Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tang Bối Bối nói: "Yên tâm đi, có bản mẫu này, Tôi khẳng định có thể điều tra rõ thân phận của cô ta."

Nguyên Hòa Hạnh Tử trở lại phòng. Rất cảnh giác nhìn nhìn xung quanh rồi tiến vào buồng vệ sinh, rất nhanh phát hiện ra gì đó. Cô ta nhíu mày, xoay người tới bàn trang điểm phòng ngủ mở máy tính, máy ghi hình đã ghi lại tất cả hình ảnh Trương Dương tiến vào trong phòng tìm kiếm chung quanh. Nhìn thấy tên trộm che mặt đưa tay lấy cái băng vệ sinh đó, khóe môi Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.

Cô ta nói khẽ: "Anh đang tìm cái gì vậy?"

Trương đại quan nhân trên trên cuộc họp thường ủy thị ủy Tân Hải nổi trận lôi đình, nguyên nhân rất đơn giản, hắn cho rằng trong thường ủy có người tiết lộ ra chính sách di dời thôn công nhân của cảng Phước Long, chính là tiết lộ tin tức mới dẫn tới va chạm xây dựng hiện tại, Trương Dương nói: “tầm quan trọng của giữ bí mật công tác tôi nghĩ không cần phải cường điệu, bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới đưa phương án bồi thường di dời ra thẩm định, chi tiết cụ thể đã bị tiết lộ ra ngoài ra ngoài, tôi không biết mục đích của người làm chuyện này là gì? Vốn chuyện của cảng Phước Long đã vô cùng khó giải quyết. Giờ thì hay rồi, loạn càng thêm loạn."

Thị trưởng Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, chuyện này chưa chắc đã là người nào trong chúng ta tiết lộ ra. Phương án là bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu định ra. Bọn họ còn hiểu rõ hơn so với, có lẽ là bên bọn họ xảy ra vấn đề cũng chưa biết chừng."

Mấy thường ủy đều nhìn Trương Dương. Xem ra không hài lòng đối với sự chỉ trích này của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Chuyện mỗi mét vuông bồi thường ba trăm đồng là Thường Hải Thiên đề suất, hắn không hề nói với người khác, chuyện này chỉ giới hạn thảo luận bên trong chúng ta, tôi dám khẳng định, là trong chúng ta tiết lộ chuyện này."

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, anh nếu có thể tín nhiệm đối với đồng chí Thường Hải Thiên như vậy thì vì sao không thể tín nhiệm đối với chúng tôi hơn một chút?" Hắn có ý tứ muốn mượn chuyện này để công khai làm khó dễ Trương Dương.

Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng đứng ra giảng hòa: "Tôi thấy bí thư Trương cũng không phải là không tín nhiệm chúng ta, là nhắc nhở mọi người chú ý, có điều chuyện này quả thực rất kỳ quái, người biết bồi thường tiền mặt cũng không nhiều, hơn nữa chuyện này vẫn chưa có xác định cuối cùng, vì sao lại để cho những công nhân này đều biết?"

Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường nói: "Thật ra trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, muốn giữ bí mật tuyệt đối là không thể, tôi nghe nói thôn công nhân cảng Phước Long hiện tại đã biến thành một đại công trường, bất kể nhà nào có thể đều cố dựng nhà, mục đích là muốn từ thị lý kiếm thêm một chút tiền bồi thường."

Trương Dương nói: "Còn không phải ư, tôi ngày hôm qua đã đặc biệt tới nơi đó một chuyến, tình huống đúng như lời của lão Vương, người người dựng nhà mình lên thành bốn tầng, tôi thấy mà phát hoảng, cảm giác gió thổi qua là nhà đó sập."

Hứa Song Kì nói: "Loại hiện tượng này có liên quan tới người quản lý khai thông bất lực, người đứng đầu cảng Phước Long làm cái gì vậy? Người phụ trách của bộ chỉ huy Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đang làm gì? Bọn họ không biết bác bỏ tin đồn ư? Bọn họ không biết kịp thời ngăn lại loại tình huống này ư?"

Trình Diễm Đông nói: "Người dân đều có tâm lý làm theo số đông, một người làm như vậy thì mọi người sẽ làm theo, bọn họ cảm thấy pháp luật không phạt được số đông, chuyên này tôi cũng biết đôi chút, ngành quản lý địa phương đã bắt tay vào giải quyết chuyện này, nhưng tình huống thật sự là rất phức tạp, mọi người thi nhau xây dựng trái phép, nhân viên công tác được cái này mất cái khác, thực sự là rất khó."

Hứa Song Kì nói: "Nhắc tới chuyện cảng Phước Long, tôi nói thêm vài câu, xây lại cảng Phước Long là một trong những công trình trọng điểm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng ta lúc trước đã đáp ứng cấp cho phía Nhật điều kiện tiện lợi nhất, nhưng tình huống hiện tại lại là hỏng bét, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ kích khởi sự bất mãn nghiêm trọng của phía Nhật."

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn tham thảo vấn đề này với mọi người, phải mau chóng đưa ra phương án rõ ràng, cùng lúc phải bảo đảm lợi ích của công nhân và người dân, mặt khác cũng phải duy hộ phía chính phủ đừng bị tổn thất quá lớn, chỉ có cân bằng tốt cả hai bên, mới có thể thuận lợi giải quyết vấn đề."

Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: "Bí thư Trương, tình huống hiện tại không dễ khống chế, tôi nghe nói có một số công nhân đang trù tính biểu tình."

Trương Dương tức giận nói: "Biểu tình cái gì? Chúng ta có chỗ nào không phải với họ? Vì sao muốn biểu tình?"

Hứa Song Kì nói: "Cũng không thể nói như vậy, một bộ phận công nhân cho rằng chúng ta hy sinh lợi ích của bọn họ, còn có không ít tin đồn nói chúng ta là quân b*n n**c, bán đứng lợi ích quốc gia cho người Nhật Bản."

Trương Dương nói: "Nói bậy!"

Hứa Song Kì chỉ thuật lại lời nói của người khác, nhưng những lời này của Trương Dương bật rất nhanh, giống như đang nói hắn, khiến vẻ mặt Hứa Song Kì đỏ bừng.

Lúc này Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó, Trương Dương nhíu mày, nói với mọi người: "Bí thư Hạng buổi chiều muốn tới thị sát khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mọi người tan họp, chuẩn bị một chút đi."

Hạng Thành tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thị sát là ý tưởng đột nhiên nảy sinh, hai giờ buổi chiều, hắn và phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương, bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành cùng nhau tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thị sát thực địa.

Trương Dương dẫn ban thường ủy Tân Hải tới tiếp đãi.

Hạng Thành vừa xuống xe đã nói với Trương Dương: "Trương Dương à, tôi đã sớm muốn đến xem, nhưng trong khoảng thời gian này nhiều việc quá, không lấy đâu ra được thời gian."

Trương Dương cười nói: "Hoan nghênh các vị lãnh đạo tới chỉ đạo công tác."

Hạng Thành nói với Cung Kì Vĩ: "Kì Vĩ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu thuộc phạm vi phân quản của anh, hôm nay anh là nhân vật chính."

Cung Kì Vĩ cười cười nhưng không nóigì.

Một đám người đi đến cảng khu, trên bến tàu đã không nhìn thấy cảnh tượng bận rộn dỡ hàng như ngày xưa, hơn phân nửa đều đã đình công, Hạng Thành nói: "Sao vắng vẻ thế?"

Trương Dương còn chưa nói gì thì Hứa Song Kì đã nói: "Bí thư Hạng, cảng Phước Long săo bắt đầu công trình xây lại, hiện tại đang nghiêm khắc khống chế số lượng thuyền ra vào cảng, đại đa số nghiệp vụ đều đã chuyển tới cảng mới."

Hứa Song Kì nói: "Áp lực của bên cảng mới sẽ rất lớn."

Cung Kì Vĩ nói với Trương Dương: "Trương Dương, kế hoạch xây lại của các anh không phải là vừa kinh doanh vừa xây dựng ư? Vì sao phải đình công toàn diện?"

Trương Dương cũng có chút kỳ quái, ngày hôm qua cũng đâu có vắng vẻ như hôm nay, chẳng lẽ cảng Phước Long là cố ý bày chỗ xấu cho đám lãnh đạo này thấy?

Người phụ trách của cảng Phước Long Bàng Kim Quý đi theo ở phía sau, nghe thấy Trương Dương phía trước gọi hắn thì đi lên nói: "Bí thư Trương, có chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Công nhân trên bến tàu của Các anh đâu? Hôm nay hình như không phải là ngày nghỉ mà?"

Bàng Kim Quý nói: "Gần đây nghiệp vụ không bằng trước, có điều công nhân..." Hắn cũng phát hiện có chút không đúng, công nhân không biết đã đi đâu ròi.

Ngay khi Bàng Kim Quý nhìn xung quanh thì nhìn thấy từ xa mấy trăm người chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, Bàng Kim Quý nhìn thấy tình trạng trước mắt thì có chút hoảng hồn, vội vàng đi lên.

Đám người kia chính là công nhân nhà xưởng, một người cầm đầu kêu lên: "Chúng tôi muốn phản ánh tình huống với lãnh đạo thành phố."

Bàng Kim Quý cười khổ nói: "Tạ Vinh Dương, anh làm cái gì thế, đám người này các anh không đi làm, không ở cương vị, ra đây làm gì?"

Hạng Thành lại nói: "Để anh ta tới đây, không sao, chúng tôi lần này đến chính là để lắng nghe tiếng nói của người dân!" Vẻ mặt Hạng Thành vô cùng bình tĩnh.

Đám công nhân đứng đó, mấy người do Tạ Vinh Dương cầm đầu được phép tới trước mặt lãnh đạo, Tạ Vinh Dương nói: "Bí thư Hạng, các vị lãnh đạo, chào các anh, chúng tôi không phải đến để gây sự, chúng tôi chỉ muốn phản ánh một số tình huống, muốn để các lãnh đạo nghe thấy tiếng nói của những công nhân chúng tôi."

Hạng Thành và Cung Kì Vĩ liếc mắt nhìn nhau, Hạng Thành mỉm cười nói: "Nói đi, vừa hay mọi người đều ở đây, có ý kiến và bất mãn gì thì cứ nói ra."

Tạ Vinh Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi muốn hỏi một câu, vì sao bán cảng cho người Nhật Bản?chúng tôi làm mấy chục năm ở cảng, không hiểu sao lại từ quốc doanh biến thành tư doanh, trước đây đi theo đảng, hiện tại biến thành làm cho người Nhật Bản, vì sao? Đất của quốc gia Chúng ta vì sao để cho người Nhật Bản làm đương gia, khi lãnh đạo đưa ra quyết định có hỏi qua ý kiến công nhân chúng tôi hay không, ai cũng bảo chúng tôi là chủ nhân chân chính của xí nghiệp, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thương lượng với chúng tôi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi