao lêu nghêu không hề xuất hiện.

Có điều Giang Lạc biết, con quái vật ấy đang núp ở đâu trong bóng tối.

"Tôi chỉ muốn tiếp tục chơi với em thôi." Người đàn ông kia hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bây giờ, em nên trả lời câu hỏi của tôi."

Kiên nhẫn mà Trì Vưu cho Giang Lạc khiến người ta phải kinh ngạc.

Nhưng dường như ngay cả hắn cũng không nhận ra được điều đó.

Giang Lạc xoa thái dương, mỗi lần Trì Vưu xuất hiện thì hắn đều dễ dàng chọc cậu phát điên. Tên ác quỷ giẫm lên thần kinh của Giang Lạc trò chuyện vui vẻ, còn Giang Lạc chỉ muốn cầm dao chém hắn thành muôn mảnh.

"Theo tôi ấy..." Giang Lạc mỉm cười: "Anh ác quỷ à, lúc anh quyết định trò chơi này thì bản chất của nó đã không công bằng rồi."

Ác quỷ nở nụ cười nhè nhẹ: "Ồ?"

"Tôi vừa phải tìm anh lại vừa phải đảm bảo mình không hại chết Trì gia, thỏa mãn hai điều kiện này mới có thể lấy được phần thắng." Thanh niên tóc đen khoanh tay, ánh mắt trào phúng: "Nhưng anh thì khác. Anh chỉ cần chờ tôi thất bại một trong hai là có thể chiến thắng trò chơi này."

Anh ác quỷ "ồ" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy nhỉ."

Giang Lạc nói: "Dầu gì lúc sống anh cũng là người có tăm có tiếng, sao chết đi lại biến thành ác quỷ bắt nạt người khác thế này?"

Ác quỷ bật cười: "Em nói đúng."

"Vậy sửa quy tắc một chút."

Ở một nơi nào đó.

Trì Vưu vươn bàn tay tái nhợt.

Một con mèo hoang đi ngang qua bị hắn tóm lại.

Mèo hoang kêu lên một tiếng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo. Thoáng chốc, mèo hoa chìm đắm trong sự âu yếm của hắn, nó chủ động vươn cổ để bàn tay lạnh lẽo như băng xoa cằm mình.

Tay Trì Vưu nhẹ nhàng vòng qua cổ con mèo.

Con mồi ngoan ngoãn nằm trong tay hắn, giống như Giang Lạc đang cúi đầu trước hắn vậy.

Giọng hắn rất vui nhưng bàn tay không hề buông lỏng, con mèo không thể nào thoát khỏi tay hắn được.

"Nếu muốn công bằng, vậy em cũng không được dùng vòng tay và bùa của mình. Nếu em hoàn thành hai điều này, tôi sẽ tiết lộ thêm một bí mật." Ác quỷ trầm giọng nói: "Nhưng bù lại em cũng phải bỏ ra gì đó chứ."

"Mỗi buổi tối, em phải nói cho tôi biết em đoán tôi là ai, nếu như em đoán sai, vậy thì..." Ác quỷ trầm ngâm một lúc: "Em phải chịu một hình phạt nho nhỏ."

Lời vừa dứt, điện thoại cũng tắt..

Trì Vưu chầm chậm sờ mèo, tự nhủ: "Nên trừng phạt em ấy thế nào nhỉ."

Mèo hoang trong tay như biến thành Giang Lạc, hơi thở của nó dần trở nên khó khăn. Nó đột nhiên phát điên cắn vào tay Trì Vưu, vung loạn chân tay, móng vuốt rạch lên tay hắn một đường máu, rồi lập tức nhảy đi không thấy đâu.

Giang Lạc bóp chặt điện thoại, mặt mày tối sầm. Cậu quay người đi về nơi quái vật đứng lúc trước, không ngờ lại đứng trước phòng của mình.

Cậu đẩy cửa, trong ký túc im lặng, lá cây ngoài cửa sổ khẽ đung đưa, như có một con mèo hoang vừa vụt qua.

Giang Lạc đến giường ngồi xuống.

Bóng đen đó là gì, tại sao nó lại đứng ngoài cửa căn phòng này, là tình cờ hay có ý nghĩ nào đó sâu xa?

Trì Vưu chó chết.

Đã bận còn thêm loạn.

Giang Lạc nhìn xung quanh.

Dù cho bên trong phòng sáng bừng nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy, một khi tắt đèn thì quái vật đó sẽ theo cậu.

Khi nãy là cách ba mét, nếu tắt đèn thêm lần nữa, e là sẽ cách sát mặt Giang Lạc mất.

Giang Lạc đứng phắt dậy, đi vào nhà tắm, lấy ba xu tiền trong túi ra.

Theo sự hiểu biết của Giang Lạc, xem quẻ và xem bói là hai thứ khác nhau. Xem quẻ nói chung là quẻ dịch, câu hỏi đặt ra rất mơ hồ. Giống như quẻ "đại hung" mà Phùng Lệ đã từng coi cho Giang Lạc ở vòng ba, chỉ ra hoàn toàn chữ đại hung nhưng không nói rõ chi tiết.

Xem bói sẽ cặn kẽ hơn một chút, có thể ra được đáp án xác thực. Giống như việc người ta bị mất đồ, coi quẻ sẽ ra là có tìm lại được hay không, nhưng xem bói sẽ biết nó mất ở hướng nào.

Tuy nhiên muốn xem bói thì phải đặt câu hỏi rõ ràng. Mất cái gì, mất khi nào, nhưng người huyền học chủ yếu lại hỏi những câu không có đáp án nên không thể ra vấn đề cặn kẽ. Giống như bây giờ vậy, Giang Lạc không biết rốt cuộc ai là Trì Vưu, muốn hỏi kỹ hơn cũng không thể hỏi được, cậu chỉ đành đặt ra một câu hỏi mơ hồ để tìm một kết quả đại khái.

Quẻ thứ nhất làm nóng người, Giang Lạc hỏi một câu khá vô ích: "Tôi nên làm gì để đối phó với kẻ địch?"

Ba đồng tiền được ném liên tục, và quẻ cuối cùng bày ra trước mặt Giang Lạc: Quẻ Tổn.

(Tổn: Mất, tổn hại)

Giang Lạc: "..."

Cái tên này đại biểu cho một quẻ không thuận lợi.

Mà sự thật chính là thế. Quẻ tổn là quẻ hạ hạ, nhưng là một quẻ đặc biệt trong những quẻ hạ hạ.

Sự xuất hiện của nó chưa chắc đã là một điều xui rủi. Nếu có thể nghịch chuyển thì có khi cũng đại biểu cho cục diện đôi bên cùng có lợi, hoặc đổi thành cục diện chủ phương gây thiệt hại cho khách phương.

Quẻ tổn mang ý cân bằng.

Nghĩa là Giang Lạc sẽ mất đi đôi chút lợi ích, nhưng nếu lấy tổn thất của mình làm mồi nhử, lấy nhu thắng cương, thì có thể khống chế được đối thủ mạnh và đạt được càng nhiều lợi ích hơn nữa.

Thậm chí Giang Lạc có thể dùng mồi nhử này để gây tổn thương nghiêm trọng lên cho đối phương

Dù là quẻ hạ hạ nhưng vẫn có cơ hội xoay chuyển. Giang Lạc an ủi bản thân xong rồi nhưng vẫn không rõ "lấy tổn thất của mình làm mồi nhử" là có ý gì.

Thôi, nghĩ mãi không ra thì tốt nhất không nghĩ ngợi gì nữa.

Giang Lạc nhặt đồng tiền lên, bắt đầu tính quẻ cho Phó Vệ, Trương Tranh và Triệu Ban.

Cậu không thể nào hỏi thẳng ba người họ có phải là Trì Vưu hay không nên đành tìm phương pháp quanh co: "Ba người họ có hại tôi không."

Kết quả ra ngoài mong đợi, trừ Phó vệ ra thì cả Trương Tranh và Triệu Ban đều hơi thù địch với cậu.

Giang Lạc nhíu mày, liếc mắt sang tấm gương, cảm thấy khá có lý.

Dù sao đối với họ thì Giang Lạc cũng là đối tượng cạnh tranh.

Cậu ném đồng xu vào túi, thôi bỏ đi, chán ngắt.

Cách xem bói đầu tiên này vô dụng quá, dù sao người thù ghét Giang Lạc cũng không phải mỗi Trương Tranh và Triệu Ban.

Trong quẻ vẫn không nhìn ra được Phó Vệ là bạn hay thù, cần phải để ý đến hắn nhiều hơn.

Thoáng chốc trời đã sáng, cuối cùng Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm cũng ra khỏi cửa, ba người họ vội vàng rời khỏi ký túc xá để đến trường quay.

Nhưng cả ba không hề phát hiện thứ gì ở đó cả. Vì không thu hoạch được gì nên đành quay về ký túc xá.

"À phải rồi, Diệp Tầm." Giang Lạc hỏi: "Cậu nói trong ký túc xá có người thù ghét cậu hả?"

Diệp Tầm lắc đầu, ánh sáng ấm áp của đèn đường chiếu lên đôi mắt đen láy của Tiểu Phấn: "Cậu ta là Trương Phong, tớ nghe phong phanh cậu ta có xung đột với thực tập sinh đã chết ở phòng luyện tập lúc trước. Tớ ngủ ở chiếc giường của thực tập sinh đã chết, cậu ta đẩy tớ rồi còn nói một câu "mắc gì cậu lại thay thế cậu ấy", nghe giống như đang bất bình thay cho người đã chết vậy."

Điểm kỳ lạ nằm ở chỗ đó.

Rõ ràng khi còn sống quan hệ của họ không tốt, sau khi chết rồi tại sao lại ghét việc Diệp Tầm chiếm chiếc giường của người ta?

Diệp Tầm bỗng cảm thấy mình sắp phát hiện được gì đó.

Thật ra không phải Trương Phong bất bình thay cho người cũ, mà hắn dùng cách này để dấy lên cơn giận và nỗi sợ của Diệp Tầm.

Đêm đầu tiên khi đến đây chỉ lấy được chút nghi vấn này. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Giang Lạc uể oải đi sau nhóm người, vừa ngáp vừa chậm chạp tiến vào sảnh quay rồi đứng phía cuối hàng.

Đám đông thành công che chắn cậu. Lục Hữu Nhất và Diệp tầm đứng phía sau cùng, ba người là ba con cá mặn* không hề muốn lộ diện một chút nào.

*Cá mặn: thích nhàn nhã, lười biếng, không có ý chí phấn đấu

Nhưng họ không ngờ được rằng, có người còn cá mặn hơn cả bọn họ nữa.

Nhân viên công tác đen mặt nói: "Tư Quy lại đến muộn?"

Đám người cười ầm lên, có ai đó còn nói với giọng bỡn cợt: "Sao mà không tích cực chút nào thế. Cậu ta lại tới muộn à?"

"Ngày nào cũng trưng cái mặt hung thần ác sát, má ơi, tôi chung phòng với cậu ta, bị hù suýt chết luôn đấy."

"Ha ha ha các cậu đừng nói bậy, rõ ràng Kiều Kiều đáng yêu thế cơ mà!"

Lục Hữu Nhất mệt mỏi nói: "Tôi cũng quen một người bạn tên là Kiều Kiều, cậu ấy đáng yêu lắm."

Giang Lạc dừng lại, vỗ tay người trước mặt: "Này bạn gì ơi, Kiều Kiều là ai thế?"

Anh bạn phía trước cười lớn đáp: "Kiều Kiều là thực tập sinh kém cỏi nhất công ty chúng tôi. Ca hát, nhảy múa đều không biết tí gì, chỉ biết xị cái mặt suốt ngày, nhưng tôi thấy cậu ấy hài hước lắm. Ngày đầu tiên đánh giá thứ hạng trình diễn, huấn luyện viên hỏi cậu ấy tên gì, cậu ấy bảo tên khai sinh là Kiều Kiều, ở nhà thường được gọi là Ma Quỷ. Không biết người ở đâu mà lại phát âm Tư Quy thành Ma Quỷ được, phụt... Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi. Lúc ấy chúng tôi ai cũng cười ầm lên, cả huấn luyện viên cũng nhịn không được phải bật cười hỏi cậu ta vì sao lại tham gia chương trình. Cậu biết cậu ta trả lời sao không?"

"Cậu ta bảo có người nói với mình rằng nếu tham gia chương trình thì bạn bè có thể nhìn thấy mình. Mà bạn bè trông thấy thì sẽ tìm cậu ta."

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi