Quách Đông Nghĩa kinh thường nói: "Mèo trắng hay mèo đen, cứ vồ được chuột thì là mèo tốt, chỉ cần
tôi có thể lôi kéo đầu tư, anh quản tôi tốt nghiệp hay chưa làm gì?"
Khương Lượng đi tới vỗ một phát vào cái đầu trọc của hắn: "Bằng vào cái
bộ dạng của mày mà cũng có thể lôi kéo đầu tư à, hiện tại thổi da trâu
không cần phải đóng thuế đúng không?"
Quách Đông Nghĩa hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Khương Lượng và Trương Dương đi sang một bên, gã nói khẽ: "Xem ra không
ổn rồi, người tới ứng tuyển rồng rắn hỗn tạp, tôi hoài nghi có người cố ý tới phá đám, hội tuyển dụng của anh nếu cứ thế này, kiểu gì cũng xảy ra chuyện đấy, không khéo đã có người báo lên trên rồi." Gã còn chưa nói
xong thì điện thoại của Trương Dương đã reo chuông.
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã trực tiếp gọi tới, tức giận quát: "Trương
Dương, cậu làm gì vậy? Làm bừa làm bãi, hội tuyển dụng sắp thành trò
cười rồi, mau mau kết thúc cho tôi!"
Trương Dương ừ một tiếng, hắn vừa bước tới chỗ Thường Lăng Phong đang
đứng, xấu hổ cười nói: "Hiện trường hôm nay có chút loạn rồi, tâm tình
gia nhập phòng chiêu thương của mọi người quá cấp thiết, cho nên mới
xuất hiện một số tình huống ngoài ý muôn."
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu thật là, hội tuyển dụng biến thành vở kịch. Vừa
tới phòng chiêu thương đã tạo cho tôi rắc rối như vậy rồi!"
"Bí thư Đỗ cứ yên tâm, tôi rất nhanh sẽ xử lý tốt chuyện này!" Trương
Dương gác điện thoại, cười nói với Thường Lăng Phong: "Có người đã báo
cáo chuyện ở đây rồi."
Thường Lăng Phong nói: "Người tới nhiều như vậy, tiêu chuẩn chiêu sinh
phải đề cao lên, học lực trên khoa chính quy quả thực là quá nhiêu."
Trương Dương nói: "Vậy thì tăng lên tới bằng nghiên cứu sinh vậy!"
Thường Lăng Phong cười nói: "Vậy cũng không cần, dạng thông báo tuyển
dụng như thế này rất khó tìm được nhân tài chân chính, hay là án chiếu
theo trình độ Anh ngữ đi, yêu cầu trình độ và Anh ngữ và học lực đều
phải đạt yêu cầu, những người khác trước tiên loại đi!"
Trương Dương nói: "Tuyển dụng thế nào."
Thường Lăng Phong nhìn đám người ở hiện trường, cười nói: "Hai ba trăm
người thôi mà, chủ nhiệm Trương, chúng ta đi, để những người khác duy
trì trật tự! Hơn một tiếng chắc là xong thôi!"
Trương Dương và Thường Lăng Phong đi tới ghế bình ủy, những người khác
đều bị phái đi duy trì trật tự, Thường Lăng Phong bảo những ứng sinh ở
phía trước xếp thành từng hàng dài rồi đi lên trước, Thôi Kiệt ở cửa
lớn phụ trách sàng lọc, dưới học lịch hoa chính quy, trực tiếp loại, cho dù là vậy thì hiện trường vẫn còn lại một trăm ba mươi người.
Một ứng sinh đi tới trước ghế bình ủy, Thường Lăng Phong nói: "Cậu có sở trường gì?"
"Tôi biết năm thứ tiếng, Anh Pháp Đức Ý Nhật!"
Thường Lăng Phong dùng tiếng Nhật hỏi một câu, lại nói một câu tiếng Ý,
ứng sinh đó cứng họng, Thường Lăng Phong nói: "Đi xuống!" Hai câu thôi
đã loại được một người.
Người tiếp theo vừa lên thì Trương Dương đã nói: "Đi xuống!"
Ứng sinh đó có chút không vui: "Sao chưa hỏi đã bắt tôi xuống rồi?"
Trương Dương nói: "Tướng mạo của cậu không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm
mỹ của tôi, không qua được phóng vân!" Lý do này nghe thì bá đạo nhưng
lại rất hợp lý, ví dụ như cho vào phòng chiêu thương, Trương đại quan
nhân mỗi ngày đều nhìn thấy cái mặt dơi tai chuột này, tâm tình rất
không sảng khoái.
Ứng sinh tiếp theo rất giỏi Anh văn, nói là công tác tại ngân hàng,
nhưng Thường Lăng Phong vừa hỏi tới vấn đề chuyên môn là hắn lại á khẩu, tất nhiên là không thoát khỏi mệnh vận bị đào thải.
Biểu hiện của Thường Lăng Phong khiến tất cả mọi người, bảo gồm cả
Trương Dương cũng cảm thấy giật mình, từ tình hình ở hiện trường cho
thấy, gã ít nhất cũng hiểu bảy ngôn ngữ trở lên, hơn nữa đối với tài
chính, kinh tế, quản lý đều có thể gọi là tinh thông, cho nên ở hiện
trường xuất hiện những tốt nghiệp sinh chuyên hệ Anh văn, Nhật văn bị gã hỏi cho không muốn trả lời thế nào, nhân tài của hệ quản lý tài chính ở trước mặt gã cũng phải cúi đầu ủ rũ.
Tốc độ ứng sinh bị loại tất nhiên cũng rất kinh người, trong nửa tiếng
ngắn ngủi, năm mươi người được hỏi đã bị loại hết, rất nhiều ứng sinh ở
hiện trường không đợi vấn đáp đã tự bỏ đi, bởi vì bọn họ cảm thấy mình
còn không ưu tú bằng những người đã bị loại, sau cùng chỉ còn lại hơn
hai mươi người.
Trương Dương và Thường Lăng Phong mỉm cời uống trà, bọn họ nghỉ ngơi một lát, hai mươi mốt người này, chắc không tới nửa tiếng là có thể hỏi
xong, Trương Dương có một loại dự cảm, với tiêu chuẩn của Thường Lăng
Phong, những người tới ứng tuyển hôm nay e rằng không có ai qua cửa được cả.
Chu Hiểu Vân gọi thay Thôi Kiệt: "Số 357! Chương Duệ Dung!"
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới là một cô gái ăn mạc mộc
mạc, cô ta mặng quần áo thể thao màu lam, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trên
mặt không trang điểm, tuy không có vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc,
nhưng cũng tính là trên trung bình, đặc biệt là tướng mạo thanh thuần
hiếm thấy, không có vị đạo thế tục ở trên người rất nhiều cô gái khác.
Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, Thường Lăng Phong đọc tư liệu của cô ta, bên trên ghi 23 tuổi, tốt nghiệp đại học quốc tế tài chính, trình độ
tiếng Anh cấp sáu. Thường Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi cô ta một câu,
Chương Tuệ Dung đối đáp rất trôi chảy.
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Chương tiểu thư, ngoài Anh văn ra cô còn có sở trường gì nữa!"
Chương Tuệ Dung dùng tiếng Hàn nói: "Tiếng Hàn Quốc, tôi đi ở trên đường phố Hàn Thành, người khác không nghe ra tôi là người Hàn Quốc!"
Thường Lăng Phong cũng dùng tiếng Hàn nói: "Chỉ biết nói mấy câu tiếng Hàn thì đâu được tính là sở trường!"
Chương Duệ Dung nói: "Tôi còn biết uống rượu, biết hát, biến Đài Quyền
đạo, biết khiêu vũ, tôi từng học tài chính quốc tế, lúc đó thành tích
tốt nghiệp ở trong những tốt nghiệp sinh cùng khóa xếp thứ nhất, những
điều này đều có thể kiểm tra được."
Thường Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi Chương Duệ Dung một vấn đề về kinh
tế, Chương Duệ Dung dùng tiếng Anh đối đáp rất trôi chảy.
Thường Lăng Phong hài lòng gật đầu, chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh: "Qua đây giúp tôi sắp xếp tài liệu!"
Chương Diệu Dung nở nụ cười hờ hững, Thường Lăng Phong nói vậy có nghĩa là cô ta đã được thông qua rồi.
Tiếp theo không tới nửa tiếng Thường Lăng Phong lại kiểm tra những người còn lại một lượt, trong đó không ngờ lại tuyển được một người trẻ tuổi
tên là Chu Nghị, những người khác bởi vì điều kiện không phù hợp với
phòng chiêu thương, toàn bộ đều bị loại.
Sau khi công tác tuyển dụng ngày hôm đó được hoàn thành thì đã là năm
rưỡi chiều rồi, Trương Dương nhìn đồng hồ, đề xuất mọi người đừng về,
cùng nhau tới Thủy Thượng Nhân Gia ăn cơm, nơi đó là nơi chuyên để chiêu đãi của phòng chiêu thương.
Thường Lăng Phong không đi, gã đương nhiên phải về nhà ở Nam Tích,
chuyện tới Giang Thành làm việc cho phòng chiêu thương đương nhiên cần
phải nói với người nhà một chuyến.
...
Trương Dương dẫn toàn bộ nhân viên của phòng chiêu thương, phòng cải
cách xí nghiệp cùng với Chương Duệ Dung và Chu Nghị mới được tuyển dùng
cùng tới Thủy Thượng Nhân Gia.
Tối hôm đó ở Thính Hà hiên của Thủy Thượng Nhân Gia bày hai bàn, Trương
Dương trước tiên thay mặt ban lãnh đạo của phòng chiêu thương tỏ ý hoan
ngênh ba nhân viên mới gia nhập phòng chiêu thương, sau đó lại nói tới
một số triển vọng trong công tác của phòng chiêu thương, hắn là một nười không thích bàn luận viển vông, nói chuyện thích đi thẳng vào trọng
điểm, sau khi nói xong liền cầm một chén rượu lên hô mọi người bắt đầu
ăn cơm.
Chu Nghị và Chương Duệ Dung ngồi ở hai bên Trương Dương, thân là thành
viên sắp gia nhập phòng chiêu thương, biện hiện của họ vẫn có chút khách khí, có điều khẩu tài của hai người bọn họ đều rất giỏi, rất nhanh liền hòa hợp với người ở xung quanh, đương nhiên chủ yếu vẫn là cùng với
những người trẻ tuổi có mặt ở đây, còn bốn phó chủ nhiệm của phòng chiêu thương đối với hai thành viên mới thì thầm coi thường trong lòng, Tiếu
Quế đường thì nghĩ thế này hai thanh niên ngay cả biên chế còn không có
thì ở phòng chiêu thương có tính là gì?
Chương Duệ Dung tuy là con gái, nhưng tửu lượng không tồi, tối hôm đó cô ta ít nhất cũng uống nửa cân rượu. Nhưng sắc mặt không đổi tim không
đập nhanh, cô ta nâng chén lên kính Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố!"
Trương Dương có ấn tượng không tồi với Chương Duệ Dung, cảm giác cô gái
này rất hiểu chuyện, cử chỉ cũng rất lão luyện. Hắn cười nói: "Làm cho
tốt nhé, hi vọng hai bạn có thể làm ra cống hiến chiêu thương dẫn tư cho Giang Thành!" Hắn và Chương Duệ Dung uống một chén.
Chương Duệ Dung lại tới kính Tiếu Quế Đường, nhưng lời nói của Tiếu Quế
Đường thì không được dễ nghe như vây: "Tiểu Chương phải không, các cô
các cậu đều là nhân viên tuyển dụng, sau này làm việc phải lấy vinh dự
tập thể của phòng chiêu thương làm đầu, tuy các cô các cậu không ở trong biên chế. Nhưng nhất cả nhất động của hai người đều quan hệ tới vinh dự của cả tập thể đó."
Trương Dương nhíu mày, Tiếu Quế Đường là dạng nói chuyện hay làm người ta mất lòng, sớm muộn gì cũng bị thanh lý khỏi đội ngũ.
Chương Duệ Dung nói: "Chủ nhiệm Tiếu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ nghiêm kỷ luật!"
Tiếu Quế Đường hớp một ít rượu rồi bỏ xuống, Chương Duệ Dung thì lại
uống cạn. Người khác không nói, nhưng Trương Dương thì lại không nhìn
được, hắn cười nói: "Chủ nhiệm Tiếu à, anh là lãnh đạo, anh không thể
khi phụ một tiểu cô nương như người ta được, tiểu Chương uống hết rồi,
anh sao không tỏ lòng một chút đi."
Tiếu Quế Đường đành phải uống nốt, gã cho rằng mục đích chân chính của
việc tuyển dụng mà Trương Dương khơi mào là muốn đá đám người già bọn họ ra khỏi phòng chiêu thương, gã cũng không muốn tiếp tục ở lại để làm
nền cho Trương Dương nữa, uống một chén rượu rồi nói trong nhà có
chuyện, đứng dậy cáo từ, gã vừa đi, mấy phó chủ nhiệm khác cũng đều đi
theo, hiện trường chỉ còn lại đám người trẻ tuổi, bầu không khí lập tức
biến thành thoải mái hơn nhiều.
Chu Hiểu Vân đề nghị: "Chủ nhiệm Trương, khó lắm hôm nay mới được cao
hứng như vậy, tối nay chúng ta cùng nhau tới Hoàng Gia Giả Nhật chơi
đi!"
Trương Dương cười nói: "Ai mời khách?" Hắn biết hiện tại Tô Cường đã tới Hoàng Gia Giả Nhật làm quản lý, Chu Hiểu Vân là muốn nghĩ cách lôi kéo
sinh ý cho nơi đó.
Chu Hiểu Vân nói: "Đương nhiên là chủ nhiệm Trương rồi, chỗ chúng ta ngài là lão đại mà!"
Đám thanh niên đồng thanh hưởng ứng.
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, hôm nay tôi mời khách! Chúng ta tới Hoàng Gia Giả Nhật uống rượu ca hát!"
Trương Dương có thẻ toàn diện mà Tô Tiểu Hồng cho hắn, chơi ở Hoàng Gia
Giả Nhật căn bản không cần tốn tiền, nhưng cái thẻ này hắn dẫu sao cũng
không dùng, Tô Tiểu Hồng làm ăn cũng không dễ dàng gì, mình cũng không
thể nào cứ chiếm tiện nghi của cô ta mãi được, nói nhỏ với kế toán Mạnh
Mai: "Lát nữa cô trả tiền nhé, về tôi sẽ thanh toán!"
Mạnh Mai gật đầu.
Khi ca sĩ cất tiếng hát trên sân khấu, mọi người nhao nhao bước xuống sàn nhảy, Chương Duệ Dung chủ
động mời Trương Dương khiêu vũ, Trương Dương vui vẻ đồng ý, cùng Chương
Duệ Dung nhảy nhạc nhẹ.
Trương Dương nói: "Tiểu Chương, nhà cô ở Giang Thành à?" Hắn không nắm rõ lắm về tư liệu của Chương Tuệ Dung.
Chương Duệ Dung cười nói: "Tôi là người Thượng Hải, Chương Bích Quân là
cô của tôi!" Ngữ khí của cô ta bình đạm tới cực điểm, nhưng Trương Dương nghe thấy lai giật nảy mình, hắn lập tức hiểu rằng Chương Duệ Dung là
cháu ruột của Chương Bích Quân, không cần hỏi cũng biết Chương Bích Quân phái cô ta tới làm trợ thủ cho mình, xem ra Chương Duệ Dung trông ngây
thơ như cô em nhà hàng xóm là đặc công của Quốc An.”
Trương Dương nhìn xung quanh, hỏi khẽ: "Cô tới để quản lý tôi à?"
Chương Duệ Dung cười nói: "Không phải là quản lý mà là phối hợp hành động với anh!"
Trương Dương nói: "Trường kỳ hay là tạm thời!"
Chương Duệ Dung xoay một vòng theo động tác của hắn: "Chắc là tạm thời thôi!"
"Công tác của phòng chiêu thương cô cũng phải làm cho tốt nhé, nếu không tôi khẳng định sẽ xa thải cô đó!"
Chương Duệ Dung cười nói: "Lý lịch của tôi hoàn toàn là thật, tôi tin
tôi có thể đảm nhiệm được công tác của phòng chiêu thương các anh, nếu
không tôi cũng không dám tới thi tuyển!"
Trương Dương cười cười không nói gì, Chương Duệ Dung đã có thể nổi bật ở trong mấy trăm ứng sinh, chứng tỏ thực lực của bản thân cô ta là không
có gì để nghi ngờ, hắn nhìn Chu Nghị đang ngồi ở đằng xa uống rượu, nói
nhỏ: "Cậu ta đi cùng với cô à?"
Chương Duệ Dung lắc đầu, nói: "Anh ta không phải, chủ nhiệm Trương đừng thấy ai cũng hoài nghi như vậy!"
Trương Dương cảm thán: "Không ngờ Quốc An của các cô đã len cả vào phòng chiêu thương của tôi rồi, đúng rồi, khi nào về cô phản ánh với cô của
cô một chút nhé, tiền lương của tôi lâu rồi chưa lên, phúc lợi xã hội
của tôi không phải là cũng nên được tăng một chút chứ?"
Chương Duệ Dung gật đầu: "Chủ nhiệm Trương, Thôi Chí Hoán hai ngày nay
sẽ tới Giang Thành đàm phán, phải lưu ý người này kỹ vào!"
Trương Dương cười nói: "Đã hoài nghi hắn thì sao không bắt luôn mà thẩm vấn, cũng bớt đi nhiều phiền phức!"
"Liên quan tới vấn đề quan hệ quốc tế luôn phải thận trọng!"
"Thôi Chí Hoán này rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Hắn tới Giang Thành hình như là để giao dịch, bên trên bảo chúng ta phải theo dõi hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào!"
"Giao dịch gì?"
Chương Duệ Dung nói: "Tôi cũng không rõ, hiện tại thân phận của Thôi Chí Hoán vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng đinh, cho nên nhiệm vụ chủ yếu của
chúng ta là theo dõi hắn thôi, cái này gọi là phòng hoạn từ lúc chưa xảy ra!"
Trương Dương khinh thường nói: "Vì một cây gậy Cao Ly mà phải lao tâm lao lực như thế ư?"
"Nếu không phải là vì Văn Linh, bên trên cũng không cần phải thận trọng như vậy đâu!"
Nhắc tới tên của Văn Linh, Trương Dương lập tức trầm mặc, hi vọng lần
này Văn Linh đừng tới Giang Thành, nếu như cô ta thật sự thích tên Thôi
Chí Hoán đó, vậy thì đối với Đỗ Thiên Dã mà nói, chuyện này thực sự là
quá tàn nhẫn.
Điệu nhảy cuối cùng cũng kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay,
Trương Dương lúc này mới thấy Tô Tiểu Hồng cũng tới rồi, đang mỉm cười
nhìn hắn vỗ tay, Trương Dương và Chương Duệ Dung tách ra, hắn cười cười
đi về phía Tần Thanh: "Chị Hồng tối nay cũng tới à!"
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Vừa hay thấy cảnh chủ nhiệm Trương dùng hoa ngôn xảo ngữ câu dẫn con gái nhà người ta!"
Trương Dương cười nói: "Đồng sự thôi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!"
Hắn và Tô Tiểu Hồng đi tới quần bar, Tô Tiểu Hồng bảo bartender pha hai
chén cốc tai, Trương Dương không thích thứ này, nhưng đã tới đây thì
cũng phải cùng điệu với những người khác, đành nhíu mày nhấp một ngụm.
Tô Tiểu Hồng thấy bộ dạng mặt mày nhăn nhó của hắn, mới nhớ ra là hắn
không thích rượu cốc tai, liền bảo với bartender: "Làm bia đen cho cậu
ấy!"
Trương Dương vẫn một hơi uống cạn chén cốc tai.
Tô Tiểu Hồng nói: "Không thích uống thì đừng uống!"
"Rượu là làm từ lương thực, không uống thì tội lắm!"Trương Dương cầm bia đen lên uống, nhìn Tô Cường và Chu Hiểu Vân ở giữa sàn nhảy, không khỏi cười nói: "Em gái chị và Chu Hiểu Vân phát triển tốt đấy
Tô Tiểu Hồng gật đầu, nói: "Con bé Hiểu Vân này lanh lợi lắm, tôi cũng
rất thích nó, có điều nghe nói cha mẹ nó không thích Tô Cường lắm, có
thể là bởi vì tôi."
Trương Dương nói: "Thời buổi gì rồi, làm gì còn quan niệm môn hộ nhiều như vậy nữa.
"Không phải là quan niệm môn hộ mà là chê tôi thanh danh không tốt!"
Trương Dương trầm mặc, uống một ngụm bia, nói: "Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, hà cớ gì cứ giữ mãi trong lòng như vậy?"
Tô Tiểu Hồng nói: "Có một số chuyện muốn thay đổi cũng khó lắm!"
"Gần đây có gặp Phương Văn Nam không?"
Tô Tiểu Hồng lắc đầu: "Nghe nói anh ấy tới Đông Giang làm rồi, sau này sinh mệnh của anh ta sẽ vì cừu hận mà sống thôi."
Trương Dương không nói gì, trong lòng cảm thấy tiếc hận cho Phương Văn
Nam, cái chết của Phương Hải Đào đối với Phương Văn Nam rõ ràng là đả
kích trí mạng, Phương Vân hiện tại không còn là nhân vật phong vân trên
thương trường khi xưa nữa, mà chỉ là một người báo thù bị cừu hận che mờ hai mắt.
Tô Tiểu Hồng đặt chén rượu xuống, nói với Trương Dương: "Tôi đi chào hỏi một chút!" Trương Dương nhìn ra sau, thấy con trai của cục trưởng cục
tài chính Bàn Bân là Bang Trường Đông và một đám thanh niên quần áo bóng lộn bước vào, bọn họ rõ ràng là khách quen của nơi này, khiến Trương
Dương không ngờ là trong đó không ngờ còn có cả Viên Lập Ba, con trai
của phó thị trưởng Viên Thành Tích và Lý Tường Quân, con trai của Lý
Trường Vũ. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã
tầm mã, đám nha nội này cũng vật họp theo loài, tụ tập lại với nhau.
Tô Tiểu Hồng lúc nhìn thấy Viên Lập Ba và Lý Tường Quân thì trong lòng
cũng hơi ngây ra, dẫu sao thì hai người họa đều là cổ đông của Hoàng
Cung Giả Nhật trong quá khứ. Bàng Trường Đông thì Tô Tiểu Hồng cũng
quen, gần đây gã hay tới chơi, ra tay cũng vô cùng rộng rãi.
Bàng Trường Đông nói: "Bà chủ Tô, tìm cho chúng tôi một chỗ!"
Tô Tiểu Hồng mời họ tới ngồi ở Tây Noãn các, Viên Lập Ba thừa cơ vỗ vào mông Tô Tiểu Hồng một cái.
Tô Tiểu Hồng cười mắng: "Muốn chết à, tiện nghi của tôi mà cậu cũng dám chiếm!"
Lý Tường Quân cười cười đầy ý xấu: "Gọi cho chúng tôi mấy cô em xinh đẹp tới hầu rượu đi!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Mấy vị công tử e rằng hiểu lầm rồi, hiện tại Hoàng Gia Giả Nhật không còn phục vụ như vậy nữa!"
Viên Lập Ba cười lạnh: "Lập miếu thờ à? Làm hộp đêm mà không có gái bồi rượu thì làm sao được?"
Tô Tiểu Hồng mắng thầm trong lòng, câu nói này chắc khác nào biến tướng
mắng cô ta là đĩ, có điều Tô Tiểu Hồng trải qua sóng gió nhiều rồi, đối
với kiểu gây sự này cũng coi như không nghe thấy: "Đây là quán rượu mà!"
"Quán rượu!" Lý Tường Quân cầm rượu vang lên uống một ngụm: "Chỉ bán rượu không bán thân à?" Mấy người đồng thời bật cười.
Tô Tiểu Hồng nhìn ra là mấy thằng ôn con này tới gây chuyện, nhưng vẫn
bảo trì nụ cười lịch sự: "Xin lỗi, bên ngoài còn có khách phải chiêu
đãi, mấy vị cứ uống đi nhé!" Cô ta đánh mắt ra hiệu cho mấy nhân viên
phục vụ, nhắc họ chú ý thái độ, đừng đắc tội với mấy thằng nha nội này.
...
Viên Lập Ba nhìn ra ngoài qua cửa kính, nhìn thấy Tô Tiểu Hồng đi tới
quần bar, nam tử ngồi đó chính là Trương Dương, gã cũng từng ăn phải quả đắng trong tay Trương Dương, không khỏi rùng mình sợ hãi: "Trương Dương cũng ở đây!"
Lúc mấy người họ vào cửa không chú ý thấy Trương Dương, Bàn Trường Đông ở bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ có Lý Tường Quân là khinh thường hừ
một tiếng, nói: "Hắn thì sao? Nếu không phài là ông già tôi dẫn dắt hắn, hiện tại hắn vẫn còn ở xã Hắc Sơn Tử quản công tác phụ nữ rồi!"
Nghe thấy câu này của Lý Tường Quân, mấy người đều bật cười.
Lý Tường Quân nhìn nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, trừng mắt nói: "Nhìn cái gì? Rót rượu đi!"
Lúc nhân viên phục vụ cúi xuống rót rượu cho gã, Lý Tường Quân đột nhiên thò tay ra, bóp ngực cô ta một cái, nhân viên phục vụ đó hét lên, đứng
bật dậy, tức đến nỗi mặt trắng bệch: "Anh..."
Lý tường Quân kinh thường nói: "Anh cái gì mà anh? Không phải là sờ một
cái thôi sao? Ra giá đi, cái mà bọn anh không thiếu chính là tiền đó!"
Nhân viên phục vụ hai mắt ửng đỏ chạy ra ngoài.
Tô Tiểu Hồng còn chưa ngồi xuống cạnh Trương Dương thì nhìn thấy cảnh
này, vội vàng chạy tới, sau khi hỏi rõ tình uống, an ủy cô nhân viên một hồi, rồi lại bảo một phục vụ nam vào phục vụ.
Trương Dương từ các loại dấu hiệu đã nhìn ra có chút không đúng, đợi sau khi Tô Tiểu Hồng quay lại, liền hỏi nhỏ: "có phải bọn nhóc con đó tới
gây sự không?"
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Không sao đâu, làm nghề của chúng tôi, chuyện
này cũng gặp nhiều rồi, anh không cần phải lo, tôi có thể ứng phó được." Vừa dứt lời, phục vụ nam ôm mặt chạy ra, sau khi tiến vào bị Viên Lập
Ba tát cho một cái rồi đuổi rồi.
Trương Dương có chút chán ghét nhìn về phía Tây Noãn các: "Có cần tôi giúp cô dạy bảo mấy thắng đó không?"
Tô Tiểu Hồng lắc đầu, nói: "Không cầu, dẫu sao thì bọn chúng cũng chẳng có bản sự gì, dám làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Trương Dương gật đầu, lúc này bọn Chương Duệ Dung tỏ ý muốn về, Trương
Dương cũng chuẩn bị cáo từ thì lúc này tình thế đột nhiên có biến háa,
nữ phục vụ viên vừa rồi bị Lý Tường Quân sàm sỡ là bạn gái của một
bartender làm ở đây, sao khi nghe bạn gái nói xong, hắn cầm một cái ghế
lào vào trong Tây Noãn các, thằng nhóc đó tuy tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng
làm sao bằng Viên Lập Ba từ nhỏ đã luyện tậm Hình Ý quyền, Lý Tường Quân và Bàng Trường Đông ùa lên, tiến hành quần ẩu thằng nhóc đó.
Tiếng hét thảm làm kinh động tới bên ngoài, Tô Tiểu Hồng, Tô Cường và
Trương Dương trước sau chạy tới, Tô Tiểu Hồng muốn can họ thì bị Bàng
Trường Đông đẩy ngã xuống đất, Lý Tường Quân đá một cước vào bụng cậu
bartender đó, hung ác chửi: "Mẹ kiếp? Không ngờ lại định đánh tao à?"
Trương Dương bước vào trong Tây Noãn các, nhìn thấy cậu bartender đó bị
đánh cho chảy máu mũi, ban gái của hắn thì lao lên bảo vệ hắn, cũng bị
Lý Tường Quân đá cho một cước.
Trương Dương tức giận quát: "Đủ rồi! Các cậu làm gì vậy? Vô pháp vô thiên quá đấy!"
Viên Lập Ba và Bàn Trường Đông đều có một loại kính úy không nói thành
lời đối với Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, hai đứa lập
tức dừng tay, Viên Lập Ba cười nói: "Chủ nhiệm Trương cũng tới à!"
Trương Dương căn bản không thèm để ý tới gã, nhìn cậu bartender nằm dưới đất nói: "Ra tay ác đấy! Hiện tại cục công an đang nghiêm lắm, chỉ cần
đánh người ta thành bệnh là phải ngồi tù đấy!"
Viên Lập Ba ho khan một tiếng: "Hiểu lầm thôi mà..."
Tô Tiểu Hồng cũng không muốn to chuyện, cô ta bước lên, nói: "Bỏ đi, mọi người đều quen biết nhau,
ngàn vạn lần đừng làm tổn thương tới hòa khí!"
Viên Lập Ba đánh mắt ra hiệu cho Bàng Trường Đông, hai người kéo kéo Lý
Tường Quân, tỏ ý bảo hắn mau đi đi, đừng khiến cho to chuyện thêm.
Tô Tiểu Hồng bảo người đỡ cậu bartender đó lên, mau chóng đưa hắn tới bệnh viện.
Theo tính khí của Trương Dương, gặp phải loại chuyện này thì kiểu gì
cũng phải giáo huấn mấy thằng ôn này một chút, nhưng nghĩ tới Tô Tiểu
Hồng không muốn dính vào thị phi, hơn nữa Lý Tường Quân lại là con trai
của Lý Trường Vũ, lần trước bởi vì chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật, giữa
mình và Lý Trường Vũ đã nảy sinh khúc mắc, Trương Dương cũng không muốn
vết nứt giữa họ thêm sâu. Hắn dẫu sao cũng phải nể mặt Lý Trường Vũ.
Tô Tiểu Hồng sợ Trương Dương không nhịn được, liền nói nhỏ: "Bỏ đi, tôi đi xử lý!"
Trương Dương gật đầu, quay người rời khỏi Hoàng Gia Giả Nhật.
Ở bãi đỗ xe của Hoàng Gia Giả Nhật lại gặp phải mấy người bọn Viên Lập
Ba, Lý Tường Quân đang lầm bầm gì đó, Viên Lập Ba và Bàng Trường Đông
đang khuyên gã, Lý Tường Quân nhìn thấy Trương Dương, đột nhiên nhổ nước bọt xuống đất, nói: "Phì, mẹ kiếp? Đồ vong ân phụ nghĩa, mày con mẹ nó
không nghĩ xem mình rốt cuộc là làm thế nào mới có được ngày hôm nay à!"
Trương Dương nhíu mày, thật không hiểu Lý Trường Vũ tinh minh như vậy mà sao lại có một đứa con không có não thế này nhỉ. Hắn không thèm để ý
tới Lý Tường Quân, tiếp tục đi tới xe jeep của mình, Lý Trường Vũ thấy
Trương Dương không nói gì, cho rằng hắn sợ mình, thằng ôn này liền được
đà lấn tới: "Chơi đồ thừa của người khác có phải là rất thích phải
không!"
Ở bên cạnh Trương Dương còn có bọn Chu Hiểu Hiên, Chương Duệ Dung, mặt
hắn có chút khó xử, chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chàm vào Lý Tường
Quân, nói: "Lý Tường Quân, anh làm sạch cái miệng cho tôi, đừng tự làm
mình xấu hổ!"
Lý Tường Quân nghe thấy vậy ngược lại càng dũng cảm hơn, gã mặc kệ sự
ngăn cản của Viên Lập Ba và Bàng Trường Đông, xông tới chỗ Trương Dương, chỉ vào mũi hắn, nói: "Tao nói mày đấy, mày con mẹ nó là hạng vong ân
phụ nghĩ, cha tao đối với mày như thế nào, mày lại đối với tao ra sao? ở sau lưng ngáng chân tao, có gì thì nói ngay trước mặt đây này, chỉ biết ở sau lưng làm tiểu nhân chỉ điểm!" Từ sau khi Hoàng Cung Giả Nhật bị
đóng cửa, Lý Tường Quân tràn ngập oán khí đối với Trương Dương, tối này
lại uống chút rượu, oán hận chất lâu ngày đều bạo phát ra.
Trương Dương cười lạnh nói: "Lý Tường Quân, tôi nể mặt cha anh, hôm nay
không tính toán với anh, anh còn nói bậy nữa, cần thận tôi đập anh đấy!"
Lý Tường Quân cười lớn, nói: "Có gan thì mày đánh đi! Đừng cho rằng tao
không biết, mày và con ả Tô Tiểu Hồng dó lằng nhằng với nhau, nếu không
sao lại giúp ả như vậy?"
Tất cả mọi người đều cho rằng Trương Dương muốn xông lên động thủ, nhưng Trương đại quan nhân không ngờ lại vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nói: "Đừng làm mất mặt ba anh, mau về đi!"
Lý Tường Quân há miệng chửi: "Cũng không biết cha tao sao lại nhìn trúng mày, một thằng chó vong ân phụ nghĩa, không có cha tao, vậy mày có được phong quang như ngày hôm nay không?"
Chu Hiểu Vân đứng ở bên cạnh Trương Dương mặt mày trắng bệch, cô ta phẫn hận nói: "Chủ nhiệm Trương, đến tôi cũng không nhịn được rồi!"
Chương Duệ Dung thì lưu ý thấy hai tay Trương Dương đặt ở sau lưng cầm
điện thoại, điện thoại rõ ràng đã nối rồi, không biết Trương Dương lúc
này gọi điện thoại cho ai.
Trương Dương cũng rất muốn ra tay giáo huấn Lý Tường Quân một trận,
nhưng khu hắn nghĩ tới Lý Trường Vũ, lại cố nhịn, cho dù Lý Tường Quân
có không hiểu chuyện, nhưng gã dẫu sao cũng là con trai của Lý Trường
Vũ, đánh chó phải ngó mặt chủ, niệm tình cũ giữa hắn và Lý Trường Vũ,
cũng không thể tùy tiện ra tay, nhưng Trương Dương cũng không thể cứ vậy bỏ qua, hắn âm thầm ấn số của Lý Trường Vũ, để Lý Trường Vũ nghe thấy
con trai y đang nói những gì.
...
Lý Trường Vũ trong điện thoại nghe rất rõ ràng,y nghe thấy con trai mình đang lớn tiếng nhục mạ Trương Dương, y cũng hiểu rõ dụng ý chân chính
mà Trương Dương gọi điện thoại cho mình là muốn nói với mình rằng hắn đã nể mặt mình rồi, muốn mình phải dạy dỗ lại con trai.
Lý Trường Vũ sắc mặt trắng bệch gác điện thoại, Cát Xuân Lệ quan sát kỹ
càng, lẳng lặng đi pha cho y một chén trà, bưng tới tước mạt, ôn nhu
nói: "Đừng hút thuốc, gần đây anh ho nhiều quá!"
Lý Trường Vũ ừ một tiếng, lại hít sâu rồi một hơi rồi dập thuốc, nói: "Vừa rồi Trương Dương gọi điện thoại tới!"
Cát Xuân Lệ nói: "Cậu ấy nói gì?"
Lý Trường Vũ nói: "Không nói gì cả, chỉ để anh nghe tiểu Quân mắng hắn!"
Cát Xuân Lệ kinh ngạc a một tiếng, cô ta biết tính khí của Trương Dương, càng biết Trương Dương hiện tại đã không còn là một thiếu niên ngây ngô của huyện Xuân Dương ngày xưa, trong sĩ đồ không ngừng trưởng thành,
hiện tại đã thành một cây đại thụ chọc trời. Người ở Giang Thành dám đắc tội với hắn đã không còn nhiều, Lý Tường Quân dám ở ngay trước mặt mắng hắn, há chẳng phải là tự chuốc lấy khổ ư. Cát Xuân Lệ ôn nhu nói:
"Thằng bé tiểu Quân tính khí không tốt, tính tình như vậy ở bên ngoài
rất dễ chịu thiệt!"
Lý Trường Vũ tức giận nói: "Thật sự nên tống thằng mất dạy này vào trong tù mới đúng, cả ngày không lo làm ăn đàng hoàng, cứ theo đám hư hỏng ăn chơi lêu lổng!" Y kích động nên lại ho khan..
Cát Xuân Lệ xoa lưng cho y, đợi khi Lý Trường Vũ bớt ho rồi mới nói:
"Trường Vũ, em cảm thấy từ sau khi chị dâu mất, anh và Trương Dương xa
cách hơn nhiều."
Lý Trường Vũ không nói gì, điều mà Cát Xuân Lệ nói quả thật là sự thật.
Quan hệ giữa y và Trương Dương đã qua thời kỳ trăng mật, hiện giờ giữa
bọn họ biến thành xa cách hơn nhiều, điều này do rất nhiều nguyên nhân
tạo thành, quả thật là vận khí gần đây của y không tốt, sĩ đồ không được thông suốt, mà Trương Dương thì không ngừng tiến lên mây xanh, Lý
Trường Vũ ý thức được sự biến hóa trong quan hệ của mình và Trương
Dương, chủ yếu là bởi vì nguyên nhân mình dừng bước không tiến.
Cát Xuân Lệ nói: "Trường Vũ, có một câu em thủy chung vẫn muốn nói với anh!"
Lý Trường Vũ gật đầu.
Cát Xuân Lệ nói: "Lúc khó khăn nhất của chúng ta là đoạn thời gian anh
bị song quy, mà lúc khó quên nhất của em chính là lúc anh được ra gặp
em, từ thời khắc đó em đã biết rằng cả đời này bất kể là như thế nào
cũng không thể rời xa anh được."
Lý Trường Vũ nắm chặt tay Cát Xuân lệ, nhìn cô ta với ánh mắt thâm tình, y cũng khó mà quên được lúc được giải trừ song quy về gặp Cát Xuân Lệ,
lúc đó, y cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới này đều rời xa y, chỉ
có Cát Xuân Lệ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh y, bất kể là y ở bên trong bao
lâu, Cát Xuân Lệ đều ở bên ngoài lặng lẽ đợi y.
Cát Xuân Lệ nói: "Đoạn thời gian đó, anh nhàn rỗi ở nhà, chúng ta rất
hạnh phúc, anh đối với tất cả mọi việc trên sĩ đồ cũng rất hờ hững, tựa
hồ như quên đi hết tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau trong quá khứ, anh muốn nhất là được làm một người chồng tốt."
Lý Trường Vũ lẳng lặng gật đầu.
Cát Xuân Lệ nói: "Nhưng từ lúc anh khôi phục chức vụ, anh dần dần trở
lại là anh của ngày xưa, có thể là bản thân anh không cảm thấy, thậm chí là lúc ban đầu em cũng không chú ý tới, về sau em phát hiện anh càng
lúc càng ham muốn danh lợi và địa vị."
Lý Trường Vũ uống một ngụm trà, nói nhỏ: "Quan trường là một nơi kỳ
quái, rõ ràng anh đã nhìn rõ mọi chuyện, nhưng một khi tiến vào trong
đó, rất nhanh liền mất đi phương hướng của anh."
Cát Xuân Lệ nói: "Em nhìn ra, anh tự tạo cho mình quá nhiều áp lực,
chính là loại áp lực này đã khiến cho anh biến thành muộn phiền không
vui."
Lý Trường Vũ nói: "Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, ngay cả nah cũng không biết mình lại mất phương hướng đến thế."
Cát Xuân Lệ nói: "Rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương sở dĩ tiến
nhanh như vậy, toàn bộ là nhờ vào sự chiếu cố của anh, anh là ân sư nhập môn của cậu ấy, là một tay anh dẫn cậu ấy vào sĩ đồ."
Khóe miệng Lý Trường Vũ lộ ra một nụ cười khổ.
Cát Xuân Lệ nói: "Em biết rằng không phải vậy, sự giúp đỡ của Trương
Dương đối với anh và em, so với chúng ta giúp cậu ấy thì nhiều hơn hẳn."
Lý Trường Vũ tuyệt không phủ nhận câu này của Cát Xuân Lệ.
Cát Xuân Lệ nói: "Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp phó ban, nhưng cậu
ấy có thể lăn lộn ở trong quan trường một cách bát diện uy phong như
vậy, bối cảnh của cậu ấy đương nhiên là một nhân tố quan trọng, còn có
một nguyên trọng yếu nữa, chính là cậu ta lam việc thẳng thắn vô tư,
miệng cậu ta tuy lúc nào cũng nói tới quan chức, nhưng trong lòng lại
không mẫn cảm đối với quan vị. Còn ngoài miệng anh tuy nói không để ý
tới quan chức, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm."
Những lời này của Cát Xuân Lệ đã chọc đúng chỗ đau của Lý Trường Vũ, y
ngây người, chậm rãi đặt chén trà xuống, nghĩ một lúc mới nói: "Anh đã
từng cho rằng bản thân đã tiếp cận rất gần tới vị trí thị trưởng thành
phố Giang Thành, chính bởi vì vậy anh mới biến thành đặc biệt cẩn thận,
đặc biệt quan tâm."
Cát Xuân Lệ nói: "Là vị trí thị trưởng Giang Thành biến anh thành như
vậy, nếu như anh không quá thèm muốn vị trí này, chỉ nghĩ tới công tác
của anh, chỉ nghĩ tới chuyện mà anh được phân là, anh cũng sẽ không mâu
thuẫn như vậy."
Lý Trường Vũ cười nói: "Vì sao không nhắc nhở anh từ sớm?"
Cát Xuân Lệ ôn nhu nói: "Lúc anh đắc ý mà em nhắc nhở anh, anh khẳng
định sẽ không nghe, lúc anh thất ý, em nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh nên cũng không nhẫn tâm nói, hiện tại anh đã bình tĩnh rồi, em cảm thấy thời cơ để nói những câu này đã tới."
Lý Trường Vũ nói: "Anh đã không còn nghĩ tới vị trí thị trưởng Giang
Thành nữa rồi, anh chỉ muốn thật thà làm tốt công tác của mình, tính thế của giáo dục và y tế của Giang Thành đều không lạc quân, thân là phó
trị trưởng được phân quản khối này, anh trước tiên phải nghĩ tới làm sao làm tốt được những chuyện này."
Cát Xuân Lệ ôn nhu cười nói: "Kỳ thực làm thị trưởng còn chẳng vui vẻ
bằng làm huyện trưởng, làm huyện trưởng có lắm lúc còn không vui vẻ bằng làm một người dân bình thường, có biết em hướng tới điều gì nhất không
anh?"
Lý Trường Vũ lặng lè nhìn cô ta.
Cát Xuân Lệ nói: "Cái mà em hướng tới nhất là có một ngày anh rút khỏi
cương vị lãnh đạo, em và anh làm một người dân bình thường, mỗi ngày
chúng ta dắt tay nhau đi xem mặt trời lặn, những ngày tháng như vậy mới
là hạnh phúc nhất, ấm áp nhất."
Lý Trường Vũ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của Cát Xuân Lệ, trong lòng cảm động vô cùng.