Y ĐẠO QUAN ĐỒ

" Chẳng lẽ cô ta đã sớm nhìn thấu kế hoạch của chúng ta ư?"

Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa tìm: "Trương Dương! Trương Dương... Em hận anh.. em hận anh..." ngay khi cô ta dần dần đánh mất hy vọng thì nghe thấy một âm thanh mỏng manh từ trên đỉnh đầu vọng xuống: "Nha đầu, em vừa rồi không phải đã nói yêu anh ư?"

Sở Yên Nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương đại quan nhân quần áo tả tơi treo trên cây, bộ dạng hiện tại cực kỳ giống một con dơi, nhìn thấy hắn vẫn sống, Sở Yên Nhiên kích động xông lên phía trước: "Trương Dương, anh còn sống, anh còn sống!" Cô ta tóm lấy tay Trương Dương rồi ra sức lắc.

Trương đại quan nhân kêu thảm thiết: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, hình như anh gẫy tay rồi..."

Sở Yên Nhiên quan tâm nói: "Anh bị thương có nặng lắm không, em đỡ anh xuống trước..." Bởi vì quá mức kích động nen cô ta trở nên có chút nói năng lộn xộn.

Trương Dương nói: "Yên Nhiên... Lấy anh đi..."

Sở Yên Nhiên ra sức gật đầu, cô ta ôm mặt Trương Dương, tặng cho hắn một nụ hôn dài đầy thâm tình.

Đám tiểu tử Từ Kiến Quốc lúc này cũng tới theo, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, Viên Tân Dân lệ nóng doanh tròng. Từ Kiến Quốc thì vỗ một cái vào đầu hắn: "Anh khóc cái chó gì!"

Viên Tân Dân vừa gạt lệ vừa nói: "Rất khiến cho người ta cảm động."

Sở Yên Nhiên buông Trương Dương ra, lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi đã bị đám tiểu tử này nhìn thấy hết, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, gắt: "Đám tiểu tử thối cái cậu, còn không mau tới đây giúp một tay."

Bị cô ta quát như vậy, đám người đó Từ Kiến Quốc mới hồi phục lại tinh thần, ba chân bốn cẳng lao tới đỡ Trương Dương xuống, Trương đại quan nhân cho dù là võ công cái thế thì từ trên trực thăng ngã xuống cũng khiến hắn không chịu nổi, tay trái của hắn đã gẫy, vốn Trương đại quan nhân cũng không đến mức bị thương, nhưng hắn từ trên trực thăng nhảy xuống, muốn cứu Sở Yên Nhiên, kết quả lại phát hiện Sở Yên Nhiên mang theo dù, thằng cha này mới biết vòng một vòng lại thành mình bị lừa, chỉ có thể tận hết khả năng nhảy không dù từ trên cao xuống, cuối cùng thì hạ xuống rừng cây, làm gẫy rất nhiều cành, cánh tay trong lúc va chạm đã gãy xương, có điều những cành cây này cũng giảm bớt thế rơi của hắn, tránh cho hắn một màn máu chảy đầu rơi.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy cánh tay Trương Dương bị gẫy, vừa đau lòng vừa khổ sở, nhìn đám tiểu tử ở xung quanh thì tức không chịu nổi, chỉ vào Từ Kiến Quốc rồi quát lớn: "Các cậu bị bệnh à? Ăn no rửng mở rồi đi làm cướp, suýt nữa thì hạ chết chúng tôi rồi."

Từ Kiến Quốc bị mắng té tát, hắn ủ rũ nói: "Anh Trương, anh nói một câu công đạo đĩ, chủ ý tổn hại như vậy chúng em làm sao mà nghĩ ra được, rốt cuộc là thế nào thì anh giải thích cho chị Yên Nhiên đi."

Trương đại quan nhân dùng tay phải chỉ vào tiểu tử này rồi nói: "Đúng rồi, các cậu giải thích đi, sao lại bắt cóc chúng tôi? Thiếu chút nữa thì hại chết chúng tôi rồi, vừa rồi ở trên trực thăng là ai đánh tôi, ai đá tôi? Đúng ra cho tôi!"

Đa số mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Viên Tân Dân, Viên Tân Dân lại nhìn sang Từ Kiến Quốc, còn lặng lẽ chu mỏ về phía Từ Kiến Quốc.

Từ Kiến Quốc nói: "Anh sao lại nhìn tôi?"

Viên Tân Dân nói: "Anh dẫn đầu, chúng tôi không biết gì cả."

Trương Dương nói: "Yên Nhiên sao lại có dù để nhảy? Ai đã bán đứng tôi?"

Sở Yên Nhiên đã sớm biết việc này, Trương Dương gọi đám nhóc này để làm một vở kịch cầu hôn, muốn lưu lại cho mminfh một ấn tượng sâu sắc, nhưng không ngờ khéo quá hóa vụng, cô ta tức giận đến nỗi véo tay Trương Dương: "Anh gieo gió gặt bảo..."

"Ái." Trương đại quan nhân kêu thảm thiết.

Sở Yên Nhiên tức giận nhìn đám tiểu tử đang xem náo nhiệt xem náo nhiệt: "Nhìn cái gì? Còn không mau đưa anh ta tới bệnh viện!"

Trương đại quan nhân lại lắc đầu nói: "Thôi, hai chúng ta đi làm giấy kết hôn đã!"

Sở Yên Nhiên nói: "Tay anh gãy rồi còn đi cái gì, sáng mai đi cũng được?"

Từ Kiến Quốc nói: "Đi luôn đi, bọn anh em vẫn đang đợi ở cục dân chính."

trong cục dân chính khu thành tây của Kinh thành, Từ Kiến Cơ dẫn Hồng Nguyệt, Tiết Vĩ Đồng đều chờ ở đó, nhân mạch của hắn ở ở kinh thành rất rộng, Trương Dương sau khi Sở Yên Nhiên về thì quyết định lần này phải đi làm giấy kết hôn với cô ta, bởi vì Sở Yên Nhiên trước mắt đang có quốc tịch Mỹ, Trương đại quan nhân thì là quốc tịch Trung Quốc, cho nên thủ tục của hai người có chút rắc rối, có điều cái này không làm khó được Từ Kiến Cơ, hắn chấp nhận giúp Trương Dương giải quyết chuyện này.

kế hoạch hôm nay vốn là đám tiểu tử Từ Kiến Quốc giả mạo bọn cướp dọa Sở Yên Nhiên, bọn họ bắt cóc hai người lên trời, Trương đại quan nhân sẽ anh hùng, cướp dù ôm Sở Yên Nhiên nhảy dù một cách lãng mạn, đám tiểu tử này ngay cả dù hoa hồng cũng chuẩn bị rồi, tưởng đây là một hồi cầu hôn cực kỳ có sáng ý, ai có thể ngờ được trong quá trình diễn trò lại xuất hiện bất ngờ, Sở Yên Nhiên không ngờ thực sự vì Trương Dương mà từ trên trực thăng nhảy xuống, càng làm cho người ta không ngờ tới là cô ta còn chuẩn bị trước cả dù rồi.

Trương đại quan nhân thủy chung không nghĩ thông, Sở Yên Nhiên chuẩn bị dù để nhảy từ lúc nào? Cô ta làm sao mà biết kế hoạch cầu hôn trên không trung của mình? Hiện tại Trương đại quan nhân đã thay âu phục, tay cũng được nẹp lại, đeo băng trên cổ, trên mặt còn có không ít vết máu do cành cây quẹt phải, có điều cái này không hề ảnh hưởng tới tình thần của hắn, thằng cha này vẫn là bộ dạng vui sướng, hắn hỏi Sở Yên Nhiên: "Chẳng lẽ em đã sớm nhìn thấu là bọn họ đang diễn trò?"

Sở Yên Nhiên nói: "Hành động sứt sẹo Như vậy kẻ ngốc mới không nhìn ra."

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ em không rõ nhảy xuống thì thực sự sẽ bị ngã chết ư?"

"Biết, không thì sao em lại chuẩn bị dù? Chỉ là em không ngờ anh sẽ nhảy ra theo!"

Trương đại quan nhân nói: " anh nếu thực sự ngã chết thì sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "với bản sự của anh thì sao có thể bị ngã chết được."

"Nếu ngã chết thật thì sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em sẽ chết theo anh!"

Trương đại quan nhân nhìn Sở Yên Nhiên, trong lòng rất cảm động.

Khi Bọn họ tới nơi đăng ký thì Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng tất cả xông tới, Tiết Vĩ Đồng nhìn tay Trương Dương, chế nhạo: "Tam ca, sao lại băng bó thế?"

Từ Kiến Quốc và Viên Tân Dân tranh nhau kể lại một lượt kinh lịch vừa rồi, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng không đích thân tới hiện trường, nhưng nghe cũng hết cả hồn.

Trương đại quan nhân chỉ vào Từ Kiến Cơ và Viên Tân Dân: "hai cậu chờ đó, đợi tay tôi khỏi rồi chuyện thứ nhất tôi làm sẽ là tẩn cho hai cậu một trận, nhất định là các cậu bán đứng tôi."

Hai tiểu tử kêu khổ không ngừng, Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, thật ra chuyện này không liên quan tới họ, là em tiết lộ cho Yên Nhiên."

"Em ư?"

Tiết Vĩ Đồng gật đầu sợ hãi.

Sở Yên Nhiên đi tới ôm cánh tay Tiết Vĩ Đồng: "Một đám đàn ông các anh hợp nhau lại khi dễ một thiếu nữ như em, Vĩ Đồng nhìn không nổi, cho nên đã lộ ra một chút tin tức cho em, vì thế chúng em đã nghĩ ra kế hoạch lấy đạo của người trả cho người này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi