Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Cung Hoàn Sơn nói: "Vậy thì chắc cũng ít nhiều hiểu tính hắn, thằng nhóc này trẻ tuổi thịnh, rất thích làm náo động. Cán bộ Trẻ tuổi cân nhắc chuyện không được đầy đủ, thiếu cái nhìn đại cục."

Lương Khang mỉm cười lắng nghe, hắn tuy rằng vừa tới Bắc Cảng, nhưng cũng đã nhìn ra Trương Dương co không ít kẻ địch ở Bắc Cảng, có thể khiến lãnh đạo trực tiếp trước mặt người ngoài quở trách hắn làm sai, đủ thấy Cung Hoàn Sơn chán ghét Trương Dương tới mức nào, có điều Lương Khang cũng nhìn ra một chuyện khác, đó chính là trình độ chấp chính Cung Hoàn Sơn người này cũng không được tốt lắm, thân là thị trưởng Bắc Cảng, người này miệng hình như hơi lớn một chút, Lương Khang tuy rằng làm kinh thương nhưng nhưng hắn cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, từ nhỏ cũng học được chút trình độ của cha anh, nhãn giới tất nhiên không giống bình thường, nhìn thấy biểu hiện của Cung Hoàn Sơn, tất nhiên bất giác so sánh với cha anh, vừa so sánh cao thấp là hiểu ngay.

Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, Triệu tổng của chúng tôi đã nói qua, nhà máy nhất định phải xây ở góc Thương Gia, nếu quý thành phố ngay cả điều kiện đơn giản như vậy cũng không thể đáp ứng, như vậy Thái Hồng của chúng tôi chỉ có thể một lần nữa cân nhắc lại kế hoạch xây dựng phân nhà máy."

Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện này tôi có thể cam đoan với các anh, khu đất của góc Thương Gia nhất định sẽ cắt cho các anh, sẽ không trở thành chướng ngại trong hợp tác của chúng ta."

Cơ Nhược Nhạn không tin cam đoan của Cung Hoàn Sơn, thủ đoạn của Trương Dương cô ta đã lĩnh giáo, Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, gần đây trên xã hội thượng lưu truyền một số lời đồn đại bất lợi đối với Thái Hồng chúng tôi, có những điều đã tạo thành tổn hại tới chúng tôi trên danh dự."

Cung Hoàn Sơn biết rồi còn giả bộ hồ đồ nói: "Có ư? Các giới của Bắc Cảng trước giờ vẫn có thái độ hoan nghênh đối với Thái Hồng, lời đồn đại trên xã hội cũng không thể tin được."

Lương Khang mỉm cười nói: "Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, thị trưởng Cung trăm ngàn lần đừng coi thường lực lượng của lời đồn."

Trần Cương nói: "Phương diện này tôi cũng có nghe nói một chút, hôm nay đọc được một bài báo trên nhật báo Đông Nam, có nội dung ám chỉ tập đoàn Thái Hồng của các anh."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Bí thư Trần cũng đọc à?"

Trần Cương gật đầu nói: "Bài văn đó viết rất không khách quan, cũng không biết vì sao lại được đăng. Hiện tại truyền thông tin tức thiếu đạo đức quá, người viết bài đó tên là Lương Đông Bình, là người của khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, cô nói xem một người của khoa tuyên truyền Ủy ban thể dục thể thao như hắn tại sao lại quan tâm tới công nghiệp và hoàn cảnh?"

Trần Khải nói: "Lương Đông Bình đó trong giới tin tức cũng có chút danh tiếng, trước đây bởi vì nhảy lầu ở đối diện chính phủ tỉnh mà bị giáo dục lao động, đúng rồi, hắn được Trương Dương điều đến Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, bài văn này chắc không phải là Trương Dương bày mưu đặt kế bảo hắn viết chứ?" Hai anh em kẻ xướng người hoạ hướng đầu mâu về phía Trương Dương.

Trần Cương cố ý nghiêm mặt nói: "Trần Khải, chuyện không có chứng cớ trăm ngàn lần nói lung tung."

Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: "Thật ra chuyện này chúng tôi đã bắt tay vào điều tra rồi, bất kỳ hành vi bôi nhọ Thái Hồng chúng tôi đều sẽ không được phép, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn."

Cung Hoàn Sơn nói: "Làm việc tốt thường gian nan, tôi tin tất cả chướng ngại tới sự hợp tác giữa Thái Hồng và chúng tôi đều sẽ bị tiêu trừ, chờ Triệu tổng trở về Bắc Cảng, chúng ta có thể chính thức ký hợp đồng."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Thị trưởng Cung, chuyện góc Thương Gia chưa được giải quyết triệt để thì không thể đạt được điều kiện để ký hợp đồng."

Lương Khang cười nói: "Tôi thấy chắc không có vấn đề gì đâu, hiện tại thị trưởng Cung đã cam đoan rồi, Tân Hải là hạt thành phố của Bắc Cảng, Trương Dương có năng lực đến mấy cũng phải nghe theo thị trưởng Cung mà phải không?" Lương Khang miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, nếu Cung Hoàn Sơn nói Trương Dương chịu nghe thì đã không dẫn tới cục diện bế tắc như đến bây giờ.

Cung Hoàn Sơn cảm thấy mặt nóng bừng, y luôn cảm thấy lời nói của Lương Khang hình như đang châm chọc mình, đương nhiên y cho rằng mình rất có thể đã nghĩ nhiều rồi, Cung Hoàn Sơn nói: "Yên tâm đi, hợp tác giữa Bắc Cảng và Thái Hồng sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, vấn đề của Trương Dương chúng tôi sẽ giải quyết."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Tôi tin thành ý của thị trưởng Cung, nếu phía Bắc Cảng có thể cân nhắc tới lợi ích của xí nghiệp ngoại lai như thị trưởng Cung thì tốt rồi."

Bữa cơm này Cung Hoàn Sơn ăn cũng không thoải mái chút nào, y có thể nhìn ra rõ ràng, bất kể là Lương Khang hay là Cơ Nhược Nhạn đối với mình tôn kính chỉ là ngoài mặt, đám người này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng căn cơ đều rất sâu, nói cách khác, người ta đều là ngậm chìa khóa vàng tới thế giới này, khác với loại người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như y, Cung Hoàn Sơn thậm chí từ trên người bọn họ tìm được điểm giống nhau với Trương Dương.

Sau khi tiệc tối chấm dứt, mọi người ai đi đường nấy, Trần Cương và huynh đệ Trần Khải đi cuối cùng, Trần Khải nói: "Đại ca, thị trưởng Cung tối nay hình như không cao hứng lắm."

Trần Cương cười nói: "Trong khoảng thời gian này hắn quả thực không thuận lòng lắm, thằng ôn Trương Dương khiến gà chó cũng không yên."

Trần Khải nói: "Em thật sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người phải chịu đựng hắn?" Từ khi bị Trương Dương đá đi, hận ý của Trần Khải đối với Trương Dương vẫn ẩn sâu trong lòng.

Trần Cương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Em cứ chờ mà xem, hắn không đắc ý được bao ngày nữa đâu."

Trần Khải nói: "Anh, anh là nói thị lý muốn..."

Trần Cương lắc đầu, nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc đó cũng không phải là dễ đối phó đâu!" Y ngáp một cái rồi nói: "Gần đây công tác bận quá, tinh thần có chút khẩn trương, cần thả lỏng."

Trần Khải đại ca đại ca nói như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, hắn đương nhiên minh bạch ý tứ của đại ca, Trần Khải nói: "Gần đây Thiên Nhai có hai ca sĩ mới, hay là chúng ta đi nghe thử chút nhé?"

Khóe môi Trần Cương lộ ra nụ cười hiểu ý: "Được, được!"

Trần Cương đi vào Thiên Nhai lập tức bị tiếng ca từ trên sân khấu truyền đến hấp dẫn, y nheo mắt nhìn lên chính giữa sân khấu, nữ ca sĩ mặc trang phục diễn xuất màu vàng đang biểu diễn rất thâm tình.

Trần Khải nói khẽ: "Cô ta tên là Đới Lâm, rất có danh tiếng, thế nào? Anh nếu thích thì em sẽ an bài."

Trần Cương cười cười, lúc này quản lí của Thiên Nhai Trần Thanh Hồng ra đón, nhìn thấy huynh đệ Trần Cương, cô ta cười rất quyến rũ, Trần Khải vẫy vẫy tay với cô ta, Trần Thanh Hồng lả lướt đi tới trước mặt bọn họ: "Anh Khải tới rồi!" Cô ta không chào Trần Cương, là vì cô ta biết tính tình của Trần Cương, y không thích người khác chào hỏi y. Mà quan hệ giữa Trần Thanh Hồng và Trần Khải rất tốt, hai người còn là huynh muội kết bái, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cô ta cũng có thể gọi Trần Cương một tiếng anh trai.

Trần Khải gọi Trần Thanh Hồng sang một bên, ghé vào tai cô ta rồi thì thầm vài câu, Trần Thanh Hồng mặt mày hớn hở gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Khải: "Cô ta ra giá rất cao."

Trần Khải nói: "Có giá là tốt rồi."

Trần Thanh Hồng gật đầu, cô ta vẫy vẫy tay về phía xa xa, nói: "Bối Bối. Đưa hai vị khách nhân tới phòng 7!"

Một giọng nói thanh thúy vang lên, Trần Cương đưa mắt nhìn lại, hai mắt y đột nhiên sáng ngời, người ta tuổi càng làng thì cầng dễ bị thanh xuân đả động, nữ nhân viên phục vụ trước mắt tràn ngập sức sống thanh xuân, tuy rằng không trang điểm đậm, nhưng lại có cảm giác như phù dung trong suốt, khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ so hàng với hàng, trong lòng Trần Cương thầm so sánh cô gái này với nữ ca sĩ trên sân khấu, đánh giá đối với người sau chỉ còn lại có bốn chữ dung chi tục phấn. Trần Cương hiểu rõ mình thích gì, mình muốn gì.

Tang Bối Bối công tác được vài ngày ở Thiên Nhai rồi, bởi vì Trương Dương, Trần Thanh Hồng đối với cô ta cũng rất chiếu cố. Bình thường cũng chỉ bảo đi đưa rượu dẫn đường, khách nhân Thiên Nhai đều rất thần bí, đa số cũng đều rất giữ mình. Ít nhất cho tới bây giờ Tang Bối Bối vẫn không gặp bất kỳ phiền toái gì.

Cô ta đưa huynh đệ Trần Cương tới phòng 7, ánh mắt của Trần Cương từ đầu đến cuối không rời khỏi Tang Bối Bối, ngay cả Trần Khải cũng cảm thấy được dị thường của đại ca, sau khi gọi rượu. Tang Bối Bối xoay người rời đi, Trần Cương nhìn bóng dáng của Tang Bối Bối, cho đến lúc cửa phòng đóng lại y mới lắc đầu.

Trần Khải cười nói: "Đại ca, anh thích cô ta à?"

Trần Cương không trả lời, mà là thấp giọng nói một câu: "Vưu vật!"

Trần Khải nói: "Tiểu cô nương mà thôi. Loại nha đầu này thì hiểu được cái gì là phong tình đâu."

Trần Cương nói: "Mày thì biết cái gì, thanh thuần vẫn tốt hơn!"

Trần Khải cười nói: "Nếu đại ca thích. Lát nữa em bảo Thanh Hồng an bài cô ta tới đây rượu."

Trần Cương mỉm cười nói: "Anh không thích uống rượu."

Trần Khải nghe ra ẩn ý của đại ca, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, đại ca hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện này không giữ được mình, người hơn năm mươi rồi mà vẫn cứ thích đi thẳng vào chủ đề.

Khi Hai huynh đệ đang nói chuyện thì Tang Bối Bối bưng rượu vào.

Trần Khải đặt một xấp tiền lên khay, phải hơn một ngàn, Tang Bối Bối ngây ra một thoáng, nghĩ thầm hay rồi, gặp thằng ngu rồi. Ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn Trần Khải một cái, cái này gọi là tiền boa, không lấy thì phí, cô ta cầm một ngàn đồng rồi cất đi, cười nói: "Cám ơn tiên sinh!" Cầm tiền của người ta thì nói sao cũng phải tươi cười chút chứ.

Trần Khải nói: "Không có gì, cô nương, chỉ cần cô có thể khiến đại ca tôi cao hứng thì đây mới chỉ là chút lòng thành thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi