Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Cố Giai Đồng nâng chén rượu cụng với Tần Thanh nói: “Tần Thanh, trên phương diện tình cảm, ngươi so với ta tỉnh táo hơn nhiều lắm.”

Tần Thanh cười nói: “Tinh lực ta đại đa số đặt vào công việc, về chuyện tình cảm tự nhiên sẽ ít suy nghĩ tới, tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Cố Giai Đồng nói: “Trước kia ta cảm thấy có chút kỳ quái, ngươi năm nay hai mưới tám tuổi, cứ nhiên là phó thị trưởng, coi như là có thành tựu trong quan trường, hẳn là phải có năng lực kiềm chế tốt.”

Tần Thanh nói: “Nói tới năng lực, ít có người có thể so sánh được với Cố bí thư, ta nghĩ người là nữ nhi của ngài, hẳn là thừa hưởng được không ít a.”

Cố Giai Đồng nở nụ cười: “Nhưng trên phương diện tình cảm ta lại rất hồ đồ, cho nên ta mới hồ đồ gả cho Ngụy Chí Thành, hiện tại ngẫm lại, cuộc hôn nhân này chẳng lưu lại một chút hồi tức đẹp nào cho ta…” Nàng cắn cắn môi: “Đến bây giờ, ta lại vẫn còn chiếu cố cho nhân tình của hắn, ta có phải rất đáng cười không?”

Tần Thanh lắc đầu nói: “Đó là căn bản bởi ngươi không yêu hắn một chút nào, cho nên ngươi cũng chẳng chú ý tới những chuyện của hắn, vô luận hắn làm gì cũng chẳng thể tổn thương tới ngươi. Đối với ngươi hắn chẳng có một chút trọng yếu nào.”

Cố Giai Đồng cũng không hề phủ nhận: “Nếu như thực sự yêu một người, ta sẽ quan tâm, vui vẻ, và đau khổ vì người ấy!”

“Không chỉ như vậy, mà trong tâm luôn không hề muốn chia sẻ cho người khác!” Tần Thanh nhấp một ngụm rượu.

Cố Giai Đồng nhìn Tần Thanh mà không khỏi mỉm cười, rõ ràng là khả năng kiềm chế bản thân của nàng so với mình cao hơn, từ biểu hiện bên ngoài không thể hiện một chút biến hóa tâm lý nào, Cố Giai Đồng nhẹ giọng: “Ngươi cũng như thế?”

“Yêu một người thì không có sự lựa chọn, không thể cải biến, cũng chẳng thể buông bỏ, chỉ có thể tiếp thu hiện thực, kỳ thực …” Tần Thanh ngưng lời nhấp một ngụm rượu sau đó nói: “Hắn là một người không giống người thường, nếu như hắn có thể thay đổi thì hắn không còn là hắn, lúc đấy hắn không còn phải là cái kẻ mà người ta yêu hắn!” Cái kẻ trong lời Tần THanh nói tới rõ ràng là Trương Dương.

Cố Giai Đồng nở nụ cười, cười đến hài lòng, nàng nâng chén rượu lên cụng với Tần Thanh: “Nữ nhân có phải đều rất ngốc không?”

“Nữ nhân ngốc là nữ nhân may mắn!”

“Giả ngốc thì có tính vào đó không?”

Cả hai đều bật cười không nói gì.

Cố Duẫn Tri cũng không ngờ Tần Thanh lại tới bái phỏng mình, đương nhiên nàng ta tới đây với thân phận là bằng hữu của Cố GIai Đồng, Cố Duẫn Tri cũng đoán được mục đính chính của nàng là vì việc chính sách mới, Tần Thanh là đại diện cho Lam Sơn tới tác động.

Tần Thanh mang tới lễ vật tặng Cố Duẫn Tri là một bộ trà cụ làm bằng tử sa, được đại danh sư Chu Vân Sinh thủ bút. Cố Duẫn Tri đối với món lễ vật này cũng không có cự tuyệt mà còn bảo Cố Giai Đồng nhanh chóng mang đi pha trà thử.

Đối mặt với bí thư tỉnh ủy, trong lòng Tần Thanh không khỏi có chút thấp thỏm. Tối nay nói chuyện với Cố Giai Đồng, cả hai nàng đã giải quyết được không ít khúc mắc trong lòng, cả hai đều là những nữ nhân rất có ý chí. Vô luận là nàng hay Cố Giai Đồng đều không thích hợp là người công khai ở bên cạnh Trương Dương. Nàng cũng đoán chắc chắn Cố Giai Đồng cũng có cảm nhận giống như mình, đều là nữ nhân, nàng cũng cảm thụ được cái cảm giác do dự lo lắng của Cố GIai Đồng, không thể buông bỏ, yêu một nam nhân nhưng phải lặng yên đứng phía sau lưng hắn là một quyết định khó khắn đối với bất kì một nữ nhân nào. Cũng may là Cố Giai Đồng không chỉ thông minh hơn người mà nàng cũng là một nữ nhân có lý trí.

Vô luận Cố Giai Đồng cuối cùng quyết định thế nào, thì chuyện tình cảm của nàng ta và Trương Dương cũng không thể nghi ngờ là Cố Duẫn Tri sẽ đồng tình với tình cảm của con gái mình. Thậm chí Tần Thanh còn nghĩ rằng, Cố bí thư điều nàng tới làm phó thị trưởng Lam Sơn, trong đó còn có hàm ý lưu vong, để tách nàng và Trương Dương ra.

Cố Duẫn Tri cầm chén trà ô long mà Giai Đồng vừa pha lên nhấp thử, mỉm cười nói: “Hình như có chút bất đồng a!”

Giai Đồng cười nói: “Trà vẫn là trà, nước vẫn là nước, có cái gì bất đồng a?”

Cố Duẫn Tri cười: “Trà cụ bất đồng!”

Lão cầm ấm trà lên nhìn ngắm: “Cái ấm trà nhìn thì to như vậy, nhưng nếu muốn đổ đầy tất cả các chén thì không thể a!”

Tần Thanh ý thức được những lời này của Cố Duẫn Tri là còn ẩn ý khác, lẽ nào là đang ám chỉ chính sách khai thác mới? Tần Thanh nói: “Cố bí thư, chiều ngày hôm nay ta đã gặp Tống chủ tịch!”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Hoài Minh là một cười quyết đoán, sau này Bình Hải phải dựa vào mấy người cán bộ trẻ các người.”

Tần Thanh nhỏ giọng: “Cố bí thư, ngài hẳn là đoán được, ta hôm nay tới không đơn thuần chỉ là tìm GIai Đồng.”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Cứ đơn giản lại tốt a! Nữ hai các ngươi còn nói chuyện riêng gì thì cứ nói, cái lão già này không làm vướng nữa a!” Cố Duẫn Tri đương nhiên biết Tần Thanh hẳn là còn mục đích, bất quá lão vẫn tỏ ra như thế để bức nàng nói thẳng ra luôn.

Tần Thanh vội nói: “Cố bí thư, kỳ thực ta tới là vì chuyện chính sách kinh tế mới!”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Ta có thói quen ở nhà thì rất ít khi nói chuyện công tác!”

Tần Thanh không khỏi có chút xấu hổ.

Cố Giai Đồng giải vây nói: “Cha! Ngươi là bí thư tỉnh ủy, trừ phi là về hưu a, còn không thì thời gian nghỉ ngơi chẳng có đâu!”

Cố Duẫn Tri bật cười ha ha: “Nha đầu kia, ngươi định để cho cha ngươi phải mệt chết a?” Nói xong lão hướng Tần Thanh nói: “Chiều nay Tả Viên Triệu cũng mới tới gặp ta, mục đích thế nào hẳn người cũng đoán được. Xem ra việc này ngày nào còn chưa định thì lãnh đạo thành phố các ngươi còn không an lòng a.”

Cố Giai Đồng nói: “Tả Viên Triêu cũng tìm con, hứa sẽ tạo nhiều điều kiện ưu đãi, mong có thể tác động vào cha. Cố bí thư a, rốt cuộc thì Giang Thành và Lam Sơn, người đang nghiêng về phía nào a?”

Cố Duẫn Tri tủm tỉm cười nhìn Tần Thanh: “Tần Thanh, cụ thể tình huống ở cả Giang Thành và Lam Sơn thế nào chắc người phải rõ hơn ta. Giả như người đứng ở vị trí của ta, ngươi sẽ lựa chọn nơi nào?”

Tần Thanh cười nói: “Cố bí thư, ta không có khả năng đứng ở vị trí của ngài, nhưng với quan điểm của ta thì ta sẽ lựa chọn Lam Sơn!”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Cứ thẳng thắn mà nói!”

Tần Thanh nói: “Khu kinh tế của Lam Sơn đã phát triển nhiều, trên mọi phương diện đều có mặt thuận tiện, trong khi đó Giang Thành chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như so sánh tới mức phát triển sau này, thì Giang Thành sẽ có thể nhỉnh hơn, nhưng với tình hình hiện tại, Lam Sơn rõ ràng có đủ tư cách trở thành đặc khu kinh tế quốc gia.”

Cố Duẫn Tri không nói gì, tay xoay xoay cái chén trà trên bàn.

Tần Thanh tiếp tục nói: “Đặc khu kinh tế quốc gia không chỉ đại biểu cho hình ảnh của thành phố mà còn đại biểu cho hình ảnh của cả tỉnh. Trong tỉnh Bình Hải hiện tại, Lam Sơn không thể nghị ngờ là thành phố có tính cải cách và phát triển kinh tế cao, khu kinh tế của Lam Sơn cũng phát triển rất tốt. Đề xuất xây dựng cảng Lam Sơn cũng đã được chính phủ duyệt, tới lúc cảng hoàn thành, tiền cảnh phát triển của Lam Sơn sẽ càng thêm rộng mở.”

Cố Duẫn Tri mỉm cười nói: “Giang Thành cũng có ưu thế riêng, nếu như đặt đặc khu kinh tế tại đây thì có thể trải sự phát triển kinh tế trên diện rộng, có thể giải quyết được vấn đề chênh lệch phát triển.”

Tần Thanh nói: “Thực sự mà nói thì hiện tại Giang Thành chưa đủ điều kiện để trở thành đặc khu kinh tế.”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Uống trà, uống trà nào! Tần Thanh a, chúng ta không bàn chuyện công sự nữa!”

Tần Thanh gật đầu.

Cố Duẫn Tri hỏi: “Công tác ở Lam Sơn đã quen thuộc chưa?”

“Mấy vị lãnh đạo đều hết sức chiếu cố cho ta, mặc dù chưa hoàn toàn theo kịp nhưng tạm thích nghi cũng không sai biệt lắm.”

“Tốt! Tuổi còn trẻ cũng nên tôi luyện một chút!” Cố Duẫn Tri nói: “Tần Thanh, ngươi còn trẻ, rất có năng lực, Bình Hải sau này còn phải dựa vào những người như ngươi!”

Tần Thanh nói: “Đa tạ Cố bí thư coi trọng!”

Cố Duẫn Tri cười nói: “Cố người nói ta đè thăng người quá loén, có người lại nói ta đề thăng ngươi chính là đem ngươi trục xuất ra Lam Sơn để cô lập.”

Tần Thanh nghe vậy không khỏi có chút mất tự nhiên, Cố Giai Đồng bên cạnh cũng có ngờ Cố Duẫn Tri lại nói ra như thế.

Cố Duẫn Tri nói: “Ta là một người không quan tâm tới người ta nói gì về việc mình làm. Ta lựa chọn cán bộ lấy tiêu chuẩn là năng lực của hắn, một cán bộ có năng lực thì không có lý gì để không đề thăng họ lên cả. Chúng ta cứ cả ngày luôn miệng nói trẻ hóa đội ngũ cán bộ, nhưng thực tế thì lại chẳng có chút động tĩnh gì. Ta già rồi, cũng sắp về hưu rồi, ta tin vào nhãn lực, vào kinh nghiệm nhìn người của mình. Đề thăng một cán bộ trẻ có năng lực chính là tích lũy tài phú cho sau này.” Cố Duẫn Tri nhìn thẳng vào mắt Tần Thanh: “Vô luận bất kì lúc nào cũng phải nhớ, quyền lực là do nhân dân ban tặng, chúng ta phải phục vụ vì lợi ích dân chúng!”

Tần Thanh trịnh trọng gật đầu, nàng nhìn thấy được trong ánh mắt của Cố bí thư sự nghiêm túc và chân thành, nàng cũng tin tưởng Cố bí thư không phải là dạng người lấy việc công trả thù tư, lo lắng trong quá khứ nhanh chóng tiêu tan thành mây khói.

Trương Dương đang ngồi uống trà, Hồ Nhân đã học qua trà đạo, nhìn đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng tinh tế pha trà cũng thật là hưởng thụ.

Hồ Nhân cười nói: “Ta và Cố Giai Đồng đã gặp mặt!”

Trương Dương nheo mắt: “Có nói bậy bạ gì không đó?”

Hồ Nhân cười nói: “Giai Đồng so với ngươi tưởng tượng lý trí hơn nhiều, kỳ thực việc ta nói nàng ta cũng đã suy nghĩ đến.”

Trương Dương cũng cảm thấy Cố Giai Đồng có xảy ra một chút biến hóa vi diệu, ví dụ như hôm nay tiếp Tần Thanh tới nhà, xem biểu hiện của nàng thì không có vấn đề gì, nhưng trong lòng lẽ nào chẳng có chút cảm nhận gì, lẽ nào nàng đã tiếp nhận cái tính đa tình của mình?

Hồ Nhân nói: “Trương Dương! Có lúc nào ngươi nghĩ tới việc kết hôn, sinh tử không?”

Trương Dương cười nói: “Có, bất quá lòng ta rất lớn a!”

“Lớn nhưng pháp luật cũng chỉ cho phép ngươi kết hôn với một người!”

Hồ Nhân đưa chén trà đến trước mặt Trương Dương, hắn cầm lên nhấp một ngụm, rất hưởng thụ nhắm hai mắt: “Bất luận việc gì cũng có thể!”

Hồ Nhân nói: “Dù sao thì cuối cùng cũng chỉ có một nữ nhân ở bên cạnh ngươi!” Nàng ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: “Và người đó sẽ không là ta!”

Trương Dương giương đôi mắt nhìn nàng nói: “Hồ Như, ngươi lẽ nào thật sự không một chút để tâm nào?”

“Để tâm thì có tác dụng sao? Nếu không thể thay đổi, ta chỉ có thể thích nghi mà thôi. Hơn nữa trong lòng ta, không ai so được với ngươi!” Thanh âm của nàng ôn nhu mềm mại mà tràn ngập mị hoặc, từ lúc trở thành nữ nhân của Trương Dương, Hồ Nhân càng ngày càng thành thục quyến rũ tới mê người.

Trương Dương cười nói: “Thật sự nguyện ý luôn ở phía sau ta?”

“Không cần danh phận, nhưng đừng để ta chịu thiệt thòi!” Hồ Nhân ngẩng đầu lên hôn Trương Dương một cái.

Trương Dương nhẹ giọng nói: “Ta đã rất thỏa mãn!”

“Chỉ sợ là ngoài miệng ngươi nói thế mà thôi, trong lòng vị tất đã nghĩ như vậy! Nam nhân đều như thế cả, không có biết thỏa mãn với gì mình có!”

Trương Dương cười nói: “Không tin ta?”

Hồ Nhân nói: “Không phải là ta không tin, nhưng tính tình ngươi ta biết, ta vốn dĩ cứ tưởng ngươi đối với ta thuần khiết, nhưng sau mới biết ngươi căn bản là ngụy trang.”

Trương Dương cười ha ha: “Cái này ta thừa nhận là lúc đầu tiên ta có phần không thuần khiết!”

“Không thuần khiết thế nào?”

“Đêm đó, ta mơi thấy ngươi!”

“Thật không?”

“Thật, hơn nữa ta còn cứng lên nữa!”

Khuôn mặt Hồ Nhân đỏ bừng: “Lưu Manh!”

Trương Dương vòng tay ông nàng vào trong lòng, đang muốn tùy tiện một phen thì điện thoại đổ chuông, hắn cầm lấy điện thoại nhìn một chút, điện thoại là cảu Tả Viên Triệu gọi tới, hỏi Trương Dương có thể tới Hải Đức chơi bowling được không. Trong lòng Trương Dương không khỏi có chút buồn bực, Tả Viên Triệu kia cũng thật là, ăn uống xong xuôi mới bắt đầu nhớ đến mình, nhưng nghĩ lại dù sao hắn cũng là thị trưởng Giang Thành, người ta đã chủ động gọi điện cho hắn thế này cũng đã là nể mặt mũi hắn rồi. Dù sao cũng đang nhàn rỗi cứ tới đó xem rốt cuộc là Tả Viên Triệu có cái chủ ý gì? Nghĩ vậy nên Trương đại quan nhân rất sảng khoái đáp ứng.

Hồ Nhân đợi hắn cúp mát mới hỏi: “Chuyện gì a?”

Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Giang Thành gọi ta đi chơi bowling! Đi cùng ta chứ?”

Hồ Nhân lắc đầu nói: “Không! Ta vừa nghe tới quan lại là đau đầu rồi!”

Trương Dương lại bắt đầu lần mò lên ngực nàng, Hồ Nhân đỏ mặt gắt lên: “Làm gì?”

“Tìm cảm xúc!”

“Tin ta đá ngươi văng từ trên lầu xuống không?”

Lúc Trương Dương đi ô tô tới Hải Đức, đám người Tả Viên Triệu cũng đã đến được một lúc. Vào những năm đầu thập niên 90 này, bowling vẫn còn là một hình thức giải trí mới mẻ, sinh ý của nơi này cũng không được sung túc cho lắm, bình thường chỉ có một ít cán bộ công chức, hoặc là thương nhân tới chơi. Chủ của Hải Đức này cũng có chút thân phận, hắn là Đinh Triệu Dũng là con trai thứ hai của bí thư chính pháp ủy tỉnh Bình Hải – Đinh Nguy Phong, bởi vì thân phận của hắn cho nên cũng chẳng có kẻ nào dám tới đây gây sự.

Trương Dương tới bãi đỗ xe đã trông thấy chiếc ô tô của Đinh Bân, hắn đã từng gặp Đinh Bân cho nên có chút ấn tượng với chiếc xe này, trong lòng không khỏi có chút kì quái, lẽ nào tiểu tử Đinh Bân cũng tới chỗ này chơi.

Đi vào đại môn của Hải Đức thì bị hai gã bảo an ngăn lại, nguyên lại là chỗ này hôm nay đã được bao hết, ngoại nhân xin miễn vào. Trương Dương liền lấy điện thoại ra gọi cho Tả Viên Triệu, không bao lâu sau thì chủ nhiệm vấn đề đặc khu kinh tế Gian Thành - Tiếu Minh đi ra đón hắn, Tiếu Minh và Trương Dương trước kia cũng đã từng gặp mặt một lần, bất quá giữa hai người chẳng không có giao tình gì, Tiếu Minh cười cười nói với hắn: “Triệu phó chủ tịch tỉnh tới!”

Hiện trong ban thường ủy tỉnh chỉ có một người đang giữ chức phó chủ tịch tỉnh có họ Triệu, đương nhiên đó là Triệu Quý Đình, trong lòng Trương Dương thầm hiếu kì, không biết là Tả Viên Triệu cùng Triệu Quý Đình thông đồng với nhau cái gì.

Lên lầu hai, nhân viên phục tới đưa giầy cho Trương Dương thay, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ chơi bowling nên có chút hiếu kì, vừa ngồi thay giầy vừa nhìn sang phía mấy người tụ tập. Bên cạnh Triệu Quý Đình đang đứng đáp bowling, còn có một nữ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp, đó là Ân Dương Như Hạ - nữ MC của đài truyền hình Đông Giang. Đây cũng không phải là lần đầu Trương Dương thấy nàng ta đi cùng với Triệu Quý Đình, trong lòng không khỏi thầm cười Triệu Quý Đinh kia cũng thật là, đi chỗ nào cũng phải mang theo nàng ta đi bên cạnh.

Triệu Quý Đình đánh đổ toàn bộ chai bowling, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay khen hay ủng hộ, Tả Viên Triệu hăng say vỗ tay cổ vũ, tới lượt Âu Dương Như Hạ đáp, hắn cũng vẫn là người cô vũ nhiệt tình nhất.

Trương Dương nhìn hắn thầm cười, trước giờ sao chưa bao giờ thấy lão ta là người nhiệt tình như thế nhỉ?

Tả Viên Triệu thấy Trương Dương liền hướng hắn gật đầu một cái, Trương Dương cũng rất lễ phép đi tới chào một tiếng Tả thị trưởng. Thái độ của Tả Viên Triệu hôm nay cũng thập phần hòa ái, hắn cười nói: “Trương Dương a! Tới đây chơi!”

Trương Dương lắc đầu cười nói: “Ta không biết chơi!”

Âu Dương Như Hạ chủ động đi tới chào hắn: “Trương Dương a! ta là MC đài truyền hình Đông Giang – Âu Dương Như Hạ!”

Trương Dương cười nói: “Đại minh tinh a, ta hầu như mỗi ngày đều xem tiết mục của ngươi đó!”

Âu Dương Như Hạ cười khanh khách: “Nói sạo, chương trình của ta chỉ có chủ nhật mới có!”

Trương Dương mặt dày cười nói: “Tiết mục hay quá nên ta thu lại, mỗi ngày xem lại một lần!”

Âu Dương Như Hạ cười rung cả người, nàng ta gật đầu nói: “Ngươi xem xem thế nào, sắp tới bên đài Thiên Không của Hồng Kông giao lưu với chúng ta, chương trình của ngươi rất hay a, sắp tới thành người nổi tiếng rồi!”

Trương Dương ngẩn người, lúc này mới nhớ tới lúc ở Hồng Kông đã từng cùng Hải Lan làm một phóng sự cho đài Thiên Không, không nghĩ ra sớm truyền tới đây như vậy

Âu Dương Như Hạ cười nói: “Có hứng thú làm một phóng sự cùng đài Đông Giang không?”

Trương Dương cười nói: “Ta kỳ thật rất sợ đối mặt với màn ảnh, xin miễn cho! Được rồi, nhưng mà ta làm phỏng vấn với đài Thiên Không có vấn đề gì không?”

Âu Dương Như Hạ cười nói: “Không có vấn đề gì, bất quá một kho tin tức sống như vậy lại bị Hồng Kông đoạt mất, chúng ta thực sự là chậm chạp quá a.”

Triệu Quý Đình đã chơi xong lượt của hắn, đi tới gần cười nói: “Tiểu Trương, tới chơi đi!”

“THôi ạ!”

“Không biết thì cứ tập đi, đâu có ai chưa chơi đã biết đâu!”

Âu Dương Như Hạ nói: “Để ta hướng dẫn ngươi!”

Nguyên bản Bowling cũng không quá khó, chỉ có vài động tác đơn giản Trương Dương học rất nhanh. Hắn lựa chọn quả cầu cỡ 16, dựa theo hướng dẫn của Âu Dương Như Hạ mà đáp. Rõ ràng là đáp thẳng mà quả cầu lại cứ lăn lệch sang một bên giống như là bề mặt nó có vấn đề vậy. Ném hỏng tới ba lần, Trương đại quan nhân mới rút ra được một chút quy luật, mắt ngắm chuẩn, dụng lực đạo vừa phải, tuy rằng chưa nắm giữ hoàn toàn được đường bóng, nhưng vẫn có thể đáp tới được mục tiêu.

‘Rầm’ một tiếng, Trương Dương cư nhiên đáp đổ toàn bộ chai bowling, sở dĩ hắn đáp được thế căn bản là hắn hoàn toàn đáp quả bóng bowling bay trên không trung chứ không hề chạm xuống sàn.

Tả Viên Triệu cười nói: “Lực đạo rất tốt a! Đúng là thanh niên nhân!” Hắn vừa nói vừa hướng Trương Dương ra hiệu ánh mắt, Trương Dương lập tức minh bạch, Tả thị trưởng đây là bảo hắn hạ thủ lưu tình, nếu như chơi tốt quá sợ rằng làm cho Triệu Quý Đình mất mặt. Trương Dương trong lòng thầm mắng, quan trường đúng là lắm điều kiêng kỵ, sớm biết cái dạng thế này thì đã chẳng tới, bất quá vẫn không dám tỏ ra vẻ gì, ném nốt cho xong lượt, rồi ra ghế nghỉ ngơi.

Kỳ thực tối nay đề nghị Trương Dương tới chính là Âu Dương Như Hạ, lúc ra ngồi nghỉ ngơi, Âu Dương Như Hạ nói chuyện với hắn, nàng ta nói nàng ta và Hải Lan và bằng hữu, trước kia tới Hồng Kông cũng có gặp mặt Hải Lan, có nghe Hải Lan nói về hắn, Trương Dương bây giờ mới hiểu tại sao các vị lãnh đạo đây lại nhớ tới mình.

Tả Viên Triêu tới Đông GIang lần này nhiệm vụ chủ yếu là tác động lên vấn đề đặc khu kinh tế quốc gia, thấy tâm tình Triệu Quý Đình không sai, hắn nhân cơ hội này nói chuyện này ra, Triệu Quý ĐÌnh nói: “Chuyện này ta biết, trên tỉnh hiện đang cân nhắc giữa Lam Sơn và Giang Thành, về phần tối hậu chọn ai, còn phải thông qua cuộc họp thường ủy mới quyết định được.”

Tả Viên Triêu nói: “Triệu chủ tịch, ngươi vốn là cựu lãnh đạo của chúng ta, đối với tình huống của Giang THành thế nào ngươi thập phần lý giải. Hiện tại Giang Thành củ chúng ta đầy đủ các điều kiện của một đặc khu kinh tế, hơn nữa nếu định tịa GIang Thành, sẽ có tác dụng thúc đẩy phát triển kinh tế trên diện rộng.”

Triệu Quý Đình nở nụ cười, hắn uống một ngụm nước rồi nói: “Đồng chí Viên Triệu a, ưu khuyết của Giang Thành và Lam Sơn ta đều rõ ràng, vì sao chúng ta lại do dự chọn giữa Giang Thành và Lam Sơn? Chính là vì bởi mỗi nơi đều có nhưng ưu điểm nổi bật, cho nên chúng ta mới khó lựa chọn. Ta xem chuyện này ngươi cũng không cần quá nóng ruột, thường ủy tỉnh nhất định sẽ co các ngươi một kết quả hợp lý.

Tả Viên Triệu còn muốn nói gì thì Triệu Quý Đình đã đứng dạy.

Trương Dương bên kia cùng với Âu Dương Như Hạ nói chuyện rất ăn ý, Tả Viên Triệu có chút lo lắng nhìn sang một chút, dù sao quan hệ giữa Âu Dương Như hạ và Triệu Quý Đình mọi người đều biết, tiểu tử hỗn đản kia không phải định công khai đạot người tình của phó chủ tịch tỉnh chứ?

Điểm này Tả Viên Triệu thực sự là đánh giá Trương Dương quá thấp, Trương đại quan nhân không phải là loại người ăn tạp, đối với nữ nhân như Âu Dương Như Hạ này hắn không có hứng thú. Hai người nói chuyện trọng tâm đều xoay quanh sự tình về đài truyền hình. Lúc này, phục vụ mang nước ngọt và hoa quả lên, lão bản của Hải Đức - Đinh Triệu Dũng cũng đi lên, hắn là nhi tử của bí thư chính pháp ủy, tự nhiên là khá thân thuộc với Triệu Quý Đình, hắn cùng với Tả Viên Triệu không quen biết cho lắm, đêm nay tới đây cũng là do Âu Dương Như Hạ đề xuất.

Đinh Triệu Dũng đi tới bên cạnh Âu Dương Như Hạ cười nói: “Lão đồng học a, mỗi lần ngươi tới, ta thật không biết phải cảm tạ ngươi đã chiếu cố sinh ý cho ta như thế nào?”

Âu Dương Như Hạ cười nói: “Ngươi cứ suốt ngày kêu ca thế ta đau đầu lắm, nên bây giừo ngươi chỉ cần ít kêu ca đi là được a!” Nói xong nàng đem Trương Dương giới thiệu cho ĐInh Triệu Dũng.

Đinh Triệu Dũng cười vươn tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!” Nhưng lời này nửa điểm khoang trương cũng không có, sự tình lúc trước một mình Trương Dương xông vào nhà hắn khiến cho đệ đệ Đinh Bân của hắn sợ tới mức nhảy tử tầng hai xuống mà chạy. Sau lại nghe nói Đinh Bân và muội muội của Trương Dương cũng có một ít tình huống, Đinh Triệu Dũng vốn không có nhiều hảo cảm với Trương Dương, bất quá hắn là người làm ăn, vẫn tỏ ra lich sự bắt tay cùng Trương Dương.

Trương Dương cũng đoán được hắn là đại ca của Đinh Bân, bởi vì chuyện của muội muội mà Trương Dương không có ấn tượng gì tốt với Đinh gia, cho nên bắt tay cũng không chủ động nói gì.

Đinh Triệu Dũng nói với Âu Dương Như Hạ: “Triệu phó chủ tịch xem chừng càng ngày càng dẻo dai a!”

Âu Dương Như Hạ nghe lời hắn nói không khỏi chừng mắt nhìn: “Có lầm không a, người ta là cán bộ trẻ tuổi!”

Đinh Triệu Dũng cười cười cũng không nói gì tiếp, hắn đứng dạy nói: “Ta còn có mấy người bạn, các ngươi cứ trò chuyện đi a!” Lúc này có thêm vài người nữa tới, dẫn đầu là chủ nhiệm văn phòng phụ trách các hoạt động tín dụng tỉnh – Trần Thiệu Bân, hắn thấy Trương Dương ngồi đây thì cũng rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Qua giới thiệu xong mới biết thì ra hắn cùng Đinh Triệu Dũng và Âu Dương Như Hạ đều là bạn đồng học tại trung học Đông Giang.

Trần Thiệu Bân cười nói, đề cập tới chuyện của ký giả Lương Đông Bình: “Cái tên tiểu tử này không chịu bị bắt, chạy lên lẩu định nhảy xuống, thật đúng là bệnh tâm thần mà.”

Âu Dương Như Hạ đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú: “Hắn cũng thật có gan a, cư nhiên ở hội nghị lại dám hỏi Tống chủ tịch như vậy, mọi người gọi đùa hắn là chiến sĩ tin tức!”

Trần Thiệu Bân cười khinh nói: “Đứa ngốc mới đúng! Làm việc không suy nghĩ tới hậu quá, người như thế chết cũng chẳng biết chết như thế nào.”

Nếu như không phải Trần Thiệu Bân nhắc tới thì Trương Dương cũng quên mất cái tên này. Lương Đông Bình chỉ là một cái tên không đáng để ý tới, bất quá chính con tốt đen này lại làm cho vấn đề trong hệ thống giáo dục Giang Thành trở lên rùm beng. Thế mới có câu nói cho dù là một cái đin bé tí nhưng không cẩn thận nó cũng có thể làm cho bàn chân bị thương.

Trần Thiệu Bân nhắc tới Lãng Đào Sa, hắn đối với biểu hiện phi thường dũng mãnh hôm đó của Trương Dương vẫn như còn mới mẻ. Bất quá từ lúc biết Lãng Đào Sa là đứng đầy cục quốc an thì có chút mất hứng thú, bản thân hắn coi như lại vướng vào cái mớ lằng nhằng rồi.

Mười giờ ba mươi tối Triệu Quý Đình ly khai khỏi đó, Tả Viên Triệu đưa hắn ra bãi đỗ xe, sau đó lúc lên gọi Trương Dương ra nói chuyện riêng một chút, hắn nhìn ra Trương Dương và Trần Thiệu Bân có quan hệ không sai, nghĩ đến lão gia tử của Trần Thiệu Bân là Trần Bình Triêu, liền bảo Trương Dương giới thiệu hắn làm quen với Trần Thiệu Bân.

Triệu Quý ĐÌnh cùng Âu Dương Như Hạ đang ngồi trên ô tô rời đi, trước khi đi Tả Viên Triệu còn tặng hắn một hộp quà. Lúc này Âu Dương Như Hạ mở ra, bên trong là một khối mỹ ngọc, Triệu Quý ĐÌnh không khỏi cười: “Đúng là Tả Viên Triệu!”

Âu Dương Như Hạ đối với ngọc không hiểu lắm, nhưng đã là quà của thị trưởng tặng cho phó chủ tịch tỉnh thì tất nhiên phải là vậy xa xỉ.

Triệu Quý Đình nói: “Ngươi giúp ta trả lại cho hắn!”

Âu Dương Như Hạ hỏi: "Vì sao?".

Triệu Quý ĐÌnh đáp: “Ta không thích!”

Âu Dương Như Hạ khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ngươi rất thích sưu tập ngọc sao?”

Triệu Quý Đình nói: “Có những thứ không phải cứ thích là nhận được! Chuyện đặc khu kinh tế quốc gia này không phải chuyện ta có thể làm chủ, các thành viên khác trong thưởng ủy tỉnh cũng thế.”

“Như vậy chẳng phải là nói Tả Viên Triệu đi miếu thắp hương có chút mù quáng sao?”

Triệu Quý Đình nói: “Ai cũng biết đây là một cơ hội lớn để phát triển, ai cũng muốn thành phố của mình trở thành đặc khu kinh tế cấp quốc gia, đáng tiếc là danh ngạch chỉ có một.”

Âu Dương Như Hạ nhỏ giọng nói: “Theo như ngươi suy đoán, thì Giang Thành và Lam Sơn nơi nào có hy vọng lớn hơn?”

Triệu Quý Đình nói: “Nếu như là lúc trước ta tin tưởng nhất định Lam Sơn sẽ giành được phần thắng, nhưng hiện tại…”

“Có phải là Giang Thành có cơ hội lớn hơn hay không?”

Triệu Quý Đình không nói gì, nhắm mắt thở dài. Gần đây thường xuyên thấy Cố bí thư đưa ra vấn đề về cân bằng phát triển kinh tế của tỉnh, làm sao trong thời gian ngắn có thể rút ngắn chênh lệch, hơn nữa chính sách những năm gần đây cũng là tập trung phát triển kinh tế phía Bắc, so với chính sách tập trung trọng điểm kinh tế phía Nam để kéo toàn bộ nền kinh tế của tỉnh lên đã có cải biến rất lớn. Đứng từ phương diện này mà xem, rất có khả năng Cố Duẫn Tri sẽ lựa chọn Giang Thành. Ý kiến của thường ủy tuy rằng có tác dụng, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về lão đại. Nghĩ tới đây trong lòng Triệu Quý Đình không khỏi cảm thấy một cỗ bi ai khó hiểu, vốn hắn đã tự cho mình sẽ là người kế tục vị trí của Cố bí thư, nhưng Tống Hoài Minh đã phá bỏ toàn bộ mộng tưởng của hắn, Tống Hoài Minh so với hắn trẻ hơn, chỗ dựa cũng vững chắc hơn, Triệu Quý Đình không khỏi cảm thấy khoảng thời gian trước mắt của mình ảm đạm, hắn hiện tại đối với tỉnh Bình Hải đã mất đi lưu luyến, có tấm gương của Hứa Thường Đức vừa rồi, hắn quyết không chịu sống dưới cái bóng của Tống Hoài Minh.

Cố Duẫn Tri đưa sự việc đặc khu kinh tế quốc gia thảo luận tại cuộc họp thường ủy, sở dĩ như vậy bởi lão cũng biết chuyện này nếu không định sớm một ngày, thì lãnh đạo của Lam Sơn và Giang Thành một ngày cũng không yên.

Cố Duẫn Tri nói: “Ta nghĩ chắc mọi người cũng đã biết chuyện lãnh đạo phê chuẩn thành lập một đặc khu kinh tế quốc gia tại Bình Hải, căn cứ tình hình thực tế hiện tại của Bình Hải, sơ bộ là sẽ chọn lựa trong hai thành phố Giang Thành và Lam Sơn. Ta vốn không muốn chuyện này sớm truyền ra ngoài, nhưng dù sao mọi người cũng đã biết. Nếu đã như vậy thì chúng ta sớm thảo luận rồi quyết định chuyện này một chút, đỡ phải khiến cho các đồng chí lãnh đạo của Lam Sơn và Giang Thành lo lắng. Ta nghĩ chắc hẳn hầu hết các vị trong thường ủy đây đều đã gặp mặt bọn họ?”

Mọi người trong phòng họp đều cười.

Chủ nhiệm ban tuyên giáo Trần Bình Triều nói: “Hiện tại là thời đại thông tin đại chúng, rượu thơm cũng không lo ngõ nhỏ, bọn họ đẩy mạnh quảng bá hình ảnh của thành phố mình cũng là tốt!”

Cố Duẫn Tri cười cười gật đầu nói: “Kỳ thực, giữa Lam Sơn và Giang Thành tất cả mọi người đều rõ ưu khuyết điểm của nó. Trong lòng chúng ta đều rõ ràng, đặc khu kinh tế quốc gia đặt tại đâu sẽ là quyết định cho phát triển kinh tế sau này của Bình Hải, thế nên chuyện này nhất định phải công bình công chính mà xem xét, quyết định.” Ánh mắt lão nhìn về phía Trần Bình Triều: “Đồng Chí Bình Triêu, ngươi nói trước đi!”

Trần Bình Triều nói: “Đây là quan điểm của cá nhân ta, nếu là ta lựa chọn thì ta sẽ chọn Giang Thành. Kinh tế của Bình Hải nam cường bắc nhược, làm cho sự phát triển kinh tế của tỉnh mất cân đối. Nếu như Giang Thành trở thành đặc khu kinh tế cho trong một thời gian ngắn ta có thể giải quyết được chuyện này, hơn nữa còn có thể trải rộng sự phát triển kinh tế trên khu vực phía Bắc.”

Ánh mắt Cố Duẫn Tri lại nhìn sang phía Tống Hoài Minh, lão đương nhiên đang muốn biết ý kiến của Tống Hoài Minh thế nào.

Tống Hoài Minh nói: “Ta tán thành cách nhìn của Trần chủ nhiệm, muốn Bình Hải phát triển toàn diện, cân băng kinh tế nam bắc, tự nhiên là nên chọn Giang Thành làm đặc khu kinh tế!”

Phó chủ tịch Triệu Quý ĐÌnh lên tiếng: “Ta ngược lại lại có cái nhìn khác, ta thừa nhận là ý kiến của Tống chủ tịch và Trần chủ nhiệm là cũng có đạo lý, thê nhưng có một điều đó là chúng ta làm điều gì cũng phải cân nhắc thực tế. Giang Thành hay Lam Sơn cũng đều là Bình Hải, sự phát triển của vùng kinh tế GIang Thành và Lam Sơn như thế nào thì ai trong chúng ta cũng rõ.”

Các thành viên trong thường ủy đều lần lượt lên tiếng, ngoại trừ phó chủ tịch Triệu Quý ĐÌnh và chủ nhiệm ban kỷ ủy tỉnh Tằng Lai Châu có quan điểm ủng hộ Lam Sơn thì hầu hết mọi người còn lại đều tán thành GIang Thành. Dù sao sự chênh lệch phát triển kinh tế nam bắc cũng là hiện thức trước mắt, đặc khu kinh tế chính là một cơ hội để nhanh chóng cân bằng nó.

Tống Hoài Minh cũng thật không ngờ có nhiều thành viên trong thường ủy ủng hộ lựa chọn Giang Thành tới như thế, xem ra ngày hôm nay chuyện này cơ bản đã coi như định luận xong.

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Cố Duẫn Tri, lúc này Cố Duẫn Tri vẫn không có bình luận gì, lão cười nói: “Tranh luận rất kịch liệt a, ai cũng có lý! Như vậy đi, đầu phiếu!”

Đầu phiếu hẳn là phướng pháp công bình nhất, đương nhiên là nếu không có giám sát thì loại công bằng này không thể tính đến. Mười ba người thường ủy bỏ phiếu, Cố Duẫn Tri sau khi kiểm tra nói: “Sáu Lam Sơn, sáu Giang Thành!”

Mọi người trong đây trong lòng đều rõ, vừa rồi thảo luận rõ ràng là ủng hộ GIang Thành chiếm đa số, thế nào bỏ phiếu lại thành cân bằng? Tới cuối cùng thì dù sao quyết định cũng vẫn là ở Cố Duẫn Tri, xem ra trong lòng lão đã sớm có quyết định và không để cho ai làm ảnh hưởng tới nó.

Cố Duẫn Tri cầm một chiếc phiếu còn lại: “Còn một phiếu của ta…” Hắn cố ý dừng lại một chút, sau đó nói: “Lam Sơn!”

Nội tâm Tống Hoài Minh không khỏi trầm xuống, hắn ý thức được Cố Duẫn Tri quyết đoán như vậy chính là thị uy với tất cả mợi người, cho tất cả biết rằng hắn mới chính là lão đại của Bình Hải, vô luận các ngươi có ý kiến như thế nào đi chăng nữa thì quyết định vẫn là của lão.

Cố Duẫn Tri nói: “Bảy so với sáu, Lam Sơn sẽ trở thành đặc khu kinh tế quốc gia.” Lão mỉm cười nói: “Ta biết sáu vị lựa chọn GIang Thành có thể không phục, nhưng sở dĩ ta lựa chọn Lam Sơn còn bởi có lý do khác. Rất đơn giản, để trở thành một đặc khu kinh tế quốc gia cần phải có điều kiện cơ sở vật chất tốt, mà điều này thì Lam Sơn dẫn đầu cả tỉnh, thậm chí có thể nói là thuộc top đầu của cả nước. Đây là hỉnh ảnh mang tính chất đại diện của cả tình. Lúc đầu, ta cũng từng cho rằng lựa chọn GIang Thành sẽ có ý nghĩa vè việc phát triển cân bằng kinh tế trong tỉnh. Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại với hiện trạng của Giang Thành hiện nay, muốn đại tới mức như Lam Sơn còn phải tốn không ít thời gian. Chúng ta là lãnh đạo, cần phải có cái nhìn toàn cục, lo lắng vấn đề thực tại, đặc khu kinh tế quốc gia không phải là một sự viện trợ, một sự cứu tế.”

Tống Hoài Minh muốn nói, nhưng cuối cùng lại khống chế được nội tâm, kể cả bây giờ hắn có nói cũng vô pháp cải biến được kết quả, hắn đương nhiên cũng không có khả năng bắt Cố Duẫn Tri phải công khai số phiếu mặc dù hắn tin tưởng đại đa số đều lựa chọn Giang Thành.

Triệu Quý ĐÌnh nhiều biểu tình ngưng trọng của Tống Hoài Minh mà trong lòng có chút hả hê, so đa mưu túc trí với vị lão đại của Bình Hải, Tống Hoài Minh rõ ràng là còn thua kém. Bất quá sự lựa chọn của Cố Duẫn Tri ngay cả Triệu Quý Đình cũng thật không ngờ, suốt thời gian vừa qua cứ gióng trống khua chiêng phát triển kinh tế phía bắc, cân bằng sự chênh lệch nam bước, suy nghĩ và hành động của Cố Duẫn Tri thực sự là khiến cho người khác không thể suy đoán được.

Tả Viên Triêu là người đầu tiên nghe được tin này, chuyện này đối với hắn thực sự là đả kích rất lớn, là thị trưởng Giang THành, lần này là hắn gánh toàn bộ kỳ vọng của thường ủy Giang Thành, cũng là gánh vác kỳ vọng của hơn chín trăm vạn dân chúng GIang Thành. Tất cả mọi người đều coi đây là một cơ hội lớn cho Giang Thành và cùng nhau tỉ mỉ chuẩn bị tất cả. Tả Viên Triệu cho rằng hắn đã làm tất cả khả năng của mình, vài ngày ở Đông Giang, hắn đã tới bái phỏng từng người trong thường ủy Giang Thành, căn cứ vào điều tra sở thích mỗi người mà tặng quà cáp, nhưng kết quả này hắn thực sự không ngờ tới.

Tả Viên Triệu cũng hiểu rõ chuyện này cuối cùng nằm trong tay ai, then chốt vẫn là ở Cố Duẫn Tri, điều này đã làm cho hắn lo lắng, hắn ý thức được rằng đối với vị lão đại này bây giờ không có gì là quan trọng, đây chính là một hiện tượng bất hảo.

Một nhà sung sướng mấy nhà sầu, trong lúc cán bộ lãnh đọa GIang Thành chán nản cùng thất vọng thì cán bộ lãnh đạo của Lam Sơn lại đang vui mừng phấn khởi. Chuyện này đối với Tần Thanh mà nói thực sự là một bước tiến trong sự nghiệp chính trị của nàng. Tới Lam Sơn chính là mở ra một trang mới trên sự nghiệp cả nàng, Tần Thanh từ chuyện này có thể khẳng định chắc chắn Cố bí thư đưa nàng lên làm phó thị trưởng Lam Sơn không phải là lưu vong mà chính là đề thăng cho cán bộ trẻ, Cố Duẫn Tri thực sự là người rộng rãi, công tư phân minh rõ ràng.

Ly khai khỏi Đông GIang hôm đó, Tần Thanh xin miễn lời mời của phó bí thư Ngô Minh, Ngô Minh nghe tin đặc khu kinh tế quốc gia đã an bài liền có ý định tổ chức một bữa tiệc khánh công. Nhưng Tần Thanh đối với sự tình lần trước ở Nam Quốc thực phủ có chút phản cảm đối với vị phó bí thư này. Nàng đương nhiên không có quên Cố Giai Đồng đã bang trợ cho mình, tối đó liền ăn tối cùng Giai Đồng tại Thủy Thượng nhân gia.

Trương Dương cũng được mời, tối đó chỉ có ba người họ. Đối với thắng lợi của Tần Thanh lần này Trương Dương và Giai Đồng đều biểu thị chúc mừng.

Trương Dương uống chén rượu nói: “Hiện tại GIang Thành đều bảo ta ăn cây táo rào cây sung, cho rằng đã đã ngấm ngầm giúp đỡ cho Lam Sơn. Ta kháo! Thật là quá oan uổng, nếu mà nói ra thì chính ta còn giúp cho Tả Viên Triệu gặp mặt Trần Bình Triều.”

Tần Thanh cười nói: “Có những việc kể cả ngươi không có làm người khác cũng vẫn cho rằng là ngươi làm, cho dù có giải thích cũng chẳng tác dụng gì.”

Cố Giai Đồng thở dài: “Xem ra là điều kiện ưu đãi ở Giang Thành không còn nữa rồi a!”

Trương Dương cười nói: “Có kẻ nào dám khi dễ Cố tiểu thư chứ, kỳ thực tổn thất lớn nhất là ta, nếu như đặc khu kinh tế đặt tại Giang Thành, như thế chẳng phải là ta tha hồ mà kiếm thành tích sao!”

Tần Thanh không khỏi mỉm cười: “Ngươi thật là quá đòi hỏi a, trẻ như thế mà đã là cán bộ cấp phó xử. Có những việc tốt hơn hết là cứ thuận theo tự nhiên.”

Cố Giai Đồng hướng ra nhìn ngoài cửa sổ, cảnh đêm ngoài sông rất đẹp, trên mặt nước một chiếc thuyền đi lại, ánh đèn heo hắt cùng với trưng sao lấp lánh trên mặt nước. Gió mát thổi vào làm cho người ta có cảm giác dễ chịu, vui vẻ, thoải mái.

Lúc này quản lý của Thủy Thượng Nhân Gia – Bành Quân Tường cũng tới kính rượu, hắn và Cố Giai Đồng là bằng hữu, cùng cũng gặp Trương Dương vài lần, Bành Quân Trường cười nói: “Cảm thấy món Minh Khê Ngư Viên này thế nào?”

Trương Dương gật đầu: “Cải thiện không ít a! Bất quá nhân viên phục vụ hình như ăn mặc ngày càng mát mẻ a!”

Bành Quân Tường cười ha ha: “Hiện tại đang là mùa hè, thời tiết rất nóng nực mà!”

Tần Thanh cùng Cố Giai Đồng đều bật cười, Cố Giai Đồng nhớ lại lúc trước khi chuẩn bị mở nhà hàng ở Bắc Kinh đã khảo sát qua nơi này, bất quá Trương Dương kiến nghị lựa chọn phong cách nông thôn. Kết quả là sinh ý của Nông gia tiểu viện cực kì thịnh, hiện tại tuy rằng không còn được như trước nhưng vẫn đủ khiến cho những nhà hàng khác trông vào mà ghen tỵ.

Bành Quân Tường biết được Tần Thanh là phó thị trưởng Lam Sơn, hai mắt sáng người, hướng Tần THanh kính một chén: “Nguyên lại là Tần thị trưởng, thất kính, thất kính!”

Tần Thanh cười nói: “Bành quản lý không cần phải khách khí, tới đây ăn thì là khách hàng, ngươi cứ coi ta như mọi khách hàng bình thường là được!”

Trương Dương cười nói: “Trong lòng Bành quản lý tất cả khách hàng đều là tiền cả a!”

Cố Giai Đồng không khỏi bật cười khanh khách.

Bành Quân Tường nói: “Không dám! Không dám! Bữa ngày hôm nay cứ tính cho ta!”

Tần Thanh đang muốn từ chối thì Cố GIai Đồng đã nói: “Nếu ngươi hữu ý thì chúng ta cũng xin nhận!”

Bành Quân Tường lập tức chúng minh một cái câu nói đã thành chân lý: lễ hạ vu nhân tất có sở cầu, hắn tốt như vậy đương nhiên có mục đích. Ân cần kính Tần Thanh một chén xong nói: “Chúng ta sắp tới ẽ khai trương thêm một nhà hàng tại Thúy Vân hồ ở lam Sơn, chắc gần hai tháng nữa sẽ khai trương, đến lúc đó mong được Tần thị trưởng chiếu cố nhiều hơn.”

Trong lòng Trương Dương thầm than, mấy tên thương nhân này cũng thật là thực dụng a.

Tần Thanh mỉm cười gật đầu, đương nhiên việc này cũng chẳng tổn hao gì tới nàng.

Đang ngồi uống rượu bên này thì có một gã nhân viên tới gọi hắn bảo có vị Phó trưởng phòng nào đó gọi hắn uống rượu. Trương Dương mấy ngày hôm nay có chút nhạy cảm với cái họ này, hắn liền hỏi: “Phó trưởng phòng nào a?”

Bành Quân Tường đứng dạy cười nói: “Trưởng phòng thủy lợi Phó Đạo Cường! Ta phải sang tiếp hắn một chút!”

Trương Dương vừa nghe đã trợn tròn mắt, quả nhiên là oan gia tụ đầu, lần trước tại Nam Quốc thực phủ thằng nhãi kia dám vũ nhục Tần Thanh còn chưa tính sổ hắn, không ngờ hôm nay lại gặp hắn ở đây.

Tần Thanh vừa nghe cái tên Phó Đạo Cường, lập tức đoán Trương Dương lại đang định gây chuyện, liền đá nhẹ vào chân hắn ý nhắc nhở hắn đừng có gây chuyện. Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi, loại tiểu nhân này ta căn bản không thèm để mắt.”

Cố Giai Đồng hiếu kỳ hỏi chuyện xảy ra, Trương Dương mới đem chuyện xảy ra kể cho Cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng nghe xong cũng không khỏi nổi giận: “Kẻ như thế mà cũng là cán bộ quốc gia sao?”

Tần Thanh đạm nhiên nói: “Quên đi, mỗi người đều có tật xấu, loại người như hắn chúng ta không thèm để ý tới làm gì.”

Nhưng nàng vừa nghe xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói truyền vào, nguyên lai là Phó Đạo Cường chủ động tìm tới, đi theo hắn có hai gã cán bộ của phòng thủy lợi, và một gã là kiến trúc sư của sở quy hoạch Đông Giang. Phó Đạo Cường vốn không có tiếp xúc gì qua với Cố Giai Đồng, Bành Quân Tường cũng chưa kịp có giới thiệu, Phó Đạo Cường đã đi tới.

Có một số việc nguyên bản có thể là nhỏ, nhưng lại vì vài câu nói mà lại trở lên trầm trọng.

Phó Đạo Cường hiển nhiên uống không ít rượu, mặt cũng có chút đỏ, hắn nhìn Tần Thanh nói: “Tần phó thị trưởng! Nghĩ không ra ngươi lại cũng ở đây a!”

Tần Thanh vẫn duy trì thái độ lịch sự: “Chào Phó trưởng phòng!”

Phó Đạo Cường gật đầu, ánh mắt nhìn lên Cố Giai Đồng một chút, sau đó nhìn Trương Dương nói: “Tiểu Trương cũng tới a!”

Biểu tình của Trương Dương vẫn tỏ ra lãnh đạm, hắn chỉ ừ khẽ. Trong lòng thầm nghĩ, để xem ngươi có nói cái gì bậy bạ nữa không, ta sẽ cho ngươi một trận luôn thể.

Phó Đạo Cường thấy Cố Giai Đồng cùng Trương Dương có vẻ rất thân cận cho rằng đó là người yêu của hắn, liền cười nói: “Tiểu Trương a, đây là ngươi yêu ngươi hả, giới thiệu cho mọi người đi a!”

Bành Quân Tường còn chưa kịp nói thì Phó Đạo Cường đã cười nói với đồng sự của hắn: “Tiểu Nhạc a, xem ra lời ngươi vừa mới nói lúc nãy là rất đúng a!”

Cả đám người Phó Đạo Cường đều bật cười, sắc mặt Bành Quân Tường dã đổi, hắn bắt đầu ý thức được Phó Đạo Cường rõ ràng là muốn gây chuyện.

Tần Thanh nhíu nhíu mày, nàng hiểu rõ tính tình của Trương Dương, nàng cũng không muốn hắn lại gây ra cái chuyện gì nữa, nhẹ giọng nói: “Phó trưởng phòng, ngươi uống hơi nhiều rồi đó.

Phó Đạo Cường cười nói: “Không có việc gì!”

Tiểu tử tên là Nhạc Đường Trung phía sau nói: “Phó trưởng phòng, Tần thị trưởng rất quan tâm ngươi a!” Rượu làm lá gan người ta to lên, hơn nữa Nhạc Đường Trung là một tên nhà quê, hắn có lòng nịnh bợ Phó Đạo Cường, lại thêm rượu vào khiến cho hắn càng có gan.

Trương Dương thở dài nói: “Tiện nhân ta thấy không ít, nhưng mà chưa thấy kẻ nào bằng được mấy người các ngươi!”

Sắc mặt của Phó Đạo Cường chợt biến, hắn ngày hôm nay uống không ít, nghe nói Trương Dương và Tần Thanh đang ở chỗ này, nguyên bản định kiếm lại chút mặt mũi, ai ngờ lại bị người khác mắng cho. Phó Đạo Cường có thể nhịn được, nhưng kẻ đi theo hắn lại nhịn không được. Nhạc Đường Trung hùng hổ chủ vào mặt Trương Dương nói: “Tiểu bạch kiểm, ngươi vừa nói cái gì?”

Những lời này của hắn không chỉ khiến Trương Dương tức giận mà ngay cả Tần Thanh và Cố Giai Đồng cũng nổi giận, thằng nhãi này gọi Trương Dương là tiểu bạch kiểm chẳng phải là chửi đụng tới cả hai nàng sao.

Bành Quân Tường thầm kêu khổ không thôi, hắn ngày hôm nay rốt cuộc được chứng kiến cái gọi là có mắt mà không thấy núi thái sơn, cái tên Nhạc Đường Trung này là cái giống gì đây? Cùng lắm chỉ là một tên làm thầu, kể cả ngươi có chỗ dựa là Phó Đạo Cường, nhưng cho là như thế thì các ngươi lấy gì mà đọ với Cố bí thư. Trong lòng hắn phiền muộn cực kì, hắn thật sự là không biết giữa bọn họ lại có ân oán gì đó, nếu như biết thì hắn đã sớm đem thân phận Cố Giai Đồng nói ra. Hắn vốn định bây giờ nói, nhưng thấy đôi mắt Cố Giai Đồng đang lạnh lùng nhìn hắn, hắn đương nhiên cũng phân biệt nặng nhẹ, không dám đắc tội với Cố Giai Đồng, xem ra người ta đã muốn xử lý Phó Đạo Cường thì mình vô pháp có thể ngăn cản.

Trương Dương cư nhiên không có xuất thủ, hắn cười hướng Bành Quân Tường nói: “Bành lão bản, mượn tạm nơi này của ngươi vậy!”

Cố GIai Đồng cùng Tần Thanh đối với tính cách của hắn đều rất hiểu, đồng thời túm lấy hai cánh tay hắn: “Quên đi, chúng ta đi thôi!”

Nhạc Đường Trung vẫn ngông nghênh: “Ta rốt cuộc hiểu cái gì gọi là tiểu bạch kiểm, mặt rất dày a!”

Mắt chỉ thấy nhoáng lên, ‘chát’ một tiếng, Cố Giai Đồng tặng cho hắn một tát.

Nhạc Đường Trung bị một đứa con gái tát ngay trước mặt mợi người, đối với hắn đây chính là vũ nhục, hắn gầm lên: “Con đàn bà thối!” Hắn đang muốn xông lên thì bị một cước của Trương Dương đá vào bụng bay văng vào tường.

Uy lực một cước này của Trương Dương mọi người đều có thể thấy được, hơi men trong người Phó Đạo Cường cũng vì thế mà giảm đi chút ít.

Trương Dương cũng không có thèm xông lên động thủ với hắn tiếp.

Cố Giai Đồng nhìn bành Quân Tường nói: “Kẻ vừa chửi ta là ai?”

Bành Quân Tường nhỏ giọng: “Nhạc Đường Trung, tổng giám đốc công ty thiết kế.”

Cố Giai Đồng giả bộ lấy điện thoại ra gọi tới cho chủ nhiệm ban kỷ ủy tỉnh – Tằng Lai Châu: “Tằng thúc thúc, ta vừa rồi tại Thủy Thượng Nhân Gia thấy trưởng phòng thủy lợi Phó Đạo Cường cùng một giám đốc công ti thiết kế nào đó đi cùng với nhau, ta thấy chuyện này thật không bình thường, các ngươi xem xem có nên điều tra một chút không?

Phó Đạo Cường sửng sốt, cô ta là ai mà lại có thể trực tiếp gọi điện bảo chủ nhiệm ban kỉ ủy tỉnh phải làm thế nọ thế kia?

Cố Giai Đồng cúp máy nói: “Ta tin tưởng Phó trưởng phòng nhất định là chịu được khảo nghiệm của Đảng!”

Nói xong quay ra gật đầu với Trương Dương và Tần Thanh rồi rời đi.

Phó Đạo Cường nhìn bọ họ đi xa xong lúc này mới hỏi Bành Quân Tường: “Nàng ta là ai?”

“Thiên kim đại tiểu thư của bí thư tỉnh ủy – Cố Giai Đồng!”

Phó Đạo Cường trợn mắt, sợ tới suýt nữa thì ngã ra đấy: “Ngươi… Ngươi sao không nói sớm?”

Bành Quân Tường kêu khổ: “Ngài có cho ta cơ hội nói sao?”

Trở lại trong xe, Cố Giai Đồng không nhịn được bất cười, Tần Thanh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thực sự gọi cho Tằng chủ nhiệm sao?”

Cố Giai Đồng cười nói: “Ta chỉ là hù dọa hắn thôi!”

Trương Dương và Tần Thanh cũng bị diễn suất của Cố Giai Đồng qua mắt cả, hắn cười nói: “Giai Đồng tỷ a, ngươi diễn thật là giỏi đó, khiến cho hắn sợ tới tái cả mặt vào.”

Tần Thanh cười: “Chỉ sợ rằng hắn tin là thật, ngày mai lại đi tìm Tằng chủ nhiệm tự thú.”

Cố Giai Đồng cười nói: “Hù chết hắn đi, cái gì mà trưởng phòng? Thật không ngờ trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo cũng có loại người như thế!”

Trương Dương vẫn còn chút bực tức: “Nếu như không phải các ngươi kéo ta, ta mặc kệ hắn là cái gì trưởng phòng, ta đánh cho mẹ hắn không nhận ra được hắn nữa luôn.” Nói xong hắn thở dài than: “Ta thạt là phiền muộn a, cái loại tiểu nhân như hắn mà còn được làm tới trưởng phòng một ban của tỉnh, ta thế nào là một cán bộ trẻ ưu tú lại chỉ là một phó xử.”

Cố Giai Đồng nhìn hắn cười nói: “Vì ngươi là một tên tiểu bạch kiểm!”

“Có sao?” Trương Dương nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy cả hai nàng đang cười, nhớ tới vừa rồi Nhạc Đường Trung mắng hắn như thế, Trương Dương đành cười trừ: “Mấy tên hỗn đản, ta không thèm tính toán với chúng. Chúng ta đi tìm chỗ nào uống rượu!”

Tần Thanh ngáp một cái nói: “Không uống nữa, mệt rồi! Hải Tâm còn đang chờ ta!”

Trương Dương có chút mất mát nhìn Tần Thanh, hắn vốn vẫn mong ước có cơ hội trái ôm phải ấp, đáng tiếc là không thể thành hiện thực. Vốn tưởng Cố Giai Đồng cùng Tần Thanh hòa hợp thì hắn sẽ có nhiều cơ hội có hai người trên một giường, bất quá xem chừng để đạt được điều đó vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Phó Đạo Cường sáng sớm hôm sau đã thành thành thật thật tới tìm chủ nhiệm Tằng Lai Châu, thừa nhận khuyết điểm của mình. Hắn cũng là một kẻ thông minh, biết tránh nặng tìm nhẹ, nhưng bất quá hắn không ngờ là cuộc điện thoại hôm qua của Cố Giai Đồng chỉ là giả vờ.

Kỷ ủy bí thư Tằng Lai Châu lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn minh bạch chuyện này, bất quá hắn cũng không nói gì về Cố Giai Đồng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Phó Đạo Cường vài câu.

Phó Đạo Cường đi rồi, Tằng Lai Châu mới gọi thư kí Lưu Diễm Hồng vào nói: “Phó Đạo Cường này hình như có chút vấn đề ngươi tra hắn xem có vấn đề gì không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi