Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan nhân liếc một cái liền nhận ra nữ lang này chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử. Thật ra trên đường hắn đến, trong lòng Trương Dương đã nghĩ tới loại khả năng này rồi, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Trương Dương cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, tôi còn tưởng ai mà thần bí như vậy."

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Nghe nói Trương tiên sinh và bằng hữu uống rượu ở đây, vừa rồi không tới quấy rầy, mạo muội mời anh tới đây một chuyến."

Trương đại quan nhân cười nói: "Hình thức nói chuyện kiểu này cũng thú vị phết, chúng ta hình như lần đầu gặp nhau thẳng thắn như vậy." Nói xong thì cởi áo tắm, lộ ra cơ thể kiện mỹ.

Hắn vào trong suối nước nóng rồi ngồi xuống, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi mỉm cười nói: "Nam nữ Nhật Bản các anh cùng tắm cũng là một loại văn hóa, nhưng ở chỗ chúng tôi thì gọi là làm bại hoại phong hóa, nếu tình cảnh hiện tại để người ngoài nhìn thấy thì người khác khẳng định sẽ nói tôi có vấn đề tác phong."

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Người Trung Quốc Các anh không phải thường nói quân tử vô tư, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì trong lòng vẫn thoải mái ư?"

Trương Dương nói: "Phu nhân tìm tôi tới là là để nói chuyện phiếm hay là bàn chuyện."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cả hai."

Trương Dương nói: "Vậy thì bàn chuyện đi!" Hắn tới gần Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người sóng vai mà ngồi, khoảng cách như vậy khiến Trương đại quan nhân có thể nhìn thấy chi tiết phần mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhìn thấy da thịt mềm mại của cô ta, ngửi thấy mùi thơm từ thân thể của cô ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi nghe nói anh không còn phụ trách chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?"

Trương Dương thản nhiên gật đầu nói: "Cấp trên đã tiến hành một số điều chỉnh, trước mắt công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tạm thời do phó bí thư Cung Kì Vĩ toàn quyền phụ trách."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nói cách khác, hợp tác của chúng ta đã kết thúc?"

Trương Dương cười nói: "Tại sao lại nói vậy? Tôi vẫn ở Tân Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn là một bộ phận của Tân Hải."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện trên quan trường của quý quốc thật sự là quá phức tạp và hay thay đổi, thay đổi chính trị thường xuyên khiến những nhà đầu tư chúng tôi có chút không biết theo ai."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Những lời này nên áp dụng cho quốc gia của các cô mới đúng, phóng mắt khắp các quốc gia trên thế giới, hình như không mấy quốc gia thay đổi đầu não của chính phủ thường xuyên hơn các cô?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, anh làm nhiều chuyện như vậy cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, kết quả là lại gặp phải loại đãi ngộ không công chính này." Cô ta thở dài.

Trương đại quan nhân nhìn nhất cử nhất động của cô ta, giống như Cố Giai Đồng đang ở bên cạnh mình, bất giác ngây ra đó.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức minh bạch trong lòng hắn đang nghĩ gì, nói khẽ: "Tôi và cô ta có phải rất giống nhau hay không?"

Trương Dương gật đầu, ánh mắt chiếu vào lưng cô ta, nhìn thấy hình xăm phượng hoàng tung cánh bay đó. Nguyên Hòa Hạnh Tử nghiêng người để hắn có thể nhìn rõ hơn, nói khẽ: "Sau khi chồng tôi mất, tôi đã mời thợ săm giỏi nhất của Nhật Bản săm cho tôi con phượng hoàng này."

Trương Dương nói: "Để tướng nhớ hắn ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Phượng hoàng trong truyền thuyết của Trung Quốc là một con thần điểu bất tử, tôi hy vọng có thể dục hỏa trùng sinh?"

Trương Dương giật mình, hắn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Cô không hài lòng với cuộc sống trước đây ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm mắt lại: "Ý nghĩa của cuộc sống đối với mỗi người đều không giống nhau, anh sống vì cái gì?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Rõ ràng là tôi hỏi cô trước, hiện tại lại biến thành cô hỏi tôi."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trả lời tôi đi."

Trương Dương nói: "Ta sống để bản thân được vui vẻ, để người yêu tôi và tôi yêu được vui vẻ."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nghe thì rất bình thường!"

Trương Dương nói: "Cô sống vì cái gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghĩ nghĩ rồi lập tức lại lắc đầu nói: "Tôi không biết, người như tôi có phải là rất đáng buồn không?"

Trương Dương nói: "Một nữ nhân có tài phú, quyền lực, còn xinh đẹp, ba cái nhân tố này, tùy tiện cái nào cũng có thể trở thành lý do của nữ nhân khác ghen tị."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả." Cô ta nhìn Trương Dương, ánh mắt của cô ta khiến Trương Dương cảm thấy quen thuộc và ấm áp.

Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy tay cô ta, ôm thân thể cơ hồ là trần trụi của cô ta vào trong lòng, cảm thụ được một loại ấm áp quen thuộc đến từ đáy lòng, hắn rõ ràng cảm thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đang run rẩy trong lòng hắn.

Trương Dương muốn hôn môi cô ta, nhưng bỗng nhiên nội tâm của hắn cảm thấy đau đớn, chợt một loại cảm giác trống rỗng trước giờ chưa từng có vây quanh hắn, máu của hắn giống như trong nháy mắt bị hút cạn, trong đầu xuất hiện một hình ảnh tái nhợt, hắn nhìn thấy thân ảnh của một nữ nhân.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vào lúc này đã giãy ra khỏi lòng hắn, xấu hổ và giận dữ nhìn Trương Dương. Khi cô ta thấy sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi của Trương Dương thì thì không khỏi có chút kích động: "Anh sao vậy?"

Trương Dương thở phì phò, hắn xua tay, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử đừng đi tới, lảo đảo đi khỏi suối nước nóng, khoác áo tắm, Giống như người say rượu chạy ra khỏi nhà gỗ, rời khỏi suối hoa mai.

Trở lại phòng của mình, loại cảm giác kỳ quái vừa rồi lại biến mất, Trương Dương tới phòng rửa mặt, mở nước lạnh, lau sạch mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy nước, giống như là trải qua một cơn bệnh nặng vậy.

Trương Dương trở lại giường, lặng lẽ điều tức, phát giác thân thể cũng không có gì khác thường. Nhưng nhớ tới loại cảm giác kỳ quái vừa rồi, chắc không phải là ảo giác, nhắm mắt lại nhắm mắt lại Nhớ lại hình ảnh tái nhợt đó, khi mình ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc đã nghĩ tới ai? Chẳng lẽ là Cố Giai Đồng?

Điện thoại Đầu giường vang lên, Trương Dương thở hắt ra, Cầm điện thoại lên, người gọi điện thoại tới chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta gọi điện thoại tới hỏi Trương Dương có phải sinh bệnh hay không, Trương Dương cười nói: "Không sao, có thể là tối nay uống hơi nhiều, vừa rồi trúng gió, mong rằng phu nhân đừng phiền lòng."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Chuyện gì cơ? Tôi sao không nhớ nhỉ?"

Một đêm này Trương đại quan nhân ngủ cũng không yên giấc, thân ảnh tái nhợt đó thủy chung khốn nhiễu hắn, sáng sớm hôm sau, hắn không nói với ai tiếng nào rời khỏi Hòa Hi Viên.

Trương đại quan nhân vừa xuất hiện ở trung tâm hành chính thành phố Tân Hải Liền hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý, chuyện tỉnh lý giao quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ mọi người đều biết mọi người đều biết, chuyện này có nghĩa là Trương Dương đã thất sủng trước các lãnh đạo thượng cấp, người trong thể chế đối loại thay đổi này với đều là cực kỳ mẫn cảm, ánh mắt nhìn Trương Dương của rất nhiều người đã có bất đồng rất lớn với trước đây. Từ bỏ huyện lập thành phố, đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia đặt ở Tân Hải, không ai có thể phủ nhận tất cả đều là kết quả cố gắng của Trương Dương, nhưng ở trong thể chế, một người giành được thành tích thì không có tính uy hiếp bằng quyền lực mà hắn có, thành tích chấp chính của Trương Dương rất nổi bật. Nhưng quyền lực của hắn hiện giờ đã suy giảm mạnh, hơn nữa đây có lẽ chỉ là bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi