Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nhìn vẻ mặt ảo não của Tưởng Hồng Cương, đối với những lời này của hắn vẫn có chút công nhận, nếu Tưởng Hồng Cương không té ngã, hắn sẽ không có được nhận thức như vậy.

Tưởng Hồng Cương nói: "Cao Sơn là bằng hữu tốt nhất của tôi, chuyện của hắn tôi cũng rất buồn, hắn vẫn luôn giúp tôi, chỉ dựa vào chút tiền lương này của tôi thì tôi không thể đưa con gái tới nước Pháp học được, nhưng tôi thực sự không muốn tham ô, tôi còn muốn đi lên, tôi một mực cho rằng tôi còn có cơ hội, tôi không thể lấy tương lai của mình ra mạo hiểm được."

Trương Dương nói: "Tôi tin!" Tưởng Hồng Cương tràn ngập cảm kích nhìn Trương Dương: "Rất ít người tin tôi, nhất là vào những lúc như thế này, một quan viên một khi bị lien quan tới hủ bại, người khác trốn còn không kịp, căn bản sẽ không tin anh, lại càng không nghĩ đến đi giúp anh." Hắn phả khói thuốc, chân thành nói với Trương Dương: "Trương Dương, cám ơn anh, bất kể anh thấy tôi thế nào thì tôi vẫn coi anh là bằng hữu, vĩnh viễn."

Phần nhân tình này của Trương Dương cũng không nhỏ, nếu không phải hắn tìm lại được tờ giấy vay nợ này thì Tưởng Hồng Cương chắc không thể nói rõ kinh phí lưu học của con gái từ chỗ nào mà có, tính chất của chuyện này khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, chuyện đã qua rồi, tôi nghĩ sẽ không quá nghiêm trọng đâu."

Tưởng Hồng Cương cười khổ lắc đầu: "Sau khi Trải qua chuyện này, tôi đã đánh mất lòng tin đối với quan trường rồi."

Trương Dương tin những lời này của Tưởng Hồng Cương xuất phát từ chân tâm, thật ra cho dù Tưởng Hồng Cương vẫn ôm kỳ vọng đối với quan trường thì hiện thực cũng sẽ dập nát kỳ vọng của đưa hắn, tuy rằng giấy vay nợ thực sự tồn tại, nhưng chuyện này cũng sẽ trở thành một vết ô lớn trong đời hắn. Tưởng Hồng Cương có câu nói không sai, hắn là vật hi sinh Tống Hoài Minh Tống Hoài Minh muốn động đến Bắc Cảng đã rất lâu rồi, chỉ là một mình không tìm thấy cơ hội thích hợp, để Trương Dương đến Tân Hải là để chôn xuống một phục bút để cải cách Bắc Cảng, bước thứ hai của Tống Hoài Minh chưa hề nghĩ sẽ bắt đầu từ ai, đúng vào lúc này Tưởng Hồng Cương lại lọt vào tầm mắt của y.

Mục đích Tưởng Hồng Cương tới tìm Tống Hoài Minh là để lấy lòng, là để tăng thêm ấn tượng, hắn muốn thông qua quan điểm pháp trị Bắc Cảng của mình để đạt được sự công nhận của Tống Hoài Minh, từ đó đạt được sự thưởng thức của bí thư Tống, cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể có thực lực cạnh tranh với Cung Hoàn Sơn, nhưng mà Tưởng Hồng Cương cũng không ngờ, có những lúc dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo chưa chắc đã là chuyện tốt gì, chút tâm tư đó của hắn tất cả đều bị Tống Hoài Minh nhìn thấy, rồi sau đó chuyện hắn ở Đông Giang thường xuyên bái phỏng lãnh đạo tỉnh cũng truyền tới tai Hạng Thành, Hạng Thành cho hắn một hạ mã uy, trong cơn gió lốc lần này vừa hay lại xảy ra chuyện của huynh đệ Đinh thị, đới tới thời khắc Tưởng Hồng Cương bị song quy hắn mới chính thức cảm thấy đạo lý họa vô đơn chí, phúc vô song chí.

Người ở trong quan trường giống như bèo trôi, vận mệnh không phải là anh nắm trong tay. Trải qua sự kiện song quy này, Tưởng Hồng Cương đã không còn có bất kỳ chờ mong nào đối với tiền đồ và vận mệnh của mình, hắn ở trong tiềm thức đã tiếp nhận vận mệnh, vận mệnh của vật hi sinh.

Trương Dương nói: "Gần đây bên ngoài đồn đại rất nhiều, có người nói hai huynh đệ Đinh Cao Sơn là chết vì xã hội đen đánh nhau."

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi quen Cao Sơn nhiều năm như vậy, không biết hắn đã làm chuyện trái pháp luật." Tưởng Hồng Cương không thể giúp đỡ trong vấn đề của Đinh Cao Thăng, một mực bị hắn coi là chuyện đáng ăn ăn, lúc này huynh đệ Đinh thị tuy rằng đã chết, nhưng Tưởng Hồng Cương vẫn không nói xấu họ nửa chữ, trong điểm này Tưởng Hồng Cương vẫn rất trượng nghĩa.

Trương Dương nói: "Ngày đưa tang huynh đệ Đinh gia tôi cũng tới đi tham gia lễ tang, có người ten là Đổng Chính Dương tới gây sự, kết quả bị tôi đánh cho một trận."

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi cũng từng nghe nói tới người đó, hình như là ông chủ của một quán karaoke nào đó, năm đó cũng từng phong quang nhất thời ở Tân Hải, về sau xảy ra một số xung đột với huynh đệ Đinh gia, trong chuyện sinh ý, chính lúc đó hắn lại bị người ta phục kích, cắt gân chân, cho nên hắn nhận định là huynh đệ Đinh gia làm, lúc ấy cảnh sát cũng đã điều tra, về sau lại tìm được hung thủ, chứng thực không liên can tới huynh đệ Đinh gia."

Trương Dương mỉm cười nói: "Không liên quan là tốt, có điều hiện tại mọi người đã chết rồi, chuyện gì cũng đều đã xong, Đổng Chính Dương đó thật sự là đê tiện, không ngờ tới khi dễ cô nhi quả phụ của Đinh gia, tôi thấy chướng mắt nên đánh hắn một trận."

Tưởng Hồng Cương miễn cưỡng mỉm cười: "Bí thư Trương thủy chung vẫn ân cừu dứt khoát như vậy, trong quan trường người giống anh không nhiều lắm." Tưởng Hồng Cương thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương sở dĩ có thể dám nghĩ dám làm như vậy, nguyên nhân là chỗ dựa sau lưng hắn, trong quan trường, không có chỗ dựa thì có nghĩa là không có để khí, không nhìn thấy hy vọng. Tưởng Hồng Cương nói: "Chờ tôi có một ngày được tự do rồi, chuyện thứ nhất tôi phải làm chính là tới viếng mộ Cao Sơn."

Trương Dương nói: "Các anh là bạn tốt, nên làm như vậy."

Tưởng Hồng Cương thở dài nói: "Khoản tiền mà tôi nợ hắn, tôi sẽ dùng cả đời để trả lại." Hắn nhìn Trương Dương nói: "Người ta cả đời thật ra rất khó gặp được bằng hữu chân chính, đối với tôi mà nói, Cao Sơn tính là một, anh cũng là một."

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng vẫn luôn chiếu cố tôi, tôi giúp đỡ anh cũng là điều nên làm mà."

Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, tôi cho anh một lời khuyên, chuyện của Bắc Cảng anh đừng nhúng vào."

Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết Tưởng Hồng Cương vì sao muốn nói như vậy.

Tưởng Hồng Cương nói khẽ: "Anh và tôi bất đồng, anh trẻ tuổi, anh có rất nhiều cơ hội, Bắc Cảng đối với anh mà nói chỉ là một trạm dừng chân ngắn trong sĩ đồ, không cần dồn quá nhiều tinh lực vào đây, nếu không chỉ làm chậm trễ thời gian của anh, kinh doanh tốt Tân Hải, không lâu nữa anh sẽ tới một địa phương mới để thượng nhiệm."

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra bất kỳ chuyện gì rồi cũng sẽ có người đi làm."

Tưởng Hồng Cương nói: "Nước biển của Bắc Cảng rất sâu!" Nói xong câu đó, Tưởng Hồng Cương liền dập thuốc lá, nhắm mắt lại, không nhìn Trương Dương nữa. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn không muốn tiết lộ gì với Trương Dương. Hắn cảm tạ Trương Dương đã giúp mình tìm lại tờ giấy vay nợ đó, nhưng hắn cho rằng hôm nay Trương Dương gặp mặt mình là Lưu Diễm Hồng cố ý an bài, bọn họ muốn từ chỗ mình moi một số tin tức của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương đã hết lời rồi, một vật hi sinh đã đến lúc nơi rời khỏi sân khấu chính trị.

Trương Dương rời khỏi phòng của Tưởng Hồng Cương, tới phòng Lưu Diễm Hồng, nói với cô ta: "Thính trưởng Lưu, có phải vẫn luôn nghe lén tôi và Tưởng Hồng Cương nói chuyện hay không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Thứ vớ vẩn tôi lười chẳng buồn nghe, đã là cậu giúp hắn tìm lại tờ giấy vay nợ đó thì phải để hắn nhớ nhân tình của cậu."

Trương đại quan nhân nói: "Nói như vậy, hình như tôi còn thiếu chị một cái nhân tình."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cậu không cần phải nhắc nhở tôi, trong chuyện này tôi thiếu cậu một nhân tình, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả, hay là thế này đi, để tôi về nói riêng với bí thư Tốnvới, xem xem có thể thưởng gì cho cậu không?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Hai người nói chuyện riêng với nhau không sợ xảy ra chuyện xấu gì à?"

Lưu Diễm Hồng mặt xấu hổ đến đỏ bừng, sẳng giọng: "Xú tiểu tử, muốn chết à!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi