Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ngoài ra thì cuối năm còn có một việc trọng yếu nữa là tặng lễ, cái này coi như là luật bất thành văn, cứ tháng mười hai tới là các cán bộ lãnh đạo cấp dưới tấp nập tới văn phòng đại diện để chuẩn bị tặng lễ cho cán bộ cấp trung ương. Một cái văn phòng nho nhỏ như văn phòng đại diện huyện cũng còn tấp lập đón khách chứ đừng nói ở các cấp cao hơn. Tuy rằng công việc chính vẫn là Vu Tiểu Đông làm, nhưng xã giao với cấp trên Trương Dương thân là lãnh đạo cao nhất ở đây nên không thể trốn được.

Sinh ý của Nông gia tiểu viện ngày càng phát đạt, danh khí của bí phẩm dược thiện cung đình ngàng càng lan xa. Hầu hết mọi người tới đây đều hỏi suất đặc biệt, rất nhiều người chuẩn bị dùng tiệc ở đây đều phải gọi tới đặt trước, ngay cả như chủ nhiệm Từ Tự Đạt có quan hệ cũng không khác được.

Dựa theo quy củ mỗi ngày chỉ có mười phần ở đây, ngay cả đầu bếp Lưu Đại Trụ cũng vênh váo lên không ít, ngoại trừ tiểu Trương chủ nhiệm lên tiếng thì quy củ này nhất quyết không khác được.

Từ Tự Đạt và Cố Giai Đồng là chi giao, đương nhiên Trương Dương cũng cấp mặt mũi cho hắn, riêng biệt dặn dò Lưu Đại Trụ để cho Từ Tự Đạt vài phần.

Từ Tự Đạt cũng không phải là để hắn ăn àm là để chiêu đãi lãnh đạo, hôm đó Trương Dương còn dặn dò Lưu Đại Trụ chuẩn bị vài món đặc sắc nữa, khiến cho Từ Tự Đạt cảm thấy rất hài lòng.

Từ Tự Đạt sau khi kết thúc tiệc chiêu đãi, tiễn lãnh đạo về xong thì ở lại nói chuyện vài ba câu với Trương Dương. Trương Dương mời hắn ở lại uống vài chén rượu, Từ Tự Đạt dù sao cũng không có việc gì, liền đồng ý ở lại.

Bởi vì nhà hàng đang bộn bề nhiều việc, nên ngay cả Vu Tiểu Đông cũng được huy động để chạy bàn. Trương Dương đi vào bết lấy một chai rượu ngũ lương lên uống với Từ Tự Đạt.

Từ Tự Đạt bình thường cũng là kẻ tưu lượng tốt, gặp Trương Dương thì đúng là bợm gặp nhau, có chút hợp ý, ngồi một lúc chai rượu đã thấy đáy, Trương Dương liền gọi Vu TIểu Đông mang tới cho hắn một chai nữa.

Nói chuyện một hồi, Từ Tự Đạt bắt đầu nhắc tới Cố GIai Đồng: “Gần đây không có thấy Giai Đồng tới Bắc Kinh a, ta đang muốn tìm nàng đây!” Trương Dương đối với chuyện Cố Giai Đồng vẫn đang có chút không vui, thấp giọng lảng tráng: “Chắc chuyện làm ăn bận bịu không dứt ra được.”

Từ Tự Đạt nói: “Thực sự là không hiểu nàng tính toán thế nào, đang hợp tác với Vương Học Hải thế nào tự nhiên là rút ra, gần đây Vương Học Hải cứ tìm ta mà tố khổ.” Từ Tự Đạt là đồng học với Vương Học Hải, lại có quan hệ rất tốt với Cố Giai Đồng, Vương Học Hải trong lòng đầy phiền muộn về việc này tự nhiên tìm đến Từ Tự Đạt, nhờ hắn tìm cách khuyên bảo Cố Giai Đồng thay đổi chủ ý.

Trương Dương mỉm cười: “Chuyện làm ăn chúng ta quản không được. Cơ mà Trung Quốc ta có câu buôn bán mà nhân nghĩa thì không phải là làm ăn, nhưng dù so thì cũng đừng làm tổn thương hòa khí, mọi người đều là bằng hữu cũng tốt chứ sao.”

Từ Tự Đạt cười nói: “Thì cứ là như vậy, chờ Giai Đồng đến Bắc Kinh, ta làm chủ, hai người họ có gì vướng mắc cứ nói ra là được rồi. Giải quyết được không phải là không có cơ hội hợp tác tiếp.”

Trương Dương đối với thái độ làm người của Vương Học Hải vẫn bảo lưu sự không vừa ý, loại người như thế tốt nhất là cứ kính nhi cho viễn. Trương Dương cũng không muốn dây dưa câu chuyện ở cái chủ đề này, liền lảng câu chuyện sang vấn đề tặng lễ cuối năm ở kinh thành.

Từ Tự Đạt nhấp một ngụm ruuợ, đặt chén xuống bàn mỉm cười nói: “Hàng năm đều là như vậy, càng tới cuối năm, quan viên các địa phương càng tới Bắc Kinh tặng lễ đông, một mặt là khơi thông các mối quan hệ, cao hơn thì việc nọ việc kia. Kỳ thực quan trường cả nước đều là như vậy, có điều đây là thủ đô, nơi tập trung các cán bộ lãnh đạo trung ương nên mật độ cao hơn mà thôi, đây cũng có thể coi như một thủ đoạn ngoại giao xã hội thôi.” Nói tới đây Từ Tự Đạt không khỏi mỉm cười nhìn Trương Dương: “Trương Dương! Ngươi không dự định cả đời này ở trong cái văn phòng đại diện huyện này chứ? Ngươi cùng nhà Cố bí thư quan hệ tốt như vậy, muốn động thì động, hẳn là dễ chuyện dễ dàng.”

Trương Dương cười nói: “Làm ở đây một thời gian cũng quen, bảo ly khai một cái là ly khai không khỏi có chút lưu luyến.”

Từ Tự Đạt lắc đầu nói: “Chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện chỉ là cán bộ cấp khoa, muốn thăng tiến phải nhanh chóng nhảy ra. Từ cấp khoa lên xử nhìn thì dễ, chỉ là một cấp mà thôi, bất quá ngươi có biết có nhiều người cả đời dắt ở đó không vượt qua được không?”

Trương Dương nghe thế càng không khỏi âm thầm tiếc nuối cái vụ bên cục quốc an, nếu không phải Hình Triêu Huy chơi xỏ hti bây giờ đã là cấp phó xử rồi. Bất quá trên thực tế thì dựa theo tuổi tác và tuổi nghề của hắn thì hiện là một phó khoa cũng đã là kỳ tích rồi, nếu đem một cán bộ cấp này vứt ở kinh thành thì chẳng khác gì một con kiến hôi. Trương đại quan nhân thực sự cầu thị nói: “Ta mới là phó khoa!”

“Không thế nào?” Biểu tình của Từ Tự Đạt vô cùng kinh ngạc, khiến cho Trương Dương cảm thấy có chút xấu hổ, không khỏi cảm thấy bản thân mình vô năng.

Từ Tự Đạt tràn ngập sự khó hiểu nói: “Ngươi như vậy chẳng sẽ không lợi dụng một chút quan hệ?” Hắn nhớ tới Trương Dương là con nuôi của La phu nhân, với thân phận như vậy mà hiện tại mới chỉ là môn phó khoa thì một là hắn không có chí tiến thủ, hai là hắn thực sự vô năng? Trương Dương thực sự khiến cho hắn có cảm giác không hiểu.

Cố Duẫn Tri tới Bắc Kinh rất bí mật, hắn chỉ nói cho thư kí Trịnh Vĩ biết cụ thể, Cố Giai Đồng vì việc làm ăn cũng đi theo cha tới Bắc Kinh. Cố Duẫn Tri cũng không cho Trịnh Vĩ thông tri cho văn phòng tỉnh Bình Hải, xuống máy bay bảo Cố Giai Đồng gọi cho Trương Dương một cuộc điện thoại bảo tiểu tử này ra sân bay đón bọn họ, hơn nữa chuyện này không nên để kinh động bất cứ kẻ nào. Cố Giai Đồng không hiểu vì sao phụ thân lại làm như vậy, bất quá nàng cũng không có hỏi lại, dù sao lão đại Cố bí thư tới, bất kì văn phòng nào trong tỉnh đón tiếp cũng là chuyện bình thường.

Trương Dương thực sự là có phần được yêu quá mà hóa sợ, văn phòng Xuân Dương không có xa sân bay, hắn lấy chiếc Audi phóng ngay ra sân bay. Đón tiếp bí thư tỉnh ủy đương nhiên không thể keo kiệt, huống chi vị lão địa này có khác gì nhạc phụ mình.

Bởi vì trời mưa cho nên sân bay cũng rất nhanh chóng vắng khách, Trương Dương đối với sân bay không quen biết gì chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà đợi, nếu đổi lại là chủ nhiệm văn phòng tỉnh chắc chắn có thể phi xe vào tận chân máy bay để đón.

Kỳ thực kể cả là văn phòng đại diện tỉnh đến đón Cố Duẫn Tri thì cũng thành thành thật thật mà đứng ở ngoài đợi, vì hẳn là ai cũng iết tính cách vị bí thư tỉnh ủy này không thích phô trương, nếu thuộc hạ làm như vậy không những hắn không thoải mái mà còn mất hứng. hầu hạ lãnh đạo cũng là cả một môn học vấn, mỗi lãnh đạo có mỗi tính tình khác nhau, có vuốt mông ngựa cũng phải tìm cách vuốt sao cho đúng, không phải một bài lúc nào cũng có thể áp dụng được.

Trương Dương thấy Cố Duẫn Tri, vẻ mặt tươi cười tiến tới: “Chào Cố bí thư!”

Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng gật đầu, Trương Dương tiến tới tiếp mấy vali hành lý từ tay Trịnh Vĩ. Trịnh Vĩ đương nhiên chẳng thèm khách khí với Trương Dương, trong mắt hắn một cán bộ cấp phó khoa căn bản không tính là gì.

Ánh mắt Trương Dương và Cố Giai Đồng gặp nhau, tuy hai người không nói gì nhưng trong ánh mắt đối phương cũng cảm thấy sự quyến luyến và lo lắng dành cho mình.

Đi tới chỗ ô tô, Trương Dương đặt hành lý ở sau cốp xe, Cố Giai Đồng đưa cho hắn cái túi của mình, nhẹ giọng nói: “Cha ta không tính phô trương!”

Trương Dương minh bạch ý nàng, khởi động ô tô, chạy một mạch về văn phòng huyện.

Trương Dương mọt bên vừa lái xe, một bên nói: “Cố bí thư, chỗ ăn ở ta đã an bài, nếu như ngài không chê, hai ngày tới ta xin phép được chuyên làm tài xế.”

Cố Duẫn Tri cười cười: “À Cố Giai Đồng chắc chưa nói rõ ý ta, ta qua chỗ người dùng cơm một chút, chiều nay ta sẽ tới văn phòng tỉnh Bình Hải, như vậy đỡ phải để ngươi mất tự nhiên, ta cũng thoải mái hơn!”

Trương dương nở nụ cười.

Thư kí Trịnh Vĩ tính toán trong lòng, Cố bí thư lần này tới Bắc Kinh là đánh úp, không hề có để lộ ra một chút tin tức gì, quan viên ở Bắc Kinh hẳn là không biết. Vị lão địa này tính tình thế nào, hắn đã muốn khẳng định là sẽ như thế.

Cố Duẫn Tri trong dự định vốn chính là tới đây bất ngờ để xem xét tình hình, trước đây Cố Giai Đồng đã từng nói cho hắn biết hệ thống các văn phòng đại diện tại thủ đô hủ bại như thế nào, bây giờ mới tới đây nhìn tận mắt rốt cuộc là như thế nào.

Trương Dương trước đó đã an bài nông gia tiểu viện làm cơm, chỉ nói là tiếp khách quý cư không có nói người tới là bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, cho nên lúc Vu Tiểu Đông thấy Cố bí thư xuôgns xe, cả người ngây ra kinh ngạc, nàng không thể ngờ một văn phòng huyện nhỏ nhỏi lại có thể được đốn tiếp một nhân vật như bí thư tỉnh ủy. Nàng mỉm cười, lắp bắp nói: “Cố… bí thư… hảo!”

Cố bí thư thấy vậy trong lòng khá vừa ý với Trương Dương, biểu hiện của cô nhân viên kia chứng tỏ Trương Dương chưa hề đem tin tức hắn tới Bắc Kinh truyền ra ngoài.

Cố Giai Đồng trước hết đưa phụ thân về phòng nghỉ.

Trương Dương cùng Vu Tiểu Đồng vào phòng bếp, đồ ăn Lưu Đại Trụ đã chuẩn bị thật tốt, nhưng Trương Dương quên chưa tính toán, kể cả mình nữa thì có tất cả mà có bốn người, thấy Trương Dương lại vào nhà bếp, Lưu Đại Trụ tưởng hắn dặn dò thêm gì, liền vỗ ngực nói: “Trương chủ nhiệm yên tâm, ta nhất định chuẩn bị thật kĩ.”

Trương Dương nói: “Bốn món thôi! Ngươi am hiểu nhất là chế biến theo phong cách nông thôn, làm càng đơn giản cho ta càng tốt. Liệu hồn làm cho tốt, không được thì chiều này cuốn gói về Xuân Dương.”

Lưu Đại Trụ ngây người ra, xem ra lần này tiểu Trương chủ nhiệm gặp nhiệm vụ chính trị khó khăn rồi, Lưu Đại Trụ vỗ vỗ đầu nói: “Xong! Ngươi cứ yên tâm!”

Lúc dùng bữa, bốn món đưa lên, một đĩa rau xào, một đĩa nộm cay, một đĩa hấp cách thủy, một đĩa thịt dê tái chánh, ngoài ra còn có một nồi lẩu dê.

Cố Giai Đồng nhìn mấy món ăn trong lòng thầm than Trương Dương a Trương Dương, ta bảo ngươi đơn giản một chút, nhưng cũng không đến nối phải keo kiệt tới như thế này a. Nàng nhẹ giọng: “Những món này…?”

Trương Dương gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh đáp: “Chúng ta chiêu đãi lãnh đạo đều là các món dân dã.”

Cố Giai Đồng lẩm bẩm trong miệng: “Bệnh hình thức!”

Cố Duẫn Tri nhìn mấy món ăn cười nói: “Như vậy rất hay, vô cùng đơn giản. Ăn nào! Ăn nào!” Hắn không có uống rượu, trực tiếp dùng đồ ăn luôn, gắp bỏ một miếng rau xào bỏ vào miệng, khóe môi lộ ra một tia cười: “Rất ngon a! Lâu lắm rồi chưa có được dùng một bữa ăn nông thôn chính cống!” hắn nói như vậy, bầu không khí tự nhiên thoải mái hẳn lên. Cố Giai Đồng thấy biểu tình phụ thân như vậy, hẳn là lần này Trương Dương vỗ mông ngựa rất chuẩn xác khiến cho phụ thân vô cùng cao hứng.

Lưu Đại Trụ còn chuẩn bị thêm bánh ngô và cháo rau dại để tráng miệng, những thứ này thực sự là hợp khẩu vị, hắn ăn liên tiếp bốn cái bánh ngô, cháo cũng ăn hai bát, thần tình của hắn là rất thỏa mãn.

Bởi vì không uống rượu cho nên bữa trưa nhanh chóng kết thúc, Cố Duẫn Tri đối với hình thức kinh doanh của nông gia tiểu viện thập phần hứng thú, đứng thưởng thức tấm đề tự do thiên trì tiên sinh viết rất lâu.

Trương Dương thuận tiện đưa ra lời mời Cố bí thư chụp ảnh lưu niệm, thuận tiện xin vài chữ kỉ niệm.

Cố Duẫn Tri hôm nay tâm tình rất tốt, vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Trương Dương, cùng chụp ảnh với Trương Dương xong, lên viết lên tấm đại tự thêm bốn chữ nhỏ “Hương thú áng nhiên” (Hồn quê dạt dào), bất quá về thư pháp thì không dám khen tặng nhưng Trương Dương vẫn cứ phải nói hai chữ “hảo tự”.

Sau bữa trưa, Cố Duẫn Tri trực tiếp đi tới văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải, Cố Giai Đồng thì đi lo chuyện làm ăn. Trương Dương được sắm vai tài xế, lái xe đưa Cố bí thư đi tới văn phòng tỉnh Bình Hải.

Lúc tới văn phòng tỉnh Bình Hải cũng đã là ba giờ chiều, văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải cũng là Thanh Giang đại tửu ****, Cố Duẫn Tri không phải mới chỉ tới đây một lần, ngay lúc hắn bước chân vào đại sảnh, không ít các nhân viên công tác đã nhận ra hắn.

Có người vội vàng thông tri ngay cho chủ nhiệm văn phòng tỉnh Bình Hải – Quách Thụy Dương đang ngồi uống rượu cùng mấy cán bộ khác. Nghe thấy Cố Duẫn Tri xuất hiện không khỏi sợ tới hồn phi phách tán, người khác không nói, nhưng Quách Thụy Dương hắn thân là chủ nhiệm văn phòng địa diện Bình Hải không có biện pháp nào khác là thành thật đi gặp Cố bí thư. Cố Duẫn Tri ngồi ở đại sảnh uống trà, Quách Thụy Dương đi xuống nhìn ánh mắt cảu đại lão bản đã thấy bất thiện, nhất thời tỉnh ngay vài phần men rượu.

Cố Duẫn Tri nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Mấy giờ rồi hả?”

Lưỡi Quách Thụy Dương như bị tê cứng, lắp bắp nói: “Cố… Cố bí thư… tới thế nào… không báo cho chúng ta một tiếng để tiếp đón…” Hắn thấy Trương Dương đứng bên cạnh Cố bí thư nhất thời minh bạch, không ngờ Cố bí thư lại thông tri cho văn phòng huyện Xuân Dương. Tên tiểu tử Trương Dương kia cũng thật ghê gớm, ta thế nào cũng là lãnh đạo trực tiếp của người, bí thư tỉnh ủy tới là chuyện trọng đại như thế nào mà một tiếng cũng không báo lại cho ta? Con mẹ nó chứ, đấy không phải là hãm hại nhau sao? Hắn dù sao cũng lăn lộn tại cái chỗ này nhiều năm rồi, đối với các loại thưởng phạt cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, ổn định lại mộ chút rồi nói: “Cố bí thư… ta vừa mới chiêu đãi…” công tác chủ yếu tại đây chính là chiêu đãi lãnh đạo, chiêu đãi thì phải uống rượu, cho nên uống nhiều rượu một chút cũng không có vấn đề gì.

Cố Duẫn Tri cười nói: “Chiêu đãi ai? Ai mà quan trọng tới mức ngươi phải chiêu đãi tới tận giờ này?” Hắn nói xong nhìn một chút lên chiếc đồng hồ treo tường: “Hơn ba giờ, giờ này chắc hẳn là phải tới giờ làm rồi chứ.” Kỳ thực mà nói Cố Duẫn Tri cũng có chút hơi hà khắc, cái đơn vị này có cái đặc thù của nó, uống rượu chính là công tác của họ.

Nội tâm Quách Thụy Dương lúc này cực kỳ phức tạp, hắn xem ra Cố bí thư hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, nhất định là có chuyện gì khiến cho đại lão bản này bất mãn. Hắn nhứo lại lần trước bản thân và Lương Chính Thiên có chút gần gũi, lẽ nào chuyện đó được Cố Giai Đồng truyền tới tai Cố bí thư? Quách Thụy Dương càng nghĩ thì càng thấy khả năng này lớn, hắn tuy rằng là ở tại Bắc Kinh, nhưng mẫu thuẫn giữa Cố Giai Đồng và cháu của Lương Chính Thiên – Lương Thành Long thì nghe qua một ít, cũng nghe vì chuyện tranh giành cái miếng đất bách hóa dệt Đông Giang đó của hai hậu bối khiến cho hai vị lão dại này có chút không bằng lòng với nhau. Hắn sở dĩ có thể làm tới chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh chính là được Cố Duẫn Tri chiếu cố, Lương Chính Thiên mặc dù là trong thường ủy tỉnh, nhưng Cố bí thư mới là lão đại của tỉnh Bình Hải này. Quách Thụy Dương càng nghĩ càng hối hận, bản thân nhất thời xơ xảy làm cho đại lão bản này mất hứng.

Cố Duẫn Tri vẫn chưa có dự định buông tha hắn, thờ ơ hỏi tiếp: “Đón tiếp ai?”

Quách Thụy Dương thật sự là nghẹn lời.

Cố Duẫn Tri nói tiếp: “Đồng chí ấy ta có biết hay không? Nếu không thì nhân tiện giới thiệu cho ta một chút đi.”

Quách Thụy Dương chỉ có thành thành thật thật hồi đáp: “Lưu Thính Trường của ban tài chính, An chủ nhiệm phòng đào tạo tỉnh!”

Cố Duẫn Tri bật cười: “Văn phòng tỉnh thật là bận rộn a!” Nói xong hắn lập tức nói tiếp: “Ta muốn đị viện quốc vụ hội báo tình hình. Ngươi an bài xe đưa ta đi!”

Quách Thụy Dương thấy Cố Duẫn Tri không tiếp tục truy cứu xuống nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn cuống quít bảo người đi chuẩn bị, một mặt mười Cố bí thư lên lầu nghỉ ngơi.

Trương Dương xem việc của mình đến đây là hết, hắn hướng Cố bí thư xin phép cáo từ rồi đi, vừa mới khởi động ô tô, Quách Thụy Dương đuổi tới, hắn đứng bên ngoài cửa xe, Trương Dương hạ cửa kính ô tô xuống bất đắc dĩ cười nói: “Quách chủ nhiệm, ngươi đừng có trách ta a! Cố bí thư cũng là đột nhiên tới chỗ ta. Chỗ ta miếu nhỏ không đón được bồ tát, ta cũng đều là người bị động cả thôi.”

Quách Thụy Dương vẻ mặt đau khổ: “Ta nói lão đẹ a, lần sau chạy vô WC đánh cho ta một cuộc điện thoại cũng được mà. Coi như lão ca cầu ngươi đó!” Hắn coi như đã nhìn ra Trương Dương khẳng định là tâm phúc cảu Cô bí thư, muốn hắn nhắc nhở mình xem chừng là không có biện pháp, cái này cũng không thể trách người ta, có trách thì trách bản thân không tạo được quan hệ tốt với hắn mà thôi. Trương đại quan nhân đáp lời: “Quách chủ nhiệm yên tâm, lần sau có chuyện nhất định ra sẽ thông tri cho ngươi!”

Nhìn chiếc xe của Trương Dương rời đi, Quách Thụy Dương tức tối mắng một câu: “Tiểu nhân đắc chí!”

Tâm tình của Trương Dương cũng tốt lên nhiều, từ sau việc ở Đông Giang lần trước, bọn họ vẫn chưa có qua lại gì, Trương Dương cũng không biết Ngụy Chí Thành có tiếp tục gây chuyện gì nữa không, có mang phiền phức gì tới cho Giai Đồng nữa không?

Cố Giai Đồng hiển nhiên so với trước kia cẩn thận lên rất nhiều, sau khi làm xong chuyện sinh ý, trở lại văn phòng Xuân Dương xem qua sổ sách của Nông gia tiểu viện.

Vu Tiểu Đông lại phải làm việc, trong khoảng thời gian Giai Đồng ly khai Bắc Kinh thì tất cả chuyện sổ sách của Nông gia tiểu viện đều do Tiểu Đông đảm nhận cả. Nông gia tiểu viện làm ăn theo cách của Trương Dương đề xuất, sinh ý bây giờ có thể nói là ngoài dự liệu của Giai Đồng.

Trương Dương cũng là để tránh tị hiềm truyền ngôn, tuy rằng nơi này là Bắc Kinh thật, nhưng nhỡ truyện truyền tới Bình Hải thì phiền phức. Lúc hắn trở lại văn phòng Xuân Dương, Cố Giai Đồng cũng vừa xem sổ sách xong đang chuẩn bị ly khai.

Cố Giai Đồng nhìn xung quanh một chút rồi nói với hắn: “Ta còn có chút việc phải làm. Buổi tối về nhà ta làm cơm chờ ngươi!” Nói xong lập tức rời đi.

Trương Dương cười khổ lắc đầu, xem ra chuyện lần trước vẫn là bóng ma không thể xua đi đối với nàng, thực sự đúng là một lần bị rắn cắn người ta cũng sợ và cảnh giác nó lên nhiều. Trở lại phòng làm việc, Vu TIểu Đông đang muốn báo cáo tình hình hạch toán vừa làm với Giai Đồng xong thì hắn gạt đi cười nói: “Ta nói Vu tỉ a! Mấy việc này ngươi cứ tự xử lý, không cần đưa ta xem làm gì, cho dù có xem ta cũng không hiểu mà.”

Vu Tiểu Đông ngồi xuống đối diện Trương Dương, đôi mắt nàng nhìn hắn một chút.

Trương Dương bị nàng ta nhìn như thế có chút hơi chột dạ, không phải là nàng ta có ý đồ gì với mình chứ. Trương đại quan nhân có tôn chỉ thỏ không ăn cỏ gần hang, Vu Tiểu Đông này mặc dù thực sự là vưu vật thật a, nhưng đối với nàng vẫn là phải giữ thái độ kính nhi chi viễn.

Nàng hơi cúi người xuống, hai bầu ngực ngạo nhân của nàng ta gần như là ép xuống mặt bàn.

Trương Dương vội nói: “Vu tỷ, có việc gì thì nói đi. Đừng có nhìn ta như thế, ta xấu hổ lắm a!”

Vu Tiểu Đông cười khúc khíc: “Ngươi cũng biết xấu hổ a? Ta là muốn nói với ngươi bây giờ đang dịp cuối năm, văn phòng nhiều việc, an hem tất bật bận rộn, rồi còn chuẩn bị năm mới nữa. Ngươi xem có đãi ngộ gì không?” Trương Dương còn tưởng là có cái chuyện gì, hóa ra là chuyện đãi ngộ thưởng thêm cho anh em, lúc trước kia còn khó khăn không nói, nhưng bây giờ có sinh ý từ Nông gia tiểu viện thì không có vấn đề gì. Trương Dương gật đầu nói: “Tốt, cũng cuối năm rồi, ngươi xem cụ thể một chút rồi tính toán mà phát thưởng cho mọi người. Nhưng nhớ dặn mọi người bảo mật một chút, chuyện này truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt đâu.”

Vu Tiểu Đông đã sớm lo lắng chuyện này rồi, nhẹ giọng nói: “Ta đã tính toán qua rồi, ngươi là đầu tầu khiến cho sinh ý của Nông gia tiểu viện tăng vọt, thưởng của ngươi hai ngàn, còn tất cả mọi người khác đều một ngàn.”

Trương Dương lắc đầu: “Không cần phải phân biệt như thế, ta cũng chẳng có làm gì a. Như vậy đi, tất cả mỗi người đều hai ngàn, dù sao văn phòng này cũng chẳng có nhiều nhân viên công tác lắm, bên bộ phận thư tín cũng tính luôn cả vào. Nhưng nhớ kỹ bảo mật a, chuyên này truyền ra ngoài hẳn là thành chuyện xấu lắm đó.”

Vu Tiểu Đông hết sức vui vẻ mà đi ra, phải biết rằng cái thời này cuối năm được phát thưởng hai trăm đã là nhiều, tiểu Trương chủ nhiệm thực sự là hào sảng a, phất tay một cái, mỗi người đều được hai ngàn.

Bên này Vu Tiểu Đông vừa đi ra ngoài, điện thoại bàn lại vang chuông, nhìn một chút thì ra là Hình Triêu Huy đã lâu không có liên lạc.

Trương Dương cười nói: “Hình chủ nhiệm a! Hôm nay có chuyện gì lại gọi tới đây thế này? Phải chăng là lại muốn chiếu cố sinh ý cho tệ xá này một chút?”

Hình Triêu Huy xem ra tâm tình cũng đang không tệ, bật cười ha hả: “Cái hắc **** của ngươi, trừ phi là mời ta, chứ dùng tiền của ta thì thực sự là không nổi đâu.”

“Ngươi thế nào thì cũng là cán bộ lão đạo cấp cao a! Thế nào lại nhỏ mọn như vậy chứ!”

“Tiền của quốc gia là tiền của quốc gia, có phải của ta đâu!”

Trương Dương cười ha hả: “Mà cũng cuối năm rồi, nơi nơi người ta phát thưởng rồi đãi ngộ các kiểu. Ta cũng là dưới biên chế của ngươi, xem thế nào cũng phải có một chút chứ nhỉ.”

“Không thành vấn đề, hai trăm tệ tiền thưởng không thiếu của ngươi một hào!”

“Nhiều thật a!” Trương Dương ra chút vẻ châm chọc.

Trương Dương nhìn lên đồng hồ một chút, hiện đã gần sáu giờ tối rồi, hắn còn có hẹn với Cố Giai Đồng, tự nhiên nói: “Thế còn việc gì để nói sau nha, ta có chút việc bận rồi!”

“Ta tìm ngươi là có chuyện trọng yếu!”

“Không quan tâm, dù sao cũng hết giờ làm rồi!” Trương Dương nói xong lập tức cúp máy, Hình Triêu Huy tìm tới khẳng định chẳng phải là chuyện tốt lành gì, Trương Dương đối với tiền lương của cục quốc an thì có hứng thú, chứ đối với công việc của cục này thì thực sự là không dám có chút hứng thú nào.

Trương Dương trực tiếp lái xe tới căn biệt thự gần Di hoa viên, bực mình cái là đường thì không quá xa nhưng lại bị kẹt xe, đợi mãi tới tận bốn mươi phút đồng hồ rốt cuộc cũng thoát ra khỏi cái chỗ đó được. Lúc tới nhà, vừa bước vào trong căn nhà, Cố Giai Đồng đã nhào tới ôm chặt lấy hắn, Trương Dương cúi đầu xuống hôn chặt lên đôi môi anh đào của nàng. Đúng lúc tình đang nồng thì di động của Trương Dương đổ chuông, hắn căn bản không muốn quản, thế nhưng Cố Giai Đồng nhẹ giọng: “Xem xem là điện thoại của ai gọi tới, chưa biết chừng là có chuyện quan trọng đó.”

Trương Dương cầm điện thoại xem một chút, phát hiện ra số gọi đến là dãy số ẩn, có chút kì quái nghe máy.

Thanh âm của Hình Triêu Huy vang lên cạnh tai hắn: “Ngươi thật sự là khiến ta thất vọng an, thân là một cán bộ phó xử của cục quốc an, mà cư nhiên bị theo dõi cũng không biết!”

Trương Dương sửng sốt, lúc này mới lưu ý rèm cửa sổ còn chưa có che hẳn.

Hình Triêu Huy thấp giọng: “Không nên nhìn ra cửa sổ sẽ khiến đối tượng nghi ngờ. Hiện tại có kẻ đang chụp ảnh ở lầu hai nhà bên cạnh căn nhà ngươi đang ở. Nếu như ngươi nhanh thì hẳn là kịp tới đó.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Cố Giai Đồng từ biểu hiện của Trương Dương phát hiện ra có chút vấn đề, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì phát sinh?”

Trương Dương nghiến răng: “Vương bát đản!” Hắn vuót ve mái tóc của Cố Giai Đồng rồi nói: “Ngươi đi kéo rèm cửa sổ lại, sau đó tới phòng ngủ đi!”

“Sao thế?” Giai Đồng tuy rằng trong lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn làm theo lời Trương Dương, đi đến kéo rèm cửa sổ lại, lúc này Trương Dương đã chạy vọt sang nhà bên cạnh. Căn nhà này còn đang xây dở cho nên người có thể khá là thoải mái mà vào. Cánh cửa nhà này đang khóa, không mở được, Trương đại quan nhân bực mình không thèm tìm đường khác trèo vào mà dơ chân lên, ‘rầm!’ một cước đá văng cánh cửa luôn.

Một tiếng động lớn khiến cho tên đang chụp ảnh giật mình, chưa thấy bóng dáng người đâu nhưng hắn cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Trương Dương thấy hắn có ý bỏ chạy, cúi xuống nhặt một viên gạch dưới đất lên, một đáp chuẩn xác trúng người hắn khiến hăn ngã lăn ra đất.

Không chờ hắn kịp đứng lên, Trương Dương đã đi đến bênh hắn, một tay tóc tóc hắn kéo lên, tay kia cho hăn một cái bạt tai cực mạnh: “Chụp này thì chụp cái con mẹ mày!” Trương đại quan nhân thực sự là động nộ, một tạt tai hạ xuống không chút nào khoan dung, khiến cho tên kia máu mồm máu mũi hộc ra, hai tay đưa lên che mặt gào thét: “Giết người!”

Trương Dương lại một cước đạp hắn ngã lăn lộn mấy vòng ra đất, sau đó cúi người xuống nhặt cái máy ảnh lên.

Tên chụp ảnh này thân thể cũng có chút cường hãn, bị Trương đại quan nhân cho hai đòn như thế mà vẫn đứng bật dạy được định tranh lấy cái máy ảnh trên tay Trương Dương. Bất quá hắn còn chưa có kịp lao tới thì Trương Dương đã đáp thẳng cái máy ảnh xuống đất, cái máy chụp ảnh đương nhiên làm sao có thể chịu nổi, nhất thời võ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Tên chụp ảnh gào lên: “Ta làm gì có chụp ngươi, ta đang chụp trăng…” Có thể là hắn cũng tiếc, cái máy chụp ảnh hơn bày ngàn tệ chứ nào có ít gì.

Trương Dương cười lạnh: “Không chụp ta a? Đi, con mẹ nó, chết đến nơi vẫn còn ngang!” Trương đại quan nhân một túm chân tên chụp ảnh lôi đi xềnh xệch

“Ngươi làm gì!” Thanh âm tên này thực sự sợ hãi, Trương Dương kéo hắn tới ban công tầng hai, tay phải nhấc nhẹ tên chụp ảnh lên.

Tên kia sợ tới hồn phi phách lạc, gào khóc thảm thiết xin tha mạng, cả thân thể hắn hiện đã bị nhấc bổng lêm, hiện chỉ cần Trương Dương lỏng tay một chút, hắn rơi xuống dưới đất kia thì khỏi cần phải bàn. Tên này gào khóc: “Ca… ca… Thúc… không, ông nội, ta sai rồi, ta sai rồi. Ta không nên chụp ảnh ngươi! Tha cho ta, tha cho ta.”

Tên chụp ảnh gào khóc thảm thiết khiến cho không ít gia đình trong khu đó để ý, tụ tập ra nhìn cảnh này không khỏi thấy thất kinh.

Hình Triêu Huy và một người nữa tầm khoảng ba mươi tuổi chạy chiếc Jeep Bắc kinh tới, đứng phía xa xa nhìn vào, Hình Triêu Huy cười cười nói: “Triệu Quân, đó là Trương Dương!”

Người gọi Triệu Quân kia hút một hơi thuốc, phun ra một đoàn khói: “Tính tình rất nóng a, xem ra thanh niên nhân vẫn có chút thiếu kiên nhẫn!”

Hình Triêu Huy cười ha ha: “Thằng nhãi này thực sự là lắm thói xấu, bất quá rất có năng lực.”

Triệu Quân thấp giọng: “Nắm đấm có thể giải quyết được vào người, bất quá muốn làm được việc thì phải có thủ đoạn.”

Tên chụp ảnh sợ đến cái gì cũng khai ra, hắn nói có người bảo hắn chụp, trong cuộn phim vẫn còn có ảnh chụp, nếu không tin Trương Dương cứ việc kiểm tra, hắn không dám nói dối.

Trương Dương thấy hắn nói như vậy lúc này mới hạ hắn xuống.

Tên chụp ảnh sợ tới mặt cắt không ra một giọt máu nào.

Trương Dương lạnh lùng nói: “Giao hết phim chụp ra đây, bằng không ta giết!”

Trương Dương hướng mọi người xung quanh mỉm cười nói: “Tên này chụp ảnh xâm phạm đời tư của người khác, bị ta bắt được, hiện chuẩn bị giao hắn cho cảnh sát.”

Quần chúng vây xung quanh bán tín bán nghi bàn tán.

Lúc này Hình Triêu Huy và Triệu Quân đã đi tới, lấy huy hiệu chứng minh cảnh sát ra: “Cảnh sát đây, mọi người ở đây giải tán đi. Còn đư tên kia về trụ sở hiệp trợ điều tra.” Mấy người của cục quốc an này lúc nào cũng mang bên người mấy cái giấy tờ cảnh sát giả, cơ mà cũng giải quyết được không ít phiền phúc.

Trương Dương áp giải tên kia lên xe jeep, Hình Triêu Huy cười nói: “Hạ thủ nặng tay a, cẩn thận cấy hành tội hành hung đó!”

Trương Dương nghiến răng nói: “Thế đã ăn thua gì, bình thường tar a tay đa phần toàn là thành ngộ sát cả.”

Tên chụp ảnh nghe thế không khỏi rung lên, giọng cầu xin: “Mấy đại gia, ta là sống ở khu Tây Nhị, các người muốn gì ta cũng nói, nếu nhhư một lời dối trá, nhất định kiếp sau ta không được làm người.”

Trương Dương vỗ đầu hắn một cái: “Ngươi trước hết lo cái kiếp này đi!”

Hình Triêu Huy dựa theo lộ tuyến tên chụp ảnh này nói, lái xe tới khu Tây Nhị, tới một tòa tiểu lâu lụp xụp, thì xuống xe tiến vào kiểm tra, thằng nhãi này là sôgns độc thân, trong căn phòng của hắn khắp nơi toàn là ảnh chụp, xem chừng đúng là một tên thợ làm nghề chụp ảnh.

Hắn giao tất cả ảnh chụp Giai Đồng ra cho Trương Dương, Trương đại quan nhân xem xong không khỏi nuốt một ngụm lãnh khí, xem ra tên này đã theo dõi hai người mình từ rất lâu rồi. Ngay cả lần hai người đi chơi là Tử Cấm Thành hắn cũng chụp được, mấy cái đó không tính là gì, nhưng mấy anh thân mật thì cũng không hề ít chút nào.

Trương Dương gằn giọng: “Nói! Ngươi làm cho kẻ nào?”

Tên chụp ảnh thành thật nói: “Ta không biết hắn tên gì, nhưng hắn đưa cọc cho ta năm ngàn, bảo ta chụp càng nhiều ảnh có giá trị càng tốt. Những ảnh thân mật hắn càng trả cao hơn.”

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu để hắn tìm được kẻ nào đứng sau thì ăn không ăn tươi nuốt sống mới là lạ.

Tên chụp ảnh tên là Lưu Minh, là một kẻ có sở thích chụp ảnh, thường xuyên làm nghê chụp ảnh cho khách du lịch để kiếm sống, không phải là nhiếp ảnh chuyên nghiệp gì. Chụp ảnh theo dõi vừa kiếm được một món tiền lớn, vừa chả ảnh hưởng gì tới cái gọi là tư cách với đạo đức nghê nghiệp, tội gì mà hắn không làm.

Trương Dương nói: “Ngươi có ảnh tên đó không?”

Lưu Minh nghe hắn nói liền tìm trong học tủ mọt lúc đưa ra một cái ảnh cho Trương Dương, ngày hôm nay thực sự là lá gan hắn đã bị Trương Dương làm teo mất cả rồi, thành thành thật thật không dám trái ý điều gì. Trương Dương cầm tấm ảnh lên nhìn. Vương Học Hải quả nhiên là một tên siêu đê tiện, ngay từ lúc bắt đầu hợp tác đã tìm cách lợi dụng điểm yếu của người ta, Trương Dương hiện tại đối với Vương Học Hải có thể nói là khinh bỉ tới tận cực điểm.

Nhìn kĩ tấm ảnh một chút mới để ý thấy nữ nhân bên cạnh Vương Học Hải trong ảnh không phải là Điền Linh, lúc đầu Trương Dương cứ nghĩ là lão bà Điền Linh của hắn, nhưng giờ soi kĩ lại mới thấy so với Điền Linh thì trẻ hơn nhiều lắm, thật không ngờ Vương Học Hải lại có nữ nhân ở ngoài. Trương Dương cười thầm trong lòng, Vương Học Hải a Vương Học Hải, ngươi tưởng mình săn thú, không ngờ lại bị ưng mổ mắt rồi a.

Trương Dương lấy cái ảnh này cất đi, còn lại bắt Lưu Minh đưa toàn bộ những cái ảnh hắn chụp có mặt Trương Dương và Cố Giai Đồng ra, Lưu Mình cũng tỏ ra hết sức phối hợp.

Trương Dương trước khi rời đi móc ra một ngàn tệ gọi là tiền thuốc men, uy hiếp Lưu Minh: “Ngươi nhớ cho kĩ, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối chưa xảy ra, những bức ảnh này cơi như không có! Cứ coi như mọi chuyện vẫn bình thường, có vấn đề gì ta sẽ tìm ngươi sau!”

Lưu Minh liên tục gật đầu, rồi tiễn Trương Dương ra ngoài cửa.

Hình Triêu Huy và Triệu Quân vẫn đứng chờ ở ngoài, thấy Trương Dương đi ra Hình Triêu Huy cười hỏi:”Sự tình thuận lợi cả chứ?”

Trương Dương mở cửa xe ngồi vào trong tay, tay vỗ vỗ túi ảnh dày cộp nói: “Đa tạ Hình chủ nhiệm!”

Hình Triêu Huy cười: “Không có gì! Có chuyện muốn nói cho ngươi, ta đã chuyển công tác về Bắc Kinh rồi. Vị này là Triệu Quân là tân chủ nhiệm mới đảm nhiệm công tác tại Hồng Kông! Sau này hắn là lãnh đạo trực tiếp của ngươi đó!”

Trương Dương mỉm cười chào Triệu Quân sau đó lại nói với Hình Triêu Huy: “Hình chủ nhiệm, ta chỉ là một nhân viên ngoài biên chế, hiện tại giới thiệu lãnh đạo cho ta làm gì?” Sau đó nói với Triệu Quân: “Triệu chủ nhiệm, đây không phải là ta có ý gì, chỉ là có chút thắc mắc mà thôi.”

Triệu quân thờ ơ lạnh nhạt.

Hình Triêu Huy vẫn cười: “Ta chuyển công tác về Bắc Kinh, đang bàn giao công tác với Triệu Quân, nhân tiện cũng bàn giao thành phần đặc biệt như ngươi luôn. Ngươi mặc dù đang ở Bắc Kinh, nhưng biên chế vẫn trong tổ ở Hồng Kông cho nên Triệu Quân là lãnh đạo trực tiếp của ngươi.”

Trương Dương rốt cuộc cũng minh bạch thì ra là Hình Triêu Huy được thăng chức, lại nhớ tới bản thân mình ở Hồng Kông ra tử vào sinh, còn hắn thì chỉ hoa chân với múa tay, kết quả thu được thì hắn lại hưởng lợi nhiều nhất, trong lòng Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Con mẹ nó, lão từ đến bây giờ vẫn là một cái phó xử dởm, còn ngươi thì trở thành trưởng ban.

Hình Triêu Huy tựa hồ đoán được suy nghĩ của Trương Dương, dùng nghũ khí cổ vũ cấp dưới nói: “Trương Dương! Ngươi còn trẻ và có năng lực, cứ cố gắng phấn đấu, tương lại không tồi đâu.”

Trương Dương không tỏ thái độ gì nói: “Vậy có chuyện gì thì xin hai vị lãnh đạo cứ nói! Đừng bảo ta làm cái việc thương thiên hại lý gì là được?”

Hình Triêu Huy hướng Triệu Quân gật đầu.

Triệu Quân nói: “Ngươi có quan hệ rất tốt với An gia, cho nên ngươi đảm nhận công tác tình báo. Năm nay An gia nhất định sẽ về Xuân Dương tham dự lễ hội, ta muốn ngươi lưu ý cái tên An Đức Hằng kia!” Trương Dương còn tưởng có cái nhiệm vụ gì khó khăn, thì ra là lưu ý An Đức Hằng. Nguyên bản trước giờ Trương đại quan nhân vẫn không hề có cảm tình với hắn: “Rốt cuộc các ngươi nghi gnờ hắn cái gì?”

Triệu Quân đáp: “Ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, khi nào tới lúc tự khắc sẽ nói cho ngươi!”

Nhìn cái bộ dáng khinh khỉnh của Triệu Quân, xem chừng vị tân thủ trưởng này còn khó chịu hơn Hình Triêu Huy rất nhiều.

Hình Triêu Huy nhận thấy Trương Dương có điểm bất mãn, ho khan một tiếng nói: “Cũng không có gì phức tạp, chỉ là còn vài vấn đề về An gia chưa rõ ràng thôi. Hắn về Xuân Dương lần này, cứ theo dõi chặt chẽ, biết đâu lại phát hiện điều gì.”

Trương Dương ngáp dài một cái: “Ta mệt rồi! Đưa ta về đi!”

Hình Triêu Huy đưa Trương Dương về lại khu Di Hoa Viên, lúc Trương Dương xuống xe hắn nhắc nhở: “Chỗ này cũng không kín đáo, tốt nhất nên tìm chỗ xa xa một chút.”

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, Hình Triêu Huy mỉm cười đưa cho hắn một quyển sách: “Tự liệu nội bộ, làm sao để trở thành một điệp báo viên xuất sắc, rất có lợi cho ngươi đó!”

Trương Dương rời đi có một lúc, nhưng Cố Giai Đồng ở trong nhà lại rơi vào trạng thái bất an, chuyện ở Đông Giang vừa rồi đã khiến cho nàng bị thương tổn khá lớn. Chuyện vì Ngụy Chí Thành làm ầm lên mà trên phố đã có lời ra tiếng vào. Mặc dù nàng chưa bao giờ coi hắn là vợ chồng và tình cảm của nàng và Trương Dương cũng không có vấn đề gì, nhưng là điều đó lại vẫn làm ản hưởng tới mặt mũi của Cố Duẫn Tri, nàng vì thế mà trong lòng cảm thấy áy náy với phụ thân.

Trương Dương đưa cho nàng xem vài cái ảnh, biểu tình ngưng trọng hẳn lên, nếu như những bức ảnh này mà lọt ra ngoài thì hẳn là cực kì không tốt, Cố Giai Đồng cắn cắn môi: “Ai làm?”

"Vương Học Hải!"

Trong ánh mắt Cố Giai Đồng toát ra vẻ phẫn nộ: “Thực sự là một kẻ đê tiện!”

“Từ lúc bắt đầu hợp tác hắn đã thuê một thợ chụp ảnh theo dõi, mục đích là để nắm được điểm yếu của chúng ta, may mắn là từ lúc đó tới nay hắn vẫn đang ở Đông Giang chưa quay về Bắc Kinh, bằng không thì thực sự là không may rồi.”

Cố Giai Đồng lo lắng: “Liệu có còn ảnh khác nữa không?”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm! Cái tên Lưu Minh kia ta đã xử lý, ảnh là phim ta đều đã lấy hết cả.”

Cố Giai Đồng lúc này mới yên tâm, ôn nhu nói: “Còn chưa có ăn cơm a, mặc kệ thế nào, hôm nay phải uống một chút mới được.”

Bữa đó Cố Giai Đồng uống thực sự là khá nhiều, Trương Dương phải ngăn cản: “Đừng uống thêm nữa, uống nữa là say đó.”

Cố Giai Đồng nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi anh đào bỗng nhiên mấp máy: “Trương Dương, ta sợ!”

Trương Dương ôm lấy thân thể của nàng vào lòng: “Không cần phải sợ! Có ta ở bên, bất luận kẻ nào cũng không thể làm gì được ngươi.”

Cố Giai Đồng chạm trán vào trán của Trương Dương, hàng mi run run: “Ta không muốn mang tới phiền phức cho cha…” nàng vẫn nhớ kỹ cái cảnh lúc Cố Duẫn Tri nổi giận đùng đùng với Ngụy Chí Thành, thì ra là cha nàng vẫn luôn quan tâm lo lắng và yêu thương nàng, chỉ là lão vẫn luôn ẩn giấu nó thật sâu mà thôi.

Trương Dương thấp giọng: “Ta cam đoạn chuyện của chúng ta sẽ không làm liên lụy gì tới cha nàng, ta cũng sẽ không để cho kẻ nào làm tổn thương nữ nhân của ta.”

Đôi mắt đẹp của Giai Đồng rưng rưng, nàng ôm chặt lấy Trương Dương, hộn lên môi hắn, trong miệng phát ra thanh âm nhè nhẹ: “Yêu ta đi…”

Trương Dương vốn ghét nhất có kẻ khi dễ nữ nhân hắn, ghét kẻ nào khinh thường người khác, mà Vương Học Hải lại vừa vặn có cả hai điều trên. Trương Dương có điều tra một chút tiểu sử tên Lưu Minh kia, thì hắn hắn trước kia từng là cảnh sát, sau vì vi phạm cái gì đó mà bị khai trừ, hắn có chút năng lực về trính sát và theo dõi, lại là kẻ mê chụp ảnh, cho nên ngoài chụp ảnh kiếm sống hắn có kiêm luôn thêm nghề thám tử tư, cũng có một chút danh tiếng.

Kỳ thực khả năng bảo mạt của Lưu Minh vẫn chưa hoàn hảo, nếu như tối đó hắn không đúng trúng hai vị lão đại của cục quốc an thì giờ này có lẽ đa gặp Vương Học Hải mà lĩnh tiền rồi cũng nên. Vụ theo dõi Cố Giai Đồng này thưucj sự là một lần ăn đòn đau với hắn, người thì bị đánh tơi tả, chiếc máy ảnh thì bị phá mất, một đống ảnh cũng bị tịch thu sạch, tổng thiệt hại cũng phải hơn một vạn chứ chẳng ít. Bất quá hắn thực sự là bị Trương đại quan nhân làm cho sợ mất mật, có oán niệm cũng không dám chống đối lại.

Lưu Minh thấy Trương Dương ngoài cửa, sợ tới run người lên.

Trương Dương cười thân mật, bất quá bộ dạng tươi cười ấy lọt vào mắt Lưu Minh cũng làm hắn thấy lạnh cả người: “Đại ca… Ta cái gì, cũng đã nói rồi!”

Trương Dương vỗ vỗ vai hắn, không đợi hắn mời đã đi vào trong phòng, ngón tay gỡ gỡ trên mặt bàn: “Ta lần này tới là muốn bàn chuyện sinh ý với ngươi!”

“Đại ca… Ta hiện đã ăn năn hối lỗi, cái chuyện thương thiên hại lý như lần trước ta đâu dám làm nữa…”

“Rầm!” Trương đại quan nhân vỗ một vỗ thận mạnh xuống mặt bàn, làm cho cái bàn gãy sập cả chân, Lưu Minh sợ tới mức thiếu chút nữa thì quỳ rạp cả xuống đất.

Trương Dương cười lạnh: “Mẹ kiếp! Chó có thể không ăn *** nữa sao? Tiểu tử nhà ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Nói xong Trương Dương rút ra hai ngàn đặt len bàn: “Đây là tiền cọc, ngươi chụp ảnh đôi nam nữ này cho ta, có thể chụp nhiều hay ít tùy ngươi, ta không quản ngươi nữa!”

Lưu Minh vẻ mặt đau khổ: “Thế nhưng…” Cái máy ảnh của hắn đã bị Trương Dương cho tan tành rồi, kể cả bây giờ hắn muốn chụp, cũng không có chụp được, hai ngàn này đâu đủ để mua một cái máy ảnh?”

Trương Dương hắc hắc nở nụ cười, đặt lên bàn một cái túi đựng máy ảnh: “Nhưng cái gì?”

“Không sai! Thực sự là không sai!” Lưu Minh vừa mở cái túi vừa vui mừng hô lên, mắt hắn sáng rực cả lên, cái máy ảnh Trương Dương mua tới này so với cái máy cũ của hắn hơn nhiều lắm, giá ở chợ trời cũng đã phải một vạn rưỡi.

Đây là Cố Giai Đồng đưa cho, cái máy ảnh này vốn là của người khác mua tặng nào, nhưng đối với chụp ảnh nàng chẳng có hứng thú, nên từ trước tới vẫn cất trong tủ, nếu không phải có chuyện lần này xảy ra, có khi nàng cũng quên luôn cả chiếc máy này.

Trương Dương hiểu rõ, một người bị cưỡng ép làm việc người ta chỉ khuất phục làm cho qua loa, phải là dụ lợi, dùng lợi ích câu dẫn mới khiến đối phương cố gắng mà làm việc cho ta.

Lưu Minh đối với máy ảnh có một sự đam mê và yêu thích rất lớn, thấy chiếc máy ảnh ngon lành này, sự sợ hãi đối với Trương Dương cũng giảm đi rất nhiều.

Trương Dương nói: “Ngươi thấy sao?”

Lưu Minh nhìn chiếc máy ảnh, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, gật đầu đồng ý với Trương Dương.

Trương Dương nói: “Cứ yên tâm, chỉ cần ngươi chụp được, ta không để ngươi thiệt!”

“Đại ca, ngươi rất sảng khoái a, cái này cứ định vậy!” Những lời này của Lưu Minh rất vui vẻ.

Trương Dương cừi hắc hắc vỗ vai hắn: “Tiểu Lưu a!”

Hắn đi ra ngoài cửa rồi, Lưu Minh mới phục hồi tinh thần, hắn nói mấy lời này ý tứ là sao nhỉ? Thế nào nghe như lãnh đạo nói với hạ cấp thế?

Trong khoảng thời gian này, Trương Dương có qua trung tâm phục hồi chức năng thăm Văn Linh vài lần, khiến cho hắn kinh nhạc đó là tốc độ phục hồi của Văn Linh nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hiện tại nàng đã có thể đứng lên được.

Bất quá nàng vẫn cứ gày yếu như thế, tới mức làm cho người ta có cảm giác một cơn gió to cũng có thể làm cho nàng ngã.

Lúc Trương Dương đi tới trung tâm, Văn Linh đang được La Tuệ Trữ dìu đi lại ở ngoài bãi cỏ ngoài sân, ánh dương quang buổi sớm phủ trên mình nàng. Thấy Trương Dương đi tới, Văn Linh mỉm cười gật đầu chào, nhưng trên mặt không rõ nét cười, có lẽ cũng bởi hôn mê quá lâu mà biểu đạt tình cảm trên gương mặt nàng khá mờ nhạt.

La Tuệ Trữ đỡ nàng ngồi xuống ghế, mỉm cười nói với Trương Dương: “Trương Dương, thế nào hôm nay rảnh rỗi a?”

Trương Dương cười nói: “Hai ngày trước nghe Đỗ ca nói thân thể Văn Linh tỉ phục hồi tốt, cho nên tới xem qua một chút.”

La Tuệ Trữ nhìn lại nữ nhi bên người, vui vẻ gật đầu.

Văn Linh tựa trên ghế có chút uể oải, nàng nhẹ giọng nói: “Mấy người cứ nói chuyện, ta về phòng nghỉ ngơi trước!” Nàng vẫy tay với hộ lý, tiểu hộ lý vội vàng chạy tới đỡ nàng.

La Tuệ Trữ nhìn nữ nhi rời đi, không khỏi thở dài một tiếng.

Trương Dương hỏi: “La a di! Có tâm sự gì a?”

La Tuệ Trữ đáp: “Cũng không có gì, có điều ta cảm giác kể từ khi Văn Linh tỉnh lại, tâm tính nó cũng dường như thay đổi. Trước kia nó là một nữ hài vui vẻ, hay cười nói, tính hướng ngoại, thế nhưng tới giờ thì đối với bất kì ai cũng rất ít nói. Ta hỏi nó vài câu nó cũng chỉ có trả lời một câu.”

Trương Dương cười nói: “Nàng ta đã hôn mê một thời gian khá dài, cả mười năm không kết nối với thế giới, bây giờ cảm thấy lạ lẫm một chút cũng là chuyện thường.”

La Tuệ Trữ thấp giọng nói: “Ta lo lắng không chỉ có thế… Hài từ này bây giờ ta có cảm giác xa lạ, ngay cả nó đối với chúng ta cũng thế…”

Trương Dương trầm mặc một chút, hắn hiểu chuyện tình của Đỗ Thiên Dã và Văn Linh, chờ đợi mười năm không phải là ai cũng có thể. Giả như là Văn Linh hôn mê mười năm rồi quên luôn đoạn tình cảm này thì đối với Đỗ Thiên Dã mà nói là sự đả kích vô cùng. La Tuệ Trữ hiển nhiên là rất lo lắng chuyện này.

Trương Dương đối với chuyện này thì vẫn có thái độ lạc quan, hắn cười nói: “Ta xem có lẽ là Văn Linh tỉ chậm nhứo ra nhiều chuyện, cứ từ theo thời gian mà ký ức của nàng thức tỉnh, hẳn là sẽ quay trở lại thành nàng của ngày xưa thôi.”

La Tuệ Trữ cảm khái nói: “Mong muốn là như lời ngươi nói, chúng ta với Đỗ gia vẫn giao hảo tốt, thật sự không muốn vì chuyện này mà làm thương tổn tới quan hệ của hai thế hệ hai gia đình.” Bà nhìn Trương Dương nói: “Ta càng ngày càng phát hiện, muốn tìm một người để nói chuyện cũng khó thật a

“La ai di muốn tìm người nói chuyện thì cứ gọi ta!”

La Tuệ Trữ gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Gần đây ta có nghe một việc.”

“Việc gì?”

La Tuệ Trữ nói: “Có người hỏi ta có đúng ngươi là con nuôi của ta không!”

Trương Dương không khỏi nở nụ cười, chuyện này hắn cũng nghe Cố GIai Đồng nhắc qua, bất quá nghe La Tuệ Trữ nói hắn sợ là có lẽ bà hiểu nhầm hắn cố ý đưa cái tin giả này ra để mượn thế lực nhà Văn gia. Nghĩ tới đây hắn không khỏi cuống quít giải thích: “La a di, người đừng nên hiểu lầm a, từ trước tới giờ thiên hạ vẫn là thích đồn thổi linh tinh mà.”

La Tuệ Trữ cười vui vẻ: “Ta cũng không quan tâm lắm, nếu là ngươi truyền ra, thì chuyện ngươi cứu tiểu Linh lại giữ kín để làm gì. Loại sự tình này dù sao cũng chỉ là tin đồn.”

Trương Dương nghe bà nói vậy mới như trút được gánh nặng, hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự không muốn La Tuệ Trữ hiểu lầm.

La Tuệ Trữ nói: “Có biết lúc bọn họ hỏi ta bảo sao không?”

Trương Dương lắc đầu.

La Tuệ Trữ cười hiền hòa: “Ta nói với bọn họ đúng là như vậy! Ngươi chính là con nuôi ta, ta nhận ngươi từ khi ngươi còn bé tí!”

Trương Dương đầu óc tinh minh, nghe La Tuệ Trữ nói vậy làm sao hắn không hiểu, La phu nhân là mẹ nuôi, thực sự mà nói đây là chuyện hắn cũng chưa từng nghĩa tới. Điều này có nghĩa là trên phương diện chính trị hắn có một thân phận huy hoàng, cũng có nghĩa là từ nay về sau hắn có thêm một chỗ dựa vững chắc. Tâm tình Trương Dương không khỏi kích động, hắn thấp giọng nói: “Mẹ nuôi…”

La Tuệ Trữ nở một nụ cười, bà đối với người thanh niên trước mặt này thực sự rất thưởng thức, không chỉ bởi đơn thuần là hắn cứu nữ nhi của bà, mà còn để lại một ấn tượng rất tốt với bà. Có lẽ cũng bởi vì Con gái thì hôn mê một thời gian dài, con trai ruột thì sống rất lạnh lùng khiến cho một người mẹ như bà sinh ra một cái cảm giác cô đơn, một cảm giác hết sức cô độc khó chịu mà người ngoài không biết. Mà Trương Dương này lại như một cơn gió lạ mang đến cho bà những điều lý thú và kinh hỉ, La Tuệ Trữ bất tri giác đã đem hắn coi như con cháu mà đối đãi.

Trương đại quan nhân thuộc về loại người tinh minh, nếu người ta đã nguyện ý nhận hắn làm con nuôi thì hắn cũng phải biểu thị, lúc này Trương Dương quỳ gối xuống đất, cung kính dập đầu ba cái đối với La Tuệ Trữ, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của không ít người xung quanh.

La Tuệ Trữ cười vui vẻ, tháo cái vòng đeo tay xuống: “Cái vòng này là của nhà ta truyền lại, cũng chẳ trấn quý gì, nhưng coi như là lễ cho con trai nuôi của ta.”

Trương Dương hết sức vui vẻ tiếp lấy.

La Tuệ Trữ cười nói: “Mau đứng lên đi, để người ta nhìn mãi không tốt a.”

Trương Dương cười nói: “Ta dập đầu trước mẹ nuôi là một việc thiên kinh địa nghĩa, cũng không trái pháp luật, ngay cả Văn phó thủ tướng cũng không thể cản được a!”

La Tuệ Trữ cười đến hài lòng.

Trương Dương thu lễ vật của bà, ngẫm lại bản thân mình cũng phải có biểu thị, trở lại trong xe lấy cái đồng hồ đeo tay Châu Âu lần trước mang ở Hồng Kông ra tặng cho La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ cũng không có cự tuyệt, thu con nuôi cũng chẳng tính là hối lộ đút lót gì, hơn nữa việc này cũng coi như là mong cho Trương Dương có một tiền đồ chính trị tốt.

Trương Dương biết rõ La Tuệ Trữ nhận hắn là con nuôi cũng chính là cấp cho hắn một phần đại lễ, với thân phận như thế, nếu hắn biết cách làm người sao cho phải thì con đường chính trị của hắn sẽ hết sức bằng phẳng.

Sau khi kiểm tra mạch lại cho Văn Linh, Trương Dương cảm thấy có một chút kì quái, mạch tượng của nàng cảm giác nhỏ bé yếu ớt nhưng tựa hồ lại ẩn chứa hậu lực liêm miên không dứt, loại mạch như thế này căn bản không thể xuất hiện ở một nữ tử chưa bao giờ luyện võ công mới phải chứ? Không lẽ lần trước do bản thân mình dụng nội lực để đả thông kinh mạch cho nàng dẫn tới hậu quả đó?

Văn Linh nhẹ giọng nói: “Gần đây ta cảm thấy thân thể khang phục rất nhiều, chắc một thời gian ngắn nữa là hoàn toàn bình phục, lúc đó hẳn sẽ không phiền tới ngươi nữa.”

La Tuệ Trữ cười nói: “Đều là người trong nhà cả, không có gì mà phiền phức, đã quên nói cho ngươi, ta đã nhận Trương Dương là con nuôi, giờ hắn là đệ đệ người đó!”

Văn Linh gật đầu, không kinh hỉ cũng chẳng tỏ thái độ gì, đôi mắt thâm thúy nhìn hắn nói: “Ta sau này gọi ngươi tiểu đệ a!”

Trương Dương tuy rằng chưa nghe ai gọi mình thế bào giờ, có chút hơi không tự nhiên nhưng vẫn gật đầu.

Văn Linh nói: “Ta hiện tại cũng không có gì tặng ngươi, để sau này khỏe lại sẽ tặng cho tiểu đệ đệ một món quà làm lễ vật a!” Những lời này coi như thái nàng đối với Trương Dương cũng không tệ.

Trương Dương được yêu quá mà kinh hỉ: “Tỷ à, không cần đâu!”

Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đỗ Thiên Dã: “Ha ha. Một thời gian không tới giờ đã gọi là tỷ rồi, có chuyện gì thế nhỉ?”

La Tuệ Trữ mỉm cười kể lại chuyện, Đỗ Thiên Dã nghe xong bật cười: “Ta đã sớm nghe tin đồn, thế nào ngày hôm nay lại thành chuyện thật a!”

Đỗ Thiên Dã mang túi hoa quả đến đặt ở đầu giường, thấy Văn Linh đã nhắm mắt ngủ, nét cười trên mặt không khỏi cứng lại, mứoi một chút trước còn nghe thấy giọng nàng nói cười, trong nháy mắt đã ngủ, không cần nghĩ cũng biết là nàng không muốn gặp hắn.

La Tuệ Trữ có chút bất đắc dĩ nhìn Đỗ Thiên Dã, bà đứng dạy đi ra ngoài, Trương Dương cũng lui ra ngoài, dù sao lúc này cũng không nên quấy rầy người ta.

Đỗ Thiên Dã thấp giọng kêu lên: "Tiểu linh!"

Văn Linh vẫn không để ý đến hắn.

Khóe môi Đỗ Thiên Dã giật giật, trong lòng âm thầm thở dài, xoay người đi ra hướng ngoài cửa.

La Tuệ Trữ và Trương Dương đều không ngờ hắn ra nhanh như vậy, Đỗ Thiên Dã hướng La Tuệ Trữ cáo từ: “La a di, ta có chút chuyện, xin phép rời đi trước!”

La Tuệ Trữ gật đầu, lúc này thực sự không biết phải nói gì cho phải.

Trương Dương cũng xin cáo từ rời đi, vội đuổi theo Đỗ Thiên Dã, chạy tới chiếc ô tô lấy quà mà lão Sở nhờ hắn đưa cho lão Đỗ: “Đỗ ca, đây là quà mà Sở lão tham mưu bảo tặng cho cha ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi