Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi tin!"

Đinh Cao Sơn nói: "Anh muốn gì?"

Viên Hiếu Thương nói: "Đinh tổng, anh cho rằng tôi thực sự có thể giúp được gì trong chuyện này ư?"

Đinh Cao Sơn nói: "Kết quả đồ sứ và mái ngói va chạm sẽ như thế nào? Anh cho rằng ai sẽ sợ ai hơn?"

Viên Hiếu Thương nói: "Mái ngói gặp đồ sứ, hẳn là lưỡng bại câu thương, nhưng anh có nghĩ tới hay không, đồ sứ cũng có lựa chọn của mình, thà làm ngọc vỡ!"

Đinh Cao Sơn cười nói: "Chỉ cần mái ngói đã quyết định thì đồ sứ trốn không thoát đâu!"

Viên Hiếu Thương hít một hơi, nhìn án tịch dương đang khuất dần: "Tịch dương đẹp vô hạn, chỉ là gần tới hoàn hôn, con người ta cũng có ngày già đi, Đinh tổng. Anh có từng nghĩ tới về hưu không?"

Đinh Cao Sơn nói: "Nghĩ tới rồi, nếu người nhà của tôi bình an thì về hưu cũng vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt."

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi đã sớm có ý định về hưu, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, tôi đã lãng phí thời gian tốt nhất ở Bắc Cảng, thực sự rất muốn ra ngoài đi du lịch một chút, nghe nói thế giới này lớn lắm."

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi không có gì hay để quan tâm cả, luôn cảm thấy sống quãng đời còn lại ở quê hương vẫn ổn thỏa hơn."

Viên Hiếu Thương đi về phía trước vài bước, khom người nhặt một cục đá lên, dùng sức ném ra mặt biển, đá rơi vào trong biển, không thấy một chút bọt sóng nào, Viên Hiếu Thương nói: "Người ở trên thế giới này thật ra cũng giống như một viên đá rơi vào biển lớn thôi, cho nên một người còn sống quan trọng nhất là nhận rõ mình, nhận rõ cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất."

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi và anh có một điểm giống nhau."

Viên Hiếu Thương quay sang Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn gằn từng chữ: "Đều rất quan tâm tới người nhà, nếu có người dám thương tổn tới người nhà của tôi, tôi cho dù liều cả nhà tôi, liều cả tính mạng của tôi thì cũng sẽ đòi về công đạo, anh có tin không?"

Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Tôi tin! Nhưng chúng ta còn có một điểm giống nhau khác, đó là không sợ chết, hai không người sợ chết gặp nhau, anh nói xem ai sẽ là người được cười cuối cùng?"

Đinh Cao Sơn nói: "Anh sai rồi, tôi rất sợ chết! Một người biết quý trọng sinh mệnh mới có thể nghĩ đủ mọi cách để khiến đối phương chết, mà mình thì được sống."

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Nghe anh nói như vậy tôi cũng có chút sờ sợ!"

Ngồi trong biệt thự của Viên Hiếu Nông, bốn huynh đệ Viên gia đều lâm vào trầm mặc, Viên Hiếu Nông phá vỡ trầm mặc đầu tiên: "Đối đãi với loại chó rơi xuống nước này phải đánh tới cùng, không thể cho hắn cơ hội lao lên, trước đó thuyền hàng của em bị tra, Quang Đại bị bắt đều là hắn làm cả!"

Viên Hiếu Thương hỏi ngược lại: "cậu có chứng cớ gì?"

Viên Hiếu Nông nói: "Còn cần phải hỏi nữa à? Họ Đinh luôn luôn tranh địa bàn với chúng ta.

Lão Tam Viên Hiếu Binh nói: "Tôi cũng đồng ý với những lời của nhị ca, đối đãi với loại người như vậy không thể lưu tình, nếu hiện tại buông tha hắn, chờ khi hắn có cơ hội lấy lại hơi, người đầu tiên bị cắn sẽ là chúng ta."

Viên Hiếu Thương nói: "Bức chó vào ngõ cụt, chưa chắc đã là ý kiến hay, vạn nhất chó cùng rứt giậu..."

Viên Hiếu Nông khinh thường nói: "Chúng ta có đả cẩu bổng, không sợ hắn chó cùng rứt giậu, hơn nữa, Đinh Cao Thăng hiện tại đang ở trong tay chúng ta, Đinh Cao Sơn hắn dám có dị động thì người xui xẻo chính là bản thân hắn."

Viên Hiếu Công ho khan một tiếng, ngắt cuộc đối thoại của mấy vị huynh đệ.

Ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn y, chờ đợi đại ca lên tiếng.

Viên Hiếu Công nói: "Đảm lượng của một người có liên quan với tình thế, một khi bị bức vào tuyệt lộ thì bất kỳ chuyện điên cuồng nào cũng có thể làm được."

Viên Hiếu Thương gật đầu: "Em cũng có ý này, huynh đệ chúng ta không cần thiết phải đấu với hắn, điều đầu tiên mà chúng ta hiện tại cần phải suy nghĩ chính là rút lui nguyên vẹn."

Viên Hiếu Nông có chút bực bộ nói: "Lão Tứ, cậu cả ngày nói rút lui nguyên vẹn, huynh đệ chúng ta đang sống tốt, đang ở vào lúc phong quang nhất, còn có một đống tiền có thể kiếm, vì sao cứ phải nghĩ tới về hưu? Đại ca còn có không gian đề thăng, chẳng lẽ chúng ta phải bỏ hết tất cả sự nghiệp ở Bắc Cảng, tới một địa phương xa lạ rồi bắt đầu lại từ đầu ư?"

Viên Hiếu Công nói: "Người không nghĩ xa thì ắt có lo gần, các cậu không nhìn thấu được tình thế hiện tại đâu."

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, hiện tại tất cả chúng ta đều đang trên quỹ đạo, cho dù là rời khỏi cũng không thể nói đi là đi, lão Tứ mẫn cảm quá."

Viên Hiếu Nông nói: "Lão Tứ, trước đây trong huynh đệ thì lá gan cậu lớn nhất, nhưng từ sau khi Quang Đại xảy ra chuyện, cậu liền trở nên lo trước lo sau. Làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi, sợ gì chứ, trời có sập xuống cũng có các huynh đệ đỡ giúp cậu, hiện tại Quang Đại đã sang Anh học rồi, cậu đúng ra là không còn gì phải lo nữa mới phải chứ?"

Viên Hiếu Thương thở dài nói: "Nhị ca, các anh chẳng lẽ không nhìn ra Bắc Cảng đang gặp phải một hồi biến cách ư?"

Viên Hiếu Nông nói: "Biến cách? Bắc Cảng có lúc nào mà không ngừng biến cách đâu."

Viên Hiếu Thương nói: "Hạng Thành còn một năm nữa là về hưu rồi, nói cách khác, Bắc Cảng chắc chắn sẽ gặp phải trao đổi quyền lực."

" Chuyện chính trị có liên quan gì tới chúng ta chứ?"

Viên Hiếu Công nói khẽ: "Lần nghiêm đả này ngoài mặt thì như là một hồi chỉnh đốn trị an. Nhưng trên thực tế lại là vì có người chọc giận bí thư Hạng." Hắn châm một điếu thuốc lá, rít một hơi, phả khỏi rồi chậm rãi nói: "Ngai vàng Bí thư thị ủy không biết có bao nhiêu người ngấp nghé, nhưng trong phạm vi Bắc Cảng, người có hi vọng tiếp nhiệm Hạng Thành nhất chỉ có hai người, một là Cung Hoàn Sơn và một là Tưởng Hồng Cương."

Viên Hiếu Nông gật đầu nói: "Chuyện này mọi người đều biết, nghe nói Hạng Thành muốn để Cung Hoàn Sơn tiếp nhận vị trí của hắn."

Viên Hiếu Công lạnh lùng cười nói: "Cung Hoàn Sơn nghe lời như vậy, Hạng Thành đương nhiên muốn giao quyền lực vào trong tay hắn, cũng chỉ có Cung Hoàn Sơn lên làm bí thư thị ủy thì mới có thể duy hộ tôn nghiêm chính trị của Hạng Thành trong ngắn hạn không bị xâm phạm, nếu Tưởng Hồng Cương lên làm bí thư thị ủy, như vậy Bắc Cảng tất nhiên sẽ thay đổi. Với sự nhận thức của tôi về Tưởng Hồng Cương thì người này tuyệt đối sẽ không duy hộ lợi ích chính trị của Hạng Thành. Mà phiền toái hơn là, hắn và Đinh Cao Sơn là mạc nghịch chi giao."

Tất cả huynh đệ Viên gia đều gật đầu.

Viên Hiếu Công nói: "Hai ngày Trước Tưởng Hồng Cương mượn cơ hội tới Đông Giang họp, tham gia hôn lễ của em gái Trương Dương, lại tiếp xúc với quan viên cao tầng của tỉnh, không biết tất cả hành động của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của Hạng Thành. Tưởng Hồng Cương ở trước mặt bí thư Tống cao đàm khoát luận, nói hoàn cảnh trị an của Bắc Cảng rối tinh rối mù, muốn thực thi pháp trị sẽ đối với Bắc Cảng, những lời này tất nhiên là truyền tới tai Hạng Thành, cho nên Hạng Thành thuận thế mà làm. Dấy lên một hồi gió lốc nghiêm đả, mà người đầu tiên y đả kích chính là lão bằng hữu Đinh Cao Sơn của Tưởng Hồng Cương. Bất kỳ hoạt động chính trị nào cũng phải có cơ sở kinh tế nhất định. Tưởng Hồng Cương hoạt động ở tỉnh lý, không thoát khỏi sự ủng hộ của Đinh Cao Sơn, Hạng Thành nghiêm đả là giả, chặt đi một cánh tay của Tưởng Hồng Cương là thật."

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi vốn cho rằng Tưởng Hồng Cương có thể ra mặt cho Đinh Cao Sơn, hiện tại xem ra, người này được tôi đánh giá cao rồi."

Viên Hiếu Công mỉm cười nói: "Đánh giá cao hắn không chỉ có chúng ta, còn có cả Đinh Cao Sơn nữa, mà Đinh Cao Sơn còn bởi vì hắn mà gặp một lần té ngã."

Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, em vẫn có chút không rõ, hiện tại là Hạng Thành muốn đối phó với bọn họ, không liên can tới chúng ta, quan hệ của chúng ta và Hạng Thành luôn luôn rất tốt, y sẽ không đến mức đối phó chúng ta, Tưởng Hồng Cương ngã, khả năng Cung Hoàn Sơn thượng vị sẽ lớn hơn, chỉ bằng vào quan hệ của chúng ta với thị trưởng Cung, về sau Bắc Cảng còn không phải là thiên hạ của chúng ta ư?"

Viên Hiếu Công nhíu mày vì những lời này của lão Nhị, trong các huynh đệ người có đầu óc hồ đồ nhất chính là hắn, Viên Hiếu Công nói: "Cậu cho rằng Cung Hoàn Sơn nhất định có thể thuận lợi tiếp nhiệm ư?"

Viên Hiếu Nông nói: "Đối thủ cạnh tranh Tưởng Hồng Cương này bị đánh ngã, tiền đồ của hắn tất nhiên là một mảng rực rỡ."

Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Tôi thấy chưa chắc đâu!"

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, em cũng cảm thấy chuyện này quá đột nhiên, cũng rất kỳ quái, Tưởng Hồng Cương lần này tới tỉnh lý, ngôn luận pháp trị của hắn không thể gặp ai cũng nói, hắn chắc cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi."

Viên Hiếu Công nói: "Tưởng Hồng Cương này hiện tại xem ra chỉ là tốt mã dẻ cùi, nhưng chuyện lần này quả thực kỳ quái, cuộc nói chuyện của Tưởng Hồng Cương và bí thư Tống sao lại truyền ra ngoài? bản thân hắn thì không thể nói lung tung được, khả năng duy nhất chính là bí thư Tống cố ý để lộ ra, nếu thực sự là như vậy thì mục đích của bí thư Tống là gì?"

Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Đại ca, anh là nói bí thư Tống muốn lợi dụng chuyện này để khơi mào mâu thuẫn bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, phân tranh của chính trị Bắc Cảng một khi được công khai, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận thò tay vào."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi