Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hoàng Bộ Thành không có dã tâm như Tưởng Hồng Cương, nhưng y cũng không hài lòng đối với tình trạng trước mắt của mình, từ sau khi y biết mình chỉ là công cụ để Hạng Thành lợi dụng, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, Hoàng Bộ Thành liền cảm thấy rất bi ai dần dần dần dần loại bi ai này hóa thành một cỗ oán khí, cho dù là lợi dụng thì cũng phải tồn tại giá trị tồn tại. Vấn đề lớn nhất của Hạng Thành là y căn bản không biết tôn trọng người khác, cỗ oán khí đó của Hoàng Bộ Thành đọng lại trong long, khiến y hình thành một suy nghĩ trả thù, Hạng Thành, anh nhất định sẽ phải trả giá đắt vì sự lạnh lùng của anh.

Tưởng Hồng Cương nói: "Anh thấy thế nào?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Hoàng Bộ Thành ngây ra đó, Tưởng Hồng Cương rất nhanh liền ý thức được mình quá đường đột, hắn cười cười bổ sung: "Chuyện mà Trương Dương nói ấy."

Hoàng Bộ Thành nói: "Thị lý là muốn mượn chuyện này để làm khó hắn, bằng không thì hai trăm triệu đã sớm tới nơi rồi.

Tưởng Hồng Cương nhìn vầng trăng cô độc ở chân trời, có chút đăm chiêu nói: "Tài chính của Bắc Cảng mặc dù có khẩn trương, nhưng chỉ hai tram triệu đối với chúng ta mà nói thì không tính là gì, lúc trước thị lý sở dĩ đáp ứng hai trăm triệu cũng là bị tình thế bức bách, chúng ta trước sau tỏ thái độ, nếu thị lý không tỏ vẻ một chút thì cũng thật sự là khó ăn khó nói, hiện tại ngân sách của cấp trên chậm chạp không thể tới, liền cho thị lý một lý do để từ chối."

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi nghe nói trước đó Trương Dương đã trước sau tìm tới thị trưởng Cung và bí thư Hạng, kết quả vô công mà về, cho nên hắn mới nghĩ đến tìm Tiêu Quốc Thành để vay tiền."

Tưởng Hồng Cương nói: "Đơn xin này chúng ta phải nhắc tới trên cuộc họp thường ủy, chẳng khác nào chủ động khơi mào mâu thuẫn."

Hoàng Bộ Thành làm sao mà không rõ chuyện này, động cơ mà Trương Dương làm như vậy khẳng định không phải chỉ là vì đất và tiền, Hạng Trang múa kiếm ý ở Phái Công, mục đích chân chính của hắn là khơi mào mâu thuẫn trận doanh của bọn họ và Hạng Thành, nói cách khác, Trương Dương hy vọng làm phân liệt ban lãnh đạo Bắc Cảng, một nước cờ này của thằng ôn này đi rất âm hiểm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Trên đời này quả nhiên không có chuyện trả giá không công, bất kỳ chuyện gì cũng đều có giá của nó cả."

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi bỗng nhiên phát hiện chính trị tất nhiên phải liên hệ với đấu tranh, chỉ lo thân mình căn bản chính là một loại hy vọng xa vời."

Tưởng Hồng Cương lạnh lùng cười, Hoàng Bộ Thành khi nào chân chính làm được chỉ lo thân mình, thằng cha này năm đó đảm đương vai lính hầu của Hạng Thành, nếu không phải hắn kiệt lực phất cờ hò reo cho Hạng Thành, người khác sao lại nhắm chuẩn đại đao lên đầu y đầu tiên? Tưởng Hồng Cương nói: "Người từng học chủ nghĩa duy vật biện chứng đều hiểu rõ, trên đời này không có tồn tại tuyệt đối, hòa bình vốn chính là một đề tài hư vô mờ mịt, trong chính trị không tồn tại hòa bình, cái gọi là hòa bình chỉ là sự ngừng bắn ngắn ngủi giữ hai bên dưới điều kiện nào đó, mục đích là để hai bên nghỉ ngơi lấy lại sức, dụng ý chân chính là tích tụ lực lượng, nếu lực lượng của hai bên cân đối, như vậy loại hòa bình này có lẽ sẽ kéo dài một đoạn thời gian, nếu có một phương phát triển lớn mạnh, mà phương khác thì tụt lùi nghiêm trọng, như vậy kết cục cuối cùng chính là một hồi chiến tranh."

Hoàng Bộ Thành nhíu mày đăm chiêu.

Tưởng Hồng Cương nói: "Giữa thượng vị giả và hạ vị giả chỉ có chiến tranh và thỏa hiệp, tuyệt không có hòa bình dưới điều kiện công bình, nếu anh kỳ vọng vào hòa bình, như vậy, kết cục của anh tất nhiên là bi thảm."

Hoàng Bộ Thành cười có chút miễn cưỡng: "Bí thư Tưởng, chúng ta sao đột nhiên đàm luận về chiến tranh vậy." Y tựa hồ đang uyển chuyển nhắc nhở Tưởng Hồng Cương đã đi lạc đề, nhưng trong lòng y cũng minh bạch, Tưởng Hồng Cương không lạc đề, Tưởng Hồng Cương đang tỏ rõ suy nghĩ của hắn.

Hoàng Bộ Thành có lẽ có thể chờ, Tưởng Hồng Cương thì không thể chờ được nữa rồi, thời gian của Hạng Thành không còn nhiều, Hạng Thành nếu về hưu, Cung Hoàn Sơn không nghi ngờ gì nữa sẽ là nhân tuyển kế thừa số một, tuy rằng gần đây hắn vãn hồi được một phân số, nhưng trong cục diện chính trị của Bắc Cảng, hắn vẫn ở thế yếu. Cứ chờ đợi chẳng khác nào chủ động từ bỏ cơ hội cạnh tranh, đơn xin này của Trương Dương hôm nay không bài trừ mục đích thằng ôn này có ý gây xích mích giữa bọn họ và Hạng Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương cũng nhìn ra một đạo lý, với thế cục chính trị trước mắt của Bắc Cảng, hắn chỉ có đấu tranh thì mới có thể đạt được cơ hội, không tiến bộ trong đấu tranh, sẽ diệt vong trong đấu tranh, Tưởng Hồng Cương cũng phải dựng cao lá cờ chống lại Hạng Thành. Tưởng Hồng Cương nói: "Không ai thay đổi được đại thế ngày đêm thay đổi, nhưng anh không thể kết luận ngày mai là trời đầy mây hay là trời nắng, có ánh nắng tươi sáng như anh mong đợi hay không, hay là sẽ là mây đen vần vũ, may mắn là, trước khi bình minh đến chúng ta còn có quyền lựa chọn."

Hoàng Bộ Thành cuối cùng cũng minh bạch, Tưởng Hồng Cương đã quyết định công khai đối kháng với Hạng Thành, bất kỳ ai cũng không muốn phải chiến đấu một mình, cho nên Tưởng Hồng Cương tìm tới mình, hắn muốn mình là minh hữu kiên cố nhất của hắn, nói trắng ra, thằng cha này muốn lợi dụng mình, Hoàng Bộ Thành không hề có chút phản cảm đối với loại lợi dụng này của Tưởng Hồng Cương, lại cảm thấy một loại kích động khó hiểu, nhân sinh có thể có vài lần đọ sức? Đối với loại tuổi tác này của bọn họ mà nói, có lẽ đây đã là một lần huy hoàng cuối cùng của mình trong chính trị, thắng thì đáng mừng, bại cũng không hối hận.

Hoàng Bộ Thành nói: "Thằng ôn Trương Dương này rất tâm kế!"

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, tọa sơn quan hổ đấu tất nhiên là một loại cảnh giới, nhưng đa số người là vì thực lực không đủ mà không thể gia nhập vào trong cuộc đấu tranh này, Bộ Thành, anh cho rằng tôi và Cung Hoàn Sơn, hy vọng của ai lớn hơn một chút?"

Vẻ mặt của Hoàng Bộ Thành có chút kinh ngạc, y không ngờ Tưởng Hồng Cương đã nói rõ chuyện này ra. Trước khi cửa hàng tổng hợp Hồng Quang phát sinh hoả hoạn, Hoàng Bộ Thành vẫn kiên định đứng trong trận doanh của Hạng Thành, thân là thường ủy Bắc Cảng, y đương nhiên sẽ không tự chủ được đặt Tưởng Hồng Cương và Cung Hoàn Sơn cùng một chỗ để so sánh, có vẻ kết quả là Tưởng Hồng Cương rõ ràng đang ở thế yếu, Hoàng Bộ Thành từng cho rằng Tưởng Hồng Cương chỉ là một nhân vật bị dẫn ra pháp trường, với sự khiêm tốn trầm thấp nhất quán của Tưởng Hồng Cương, căn bản không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào cho Cung Hoàn Sơn.

Nhưng mà tất cả đều thay đổi sau khảo sát của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, mỗi người đều phát hiện, vị tỉnh trưởng tân nhiệm này không thích Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương cũng bắt đầu dần dần lộ ra mũi nhọn, hiện tại giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương tựa hồ đã đạt thành một loại ăn ý, hai người muốn liên hợp làm khó dễ Hạng Thành, mình lớ ngớ thế nào lại gia nhập vào trong trận doanh của Tưởng Hồng Cương, mục đích chân chính mà Trương Dương tối nay đưa đơn xin là muốn khiến bọn họ tỏ thái độ, nếu bọn họ ngang nhiên đề suất chuyện này trên cuộc họp thường ủy, chẳng khác nào là ngang nhiên làm khó dễ Hạng Thành, mà ngăn cách giữa bọn họ khẳng định sẽ càng lúc càng sâu.

Hoàng Bộ Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định: "Bí thư Tưởng, chuyện này hay là để tôi đề suất đi." trong mắt y Tưởng Hồng Cương từng giúp mình, mình ít nhiều cũng phải tỏ rõ thành ý.

Tưởng Hồng Cương lắc đầu, hắn mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với thái độ của Hoàng Bộ Thành, hắn không nhìn lầm, Hoàng Bộ Thành này ít nhất cũng hiểu được tri ân báo đáp. Tưởng Hồng Cương đưa ra một câu trả lời khiến Hoàng Bộ Thành rúng động: "Tôi không thích núp phía sau bằng hữu, nếu mưa gió tới, tôi cho dù không thể che gió chắn mưa cho bằng hữu thì tôi cũng sẽ sóng vai đi trong mưa gió với bằng hữu, cô độc rất dễ khiến cho người ta đánh mất dũng khí, chỉ có ủng hộ lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau mới có dũng khí đi ra khỏi bóng tối, Bộ Thành, anh là một bằng hữu khiến tôi cảm thấy an tâm."

Trương đại quan nhân nằm trên cái bụng mềm mại của Thường Hải Tâm, cảm thụ được da thịt trơn nhẵn của cô ta, hô hấp của Thường Hải Tâm cuối cùng cũng dần dần bình phục, cô ta ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Trương Dương, nói khẽ: "Nếu biết Hạng Thành sẽ cự tuyệt, vì sao còn bảo bọn họ đề xuất trên cuộc họp thường ủy?"

Trương Dương cười nói: "Trong thiên hạ không có chuyện trả giá không công, Tưởng Hồng Cương nếu đã muốn làm người hoà giải thì anh cũng nể mặt hắn rồi, hắn phải làm chút chuyện cho anh, lấy ra chút thành ý cho anh xem."

Thường Hải Tâm nói: "Anh cho rằng bọn họ sẽ vì trả anh nhân tình mà đắc tội với Hạng Thành ư?"

Trương Dương nói: "Không phải vì trả nhân tình, những tên giảo hoạt trong quan trường này, nếu không phải liên quan tới lợi ích thiết thân của bọn họ thì bọn họ sẽ không chịu xuất lực đâu. Đừng nói là anh, cho dù là cha ruột của hắn thì hắn cũng chưa chắc đã chịu xuất lực."

Thường Hải Tâm bật cười.

Đầu Trương đại quan nhân theo tiếng cười của cô ta mà nẩy lên, Trương đại quan nhân thay đổi trí rồi tiếp tục nói: "Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn thay nhau đi giày nhỏ cho anh, anh nếu không chơi họ một chút thì trong lòng sao thoải mái được."

Thường Hải Tâm nói: "Anh đó, chuyện của Tân Hải vẫn chưa đủ để anh bận à? Sao còn nhàn hạ thoải mái tới Bắc Cảng gõ kẻng."

Trương Dương nói: "Bắc Cảng căn bản không cần anh lo, Tưởng Hồng Cương này hiện tại phong mang càng lúc càng thịnh, hắn đối lập với Hạng Thành là chuyện sớm muộn, anh hiện tại chỉ là đốt lửa giúp hắn thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi