Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan vốn chẳng có gì, nhưng hắn không quen với khẩu khí hống hách, giống như sai bảo người khác vậy, hình như hắn nợ người đó không bằng, nếu như là trước kia, Trương đại quan nhất định bảo gã cút sang một bên, nhưng gần đây tính khí Trương Dương khá tốt, hắn chẳng muốn gây chuyện, hơn nữa, hắn vốn ngồi ở khoang thường, chứ chỗ ngồi không phải ở đây.

Trương Dương chuẩn bị đổi cho gã, nhưng người đàn ông đó lại tính gấp, thấy Trương Dương không ngay lập tức đứng lên, gã liền trợn mắt nói: “Tôi nói gì anh không nghe thấy à, đi bên đó đi.”

Trương Dương giờ mới phát hiện ra rằng đằng sau gã còn hai người phụ nữ, một trong số đó rất xinh đẹp, khí chất bất phàm, trên mặt đeo kính râm, che đi một nửa khuôn mặt, giống như minh tinh vậy, có lẽ đó là một minh tinh. Cô thấy Trương Dương nhìn mình, liền chau chau mày, quay mặt đi một bên, nói nhỏ: “Đáng ghét!”

Trương đại quan rất có duyên phụ nữ, bị phụ nữ ghét là lần đầu, hơn nữa hắn cũng không chủ động gây sự với người ta sao lại bị ghét chứ?

Người đàn ông tức giận nói: “Anh nhìn cái gì? Tôi nói gì anh không nghe thấy sao?”

Trương đại quan cười, hắn giả vờ ngốc, chỉ vào tai mình, rồi lại chỉ vào miệng mình, ngụ ý hắn không nghe thấy và cũng không nói được. Người đàn ông đó ngớ người, gã nhìn Trương Dương, rồi thở dài: “Thật là đen đủi, sao lại gặp phải một tên câm chứ.”

Cô gái đứng bên cạnh mím mím môi: “Bình thường tôi quen ngồi vị trí đó rồi.”

Lúc này Tiếu Thuần đưa nước đến cho Trương Dương, thấy dường như có tranh chấp, cô vội đến hỏi tình hình, rồi cười nói: “Mời các vị ngồi bên này, tôi sắp xếp giúp mọi người!”

Cô đưa nước cho Trương Dương, rồi cười nói: “Mời anh dùng!”

Trương đại quan nói một câu: “Cảm ơn!”

Vốn dĩ mấy người đó đã định rời đi, nhưng câu cảm ơn này của Trương đại quan làm họ nghe thấy rất rõ ràng, người đàn ông quay ngoắt đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương: “Mẹ kiếp, anh cố tình giả vờ câm điếc à?”

Ánh mắt Trương đại quan lạnh lùng.

Tiếu Thuần vội vàng đến khuyên giải, khó khăn lắm mới khuyên người đàn ông đó bình tĩnh lại, cô gái giống như minh tinh ở bên cạnh cũng lên tiếng trách: “Không biết bây giờ mọi người làm sao rồi? Người bình thường không thích làm, mà lại thích giả câm giả điếc.”

Trương đại quan mặc dù không ngồi máy bay được mấy lần, nhưng hắn vẫn biết về một số quy tắc trên máy bay, nếu như hắn không kìm được lửa giận, đánh nhau ở đây, thì sợ rằng mọi người đều không đi được. Trương Dương rất có công đức xã hội, hắn nhớ mối thù này, về sau sẽ tính.

Người đàn ông đó cứ mắng chửi không ngừng, đến tận khi máy bay cất cánh mới im miệng.

Trương Dương nhắm mắt, không thèm nghe. Sau khi máy bay cất cánh không lâu hắn ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, đó là Tiếu Thuần đến, Tiếu Thuần khom lưng, nói đầy xin lỗi: “Xin lỗi.”

Trương Dương cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi không để tâm đâu.”

Tiếu Thuần nói nhỏ: “Người đó là Nhạc Uyển Phi, đại minh tinh, gần đây mới bắt đầu nổi tiếng, trước kia đến Bắc Cảng tham gia một hoạt động đại diện, làm rất hoành tráng, hai người kia là trợ lý của cô ấy, lần này là ít rồi, trước kia tôi từng thấy cô ấy mang theo bảy tám người trợ lý.

Trương Dương cười nói: “Đại minh tinh gì chứ, chẳng có chút khí chất gì hết, còn không xinh đẹp bằng cô.” Một câu nói làm cho Tiếu Thuần đỏ mặt, Tiếu Thuần nói: “Tôi làm sao so bì được với người ta chứ.”

Trương đại quan chẳng cần phải chấp với một diễn viên làm gì, bình thường hắn rất ít xem những tin tức về giới nghệ sĩ. Có điều Nhạc Uyển Phi hắn cũng từng nghe nói đến, hèn chi cảm thấy hơi quen.

Từ Bắc Cảng đến kinh thành chỉ cần một tiếng đồng hồ là đến nơi, Trương Dương đi lấy hành lý, bước xuống máy bay, Tiếu Thuần tiễn hắn ở cửa. Trương Dương đưa danh thiếp của mình cho Tiếu Thuần nói: “Có thời gian thì đến Tân Hải tìm tôi, tôi mời cô ăn cơm.”

Tiếu Thuần cười nói: “Được, nhất định!”

Đằng sau vang lên một âm thanh lạ lùng: “Tiếp viên hàng không được phép liếc mắt đưa tình trong thời gian làm việc sao? Thật là tiện quá!”

Trương đại quan quay đầu nhìn, quả nhiên là trợ lý của Nhạc Uyển Phi, Tiếu Thuần bị họ nói cho đỏ mặt, có điều cô vẫn mỉm cười cúi chào.

Trương Dương cũng không chấp, bước nhanh bỏ lại họ đằng sau.

Trương Dương bước khỏi sân bay, hắn không thông báo người đến đón hắn, mà tự mình bắt xe taxi, chuẩn bị đến bệnh viện Bích Thủy Đàm.

Lái xe lái khỏi sân bay, đi theo đường cao tốc men theo sân bay, khi vào đường hầm cao tốc, đột nhiên có một chiếc xe Benz tăng tốc vượt họ, đến trước chiếc xe taxi rồi thắng gấp, lái xe taxi sợ đến độ vội vàng đạp thắng, sau khi xe dừng lại, chỉ còn cách chiếc xe đằng trước không đến 20 cm, chút nữa là đâm nhau.

Lái xe taxi muốn chửi, nhưng nhìn thấy có bốn người đàn ông cao lớn bước xuống, ngay lập tức liền nuốt vào trong.

Trương Dương nhận ra một trong số đó là trợ lý của Nhạc Uyển Phi, ngay lập tức liền hiểu ra, đám người này đến là vì hắn. Nhìn đám đàn ông sát khí đằng đằng bước đến, Trương đại quan cảm thấy thật sự ngán ngẩm, hôm nay hắn đã nhẫn nhịn nhiều rồi, không định tính toán với cô minh tinh nhỏ này, nhưng không ngờ đám người này lại bám theo hắn quá dai, đến tận đây để gây phiền phức. Thế giới này sao thế nhỉ? Con người đã trở nên điên cuồng như vậy từ bao giờ, chỉ cần một lời không hợp là có thể ra tay đánh nhau, Trương đại quan tự hỏi mình đã lưu manh lắm rồi, không ngờ còn có người lưu manh hơn hắn nữa, còn rất nhiều người thích giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực như hắn.

Một người nếu đặt vị trí của mình quá cao dễ xảy ra vấn đề, vị trợ lý của Nhạc Uyển Phi này tên là Cảnh Thái, là anh họ của cô ta, tiểu tử này trước kia đã là tên lưu manh trong xã hội, đánh nhau rất nhiều, sau này vì em họ trở thành minh tinh, bên cạnh thiếu những nhân vật có thể dốc sức, vì vậy đã mời gã đến, nói thực thì Cảnh Thái cũng đã giúp không ít, gặp phải đám ong phóng viên, gã luôn đánh mở đường máu. Nhạc Uyển Phi càng nổi tiếng, thì càng nhận được sự quan tâm của các phóng viên, vì vậy Cảnh Thái cũng trở thành nhân vật không thể thiếu bên cạnh cô ta. Nhưng cô ta ngày càng nổi tiếng lại ngày càng hống hách, coi trời bằng vung, và loại trợ lý như Cảnh Thái cũng coi mình hơn người khác một bậc, vì vậy hôm nay sau khi bị Trương Dương cự tuyệt đổi chỗ, gã rất tức giận, sau này biết được Trương Dương cố tình giả câm giả điếc, hắn càng không nuốt nổi cục giận này.

Vốn dĩ Cảnh Thái nói vài câu mát mẻ cũng thôi, nhưng ra khỏi sân bay vừa vặn nhìn thấy Trương Dương bắt xe taxi, trong khái niệm của gã, người hơi có chút thân phận đều có xe riêng đưa đón, nhìn thấy Trương Dương bắt xe, gã tưởng lầm rằng Trương Dương là người bình thường, hắn có thể ngồi được ở khoang hạng thương gia, là vì quen với tiếp viên hàng không, hơn nữa lần này rất nhiều người đến đón Nhạc Uyển Phi, nhân cơ hội người đông, gã muốn báo thù.

Cảnh Thái chỉ vào Trương Dương trong xe rồi nói: “Mẹ kiếp, ra đây!”

Trương đại quan thở dài, hắn chầm chậm bước ra khỏi xe taxi, vừa ra ngoài đã bị bốn tên đàn ông vây lấy, Cảnh Thái giơ tay tóm lấy cổ áo hắn. Trương đại quan để gã tóm, đến tận bây giờ Trương Dương vẫn không nghĩ xong có nên đánh tên này một trận hay không, dù sao thì hắn đến kinh thành là để làm việc, chứ không phải là để gây phiền phức.

Cảnh Thái nói: “Giờ mày nghe thấy rồi à? Còn giả câm giả điếc nữa hay không?”

Trương Dương không nói gì, cười hì hì nhìn Cảnh Thái.

“Mẹ kiếp, còn cười à? Lá gan mày to quá nhỉ? Biết tao là ai không?”

Trương Dương lắc lắc đầu.

Đồng bọn của Cảnh Thái nói: “Mẹ kiếp, giả vờ giả vịt à.”

Cảnh Thái giơ tay đấm vào mặt Trương Dương, Trương đại quan có nhịn cũng không thể nhịn để gã đấm lên mặt mình, hắn vung người, thoát khỏi tay Cảnh Thái, Cảnh Thái cảm thấy tay mình trơn tuột, Trương Dương đã thoát ra rồi, cú đấm này của gã không trúng mục tiêu. Gã tức giận nói: “Mẹ kiếp còn dám né à, tao đánh chết mày…”

Bốp! Mắt mũi quay cuồng, một cú tát như trời giáng đã rơi lên mặt gã, làm cho Cảnh Thái quay tròn một vòng, ôm lấy gương mặt sưng vù, lúc này mới ý thức được mình đã gặp phải một Diêm Vương sống.

Trương đại quan không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không bỏ sót một tên nào, hắn vừa đánh vừa đá, ngay lập tức bốn tên đàn ông đều bị hắn đánh ngã lăn quay.

Lại có ba người nữa từ trên xe đi xuống, một trong số đó là nữ minh tinh Nhạc Uyển Phi, cô ta đi xuống không phải là để giúp đánh nhau, thật ra nhìn thấy Trương Dương ra tay nhanh như chớp, ngay lập tức đánh ngã bốn tên đàn ông, ba người trong xe đã hiểu, dù là ba người họ có xông lên thì cũng không phải là đối thủ của người ta.

Nhạc Uyển Phi vẫn rất khí thế, cô ta xuống xe liền kêu: “Sao anh lại đánh người? Mau dừng tay, mau dừng tay lại cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bây giờ!” Cô ta thật là có lý lẽ.

Trương đại quan sao có thể bị cô ta dọa được, hắn trừng mắt, chỉ vào Nhạc Uyển Phi rồi mắng: “Mẹ kiếp, cô im miệng lại cho tôi, còn kêu nữa có tin tôi đánh cả cô không?”

Nhạc Uyển Phi bị Trương đại quan hét đến độ mặt trắng bệch ra.

Vị lái xe taxi vừa rồi giờ rất mạnh bạo, chỉ vào đám người Cảnh Thái nói: “Mẹ kiếp, đám này làm gì vậy chứ? Người ta đã nể mặt rồi còn không muốn à?” Người lái xe cũng là người hiểu chuyện, biết bên nào mạnh bên nào yếu. Gã phụ họa theo vài câu, bên Nhạc Uyển Phi đã bị uy thế của Trương đại quan áp chế, đương nhiên không dám nói gì nhiều, có điều Nhạc Uyển Phi thầm gọi một cuộc điện thoại.

Lái xe nói: “Các anh em, đi đi, nếu cảnh sát đến là phiền lắm.”

Trương Dương gật gật đầu, lên xe taxi, người lái xe đạp ga rồi vọt qua bên cạnh người Nhạc Uyển Phi, chiếc xe làm nổi lên một trận gió, thổi tốc váy của Nhạc Uyển Ph, người lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, rồi vui vẻ nói: “Màu đen!”

Trương đại quan vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên như vậy, Nhạc Uyển Phi mặc một chiếc quần nhỏ màu đen, trận gió này làm tất cả lộ ra hết, đúng là đôi chân rất đẹp.

Chuyện xảy ra trên đường này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng Trương Dương, xã hội đang phát triển, một bộ phận người đã giàu lên, thu nhập kinh tế ngày càng cao, tâm thái con người cũng có những thay đổi tương ứng, loại người như Nhạc Uyển Phi không hề hiếm.

Trương Dương gọi điện cho La Tuệ Ninh, nói với bà rằng hắn đã đến kinh thành.

La Tuệ Ninh nói: “Mẹ bảo Lý Vĩ đến đợi con ở cổng bệnh viện, rồi đưa con đi gặp Hà Trường An.” Vì thân phận của La Tuệ Ninh, nên nhất cử nhất động của bà đều được rất nhiều người chú ý, do vậy bà không tiện tự mình xuất hiện. Từ sau khi Hà Trường An bị bệnh, mặc dù bà luôn quan tâm đến người bạn cũ Hà Trường An, nhưng bà chưa từng đi đến bệnh viện.

Trương Dương đến trước cửa bệnh viện Bích Thủy Đàm, nhìn thấy Lý Vĩ quả nhiên đã đứng ở cửa đợi hắn, hắn trả tiền cho xe taxi, rồi kéo túi hành lý đi về phía Lý Vĩ.

Lý Vĩ gật gật đầu với gã.

Trương Dương nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Lý Vĩ nói: “Không lạc quan được, phát bệnh nhanh quá, bác sĩ đã phát thông báo bệnh nguy kịch rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi