Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Những lời này của Trương đại quan nhân dẫn đến trực tiếp hậu quả là bị Tra Vi từ trên xe đuổi xuống, Tra Vi chỉ vào trạm xe buýt nói: "Từ Tây Khang Môn anh có thể đến bất luận chỗ nào ở kinh thành."

Nhìn xe của Tra Vi đi xa, mãi đến khi đèn xe hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Trương đại quan nhân mở hai tay, nắm chặt song quyền cố sức giơ giơ lên không trung một chút, đàn bà thật sự là hỉ nộ vô thường!

Tuy rằng chổ xuống xe là trạm xe buýt, thế nhưng đa số xe buýt đều đã ngừng hoạt động, Trương đại quan nhân đợi hơn hai mươi phút mới có một xe taxi, hắn bảo tài xế đưa mình đến phòng tạm trú Bắc Cảng kinh thành.

Trương Dương lúc về phòng của mình, gặp Hạng Thành, hắn vốn tưởng rằng Hạng Thành đã trở về, nhưng thật không ngờ ông ta ngày hôm nay còn ở đây.

Hạng Thành cũng vừa mới từ bên ngoài trở về, hai ngày nay ông vẫn đều bận hậu sự của Tiết lão, rõ ràng tiều tụy rất nhiều, thấy Trương Dương, Hạng Thành gật đầu nói: "Đã trở về!"

Trương Dương nói: "Hạng bí thư cũng về muộn như thế?"

Hạng Thành nói: "Vừa đi Tiết gia, cùng bọn họ hàn huyên trò chuyện." Ông thở dài một hơi, bỗng nhiên đưa ra lời mời nói: "Trương Dương, cùng nhau ăn một chút gì đi."

Trương đại quan nhân sửng sốt một chút, sau đó lại gật đầu.

Hạng Thành đề nghị nói: "Đã trễ thế này, chúng ta đừng phiền phức phòng bếp, bên ngoài có quán thịt dê, tôi vừa rồi đi qua thấy đèn còn sáng."

Trương Dương và Hạng Thành cùng nhau xoay người đi ra, quả nhiên thấy quán thịt dê đối diện còn đang mở.

Trương Dương kêu ba cân thịt dê, gọi bốn món khác, cho ông chủ lấy một chai rượu, rót một ly cho Hạng Thành. Nếu như tại Bắc Cảng, rất khó tưởng tượng, hai người bọn họ có thể đơn độc ngồi cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, thế nhưng ở kinh thành loại sự tình này rất hay xảy ra.

Hạng Thành nâng ly rượu thấp giọng nói: "Mong Tiết lão đi đường tốt đẹp."

Trương Dương cũng không thích nâng ly chúc mừng bi thương, nhưng hắn vẫn nâng ly rượu cùng Hạng Thành. Hai ngày nay bọn họ tuy rằng đều hỗ trợ tại Tiết gia, thế nhưng cơ hội chạm mặt cũng không nhiều. Theo Trương Dương xem ra, Tiết lão đi rồi, Hạng Thành cũng mất đi chổ dựa lớn nhất trên chính trị, con đường làm quan sau này nói vậy đã tới đầu cùng.

Hạng Thành nói: "Trương Dương, lại nói tiếp. Chúng ta vẫn là lần đầu tiên uống rượu nói chuyện phiếm."

Trương Dương cười gật đầu nói: "Không dối gạt ngài, lúc vừa rồi Hạng bí thư mời tôi, tôi thật là có chút vừa mừng vừa sợ."

Hạng Thành cười nói: "Có thể là ấn tượng của tôi lúc trước vẫn đều là quá nghiêm túc, Trương Dương à, cậu nói thật, trong lòng ngươi rốt cục thấy tôi như thế nào?"

Trương Dương nói: "Hạng bí thư, ngài là thủ trưởng của tôi, tôi không dám bình luận."

Hạng Thành mỉm cười nói: "Không quan hệ. Chổ này là kinh thành. Chúng ta cũng là bạn bè, không có thủ trưởng và thuộc hạ, cậu cứ nói. Tôi cam đoan không mang giày nhỏ cho cậu." ( Ý của mang giày nhỏ tức là gây khó dễ, khó chịu)

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, ông cũng mang giày nhỏ cho tôi không ít, đáng tiếc chân tôi quá lớn, xương quá cứng, làm giày nhỏ của ông bị rách mấy lần. Trương Dương nói: "Hạng bí thư, ngài bảo tôi nói, tôi nói hai câu, ấn tượng ngài cho tôi cũng là có chút bảo thủ."

Hạng Thành nói: "Tôi nghĩ cậu làm việc có chút quá cấp tiến, xem ra lý niệm giữa chúng ta quả thật không giống nhau."

Trương Dương nói: "Hạng bí thư, ngài có phải là không thích tôi như vậy?"

Hạng Thành không chút giấu diếm gật đầu nói: "Tôi thích người nghe lời." Nói xong ông không khỏi cười nói: "Thật ra làm lãnh đạo, cũng đều thích người nghe lời, đổi thành cậu. Cậu cũng sẽ không thích một người cả ngày đối nghịch, chống đối cậu." Ông chậm rãi buông ly rượu nói: "Bất quá tôi làm việc vẫn đều là đúng chuyện sai người, tôi cũng thừa nhận những người trẻ tuổi như cậu quả thật tồn tại rất nhiều điểm hay. Tân Hải rút huyện sửa thị thành công, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia ngụ lại Tân Hải, cái này đều chứng minh năng lực của cậu, cũng là bắt đầu từ hai chuyện này, tôi từ từ cải biến đối cái nhìn với cậu." Hạng Thành nói rất thẳng thắn.

Trương Dương cũng không tin Hạng Thành cải biến cái nhìn đối với mình. Theo Trương Dương xem ra, Hạng Thành hiện nay chỉ là không có nhiều tinh lực bận tâm mình, chỉ cần là Bắc Cảng đã đủ khiến ông ta đau đầu. Trương Dương nói: "Hạng bí thư lúc nào trở về?"

Hạng Thành nói: "Sáng mai, cậu chừng nào thì trở về?"

"Ngày kia, tôi ở kinh thành còn phải xử lý một vài sự tình."

Hạng Thành nói: "Lúc đầu cho rằng chúng ta có thể đi cùng nhau."

Trương Dương cũng không có đem chuyện Kiều lão muốn đi đến Tân Hải nói cho Hạng Thành. Hắn mỉm cười nói: "Gần đây có thể có một tập đoàn đầu tư nước Mỹ muốn đi đến Tân Hải khảo sát, đến lúc đó còn hy vọng Hạng bí thư rút thời gian tiếp kiến một chút."

Hạng Thành khoái trá đáp: "Không thành vấn đề." Ông dừng lại một chút lại nói: "Ngày hôm nay tại lễ tang của Tiết lão. Tôi gặp một bạn trong ủy ban kỷ luật, hắn nói người nhà của Đổng Chính Dương vẫn đang kiện cáo."

Trương Dương nói: "Chuyện kia tôi đã viết một phần báo cáo hoàn chỉnh, cái chết của Đổng Chính Dương với không liên quan với tôi."

Hạng Thành gật đầu nói: "Nói rõ là tốt nhất."

Trương Dương không biết Hạng Thành vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, mà lời nói này của Hạng Thành đem hắn một lần nữa trở về hiện thực, mấy ngày ở kinh thành này, hắn bận việc hậu sự của Tiết lão, hầu như quên chuyện phát sinh tại Tân Hải, Hạng Thành nói, khiến cho hắn ý thức được, phong ba từ cái chết của Đổng Chính Dương vẫn không có hoàn toàn đi qua.

Hai người hàn huyên vài câu, với quan hệ giữa bọn họ căn bản không có khả năng nói mấy chuyện riêng tư, bất quá Trương Dương vẫn nhìn ra, Tiết lão chết đối với Hạng Thành mà nói là một đả kích sâu nặng.

Lúc Trương Dương trở lại phòng đã là nửa đêm, hắn đẩy ra cửa phòng đi vào, thì cảm thấy được tiếng hô hấp rất nhỏ, Trương đại quan nhân vọt qua như thiểm điện, không đợi đối phương tập kích mình, đã chế trụ yết hầu của đối phương.

Trong hơi thở ngửi thấy được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, Trương đại quan nhân đã phân biệt người ẩn thân trong bóng đêm này là Lệ Phù, hắn lắc mình đi tới phía sau Lệ Phù, đem thân thể mềm mại của cô ấy ôm vào trong lòng, trong bóng tối kề tới hai gò má của cô ấy nói: "Đêm hôm khuya khoắc, tự đưa đến cửa, cái này có phải gọi là đưa dê vào miệng cọp không?"

Lệ Phù thở ra một hơi, mặt cười quay lại, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, Lệ Phù nói: "Sợ anh phải không?"

Bàn tay to của Trương đại quan nhân tham lam vuốt ve bộ ngực mê người của Lệ Phù, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Hình như lại lớn hơn."

Lệ Phù cúi đầu thối một tiếng, xoay người ôm cổ của hắn, Trương đại quan nhân nhân cơ hội đem người ngọc áp lên trên giường, Lệ Phù nhỏ giọng nói: "Một thân toàn mùi rượu và thuốc lá, đi tắm đi, em ở trên giường chờ anh."

Trương đại quan nhân ngửi ngửi Lệ Phù, trên người quả nhiên đầy mùi thơm ngào ngạt, hắn cười cười, buông Lệ Phù ra, nhanh chóng đi tắm rửa một cái, chui vào trong chăn, phát hiện Lệ Phù vẫn đang mặc đồ, không khỏi vô cùng kinh ngạc nói: "Sao em còn không cởi quần áo? Chẳng lẽ là chờ anh tới cởi?"

Lệ Phù ôm lấy cái cổ của hắn, nhỏ giọng nói: "Em tới tìm anh, là có chính sự."

Trương Dương nói: "Cái chính sự gì, cũng phải chờ hai ta xong xuôi chính sự trước rồi nói." Đưa tay đi cởi quần áo của Lệ Phù.

Lệ Phù nắm bàn tay của hắn: "Có người muốn gây bất lợi với anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi