Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng: "Không phải là phó thị trưởng Giang Thành thôi ư? Thế mà cũng mang ra khoe à?" Thằng cha này phát hiện dục vọng chiếm hữu của mình vẫn rất mạnh, tuy rằng Tả Hiểu Tình hiện tại đã không còn quan hệ luyến ái với hắn, nhưng nhìn thấy người khác theo đuổi Tả Hiểu Tình, thằng cha này trong lòng vẫn khó chịu. Ăn trong bát nhìn trong nồi chính là chỉ loại người như Trương Dương, có điều thằng cha này cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cho rằng là đương nhiên, nữ nhân của lão tử không ai có thể chạm vào được, nghĩ cũng không được luôn!

Nếu không có loại nhân vật như Dương Siêu Phàm xuất hiện, nói không chừng lần gặp lại này của Trương Dương và Tả Hiểu Tình sẽ phẳng lẳng như nước hồ, nhưng đã có Dương Siêu Phàm, chuyện liền xuất hiện một biến hóa cực kỳ thú vị.

Trương đại quan nhân rất ít nói chuyện, hắn cũng không quen đám bạn học này lắm, người ta phần lớn là đàm luận về vấn đề học thuật chuyên nghiệp, Trương đại quan nhân tuy rằng cũng tìm hiểu một chút về Tây y, nhưng ở trước mặt những khoa chính quy hoặc thạc sĩ hoặc bác sĩ này thì hắn còn kém xa, so với làm trò cười cho người trong nghề, chẳng thà im lặng là vàng.

Tả Hiểu Tình cũng rất ít nói chuyện, sự trầm mặc của cô ta là vì Trương Dương ở đây, mới gặp Trương Dương cô ta cảm thấy động lòng và kinh hỉ, nhưng hôm nay gặp lại Trương Dương cô ta luôn cảm thấy giữa bọn họ có một bức tường rất dày, loại bầu không khí này lộ ra vẻ xa lạ và xấu hổ, cô ta cho rằng Trương Dương đã thay đổi rồi, loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy ủy khuất.

Không khí của tiệc rượu trên cơ bản là dựa vào Hồng Linh đưa lên, tuy rằng đa số bạn học rất hào hứng, nhưng Trương đại quan nhân đã cảm thấy không thú vị, hắn và đám người này vốn không hợp nhau, vả lại hắn cũng không phải là bạn học của họ trên ý nghĩa nghiêm khắc, không thuộc cái giới này, Trương đại quan nhân có chút hối hận vì đã xuất hiện ở đây hôm nay.

Tuy rằng Trương đại quan nhân bảo trì trầm mặc, nhưng vẫn có người chú ý tới hắn, Dương Siêu Phàm nói: "Trương tiên sinh hiện tại đang làm gì?" Hắn hiển nhiên không biết Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Làm công cho đảng."

Dương Siêu Phàm gật đầu, giả bộ bộ dạng rất tinh thông: "Chính là nhân viên công tác của chính phủ à? Các anh đều là bạn học, xem ra anh là đã bỏ mất chuyên nghành được học trước kia rồi."

Trương đại quan nhân cảm thấy có chút buồn cười, mình đang làm gì, không ngờ không ai giới thiệu cho Dương Siêu Phàm, Trương Dương không biết, hắn không thuộc giới này, trong mắt đám bạn học Hồng Linh, Dương Siêu Phàm cũng không thuộc giới của bọn họ, những người này tất nhiên là lười chẳng buồn nói chuyện với Dương Siêu Phàm, Dương Siêu Phàm này rất ngạo khí, mục đích hắn tới đây chỉ có một, là hướng về phía Tả Hiểu Tình, đối với người khác hắn trên cơ bản lựa chọn không nhìn. Hắn là bác sĩ ở Mỹ, trong mắt hắn đám bản khoa sinh như Hồng Linh này đương nhiên không tính là. Tả Hiểu Tình tất nhiên cũng sẽ không giới thiệu toàn diện thân phận của Trương Dương với Dương Siêu Phàm, cho nên cho tới bây giờ Dương Siêu Phàm đều cho rằng, Trương Dương chỉ là một trong những bạn học bình thường của Tả Hiểu Tình, nhưng có thể có thể nhìn ra Tả Hiểu Tình đối với Trương Dương bất đồng với người khác, có một số việc không thể giấu được.

Trương Dương nói: "Cho dù là vậy thì ở trong bộ môn của chính phủ sống vẫn nhẹ nhàng hơn."

Dương Siêu Phàm thở dài nói: "Loại quan điểm này của Trương tiên sinh tôi không ủng hộ, con người không thể cứ ngây ngô cả đời được, có thể là hoàn cảnh công tác trong nước quá thoải mái, thiếu cạnh tranh, cho nên các anh phổ biến thiếu ý thức nguy cơ, làm nghề này của chúng ta, quả thật là sống tới già thì học tới già, ngay cả một thoáng cũng không được buông lỏng, tôi tuy đã lấy được học vị tiến sĩ, nhưng tôi vẫn không dám buông lỏng học tập, kỹ thuật y học biến chuyển từng ngày, anh nếu thả lỏng thì tất nhiên sẽ lạc hậu.

Đám bạn học của đa số đều không vui, câu vừa rồi của thằng ôn này chắc khác nào là coi thường tất cả mọi người.

Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, không học tập là không được, nhưng chỉ học tập mà không thực tế thì cũng không được, cũng có khối người học thì giỏi nhưng năng lực thực tế thì kém."

Dương Siêu Phàm bị hắn châm chọc một câu, da mặt có chút nóng lên, hắn cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói: "Thu nhập của Trương tiên sinh ở trong nước thế nào?"

Trương Dương nói: "Làm cái nghề này của chúng tôi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, tôi một năm cộng lại cũng chỉ được mười nghìn đồng."

Dương Siêu Phàm nói: "Đô la á?" Thằng cha này nói lời này là có chút rắp tâm cố ý.

Trương Dương cười nói: "Nơi này là Trung Quốc, chúng tôi đều dùng nhân dân tệ!"

Dương Siêu Phàm cảm thán nói: "Quá ít, còn không đến hai ngàn đô la."

Tả Ủng Quân thực sự là quá xấu hổ, y giải vây cho Trương Dương: "Tiêu chuẩn tiền lương Trong nước trước mắt không thể nào sánh bằng nước Mỹ, nhất là giới vệ sinh, tiền lương của Trương Dương đã không thấp rồi."

Dương Siêu Phàm nói: "Hiểu Tình ở nước Mỹ, tiền lương một tháng là hai vạn đôla, so với Trương tiên sinh thì bằng lương mười năm." Hắn không nói tới bản thân hắn, tiền lương một năm của Dương Siêu Phàm trước mắt đã là trăm vạn đôla, trong mắt hắn con số này là cả đời nhóm người Trương Dương cũng không kiếm được.

Hắn không nói, nhưng Trương Dương lại cố ý hỏi một câu: "Bác sĩ Dương một năm kiếm được bao nhiêu?"

Dương Siêu Phàm chỉ mong sao hắn hỏi câu này, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo trả lời: "Hơn tám mươi vạn, tôi cũng không hài lòng với tiền lương hiện tại, có một bệnh viện của Chicago muốn tôi tới làm, trả lương cho tôi một năm một trăm vạn, tôi đang cân nhắc." Nói xong hắn cười nói với Tả Hiểu Tình: "Hiểu Tình, em nếu đi thì anh cũng đi."

Tả Hiểu Tình nói: "Tôi không về nước Mỹ!" Những lời này khiến Dương Siêu Phàm nghẹn lời.

Hồng Linh nói: "Thật ra người có bản lĩnh thì ở đâu cũng đều vậy cả thôi."

Dương Siêu Phàm nói: "Tôi thấy cũng chưa chắc. Có những lúc, năng lực của người ta nhiều hay ít cũng quan hệ mật thiết với hoàn cảnh chung quanh, một bác sĩ ngoại khoa không có dao phẫu thuật thích hợp thì cũng không thể giải trừ đau khổ cho người bệnh."

Trương đại quan nhân cười khẩy, thằng cha này nhiều nhất chỉ là loại vừa đến đã khoe khoang.

Tả Hiểu Tình nói: "Bác sĩ ưu tú thực sự không cần mượn dùng điều kiện ngoài bộ." Khi nói những lời này, cô ta không hề nhìn Trương Dương, trước mắt hiện ra tình cảnh lần đầu cô ta và Trương Dương quen biết nhau, Trương Dương ở phòng cấp cứu giúp cô ta cứu người.

Dương Siêu Phàm có chút kỳ quái nhìn Tả Hiểu Tình một cái một cái. Hắn không biết hôm nay Tả Hiểu Tình vì sao luôn chống đối hắn. Chẳng lẽ là bởi vì Trương Dương ở đây ư? Dương Siêu Phàm thật sự không nghĩ thông, nói tới nội hàm bề ngoài thì Trương Dương có điểm nào hơn mình? Nếu nói tới bằng cấp và thu nhập thì mình càng miểu sát hắn luôn. Nhưng thoạt nhìn Tả Hiểu Tình vẫn rất bảo vệ hắn, hắn rốt cuộc có ưu điểm gì?

Dương Siêu Phàm nói: "Trương tiên sinh từ bỏ sự nghiệp bác sĩ mà không thấy tiếc ư?"

Trương Dương nói: "Con người của tôi cũng không hiểu được cái gì gọi là từ bỏ."

Dương Siêu Phàm nghe không hiểu, nhưng khi Trương đại quan nhân nói chuyện ánh mắt lại nhìn Tả Hiểu Tình. Trong đám người này chỉ có Tả Hiểu Tình nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, tim đập loạn nhịp, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể khiến cô ta tâm loạn như ma như vậy.

Lúc này Tiếu Minh tới đây, Dương Siêu Phàm gọi một tiếng cậu, Tiếu Minh cười cười gật đầu, hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trương Dương, cầm chén rượu lên nói: "Trương lão đệ tào thị trưởng Tào bảo tôi mời anh tới."

Trương Dương cười nói: "Lãnh đạo các anh nói chuyện, tôi tới có tiện không?"

Tiếu Minh cười nói: "Đều là người một nhà mà. Đợi lát nữa anh tới là biết liền."

Dương Siêu Phàm nghe thấy cậu không ngờ gọ Trương Dương là Trương lão đệ thì đầu óc có chút hồ đồ.

Tiếu Minh giới thiệu Dương Siêu Phàm với Trương Dương: "Trương lão đệ, đây là người vừa rồi tôi nói với cậu, Dương Siêu Phàm, cháu ngoại tôi, là bác sĩ y học của nước Mỹ."

Trương Dương cười cười gật đầu: "Vừa rồi có uống mấy chén, chỉ là không biết là cháu ngoại anh."

Tiếu Minh nói: "Về sau mong Trương lão đệ chiếu cố nhiều hơn."

Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề. Cháu ngoại anh cũng chính là cháu ngoại tôi."

Hồng Linh bạn học không nhịn được cười ồ một tiếng, bạn học chung quanh cũng cười, Dương Siêu Phàm xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng như cà chua.

Trương Dương nói một tiếng với vợ chồng Tả Ủng Quân rồi cùng Tiếu Minh tới phòng bên cạnh. Dương Siêu Phàm đợi cho bọn họ đi rồi mới thấp giọng hỏi Trần Quốc Vĩ: "Hắn rốt cuộc đang làm gì?"

Trần Quốc Vĩ nói: "Bí thư thị ủy Tân Hải!"

Người không biết không có tội.

Tiếu Minh là người từng trải, từ câu nói cuối cùng của Trương Dương cũng biết cháu ngoại của mình khiến hắn khó chịu, Tiếu Minh cũng có chút hiểu biết về tính tình của Trương Dương, phàm là ai chọc vào hắn, ít người có được kết cục tốt, Tiếu Minh nói: "Thằng cháu ngoại kia của tôi ỷ có chút học vấn, tâm cao khí ngạo, nếu có chỗ nào đắc tội với anh thì mong rằng Trương lão đệ thông cảm cho."

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không nói thì tôi đối với hắn thực sự là không có bao nhiêu ấn tượng."

Hai người tới phòng bên cạnh, Trương Dương phát hiện lời nói của Tiếu Minh không phải là giả, trong phòng đều là một số lãnh đạo của Giang Thành, bộ trưởng tổ chức Từ Bưu, phó thị trưởng chủ quản công nghiệp Nghiêm Tân Kiến, bí thư thị ủy Phong Trạch Tôn Đông Cường, còn có mấy bí thư khu ủy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi