Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Bị cha mẹ quát mắng không chỉ có Văn Hạo Nam, Phó Hải Triều theo cha mẹ vào nhà, lập tức bị cha gọi vào thư phòng, Phó Hiến Lương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thế là sao?"

Phó Hải Triều cười bồi nói: "Cha à, sao là sao? Cha hỏi thế sao con hiểu được."

Phó Hiến Lương tức giận nói: "Anh đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, anh và Trương Dương rốt cuộc là có chuyện gì?"

Phó Hải Triều nói: "Không có gì, chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi."

Phó Hiến Lương nói: "Hiểu lầm ư? Bởi vì con hát đó à?"

Phó Hải Triều nói: "Không phải, cha đừng nghe hắn nói hưu nói vượn."

Phó Hiến Lương nói: "Hải Triềuà, anh là con tôi, hiểu con không ai bằng cha, trong bụng anh có tính toán gì, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa thể qua được mắt tôi, tôi vẫn chưa già, vẫn chưa hồ đồ."

" Cha, sao cha lại nói thế, con cho dù gan lớn như trời cũng không dám giấu cha."

Phó Hiến Lương nói: "Anh muốn lợi dụng ả hoa đán kia để kích thích Trương Dương, Trương Dương nếu như thiếu kiên nhẫn, làm ra hành động lỗ mãng gì, anh tóm lấy đê làm ầm ĩ lên."

Phó Hải Triều bị cha nói trúng tâm tư, trên mặt không khỏi nóng lên, hắn nói khẽ: "Cha, con thừa nhận, con có những lúc quả thực cân nhắc không chu toàn."

Phó Hiến Lương nói: "Người trẻ tuổi Trương Dương đó không đơn giản, người ngoài đều cho rằng hắn nhiệt huyết xung động, nhưng người ta làm việc vẫn cân nhắc trước sau đó, xung động cũng là trên cơ sở có thể xung động, anh cho rằng một số việc anh làm gần đây tôi không biết à? Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Trương Dương có phải muốn kiện các anh ra tòa hay không?"

Phó Hải Triều cười nói: "Đã giải quyết được rồi."

Phó Hiến Lương nói: "Giải quyết được rồi thì tốt, làm gì? Anh đang nghĩ gì? Quan hệ của tôi và bác Văn của anh thế nào? Chuyện giữa Chúng tôi cần đám trẻ con các anh nhúng tay vào ư?"

" Cha, con sai rồi!"

Phó Hiến Lương nói: "Anh vốn đã sai rồi, gia sự của người khác anh cố đừng có nhúng tay vào, hiện tại là thời kì mẫn cảm, anh làm bất kỳ chuyện gì cũng phải có tâm nhãn."

Khi Phó Hải Triều nghe thấy câu này trong lòng khẽ động, lời này của cha là có ý gì? Chẳng lẽ ông ấy đang ám chỉ Văn Hạo Nam và Trương Dương đã công khai hóa mâu thuẫn, tâm nhãn hơn rốt cuộc là ngầm đồng ý một số hành vi của mình hay là bảo mình đừng nhiều chuyện nữa?

Trương Dương trở lại Hương Sơn biệt viện, nhìn thấy Tần Manh Manh đã trở về, đang nói chuyện với Liễu Đan Thần ở trong sân, hắn cười nói: "Đã về rồi à?"

Tần Manh Manh gật đầu nói: "Anh Dương, em có một số việc muốn nói với anh."

Trương Dương gật đầu, Liễu Đan Thần nói: "Mấy người nói chuyện đi, em đi thăm Trần Tuyết."

Trương Dương ngồi xuống vị trí vừa rồi của Liễu Đan Thần, mỉm cười nói: "Em rốt cuộc đã đi đâu? Làm hại bọn anh lo lắng cho em."

Tần Manh Manh cắn cắn môi nói: "Ngày hôm qua Tần..." Cô ta vốn định nói tên của Tần Hồng Giang, nhưng lời nói đến bên môi thì đổi thành: "Cha em tới tìm em." trong đáy lòng Tần Manh Manh, Tần Hồng Giang vẫn là người tốt nhất với mình trong Tần gia.

Trương Dương nói: "ông ấy cũng biết chọn lựa thời cơ đấy." Trong lòng hắn cũng hiểu được là Văn Linh báo tin.

Tần Manh Manh nói: "ông ấy nói một số chuyện với em, còn nói về sau sẽ không để người Tần gia tìm em gây phiền toái nữa."

Trong lòng Trương Dương có chút không cho là đúng, Tần Hồng Giang hiện tại mới ra mặt tỏ thái độ, sao không làm sớm? Y cũng chỉ là bởi vì Kiều lão đã ra mặt, bị ép cho nên mới không thể không làm vậy.

Tần Manh Manh nói: "Em lần này sau khi về nước Mỹ, về sau sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Trương Dương nói: "Là ông ấy yêu cầu em như vậy à?"

Tần Manh Manh do dự một chút rồi vẫn gật đầu.

Trương Dương biết Tần Hồng Giang sở dĩ đề xuất yêu cầu như vậy, là vì lo lắng việc xấu trong nhà sẽ lộ ra ngoài, nếu như chân tướng bại lộ, Tần gia bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào lăn lộn trong quân giới nữa. Từ một góc độ khác cho thấy, điều này cũng thể hiện ra một mặt ích kỷ của Tần Hồng Giang.

" Quyết định rồi à?" Trương Dương nói.

Tần Manh Manh gật đầu nói: "Quyết định rồi, có điều em muốn để qua vài ngày nữa mới đi, trước tiên về Xuân Dương với anh thăm mẹ nuôi."

Trương Dương mỉm cười nói: "Tốt."

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô, không bao lâu sau liền nghe thấy người gõ cửa, Trương Dương đi ra mở cửa, liền thấy Vu Cường Hoa và Triệu Quốc Cường đang đứng ở ngoài cửa.

Trương Dương cười nói: "Ngọn gió nào thổi vị đại nhân vị đại nhân tới đây vậy."

Triệu Quốc Cường nói: "Chấp hành nhiệm vụ."

Trương Dương nhìn thấy bọn họ cũng không mặc cảnh phục, biết Triệu Quốc Cường đang nói đùa với mình, hắn cười nói: "Trước tiên vào ngồi đi đã."

Tần Manh Manh trong lòng vẫn luôn tồn tại một chút sợ hãi với người ngoài, cô ta đứng dậy trở về tiểu lâu.

Vu Cường Hoa nói: "Trương Dương, tôi nghe nói đã tìm được Liễu Đan Thần rồi?"

Trương Dương cười nói: "Tin tức của Vu đại đội linh thông thật."

đang Nói chuyện thì Liễu Đan Thần từ bên trong đi ra, cô ta cười nói: "Không phải tin tức của anh ta linh thông, là em chủ động đầu thú với cơ quan công an."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Anh phạm vào tội gì, sao dùng từ đầu thú nghiêm trọng thế?"

Liễu Đan Thần nói: "Em chỉ chẳng qua là ra ngoài chơi, quên báo cáo với lãnh đạo đơn vị, không ngờ lại mang đến nhiều phiền toái như vậy cho các vị, nhất là cho bí thư Trương, nghe nói cảnh sát đã coi anh là người hiềm nghi."

Vu Cường Hoa nhìn Liễu Đan Thần, hắn trước đó đã thăm dò hiện trường, quả thực có dấu vết vật lộn, từ tình trạng ở hiện trường cho thấy, chắc là bắt cóc, nhưng mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có Liễu Đan Thần tự mình biết thôi, cô ta hiện tại đột nhiên xuất hiện trong nhà Trương Dương, hơn nữa rửa sạch hiềm nghi cho Trương Dương, nghĩ tới trước đó Liễu Đan Thần còn từng tố cáo Trương Dương, hai người này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?

Vu Cường Hoa nói: "Không sao là tốt rồi, lần sau Liễu tiểu thư ra ngoài nhất định phải nói rõ mình đi đâu. Đừng để xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy."

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Đúng vậy, em ra ngoài chơi, anh thì bị công an bắt về hỏi, Chu Chí Kiên đó ba ngày thì hai lần tìm anh gây chuyện, Liễu Đan Thần, em chứng minh giúp anh, trả lại sự trong sạch cho anh.

Triệu Quốc Cường và Vu Cường Hoa đều nhìn ra giữa bọn họ khẳng định có gì mờ ám, có điều hai người cũng không có hứng thú với việc này.

Trương Dương nói: "Hai vị nếu không có chuyện gì quan trọng thì buổi trưa ở lại ăn cơm đi."

Triệu Quốc Cường gật đầu nói: "Tốt. Có rượu thơm thức ăn ngon không."

Liễu Đan Thần nói: "Tôi đi nấu cơm, lập tức có ngay."

Trương Dương lần này đến kinh bởi vì ở lại quá lâu, cho nên mua không ít nhu yếu phẩm, Liễu Đan Thần rất nhanh đã làm xong bốn món, Tần Manh Manh cũng tới giúp.

Liễu Đan Thần khi xào rau. Vừa mới đổ dầu vào nồi, thì lập tức buồn nôn, vội vàng xoay người chạy tới ao nôn ọe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi