Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Võ Trực tiên sinh, tôi hy vọng có thể mau chóng tiến hành điều tra về sự kiện ám sát tôi này." Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng từ vô cùng nghiêm khắc, trong đó lại tràn ngập kỹ xảo.

Cao Trọng Hòa nghe thấy những lời này thì rất thoải mái, Nguyên Hòa Hạnh Tử chẳng khác nào ôm tất cả chuyện, dựa theo cách nói của cô ta, đó chính là người Nhật Bản ám sát người Nhật Bản, đây là nội chính của Nhật Bản, mặt khác cũng công nhận cách nói thấy việc nghĩa hăng hái làm của Trương đại quan nhân.

Cao Trọng Hòa nói: "Võ Trực tiên sinh, tôi cũng hy vọng quý phương có thể mau chóng điều tra rõ chuyện này, đây chẳng những là thái độ chịu trách nhiệm trước công dân của quý phương, cũng là chịu trách nhiệm trước công dân của nước tôi."

Võ Trực Chính Dã nói: "Cao tiên sinh, trước mắt sáu công dân Nhật Bản đang được xác minh thân phận, chúng tôi vẫn chưa thể xác định động cơ phạm tội của bọn họ.

Trương đại quan nhân không chút khách khí ngắt lời Võ Trực Chính Dã: "Động cơ chính là giết người! Tôi thật sự không hiểu, phần tử phạm tội Nhật Bản các anh vì sao lại nhiều như vậy? Lần trước ở núi Thanh Đài gặp một đám, giờ lại thêm một đám, bọn chúng tiến hành hoạt động tiến hành các anh Nhật Bản các anh thì thôi không nói, nhưng sao lại lan tới cả quốc gia chúng tôi, ai chẳng biết Trung Quốc chúng tôi là hòa bình quá độ, xã hội hài hòa, tỷ lệ phạm tội rất thấp, nhưng phần tử phạm tội của quốc gia các anh vừa tới, tỷ lệ phạm tội của chúng tôi liền cao lên, thế không phải là ảnh hưởng tới vinh dự của quốc gia chúng tôi ư? Chẳng những nguy hại tới an toàn xã hội của chúng tôi, mà trên một mức độ nào đó cũng ảnh hưởng tới hình tượng của quốc gia chúng tôi, người biết thì hiểu là người Nhật Bản phạm tội ở Trung Quốc, mà cho không biết thì sẽ tưởng rằng tôi cố ý giết bọn họ."

Cao Trọng Hòa cảm thấy những lời này của Trương Dương quả thực có chút không khách khí, Võ Trực Chính Dã dù sao cũng là phó đại sứ phía nhật, địa vị thân phận của người ta sờ sờ ra đó. Anh nói chuyện cùng người ta như vậy. Căn bản là không nể mặt người ta chút nào. Nhưng khiến Cao Trọng Hòa bực nhất là, Võ Trực Chính Dã bị Trương Dương quở trách một trận, quẫn tới mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không hề tức giận, không biết Võ Trực Chính Dã rốt cuộc rốt cuộc đuối lý ở đâu? Hay là sự hàm dưỡng của hắn tốt đến mức bị Trương Dương quở trách vẫn không tới mức tức giận?

Võ Trực Chính Dã nói: "Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tra ra tra ra manh mối, cho cả hai bên một câu trả lời thuyết phục." Hắn hiển nhiên không có tâm tình tiếp tục tham thảo chuyện này, đứng dậy cáo từ.

Trương Dương vốn định đi cùng đường với họ thì lại bị Cao Trọng Hòa giữ lại.

Đợi cho tất cả mọi người đi rồi, Cao Trọng Hòa nói: "Vừa rồi cậu nói cũng ác miệng thật, người ta dù sao cũng là phó đại sứ Nhật Bản, vẫn phải nể mặt chút chứ."

Trương Dương cười nói: "Đám người đó là hạng không biết xấu hổ, chúng ta càng nể mặt thì họ càng lấn tới.

Cao Trọng Hòa nói: "Đừng nói hưu nói vượn, cậu biết được về Nguyên Hòa Hạnh Tử đó bao nhiêu? Có biết đám Ninja Nhật Bản đó vì sao muốn giết cô ta hay không?"

Trương Dương nói: "Thất phu vô tội hoài bích có tội, Nguyên Hòa Hạnh Tử là người đứng đầu tập đoàn Nguyên Hòa, sau khi Nguyên Hòa Chân Dương chết, để lại cả một khối tài sản khổng lồ của gia tộc cho cô ta. Người khác khẳng định là ghen ghét, tôi thấy chuyện này mười phần có chín là gia tộc Nguyên Hòa nội đấu. Chúng ta đừng nhúng vào làm gì."

Cao Trọng Hòa cười nói: "Cậu nói cứ như là không có gì ý, nhưng người chủ động nhúng vào là cậu, nếu như cậu không ra tay thì sao lại chết tới sáu mạng người."

Trương Dương nói: "Ý tứ của ngài là bảo tôi đừng ra tay, để sáu gã Ninja Nhật Bản đó giết Nguyên Hòa Hạnh Tử?"

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi không có ý đó, thằng nhóc cậu đừng có trộn lẫn khái niệm của tôi, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử phiền toái như vậy, tôi khuyên cậu hay là tránh xa cô ta một chút, nếu thực sự chọc vào phiền toái thì hối hận cũng không kịp đâu."

Trương Dương đương nhiên minh bạch Cao Trọng Hòa là có hảo ý, hắn cười nói: "Cao thính, cám ơn, tôi vẫn biết phân biệt phải trái."

Cao Trọng Hòa nói: "Người Có thể phân rõ phải trái rất nhiều, nhưng có thể qua được ải mỹ nhân lại không có mấy. cậu chẳng những phải biết thỏa mãn, mà còn phải biết quý trọng nữa." Cao Trọng Hòa lời nói thấm thía hay không Y sở dĩ nói như vậy là vì gần đây nghe nói tới một số lời đồn, nghe nói quan hệ giữa Trương Dương và Tống Hoài Minh không tốt.

Trương Dương gật đầu nói: "Cao thính, cám ơn."

Cao Trọng Hòa biết thằng ôn này tám phần là khẩu thị tâm phi, vỗ vai hắn, nói: "Người trẻ tuổi, nghĩ cho kỹ đi."

Trương đại quan nhân cũng không có gì mà nghĩ, thằng ôn này thuộc loại phổi bò, ra tới ngoài cửa nhìn thấy chiếc GTR của Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn đỗ ở đó, mỉm cười đi tới.

Tới trước xe thì Nguyên Hòa Hạnh Tử kéo cửa sổ xuống, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt lại không nhìn hắn, nói khẽ: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Ngủ không ngon chút nào, trong đầu cứ nghĩ tới cô, tôi cũng bực lắm, sao cô lại không có lương tâm như vậy? Tôi tốt xấu gì cũng liều chết liều sống làm hộ hoa sứ giả, không có công lao thì cũng có khổ lao, cô sao nhẫn tâm nửa đêm nửa hôm bỏ lại tôi một mình ở hồ Thu Hà?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nhịn được liền bật cười, cô ta cắn cắn môi nói: "Lên xe, tôi đưa anh về."

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Thôi, cô nửa đường ném tôi xuống thì sao?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh sợ à?"

" Sợ cô ư? Hắc hắc, tôi sợ cô không ăn được tôi ấy?" Trương đại quan nhân nói xong liền ngồi xuống.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lúc này mới nhìn hắn một cái, nói khẽ: "Mix đồ đẹp lắm, rất thời thượng."

Trương đại quan nhân cười nói: " Mode thu đông mới nhất đó, quần áo thì chẳng ra làm sao, nhưng người tôi đẹp, mặc gì cũng nổi bật."

Nguyên Hòa Hạnh Tử đột nhiên đạp chân ga, khiến mình được cảm thụ cái gì gọi là cảm giác dựa lưng.

Chỗ Trương Dương ở không xa, Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa tới chính phủ nhất chiêu tỉnh, Trương Dương xuống xe, chủ động mời: "Lên ngồi chơi tí không?" Hắn vốn Nguyên Hòa Hạnh Tử sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ cô ta lại gật đầu: "Được."

Nguyên Hòa Hạnh Tử tuy rằng đã nói vậy, nhưng lại không định tới phòng của Trương Dương, mà chỉ vào một chỗ bên cạnh: "Vào uống chút trà đi."

Trương Dương ừm một tiếng, ở loại địa phương như chính phủ, lãnh đạo cơ quan ra vào không ít, người quen hắn cũng rất nhiều, hơn nữa hắn hôm nay mặc đồ đỏ xanh rất bắt mặt, nếu để người hữu tâm nhìn thấy không biết sẽ lại chế tạo ra tệ đoan gì đây?

Có điều Trương đại quan nhân rất nhanh đã nghĩ thông, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không sợ, dù sao cột sống của mình cũng bị người ta treo lên rồi, có gì mà phải sợ?

Hai người đang chuẩn bị tới bàn trà thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Trương Dương! Đúng là cậu à!"

Trương đại quan nhân xoay người lại, liền thấy từ trong xe Audi phía sau một vị người quen cũ bước ra, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi