Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hạng Thành khi nói câu lòng tham không đáy này, anh tuyệt đối không tìm thấy bất kỳ vẻ căm hận nào trên mặt y.

Tưởng Hồng Cương nhận được một dấu hiệu nào đó từ trên mặt Hạng Thành, hắn cũng bật cười: "Bí thư Hạng nói đúng, còn không phải ư, thằng ôn này thật sự là lòng tham không đáy, tôi cũng đã nói với hắn rồi, trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy, không thể có cả cá và tay gấu."

Hạng Thành nói: "Hắn tuy rằng rất tham, nhưng hắn dù sao vẫn xuất phát từ lợi ích của Tân Hải, từ điểm này mà nói, điểm xuất phát của hắn là tốt, Hồng Cương có câu nói rất đúng, đối với mấy vấn đề này chúng ta nhất định phải chú ý phương thức xử lý, nếu xử lý không ổn, rất dễ làn tổn hại tới lòng nhiệt tình công tác của cán bộ trẻ tuổi, thật ra trước đó Trương Dương đã tới tìm tôi, lúc ấy chưa nói chuyện của khu đất góc Thương Gia đó, chủ yếu là đòi tiền, hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng cho hắn, chúng ta đã nói là làm."

Tất cả thường ủy đều kinh ngạc nhìn Hạng Thành, không ai dự đoán được Hạng Thành sau khi nghe nói chuyện này lại tâm bình khí hòa như vậy, chẳng lẽ hôm nay thực sự sẽ phát sinh chuyện có cả cá và tay gấu ư? Nếu thật sự là vạy Trương Dương này quả thật là tốt số.

Hạng Thành nói: "Tình huống tài chính của Thị lý năm nay cũng không tốt, thoáng cái bỏ ra hai trăm triệu đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng, lúc ấy tôi đã nói rõ với hắn rồi, không ngờ hắn vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, lại tìm tới chỗ Hồng Cương."

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Thằng ôn này quả thực không có kiên nhẫn, bí thư Hạng so với tôi thì hiểu hắn hơn nhiều."

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn à, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là công trình trọng điểm của Bắc Cảng chúng ta, chỗ tiền này mau mau phát cho họ đi, tránh để thằng ôn này cả ngày ghi nhớ, khiến cho chúng ta cứ như là nợ tiền hắn vậy."

Sắc mặt Cung Hoàn Sơn rất khó coi, vẫn cố gắng dạ một tiếng.

Hạng Thành lại nói: "Về phần khu đất đó của góc Thương Gia, đã sớm định cắt cho họ rồi, nếu Thái Hồng đã hủy bỏ kế hoạch xây nhà máy, không thể để khu đất đó để không không dùng được, hắn đã có tinh lực để dày vò như vậy thì để mặc hắn dày vò đi."

Hạng Thành không hề nổi giận, cũng không phủ quyết đơn xin này, nằm ngoài dự kiến của mọi người, y rất dễ dàng đồng ý cắt đất của góc Thương Gia cho Tân Hải, Hạng Thành rất bình thản hoàn thành cuộc họp thường ủy này, mặc dù trong lòng y không hề bình hòa.

Rất nhiều người trong lòng đều không không bình tĩnh như Hạng Thành, nếu chọn lựa một người không bình tĩnh nhất thì nhất định là Cung Hoàn Sơn. Cung Hoàn Sơn bởi vì đơn xin của Trương Dương mà phẫn nộ, bởi vì Tưởng Hồng Cương lên tiếng mà khẩn trương, bởi vì thái độ của Hạng Thành mà sợ hãi. Hắn bắt đầu ý thức được tiền đồ của mình không phải là một con đường bằng phẳng, mắt thấy bậc thang mà mình sắp bước lên tựa hồ xuất hiện biến số.

Hạng Thành biết Cung Hoàn Sơn sẽ tìm đến mình, sau khi trở lại văn phòng thì y liền phân phó thư ký đi pha trà, đợi Cung Hoàn Sơn đến.

Sau khi hội nghị kết thúc gần một giờ thì Cung Hoàn Sơn mới khoan thai đi đến, cái này so với thời gian mà Hạng Thành suy đoán thì chậm hơn một chút, đây không phải là vì Cung Hoàn Sơn trầm ổn, mà là hắn cần một đoạn thời gian để tiêu hóa nội dung trên hội nghị, hắn cần hiểu rõ nên làm gì bây giờ? Cần cẩn thận phỏng đoán dụng ý của Tưởng Hồng Cương, cần nghĩ ra cách ứng đối.

Hạng Thành mỉm cười nói: "Hoàn Sơn tới rồi à!" Y đối với Cung Hoàn Sơn trước giờ luôn rất tốt, y cũng cũng không che giấu ý định đưa Cung Hoàn Sơn thượng vị của mình, Hạng Thành có ý niệm trong đầu như vậy là rất bình thường, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều hy vọng một cấp dưới nghe lời tiếp nhiệm mình.

Thời gian một giờ đủ để Cung Hoàn Sơn bình phục tình tự nội tâm, nếu nói trước đây y tràn đầy lòng tin với việc sẽ kế nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, thì hiện tại lòng tin của y đã suy giảm mạnh, Hạng Thành tuy rằng là bí thư thị ủy Bắc Cảng, nhưng quyền lực của y vẫn chưa lớn tới mức có thể chỉ định người kế nhiệm, đương nhiên nếu Hạng Thành chịu ra mặt để thuyết phục Tiết lão cho mình, đó lại là chuyện khác, nhưng sau khi liên tiếp trải qua các sự kiện, Cung Hoàn Sơn phát hiện sức ảnh hưởng của Hạng Thành đang không ngừng yếu đi, không chỉ là bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, cũng biểu hiện cả ở phía Tiết lão, ít nhất hắn biết Tiết lão đối đãi với Trương Dương không kém gì với Hạng Thành.

Cung Hoàn Sơn cười cười gật đầu, Hạng Thành chỉ chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành cùng nhau đi vào. Hai người tới bàn trà đặt ở cửa sổ phòng nghỉ.

Hạng Thành nói: "Ngồi đi!"

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Cung Hoàn Sơn rất quen thuộc cầm ấm trà lên, rót cho Hạng Thành, Hạng Thành cầm chén trà, nhấp một ngụm, thời gian chờ đợi quá, trà pha hơi đặc. Hạng Thành hơi nhíu mày.

Cung Hoàn Sơn uống hết ngụm trà trên bàn. Hắn nói khẽ: "Hơi đắng."

Hạng Thành mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Là nói trà hay là nói tâm tình?"

Cung Hoàn Sơn cũng bật cười, biết hắn không qua được mắt Hạng Thành. Hai người trong hợp tác trường kỳ đã hình thành sự ăn ý mà người khác không bằng được, Cung Hoàn Sơn chưa bao giờ nghi ngờ sự ủng hộ của Hạng Thành đối với mình, nhưng hắn vẫn không hiểu biểu hiện của Hạng Thành hôm nay trên cuộc họp thường ủy. Đối mặt với sự gây khó dễ của Tưởng Hồng Cương, đối mặt với sự châm ngòi thổi gió của Hoàng Bộ Thành và Trần Cương, Hạng Thành không ngờ không phản kháng chút nào, vị bí thư Hạng này trong đầu rốt cuộc đang chơi trò gì? Cung Hoàn Sơn nói: "Trà này phù hợp với tâm tình của tôi hiện tại."

Hạng Thành nói: "Đổi đi!"

Cung Hoàn Sơn lắc đầu, lại uống một chén, nói khẽ: "Thật sự phải phát hai trăm triệu ư?"

Hạng Thành nói: "Anh có phải là rất không hiểu, tôi vì sao đồng ý với đơn xin đó của Trương Dương phải không?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Thật ra hai trăm triệu đó sớm muộn gì cũng phải cấp cho Tân Hải, về phần khu đất đó của góc Thương Gia, ai khai phá mà chả vậy. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng xây ở Tân Hải, nhưng Tân Hải cũng là một bộ phận không thể phân cách của Bắc Cảng, ánh mắt của tôi không hẹp như vậy."

Hạng Thành cười nói: "Vậy trong lòng anh sao mà đắng."

Cung Hoàn Sơn biết Hạng Thành là biết rõ còn cố hỏi, so với đơn xin của Trương Dương, thái độ của Tưởng Hồng Cương mới là một vấn đề lớn, Cung Hoàn Sơn lo lắng Tưởng Hồng Cương sẽ gây nguy hiểm cho tiền đồ của mình, hiện tại Tưởng Hồng Cương đột nhiên trở nên phách lối. Hơn nữa kéo bè kết phái, nghiễm nhiên tự lập bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, rất có ý tứ chuẩn bị gõ nhịp với Hạng Thành, Hạng Thành không thể không nhìn ra. Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy không biết Bắc Cảng tương lai sẽ đi về đâu?"

Hạng Thành nói: "Tương lai của Bắc Cảng tất cả phải trông vào các anh làm như thế nào. Tôi còn có một năm thời gian nữa thôi, sau khi về hưu. Tôi sẽ triệt để rút lui."

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài sao lại có suy nghĩ như vậy, ngài vẫn còn có thể phát huy nhiệt lượng thừa cho đảng của chúng ta mà."

Hạng Thành cười nói: "Không có tôi thì trái đất vẫn quay, những ngày trước gặp được bí thư Cố, tôi đã sinh ra ý nghĩ như vậy, cán bộ lớn như bí thư Cố còn nói lui là lui, đây mới là cầm lên được thì buông xuống được, nếu đã đến lúc, mà vẫn tiếp tục ở lại chiếm vị, như vậy chế độ về hưu của quốc gia chúng ta còn được đặt ra để làm gì? Người trẻ tuổi có cơ hội ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Kinh nghiệm của Lão đồng chí là một món tài phú quý giá."

" Kinh nghiệm có tốt đến mấy cũng thuộc về quá khứ, chỉ là tổng kết đối với thành tích trong quá khứ trên một loại trình độ nào đó, trong tương lai có rất nhiều thay đổi, chỉ bằng vào kinh nghiệm thì không thể phán đoán được tương lai sẽ phát triển như thế nào, tương lai thuộc về các anh, thuộc về thế hệ trẻ trung khoẻ mạnh, mà tôi thì đã già rồi."

Những lời này của Hạng Thành khiến Cung Hoàn Sơn cảm thấy chán nản, nếu Hạng Thành đã mất ý chí chiến đấu, như vậy người chịu tổn thất lớn nhất sẽ là hắn, lòng tin của Cung Hoàn Sơn đang bị mất đi từng chút một, chính vì vậy, hắn cảm thấy áp lực đến từ trên người Tưởng Hồng Cương càng lúc càng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm dài lắm mộng, mình trong cạnh tranh với Tưởng Hồng Cương thực sự không có phần thắng.

Hạng Thành chuyển để tài: "Cán bộ quốc gia như chúng ta đầu tiên phải nhớ kỹ, làm chuyện gì cũng phải đặt chuyện công lên đầu tiên, khi làm việc công, không thể để ân oán cá nhân chi phối, ý nghĩ cá nhân trong lòng chiếm cứ sự chủ động thì như vậy hành vi của hắn sẽ bất giác lệch lạc."

Cung Hoàn Sơn trong nhất thời không minh bạch ý tứ của những lời này của Hạng Thành, có chút mê man nhìn Hạng Thành, hắn không biết những lời này của Hạng Thành là đang giáo dục mình hay là đang nói đến ai khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi