Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tống Hoài Minh nói: "Người sống trên đời không thể chỉ vì công tác, những cán bộ quốc gia chúng ta cũng phải cho phép có cuộc sống của mình, có nói xem đúng không?" Y đặt chậu quân tử lan ở bệ cửa sổ.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nghe nói Yên Nhiên và Trương Dương đã chia tay?"

Tống Hoài Minh ngồi xuống ghế cạnh giường: "Chuyện tình cảm của Người trẻ tuổi tôi trước giờ cũng không hay hỏi đến."

Lưu Diễm Hồng nói: "Chẳng lẽ anh không cả thấy hai đứa chúng nếu chia tay thì rất đáng tiếc ư?"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Cô sao quan tâm tới việc nhà của tôi như vậy?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi hiện tại cả ngày nằm trên giường, nhàm chán lắm, chỉ có thể dựa vào cái lòng hiếu kỳ để giết thời gian, chuyện dài chuyện ngắn nào tôi cũng quan tâm hết, huống chi anh là bạn học cũ của tôi, hai đứa nhỏ Trương Dương và Yên Nhiên tôi cũng rất quý."

Tống Hoài Minh lại nói: "Cô là thấy tiếc cho Trương Dương hay là tiếc cho Yên Nhiên?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cả hai."

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện tình cảm của chúng người làm cha như tôi cũng không chi phối được, mà cô cho dù quan tâm cũng bất lực thôi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi luôn cảm thấy bọn họ sẽ không chia tay, thật đấy, bạn học cũ à, tôi đã nhìn thấy rất nhiều đôi yêu nhau rồi, chưa thấy ai hợp như chúng, Yên Nhiên lúc nào thì về nước, đến lúc đó tôi sẽ giúp bọn họ tác hợp."

Tống Hoài Minh nói: "Cô đúng là không bao giờ chịu ngồi yên cả."

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện của Bắc Cảng thế nào rồi?"

Tống Hoài Minh nói: "Cung Kì Vĩ đã qua bên đó làm phó bí thư thị ủy, gần đây tất cả đều thái bình, có điều hôm nay xảy ra một khúc nhạc đệm." Y kể lại chuyện cục công an Bắc Cảng có bom nổ.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bắc Cảng khẳng định tồn tại vấn đề tương đối lớn, loại phong cách làm việc này của Văn Hạo Nam rất dễ tự rước lấy họa, bản thân tôi chính là ví dụ, hay là để hắn rời xa khỏi vòng thị phi đó đi, tránh tương lai xảy ra chuyện, anh gặp phó thủ tướng Văn cũng khó ăn nói."

Nhớ tới kiếp nạn lần này của Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh không khỏi thở dài, hắn nói khẽ: "Diễm Hồng, cô hiện tại đã nhớ ra rốt cuộc vì sao muốn vội vã tới Kinh Sơn chưa?"

Lưu Diễm Hồng nhíu mày, cô ta lắc đầu: "Chuyện này thật sự là rất kỳ quái, sau khi tôi gặp tai nạn thì quên sạch đoạn chuyện đó, tuy rằng tôi rất cố gắng nhớ lại, nhưng thủy chung không nhớ nổi, vì sao tôi muốn tới Kinh Sơn, rốt cuộc là có việc gì gấp, sao tôi phải mạo hiểm đội mưa tới Kinh Sơn?"

Tống Hoài Minh an ủi cô ta: "Nghĩ không ra thì thôi, sức khỏe của cô vẫn đang trong thời gian hồi phục, chờ sau khi hồi phục thì tất cả tự nhiên sẽ nhớ lại, đừng quá miễn cưỡng mình."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không biết mình liệu còn có thể đứng lên được nữa hay không, có điều Trương Dương đã nói thì tôi chắc có thể."

Tống Hoài Minh ở phương diện này rất có lòng tin đối với Trương Dương: "Hắn nói có thể thì nhất định có thể."

Tống Hoài Minh đã lên tiếng, Cao Trọng Hòa đương nhiên không dám chậm trễ, lúc trước Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng cũng không phải là y đề xuất, trong chuyện này Vinh Bằng Phi so với y thì tích cực hơn một chút, cho nên Cao Trọng Hòa đương nhiên tìm y tới thương lượng.

Vinh Bằng Phi nghe Cao Trọng Hòa kể lại thì thở dài nói: "Lúc trước đề nghị hắn đi tới Bắc Cảng, một là vì chính hắn chủ động yêu cầu, còn có một nguyên nhân là tôi cảm thấy Văn gia nếu để hắn ở đây thì chính là muốn để hắn làm ra một chút thành tích, được rèn luyện, như vậy sẽ rất có lợi cho phát triển về sau của hắn, không ngờ sau khi hắn tới Bắc Cảng thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Cao Trọng Hòa nói: "Đầu tiên là vợ chưa cưới bị người ta bắt cóc, sau đó thì lại có người đặt bom trong xe của hắn, nếu để hắn tiếp tục ở đó thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn tới thế nào."

Vinh Bằng Phi nói: "Xem ra thật sự muốn phải cân nhắc thay nhân tuyển rồi."

Cao Trọng Hòa nói: "Không phải cân nhắc, mà là lập tức phải làm ngay."

Vinh Bằng Phi nói: "Trong nhất thời tôi thực sự không nghĩ ra nhân tuyển thay thế."

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi đã có nhân tuyển thích hợp rồi."

" Ai?"

" Triệu Quốc Cường!"

Vinh Bằng Phi vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Hắn là cục trưởng công an Nam Tích, chẳng lẽ lại điều hắn tới Tân Hải đảm nhiệm cục trưởng công an? Cá nhân hắn chưa chắc đã nguyện ý?"

"Để Văn Hạo Nam và hắn trao đổi vị trí tôi thấy có thể làm được." Cao Trọng Hòa quyết tâm lập tức điều Văn Hạo Nam khỏi Bắc Cảng.

Vinh Bằng Phi nói: "Triệu Quốc Cường là con trai của lão tổng Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, là cháu ngoại của phó thủ tướng Giang, một Văn Hạo Nam đi, một Triệu Quốc Cường tới, thế thì có khác gì nhau? Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, điều động lần này của chúng ta khó đảm bảo sẽ không để người của Triệu gia sinh ra suy nghĩ, thậm chí đắc tội với bọn họ."

Cao Trọng Hòa bật cười: "Bằng Phi, không ngờ anh cân nhắc so với tôi còn chu toàn hơn."

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Tôi cũng không muốn suy nghĩ đâu, người trong thể chế, rất nhiều chuyện không thể không cân nhắc, chuyện của Văn Hạo Nam chứng minh lúc trước tôi thiếu suy nghĩ, đương nhiên không muốn lặp lại chuyện tương tự."

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi cũng đã tìm hiểu một số tình huống rồi, thật ra lần này quyết định rút Văn Hạo Nam về, một là vì Văn gia yêu cầu, còn có một nguyên nhân là vị trí này để hắn ngồi thì rất nguy hiểm."

Vinh Bằng Phi lộ ra có chút khó hiểu.

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi không phải nói Văn Hạo Nam nguy hiểm, cũng không phải là vị trí cục trưởng công an Bắc Cảng nguy hiểm, mà là tính cách của hắn không thích hợp với vị trí này. Hắn ngồi trên vị trí này, rất có thể sẽ tự rước lấy phiền toái lớn hơn. Triệu Quốc Cường thì khác, Triệu Quốc Cường so với Văn Hạo Nam thì trầm ổn hơn nhiều, lúc trước khi ở Vân An tôi đã rất hiểu hắn, năng lực nghiệp vụ của Quốc Cường rất mạnh, hơn nữa hắn công tác từ cơ sở, giỏi quan hệ với đồng nghiệp chung quanh. Làm việc cũng không cấp tiến như Văn Hạo Nam."

Vinh Bằng Phi lúc này mới nhớ tới mình không ngờ đã quên việc Triệu Quốc Cường là Cao Trọng Hòa từ Vân An mang đến, nói tới hiểu Triệu Quốc Cường thì mình khẳng định không bằng y. Vinh Bằng Phi nói: "Giữa Triệu Quốc Cường và Trương Dương hình như có chút mâu thuẫn?"

Cao Trọng Hòa cười nói: "Mâu thuẫn cá nhân và việc công không liên can tới nhau. Trương Dương ở Tân Hải, hắn ở Bắc Cảng, hai người có thể phát sinh xung đột gì chứ? Hơn nữa. Bọn họ cũng không phải chưa từng hợp tác, lúc trước hai người cùng nhau ở Nam Tích, cũng không thấy bọn họ xích mích gì?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính nếu đã quyết định thì chuyện này cứ làm như vậy đi."

Cao Trọng Hòa gật đầu nói: "Chuyện này phải làm cho sớm, vẫn là anh xử lý chuyện này, tính tình của tiểu tử Văn Hạo Nam đó có chút bướng, trên người cũng có chút tật xấu, anh đối với hắn cũng đừng quá khoan dung, nếu không phục tùng an bài công tác thì xử phạt hắn đi!"

Vinh Bằng Phi biết Cao Trọng Hòa lại ném một củ khoai lang nóng cho mìn, hắn chỉ đành cười khổ nói cười khổ nói: "Thằng ôn Văn Hạo Nam này rất không nghe lời."

Cao Trọng Hòa nói: "Vậy thì dứt khoát nói với hắn, người muốn hắn đi là cha mẹ hắn!"

Vinh Bằng Phi nói: "Rốt cuộc là ai mà lớn gan như vậy? Không ngờ dám gài bom vào trong ô tô của hắn? Chuyện này thật sự rất kỳ quái, mục đích đặt bom cũng không phải vì mưu sát hắn, mà là để chế tạo ảnh hưởng. Bức hắn phải rời khỏi Tân Hải."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi