Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: "Giết anh không phải là quá tiện nghi cho anh ư? Tôi không ngại nói với anh, chuyện đêm nay tôi đã quay lại hết rồi, anh chờ ngồi tù đi!"

Trong ánh mắt Trần Khải tràn ngập vẻ khủng bố, chỉ cần Trương Dương truy cứu chuyện này, hắn khẳng định bị phán có tội.

Tang Bối Bối nói: "Nói nhiều với hắn làm gì? Đưa đến cục cảnh sát đi, tôi sẽ tố cáo hắn tội bắt cóc đe dọa, tước cảnh phục của hắn, để hắn nếm thử tư vị từ cảnh sát thành thằng tù!"

Trương Dương nói: "Bối Bối, chúng ta không thể tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì tồi cũng từng là đồng sự với hắn, dù sao cũng phải cho người ta cơ hội hối cải chứ." Thằng cha này chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật.

Trên thực tế Trương đại quan nhân đã trở thành ác mộng không xua đi được của Trần Cương, quá nửa đêm còn nhận được điện thoại của Trương Dương, thằng cha này sợ đến nỗi tim nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng y không dám không nhấc, hiện tại nhược điểm đã bị Trương Dương nắm trong tay, mình căn bản chính là con diều trong tay người ta, người ta kéo đi đâu thì mình bay theo đó, nếu không cẩn thận sẽ chọc giận người ta, người ta cắt đứt dây, sớm muộn gì mình cũng ngã tan xương nát thịt, chết không toàn thây.

Trần Cương nói: "Bí thư Trương, tìm tôi có việc à?" Trong giọng nói của y lộ ra vẻ khách khí, bất kể cấp bậc của y so với Trương Dương cao hơn bao nhiêu, nhưng ở trước mặt Trương Dương y chỉ có nước làm cháu, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng phải hạ thấp, giống như Trương Dương mới là lãnh đạo, còn y là hạ cấp.

Trương đại quan nhân nói chuyện với y căn bản không cần khách khí: "Lão Trần à, anh cũng thật là, không ngờ lại bảo huynh đệ của anh bắt cóc em họ tôi."

Trần Cương vừa nghe vậy liền hốt hoảng: "Sao có thể như vậy? Bí thư Trương, tôi không biết, không liên quan tới tôi…" Nói tới đây y lại cảm thấy mình không nên vội vã tách mình ra, dù sao cũng là anh em ruột, hắn vẫn chưa độc đến trình độ quân pháp bất vị thân, vả lại y cũng chưa rõ rốt cuộc là có chuyện gì, liền quan tâm hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương nói địa điểm với y, bảo Trần Cương lập tức tới đây giải quyết vấn đề.

Trần Cương không dám chậm trễ, lập tức xuất môn tới kho để hàng hoá chuyên chở mà Trương Dương nói.

Chờ Trần Cương chạy tới nơi, nhìn thấy Trình Diễm Đông cũng ở hiện trường, có mười mấy người đã bị chế trụ, em trai y Trần Cương cúi đầu ngồi ở đó, trên mặt bị đánh cho chỗ tím chỗ đỏ, thảm hại đến cực điểm, Trần Cương lúc này triệt để không còn tính nóng, giống như gà trống bại trận, trong lòng chỉ còn lại hai chữ hối hận.

Trong Điện thoại Trần Cương trên cơ bản đã làm rõ chuyện, chuyện này tất cả là trách nhiệm của em trai y.

Trần Cương lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên, nói khẽ: "Bí thư Trương, đều là lỗi của tôi, anh thấy chuyện này cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, có phải nên thả một mặt lưới không, Trần Khải công tác nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đi lên được tới vị trí hiện giờ, anh nếu kiên trì kiện hắn, hắn sẽ mất tất cả!" Nói tới đây Trần Cương không khỏi lại nghĩ tới mình, Trương Dương này quả thực là khắc tinh trong số mạng của hai anh em họ.

Trương Dương nói: "Lão Trần à, anh biết hắn phạm vào tội gì không? Thân là cảnh sát mà biết pháp còn phạm pháp, việc này nếu lộ ra ngoài, đừng nói hắn phải ngồi tù, ảnh hưởng đối với anh cũng không tốt đâu?" trong lời nói của Thằng cha này tràn ngập ý uy hiếp.

Trần Cương vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Trương, hắn đã làm sai chuyện, là tôi dạy dỗ thiếu trách nhiệm, anh có thể cho hắn cơ hội hối cải không?" Nghĩ thầm hai anh em mình sao xúi quẩy như vậy? Không ngờ tất cả thóp đều bị thằng này nắm trong tay, Trần Khải này cũng thật sự là, tự dưng đi trêu chọc Tang Bối Bối đó làm gì? Căn bản chính là phạm tiện mà!

Trương Dương nói: "Lão Trần à, tôi muốn gì thì trong lòng anh minh bạch phải không?"

Thật ra Trần Cương trên đường đến đây đã nghĩ thong rồi, Trương Dương khẳng định là muốn thông qua chuyện lần này để bức bách mình làm việc giúp hắn, nếu hắn thực sự muốn chơi chết Trần Khải, căn bản sẽ không thông tri cho y, mà là trực tiếp đưa chuyện này ra pháp luật. Trần Cương đương nhiên hiểu rõ Trương Dương muốn gì, trước mắt thứ Trương Dương muốn nhất chính là khu đất đó của góc Thương Gia, muốn nhất chính là đá Thái Hồng khỏi góc Thương Gia.

Trần Cương nói: "Bí thư Trương, anh cũng biết, tôi phụ trách Ủy ban kỷ luật, chiêu thương dẫn tư, quy hoạch thị chính không phải phạm trù quản lý của tôi."

Trương Dương nói: "Chuyện vi phạm pháp lệnh, trái pháp luật, loạn kỷ cương tôi không quan tâm, hay là để cục công an xử lý đi."

Trần Cương hốt hoảng nói: "Đừng!"

Trương Dương mỉm cười nhìn y, Trần Cương anh không phải cáo già lắm ư? Cáo già đến mấy cũng phải nghe lời tôi thôi?

Trần Cương nói: "Lập trường của Bí thư Hạng và thị trưởng Cung trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy rất rõ ràng, bọn họ ủng hộ phương án dùng dất mà Thái Hồng đã chuẩn bị, ngày mai tỉnh trưởng Chu tới đây, sẽ nói chuyện này với tỉnh trưởng Chu để tranh thủ sự ủng hộ của y."

Trương Dương gật đầu, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đây là muốn tiên hạ thủ vi cường, may mắn Trần Cương nhắc nhở mình, nếu thực sự bị bọn họ cướp trước, giả như ngày mai Chu Hưng Dân bị bọn họ đả động, muốn xoay chuyển cục diện cũng rất khó.

Trương Dương nói: "Lão Trần, anh có đề nghị gì?"

Trần Cương nói: "Không có chủ ý gì." Nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, y sẽ không nói ra việc này với Trương Dương, y đối với Trương Dương hận đến thấu xương, hận không thể ăn sống nuốt tươi thằng cha này.

Trương Dương nói: "Lão Trần à, anh là thường ủy thành phố, lại là chủ quản công tác Ủy ban kỷ luật, có một số lời do anh nói thì có uy lực hơn so với tôi nói, tôi chuẩn bị một bản tài liệu, anh giúp tôi chuyển đạt cho tỉnh trưởng Chu, đương nhiên anh không thể nói là tôi viết, cứ nói là ý kiến của phần lớn cán bộ quần chúng."

Trần Cương có chút khó xử nhíu mày, nhưng y lại không dám nói lời cự tuyệt.

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó dễ anh đâu."

Trần Cương nói: "Vậy chuyện của Trần Khải..."

Trương Dương nói: "Trần Khải này biết pháp còn phạm pháp, theo lý thì tôi không nên tha cho hắn, nhưng anh nếu đã ra mặt thì tôi nói sao cũng phải nể mặt chứ."

Trần Cương nghe hắn nói như vậy thì thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cám ơn bí thư Trương."

Trương Dương lại nói: "Nhưng tôi cứ vậy thả hắn thì khó đảm bảo hắn vệ sau không gây bất lợi cho cô bé đó."

Trần Cương lời thề son sắt nói: "Bí thư Trương, anh yên tâm, tôi cam đoan hắn về sau tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy nữa."

Trương Dương nói: "Hồ đồ không hay thì tôi không quan tâm, nhưng tôi biết hắn đã phạm pháp, anh bảo hắn viết một bản nhận tội, anh làm người bảo đảm, cũng ký tên ở bên trên, chỉ cần sau này Trần Khải hắn còn dám làm ra chuyện gì quá giới hạn, tôi sẽ tính cả nợ cũ nợ mới với hắn."

Trần Cương có một loại cảm giác như lấn sâu vào vũng bùn, hiện tại hai anh em bị Trương Dương xỏ mũi dắt đi, nhưng dưới cục diện trước mắt, đã không thể cho y nói chữ không, rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo, có thêm một cái thóp bị Trương Dương nắm trong tay thì có sao? Cho dù là không có chuyện này của Trần Khải Trương Dương vẫn có thể tùy thời khiến y thân bại danh liệt, Trần Cương gật đầu thật mạnh rồi nói: "Được rồi!"

Trần Khải đầu ngồi vào trong ô tô của Trần Cương, hai anh em không ai nói gì, Trần Cương lái ô tô rời khỏi kho để hàng hoá chuyên chở, cho đến tận bờ biển không có ai thì mới dừng lại, y từ trong hộp đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá, tự mình rút một điếu, lại đưa bao thuốc cho Trần Khải, Trần Khải tay run run rẩy rẩy nhận lấy thuốc lá, rút ra một điếu, bật ba tiếp ba lần mới ra được lửa, trước tiên châm cho đại ca, sau đó mới châm cho mình, hắn rút sức hít sâu một hơi, tay phải vỗ mạnh lên trán rồi nói: "Xin lỗi..."

Trần Cương nói: "Tôi trước giờ cho rằng cậu đã đủ thành thục rồi, nhưng không ngờ..." Y cũng không nói nốt, chỉ thở dài, ánh mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

Hai anh em lại trầm mặc, trong xe tối om chỉ có những đốm lửa thỉnh thoảng sáng lên.

Qua một hồi lâu Trần Khải mới nói khẽ: "Em phải trừ bỏ hắn!" trong giọng nói của hắn tràn ngập sát ý.

Trần Cương Trần Cương: "Có biết hắn vì sao chịu bỏ qua cho cậu hay không?"

Trần Khải nói: "Hắn muốn lợi dụng chuyện này để áp chế chúng ta!"

Trần Cương nói: "Đó là bởi vì hắn cảm thấy hai huynh đệ chúng ta còn chỗ hữu dụng đối với hắn, hắn lợi dụng chuyện này để bắt chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, đợi tới một ngày, chúng ta mất giá trị rồi, lúc đó hắn sẽ không chút do dự một cước đá chúng ta đi."

Trần Khải nói: "Tên hỗn đản này quá âm hiểm."

Trần Cương nói: "Không chỉ có một mình hắn biết nội tình, cho dù là cậu có thể giết hắn thì cậu có thể giải quyết được tất cả những người biết nội tình không? Cậu cho rằng giết chết con rể của bí thư tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải là dễ dàng như vậy à? Cấp trên sẽ không truy tra tới cùng ư?"

Trần Khải cúi đầu xuống, lời ác độc tuy rằng nói ra, nhưng hắn cũng hiểu rõ điều này căn bản là không thực tế, có chút nản lòng nói: "Đại ca, anh bảo nên làm gì bây giờ?"

Trần Cương nói: "Ba mươi sáu kế..."

Hai anh em sớm đã hiểu ý nhau, ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách, Trần Khải cho rằng đại ca đang ám chỉ muốn hắn đi, không biết ngay cả bản thân Trần Cương cũng muốn cao bay xa chạy, thừa dịp mình còn có giá trị lợi dụng đối với Trương Dương mà rời đi, đây là cơ hội duy nhất cho hai anh em bọn họ.

Trương Dương và Trình Diễm Đông cùng nhau đưa Tang Bối Bối tới chỗ ở của cô ta, chờ xong việc thì đã là rạng sáng rồi, Trương Dương chỉ chỉ về quán đồ nướng phía trước, đề nghị cùng nhau ăn bữa khuya

Trình Diễm Đông vừa hay cũng có lời muốn nói với hắn, hai người tìm cái bàn rồi ngồi xuống, gọi một đĩa thịt xiên, một đĩa lạc, mở một chai rượu cùng nhau đối ẩm.

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, từ pháp luật mà nói thì anh thả Trần Khải đi là một cách làm không hợp quy tắc."

Trương Dương cười nói: "Quy tắc là người định, nếu tôi truy cứu tới cùng, hôm nay có thể trị tội Trần Khải có lẽ có lẽ có thể cho bắt hắn chịu chế tài, nhưng đối với tôi mà nói thì vẫn không đủ."

Trình Diễm Đông nói: "Bố cục này anh sớm đã an bài tốt rồi, Tang Bối Bối kia rất không đơn giản, một nữ hài tử không ngờ có can đảm như vậy."

Trương Dương nói: "Diễm Đông, chuyện này anh có thể coi như chưa xảy ra không?"

Trình Diễm Đông thở dài nói: "Anh làm việc trước giờ đều nằm ngoài lẽ thường, đi theo bên cạnh anh làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh khiến cho phát điên."

Trương đại quan nhân bật cười: "Sao? Hối hận à?"

Trình Diễm Đông nói: "Hối hận thì cũng chưa đến nỗi, có điều thủ đoạn và phương pháp làm việc của anh thường thường xung đột với tín niệm và nguyên tắc của tôi, tôi thừa nhận tôi bởi vậy mà rất rối rắm và mâu thuẫn, nhưng chờ sau khi chuyện phát sinh rồi, tôi lại phát hiện phương pháp của anh có thể không phải là quang minh lỗi lạc nhất, nhưng lại là hữu hiệu nhất."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vòng vèo chửi đểu tôi! Quy tắc là vật chết, người mới là sống, giữ quy tắc quá mức chỉ có thể khiến cho người ta trở nên bảo thủ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi