Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tào Hướng Đông và Trương Dương rời khỏi tiểu lâu số 5, Tào Hướng Đông theo bản năng quay đầu nhìn lại rồi lắc đầu.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào, vị Võ Trực Chính Dã này chính là có cái tính đó đấy, anh đối với hắn càng khách khí thì thằng chó này càng kiêu ngạo, đối với loại người như vậy thì nhất định không thể hòa nhã với hắn."

Tào Hướng Đông nói: "Bảy người Nhật Bản đó tất cả là anh xử lý à?"

Trương Dương nói: "Những người đó chết cũng đáng tội, không ngờ chạy đến Tử Hà quan phóng hỏa, muốn chúng tôi chết cháu trong đó, bà mẹ nó, giờ là thời đại gì rồi, người Nhật Bản còn dám chạy đến địa bàn chúng ta giương oai, muốn chơi tam quang ư?"

Tào Hướng Đông nghe hắn liên tiếp nói những lời thô tục thì thật sự có chút dở khóc dở cười: "Trương Dương, Võ Trực Chính Dã tuy rằng không giảng đạo lý, nhưng hắn dù sao cũng là quan viên cao cấp của Nhật Bản tại Trung Quốc, chúng ta vẫn phải nể mặt một chút."

Trương Dương nói: “Thị trưởng Tào, lời này của ngài tôi không rõ, chẳng lẽ người ta vung tay muốn tát vào mặt chúng ta, chúng ta lại giơ mặt ra cho hắn tát à?"

Tào Hướng Đông nói: "Tôi cũng không phải là có ý này, tôi là nói ở phương diện ngoại giao phải chú ý tới kỹ xảo đàm phán, dù sao cũng phải dĩ hòa vi quý?"

Trương Dương nói: "Bàn hòa bình với người Nhật Bản thế không phải là đàn gảy tai trâu ư? Kết giao giữa nước với nước và qua lại người với người cũng không khác nhau nhiều lắm, có người anh đối tốt với hắn thì hắn sẽ cảm kích, ném trái đào thì trả lại trái mận, nhưng có người anh đối tốt với hắn, không thấy hắn hồi báo anh lại một chút nào, còn có người, anh đối với hắn tốt đến mấy, hắn không những không cảm kích anh, trong lòng không chừng còn hận anh, hơi không để ý là hắn sẽ cắn anh một iếng, thị trưởng Tào, ngài nói xem có đúng không?"

Tào Hướng Đông bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, những lời này của Trương Dương rõ ràng đang ám chỉ mình, lúc trước Trương Dương chữa bệnh cho cha mình, xem như đã bán cho mình một nhân tình rất lớn, có điều mục đích thằng cha này giúp mình hiển nhiên không đơn thuần, hắn muốn thông qua hành động này để mình cung cấp cho hắn một số tin tức về Bắc Cảng. Tào Hướng Đông để tay lên ngực, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ cho Trương Dương bất kỳ tình báo có giá trị nào, cho nên Trương Dương có chút oán hận cũng là bình thường. Nghe thấy Trương Dương hỏi như vậy, Tào Hướng Đông ậm ừ rồi nói tránh đi: "Tôi sai người an bài một phòng cho anh."

Trương Dương cười nói: "Không cần, thị trưởng Tào, anh có đói bụng không, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì nhé?"

Tào Hướng Đông nghĩ thầm anh cũng có tâm cảnh hỉ. Lúc này lại nghĩ tới ăn cơm, nhưng Tào Hướng Đông cũng hiểu rõ, người ta là ý của túy ông không ở rượu, tâm tư căn bản không đăt trên bữa cơm này, muốn tìm muốn tìm một cơ hội nói chuyện với mình, Tào Hướng Đông cũng không phải là nhân vật tầm thường, nếu không cũng không đi tới được vị trí cho tới hôm nay, hắn đối với Trương Dương thủy chung ôm cảnh giác cao độ, sợ Trương Dương lại hỏi tới vấn đề liên quan tới Bắc Cảng, hắn uyển chuyển từ chối: "Trương Dương, tôi thấy hôm nay dừng ở đây thôi, buổi tối tôi còn có một số công tác phải xử lý."

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, Tào Hướng Đông à Tào Hướng Đông, anh cũng quá không có hậu đạo rồi, lão tử giúp anh nhiều như vậy, anh là người thì phải hồi báo một chút chứ. Nhưng lâu như vậy rồi, anh một chút manh mối giá trị cũng không cung cấp cho tôi, tưởng ông đây là tiểu tử ngốc à? Chơi tôi ư! Trương đại quan nhân trong lòng tuy rằng khinh bỉ Tào Hướng Đông, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đầy nhiệt tình: "Thị trưởng Tào. Đã muộn thế này, còn công tác cái gì? Hiểu được lao dật kết hợp mới là cán bộ đảng tốt. Tối nay để tôi mời khách, anh cũng đừng từ chối nữa, tôi có một số lời tri âm muốn nói với anh."

Đã nói tới nước này, chẳng khác nào phong kín tất cả đường lui của Tào Hướng Đông.

Nợ nhân tình thật ra so với tiền càng khiến người ta chột dạ hơn, xã hội hiện tại, đã hình thành quy luật khách quan nợ tiền chính là người dàu, nợ tiền có thể đúng lý hợp tình, vênh váo tự đắc đối mặt với chủ nợ, nhưng nợ nhân tình thì vẫn không đến mức như vậy, nhất là loại người trong quan trường như Tào Hướng Đông, rất quý trọng mặt mũi, nghe Trương Dương nói như vậy, hắn cũng không thể nói ra lý do cự tuyệt được nữa.

Trương đại quan nhân đối với mỹ thực trên phố lớn ngõ nhỏ của Giang Thành thì hiểu rõ vô cùng, trong điểm này hắn so với Tào Hướng Đông thì mạnh hơn nhiều, dẫn Tào Hướng Đông tới quán gà trống ở cửa ngõ phía sau nhất chiêu, bảo ông chủ làm mấy món, gọi một bình Thanh Giang Đặc Cung.

Tào Hướng Đông nói: "Tôi không uống rượu."

Trương đại quan nhân cũng không miễn cưỡng hắn, tự rót cho mình một ly, nhìn nhìn chung quanh rồi cười nói: "Anh rất ít tới loại địa phương này ăn cơm đi đúng không?"

Tào Hướng Đông gật đầu, có chút cảm khái: "Thân bất do kỷ, làm cái nghề này của chúng ta sẽ mất rất nhiều tự do."

Trương Dương nói: "Tôi thì không thấy vậy, làm cáo nghề này của chúng ta, người khác sẽ chủ động phân loại chúng ta, nhưng bản thân chúng ta thì lại không thể cách ly mình, nếu không vậy sẽ gọi là tự tuyệt nhân dân!"

Tào Hướng Đông cười nói: "Anh đúng là biết suy luận login."

Trương Dương nói: "Cũng không phải là login gì, thật ra làm người chính là như vậy đó, làm quan rất ít người không ra vẻ, cảm thấy mình là quan, cảm thấy mình không còn là người dân bình thường, có những lúc, ngoài miệng nói hoà mình với nhân dân quần chúng, nhưng trên thực tế thì căn bản không làm được."

Tào Hướng Đông gật đầu: "Anh đã cho tôi một cái cảnh báo!"

Trương Dương nói: "Tôi không phải nói anh, tôi là đang nói minh, tôi cũng không làm được."

Tào Hướng Đông cầm chén trà lên uống một ngụm: "Lần này tổng cộng đã chết tám người Nhật Bản, đã dẫn tới coi trọng cao độ của phía Nhật từ thái độ vừa rồi của Võ Trực Chính Dã cho thấy, chuyện này chỉ sợ không dễ giải quyết."

Trương Dương nói: "Có gì mà không dễ giải quyết? Tám người Nhật Bản chết tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp, chết là đáng, bọn họ nếu dám tóm lấy chuyện này không buông, chúng ta của không sợ giũ ra hết tất cả tình huống, xem cuối cùng là ai chiếm lý."

Tào Hướng Đông thở dài: "Phiền toái là, có một người là chết trong trại tạm giam của chúng ta."

Trương đại quan nhân biết lời nói của Tào Hướng Đông không phải là giả, nếu chộp lấy cái người đã chết một cách mạc danh kỳ diệu này, quả thực sẽ tạo thành phiền toái rất lớn phiền toái rất lớn, phía Nhật khẳng định sẽ tóm lấy chuyện này không buông.

Tào Hướng Đông nói: "Anh có cái nhìn thế nào đối với chuyện này?"

Trương Dương uống ngụm rượu, sau đó đặt chén xuống: "Chuyện đã sáng tỏ rồi, người Nhật Bản người Nhật Bản đám rõ ràng là nhằm vào một nhà của Khưu Chỉ Đống, nếu không cũng sẽ không sau khi phóng hỏa hành hung lại làm ra sự kiện bắt cóc."

Tào Hướng Đông nói: "Bọn họ rốt cuộc có mục đích gfi?"

" Chuyện này chỉ sợ chỉ có thể hỏi chính bọn họ thôi."

Trương Dương tuy rằng biết tên sai khiến phía sau màn là Sơn Dã Lương Hữu người Nhật Bản, nhưng hắn không nói chuyện này với Tào Hướng Đông, trên thực tế cho dù nói ra thì Tào Hướng Đông cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, ở vị trí của Tào Hướng Đông, điều hắn quan tâm không phải người hành hung là ai, điều hắn quan tâm nhất chính là làm như thế nào mới có thể xử lý tốt chuyện này, không đến mức khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi