Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đỗ Vũ Phong kéo Trương Dương ra một bên: “Anh làm sao thế hả. Giờ đây tất cả mọi người trong Giang Thành đều nhìn anh, muốn tìm chỗ xấu của anh, mà tiểu tử nhà anh lại ra ngoài gây chuyện?”

Trương Dương nói: “Tôi đâu có đánh người, ba nha đầu đó gây chuyện, tôi chẳng làm gì cả!”

Đỗ Vũ Phong thở dài nói: “Anh ấy à! Uống rượu cũng chẳng thèm gọi tôi một câu.”

Trương Dương nói: “Còn chưa uống hết hứng, Hoàng Gia Giá Nhật, đi không?”

Đỗ Vũ Phong nhìn ba cô gái đang đắm trong hưng phấn đánh người vừa rồi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đi, tôi thấy ba nha đầu này đủ điên rồi, anh phải để ý đấy, đừng để họ làm gì gây phiền phức cho anh nữa.”

Trương Dương cười hì hì nói: “Cháu gái của Kiều lão đánh người có là gì đâu?”

Đỗ Vũ Phong cười một tiếng: “Được, anh giỏi rồi, tôi không đi cùng mọi người nữa, đúng rồi, ngày mai anh có rỗi không? Tôi mời anh đi uống rượu!”

Trương Dương nói: “Giờ tôi đang không có việc gì làm đang nghe sự xử lí của tổ chức!”

“Vậy thì thế nhé, tôi sẽ gọi cả Ngưu Văn Cường đến nữa, sáu giờ tôi mai ở quán nướng Hàn Giang, không gặp không về!”

Sau khi chia tay với Đỗ Vũ Phong, Trương Dương đưa ba vị nữ bạo đồ đến Hoàng Gia Giá Nhật.

Kiều Mộng Yên đã bắt đầu lâng lâng, phấn khích hơn rất nhiều. Cô ngồi đằng sau Trương Dương, cười nói: “Vừa nãy khi tôi hất nước nóng vào mặt tên đó, thật là thoải mái!”

Thời Duy cười nói: “Chị à, vừa rồi chị thật là hùng hổ, em còn chưa kịp ra tay, mà chị đã xông lên trước rồi.”

Kiều Mộng Yên nói: “Xem ra phụ nữ không biết chút võ vẽ dễ bị hiếp đáp lắm, về sau An tiểu thư phải dạy chúng tôi mấy chiêu mới được!” Thời Duy nói: “Hay là cô nhận chúng tôi làm đồ đệ luôn cho rồi!”

An Ngữ Thần cười nói: “Trương Dương là sư phụ của tôi, nếu như tôi thu nhận các cô làm đồ đệ, thì chẳng phải sẽ trở thành đồ tôn của Trương Dương rồi sao!”

Thời Duy và Kiều Mộng Yên quay ra nhìn nhau, cùng cười to lên, làm đồ tôn của Trương Dương họ không chịu.

Tô Tiểu Hồng giúp họ để lại một phòng lớn nhất, nhưng Kiều Mộng Yên lại muốn ngồi ở ngoài, Trương Dương nghĩ rằng nếu hôm nay lại ngồi ở ngoài nữa, có lẽ sẽ gây ra chuyện lớn, ở địa bàn người khác thì không sao, nhưng Tô Tiểu Hồng là bạn của hắn, không thể nào đập vỡ bát cơm người ta được, hắn khó khăn lắm mới khuyên ba người vào phòng riêng. Sắp xếp đủ rượu, nước, khi bọn họ chọn bài, hắn đến quầy bar bên ngoài, Tô Tiểu Hồng mặc một chiếc áo xường xám màu tím, những đường cong cơ thể lộ ra dưới mắt hắn, Trương Dương cười nói: “Chị Hồng à, chị mặc thế này, dễ thu hút mấy bọn sắc lang lắm đó!”

Tô Tiểu Hồng trừng mắt với hắn: “Cậu là một con đấy!” Cô bảo người pha rượu đưa một cốc rượu đuôi gà cho Trương Dương nếm thử, rồi lại bảo người đưa vài li vào trong phòng, nói nhỏ với Trương Dương: “Sao thế? Tôi thấy Kiều Mộng Yến có phải uống quá chén rồi không?”

Trương Dương nói: “Con người có ai không có lúc buồn lúc vui. Ra đây xả ít stress là được rồi!”

Ngón tay trắng ngần của Tô Tiểu Hồng gõ gõ lên mặt bàn: “Lần này cậu gây chuyện thật là không nhỏ đâu!”

Trương Dương nói: “Tính tôi là thế, nếu không thuận mắt thì tôi phải xông ra, đánh thì cũng đánh rồi, còn về hậu quả, thì về sau tính.”

Tô Tiểu Hồng nói: “Cậu ấy à, đúng là anh hùng không qua được ải mĩ nhân!”

Trương Dương cười nói: “Đây có phải là chuyện gì xấu đâu!”

Trương Dương uống một ngụm: “Chị Hồng, nếu như tôi thật sự không qua được cửa này, thì tôi đến đây làm bảo vệ cho chị vậy!”

Tô Tiểu Hồng cười nói: “Được! Dù sao thì chỗ này của tôi cũng có một nửa là của cậu!”

Trương Dương nghe mà đầu quay mòng mòng: “Được, tôi đã không nhắc đến rồi mà? Của chị là của chị, đừng kéo tôi vào chứ!”

Tô Tiểu Hồng nói: “Biết rằng cậu không đến được nên tôi mới nói vậy, trong thiên hạ chẳng lẽ thiếu chỗ cho cậu đi sao?”

Lúc này người phục vụ lấy ra ba chai Louis, Tô Tiểu Hồng hỏi ra thì mới biết là Kiều Mộng Yên và mấy người còn lại gọi. Tô Tiểu Hồng nói: “Trương Dương, cậu phải đi xem đi, nếu như ba nha đầu đó đều uống say mèm thì về sau không dễ quản đâu!”

Trương Dương vội vàng quay về phong, thấy An Ngữ Thần và Thời Duy, Kiều Mộng Yên đang nâng cốc rượu cạn chén, Thời Duy nói: “Để mấy đám đàn ông thối đó cút ra xa đi!”

Kiều Mộng Yên nói: “Đúng thế, cút cho khuất mắt!”

An Ngữ Thần cũng phụ họa theo: “Nữ quyền vạn tuế, chúng ta không cần đàn ông!”

Trương đại quan bước vào, nhìn ba nha đầu: “Thật sự không cần à?”

“Không cần!” Cả ba người cùng đồng thanh đáp.

Thời Duy hơi chuếnh choáng: “Cút ra ngoài!”

An Ngữ Thần nói: “Ra ngoài!” 

Kiều Mộng Yên nói: “Đàn ông cút ra!”

Trương đại quan thụt thụt cổ, đi ra ngoài: “Uống cho chết các cô!” Đằng sau vang lên tiếng Kiều Mộng Yên: “Nếu như biết được nhất định sẽ thương tâm, thì hà tất phải lao đầu vào biển tình….”

Tô Tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, tất cả động tĩnh bên trong cô đều nghe thấy, cười nói với Trương Dương: “Thật sự là uống quá chén rồi!”

Trương Dương nói: “Tôi phát hiện ra đàn bà uống say rồi không gọi là đàn bà nữa!”

“Thế gọi là gì?”

“Hổ cái, gọi là hổ cái hết!”

Ba con hổ cái giờ đây đang nằm trên chiếc giường lớn của biệt thự gỗ, bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng từ khe cửa chiếu vào bên trong phòng, chiếu lên mặt Kiều Mộng Yên, ánh mặt trời làm Kiều Mộng Yên thức giấc, cô dụi dụi mắt, phát hiện An Ngữ Thần và Thời Duy vẫn đang ngủ say, đầu Kiều Mộng Yên quay mòng mòng, cô đột nhiên nhớ lại điều gì đó, sợ hãi nhìn lên người mình, quần áo vẫn còn nguyên, chỉ là hơi xộc xệch một chút.

Kiều Mộng Yên bỏ tay An Ngữ Thần và Thời Duy ra khỏi người mình, cẩn thận bước xuống giường, cô nhìn một lượt khung cảnh lạ lùng, căn phòng rất ấm cúng, đến trước cửa sổ, cô hé ra một kẽ hở, nhìn thấy không xa là Nam Hồ, nhìn thấy trên bãi cỏ là một cậu bé đang đuổi theo quả bóng, không ngờ lại là con trai của Tần Manh Manh.

Trương Dương xuất hiện trong tầm mắt của cô, hắn nhẹ nhàng đưa bóng lên, rồi lại lượn qua người Tần Hoan, Tần Hoan cười chạy đằng sau, cuối cùng cũng bắt được góc áo của Trương Dương, bị Trương Dương ôm lấy lăn một vòng trên bãi cỏ. Hai cha con nằm trên bãi cỏ, cười khanh khách.

Kiều Mộng Yên đột nhiên nở một nụ cười.

Lúc này cô nghe thấy tiếng rung của điện thoại, cầm điện thoại lên xem, nhìn số là của Từ Gia Dũng, cô ngay lập tức cụp máy, phát hiện điện thoại của mình đã có không ít cuộc điện thoại, đa phần là của Từ Gia Dũng, Kiều Mộng Yên cắn cắn môi, trước mặt lại hiện ra con mắt điên dại của Từ Gia Dũng, đột nhiên rùng mình.

Thời Duy và An Ngữ Thần cũng tỉnh dậy, tối qua họ đã uống khá nhiều rượu, ba người nhớ lại cảnh tượng điên loạn phóng túng tối qua, đều hơi ngại, sau khi tắm rửa xong xuôi, họ đến phòng khách, mẹ của Trương Dương Từ Lập Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà cười nói: “Dậy rồi à!”

An Ngữ Thần đỏ mặt gọi một tiếng cô Từ, trong lòng nói nhất định cảnh hôm qua bị bà nhìn thấy rồi, hình tượng của mình trong mắt bà càng xấu hơn trước

Thời Duy và An Ngữ Thần cũng gọi theo cô Từ.

Từ Lập Hoa hiền từ đáp: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, mau đến ăn đi, từ sáng sớm Trương Dương đã ra ngoài mua bánh chẻo, ta đã đun một nồi canhh chua cay rồi, chuẩn bị giã rượu!”

Trương Dương dẫn Tần Hoan mồ hôi nhễ nhại bước vào, Từ Lập Hoa xót cháu nói: “Sao con lại để cho Tần Hoan chơi mệt thế này, chưa phẫu thuật được bao lâu, không được vận động mạnh đâu.”

Trương Dương cười nói: “Không sao, nó đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, vận động một chút, tăng cường thể chất cũng tốt!”

Hắn cười với An Ngữ Thần nói: “Buổi chiều cô còn phải lên máy bay đấy, đừng đến muộn!”

Hôm nay An Ngữ Thần phải về Hồng Kong để kí hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô gật đầu, gắp bánh chẻo lên ăn, rồi khen: “Ngon quá!”

Từ Lập Hoa đưa một bát canh chua cay đến trước mặt cô, An Ngữ Thần vội vàng đỡ lấy. Lúc này mới nhìn thấy Kiều Mộng Yên và Thời Duy đều vào bếp giúp đỡ cả rồi, cô được nuông chiều từ bé, vì thế không có ý thức đó, Từ Lập Hoa so sánh ba cô gái này, đương nhiên cảm thấy rằng An Ngữ Thần không được nết gì.

Kiều Mộng Yên nói: “An tiểu thư hôm nay phải về Hồng Kong sao?’

An Ngữ Thần gật đầu nói: “Buổi chiều nay tôi đi máy bay về, lần này tôi về là để giải quyết việc đầu tư trong nội địa!”

Kiều Mộng Yên mặc dù không vui, nhưng nghe đến chuyện kinh doanh, vẫn rất quan tâm: “Ồ! Việc đầu tư vào quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự mọi người định thế nào?”

An Ngữ Thần nói: “Kết quả có lẽ làm cho cô thất vọng rồi, giờ việc đầu tư vào Giang Thành do tôi phụ trách, quyền khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự tôi không định chuyển nhượng.”

Kiều Mộng Yên không hề thất vọng, cô mỉm cười nói: “Để cho cô phụ trách càng tốt, chỉ là không biết An tiên sinh còn nhúng tay vào hay không?”

An Ngữ Thần lắc đầu.

Kiều Mộng Yên nói: “An tiểu thử, tôi muốn hợp tác với cô hơn!” Câu này của Kiều Mộng Yên không hề giả tạo, dù là trên thương trường, thì mọi người đều thích những người hợp tác giữ chữ tín.

Khi Kiều Mộng Yên quay về công ty, phát hiện xe của Từ Gia Dũng đang dừng ở đó, cô hơi ngớ người, nhưng vẫn bước vào công ty, Kiều Mộng Yên rất cứng rắn, cô không phải là loại người trốn tránh.

“Mộng Yên!” Từ Gia Dũng đẩy cửa xe đuổi theo.

Kiều Mộng Yên dừng bước, chỉ một đêm không gặp, mà Từ Gia Dũng tiều tụy hơn rất nhiều, trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, mắt hơi sưng, nhìn điệu bộ của Từ Gia Dũng, Kiều Mộng Yên thấy thương xót, nhưng nghĩ lại hành vi điên cuồng của anh ta ngày hôm qua, Kiều Mộng Yên lại cứng rắn, cô lạnh lùng nhìn Từ Gia Dũng, nói: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Xin lỗi…Anh…Hôm qua anh như bị ma nhập vậy…Ngay cả bản thân anh cũng không ngờ mình sẽ hành động điên cuồng như vậy, Mộng Yên….” Từ Gia Dũng giơ tay định ôm lấy Kiều Mộng Yên.

Kiều Mộng Yên lùi mấy bước: “Gia Dũng, trước ngày hôm qua, tôi chưa từng nghi ngờ về tình cảm anh dành cho tôi, nhưng giờ đây…” Cô lắc đầu nói: “Tôi không biết rốt cuộc anh có yêu tôi hay không? Anh đính hôn với tôi rốt cuộc nhằm mục đích gì?”

“Anh yêu em!” Từ Gia Dũng vội vàng cất lời.

Kiều Mộng Yên lắc đầu: “Đừng nói mấy chữ này, tôi không tin!”

Mặt Từ Gia Dũng trắng bệch, anh ta run rẩy: “Mộng Yên. Anh thề, anh chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng em, anh thật lòng thích em, anh…”

“Tôi không tin!” Kiều Mộng Yên rất kiên quyết.

Từ Gia Dũng nói: “Em muốn anh làm gì em mới tin? Nếu như anh chết đi có thể chứng minh, thì anh chết cho em xem!”

Kiều Mộng Yên thở dài: “Có cần thiết phải vậy không? Gia Dũng, cho tôi một ít thời gian, cũng là cho anh một ít thời gian, để chúng ta bình tĩnh lại, để chúng ta suy nghĩ cho thấu đáo, giữa chúng ta rốt cuộc có phải là một sự sai lầm hay không.” Nói xong cô quay người đi.

Từ Gia Dũng nhìn sau lưng cô ấy, trong mắt đầy sự căm thù, hắn nghiến qua hai kẽ răng: “Trương Dương, ta không tha cho ngươi!”

Có lẽ do tập đoàn Lam Tinh đặt nhà máy sản xuất ở Giang Thành, nên việc làm ăn ở Giang Thành nhộn nhịp hẳn lên, ông chủ Lí Thừa Càn vui vẻ suốt cả ngày.

Đỗ Vũ Phong biết gần đây Trương Dương không được thuận lợi, hôm nay mời hắn ra uống rượu là muốn khuyên răn hắn vài câu, anh ta cũng gọi cả Khương Lượng, Ngưu Văn Cường, Triệu Tân vĩ ra nữa. Hôm nay Trương Dương đến đây một mình, An Ngữ Thần đã về Hồng Kong, Hồ Nhân Như cũng đi theo cô ấy, đi Hồng Kong và Highland chụp ảnh cho công ty quảng cáo, nhân tiện góp ý cho An Ngữ Thần, theo ý của Trương Dương, không thể để cho tên tiểu tử An Đạt Văn giành được nhiều lợi đến vậy.

Trương Dương mang một thùng Ngũ Lương Dịch đến, nhìn hai đĩa kim chi trên bàn không nhịn nổi nói; “Này ông chủ Lí, ông có thể gọi chút gì mới mẻ hơn không, lần nào cũng là thứ này vậy?”

Lí Thừa Càn cười bê lên một đĩa lạc, một đĩa rong biển nói: “Lần này là món nướng theo phong cách Hàn Quốc, anh không thích ăn kim chi, những khách khác đều thích ăn, tôi thấy không còn nhiều nữa nên để lại cho họ đấy.”

Đỗ Vũ Phong nói: “Ông chủ Lí, phải xem chất lượng đấy!”

Lí Thừa Càn cười nói: “Yên tâm, các anh đều là khách của tôi.”

Triệu Tân Vĩ mở chai rượu Mao Đài, rót cho mỗi người một chén. Khương Lượng ngửi một hơi: “Thật thơm, mỗi lần tôi muốn uống rượu đều nghĩ đến Trương Dương.”

Triệu Tân Vĩ nói: “Tôi vốn còn lo anh nghèo đến độ không đủ tiền ăn cơm, xem ra sự lo lắng của tôi là thừa thãi rồi, còn có cả Mao Đài để uống nữa, sống còn sung túc hơn cả tôi.”

Trương Dương cười nói: “Đừng nói kháy tôi, giờ đây tôi là người phạm sai lầm, không biết bao nhiêu người đang đợi cười vào mặt tôi kìa.”

Ngưu Văn Cường nói: “Cái đấy gọi là đánh chó rơi xuống nước đấy!” Vừa đúng lúc Lí Thừa Càn bê lên một đĩa thịt chó nóng hổi, cả đám người cười ha ha.

Trương Dương thở dài rồi nói: “Lần này tôi thật là thê thảm!”

Khương Lượng nói: “Thành phố cuối cùng quyết định thế nào?”

Trương Dương nói: “Miễn chức vụ của tôi, cảnh cáo xử phạt trong nội bộ Đảng, trừ toàn bộ tiền thưởng năm 94.”

Triệu Tân Vĩ nói: “Còn đỡ mà, cảnh cáo xử phạt có phải là chuyện gì ghê gớm đâu, còn chút tiền thưởng đó thì vốn anh đã chẳng thèm để tâm đến nó, còn về cái chức phó chủ nhiệm phòng chiêu thương, không làm thì cũng thôi, cái cũ không đi cái mới không đến, vì con đường thăng tiến về sau của anh, tôi thấy đây là việc tốt!”

Khương Lượng nói: “Có câu gì ấy nhỉ?”

Ngưu Văn Cường cướp lời: “Tái ông thất mã!”

Khương Lượng giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Học vấn uyên thâm, đúng là học vấn uyên thâm!”

Ngưu Văn Cường tự đắc: “chứ còn gì nữa, giờ đây tôi là học sinh tự học của khoa tiếng Trung trường đại học sư phạm Giang Thành đấy!”

Triệu Tân Vĩ nói: “Đúng là thanh niên văn học!”

Ngưu Văn Cường dương dương tự đắc gật đầu: “Tôi không phải bốc phét chứ, trước kia khi tôi còn học trung học, những bài văn tôi viết hầu như đều là văn mẫu cả, toàn bộ đều được các bạn trong lớp học thuộc lòng lòng.”

Đỗ Vũ Phong nói: “Anh cứ bốc phét tiếp đi, dù sao thì bốc phét cũng chẳng ai đánh thuế, anh chui vào trường sư phạm với cái lốt học sinh tự học, có phải là đã thích vị mĩ nữ nào ở đó không?” Một câu nói làm cho Ngưu Văn Cường nóng bừng mặt, anh ta cầm cốc rượu lên uống một ngụm.

Trong đám người này có ba là cảnh sát, ánh mắt của họ rất sắc bén, từ hành động của Ngưu VĂn Cường đã nhìn ra có chút gì đó không bình thường, Khương Lượng cười hì hì nói: “Có gì đó!”

Ngưu Văn Cường gật đầu nói: “Cao tăng ở Nam Lâm Tự nói, năm nay tôi có số đào hoa!”

Triệu Tân Vĩ phì một tiếng: “Cái dáng vẻ của anh thế kia mà cũng có đào hoa rơi lên đầu cậu cơ à!”

Ngưu Văn Cường nói: “Ôi, ai bảo tôi đẹp trai làm chi, đúng là chẳng làm thế nào được!”

Đỗ Vũ Phong nói: “Làm người đừng có tự đắc vậy!”

Ngưu Văn Cường là loại người không giấu được chuyện gì, cuối cùng vẫn đưa một tấm ảnh cho mọi người xem. Tiểu nha đầu trong ảnh rất xinh, là học sinh năm ba của trường đại học sư phạm Giang Thành.

Triệu Tân Vĩ nói: “Tiểu Lệ thì sao?”

Ngưu Văn Cường nói: “Bye bye rồi, cô ta chỉ biết đến tiền, đào của tôi hơn 40000 tệ, rồi lại chạy đi theo thằng đầu bếp của Kim Khải Việt, mẹ kiếp!”

Trương Dương cười: “Sao tôi cảm thấy đầu óc anh hơi nhiều đất nhỉ?” Mấy người đều đồng loạt gật đầu.

Ngưu Văn Cường thu bức ảnh lại nói: “Đều là do hắn ghen ghét với tôi!”

Triệu Tân Vĩ nói: “Xem ra tôi cũng phải đi làm học sinh tự học ở trường sư phạm Giang Thành rồi, nếu không thì rau ngon đều bị lợn ăn hết mất!”

Ngưu Văn Cường trừng mắt, nói: “Mẹ kiếp, anh đang mắng ai đấy? Anh mới là lợn, đúng là lợn ghen ăn tức ở!”



Khương Lượng cười: “Trương Dương, hình như anh cũng đang tự học đúng không? Có gì hay ho nói ra cho mọi người nghe với, đừng để một mình tiểu tử này độc tấu!”

Trương Dương thật sự là đang tự học, hắn tự học ở trường đảng tỉnh, hắn cười nói: “Bên tôi là trường Đảng, làm gì gặp được ai, nếu nhố nhăng ở trường Đảng, thì tính chất không giống đâu.”

Ngưu Văn Cường nói; “thôi đi, có chuyện gì anh không dám làm chứ?”

Triệu Tân Vĩ khuyên: “Hay là anh vào trường Đảng đi, như thế cũng tránh được nhiều bão tố!”

Câu nói của anh ta đã nhắc nhở Trương Dương, Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: “Trước mắt ý kiến xử lí bằng văn bản vẫn chưa đư ẩ, tôi phải ở Giang Thành.” Khi nói chuyện điện thoại của hắn vang lên, cuộc điện thoại là của Cố Gia Đồng, mấy ngày này Cố Gia Đồng cũng chú ý đến việc Trương Dương đánh người đầu tư, thậm chí cô còn vì Trương Dương chạy đi tìm cha, Cố Doãn Tri chẳng thèm để ý đến việc này, với Cố Doãn Tri, có rất nhiều người có tác dụng trong chuyện này, nhưng nhất quyết không phải là ông ta.

Trương Dương không muốn làm cho Cố Gia Đồng lo lắng, trong điện thoại hắn nói với cô ấy, mình đã hòa giải với An Đạt Văn, An Đạt Văn cũng không truy cứu chuyện này nữa, Cố Gia Đồng lúc đó mới an tâm, cô biết rằng hiện tại Trương Dương đang tạm thời nghỉ làm, đề xuất Trương Dương đến Đông Giang một thời gian, gần đây cha cô sức khỏe không được tốt, nhân tiện gọi Trương Dương đến thăm bệnh cho ông.

Trương Dương nói đợi đến lúc quyết định chính thức được đưa ra hắn sẽ đến Đông Giang.

Khi đang uống rượu đến nửa chừng, Lí Thừa Càn đến uống cùng, hắn nhân tiện đưa ra đề nghị muốn bao luôn căng tin công ty Vị Thông, gần đây Vị Thông và Lam Tinh hợp tác, không ít nhân viên Hàn Quốc đã đến đây, vì thế Vị Thông đã thành lập một bộ phận đầu bếp Hàn, Lí Thừa Càn vì vậy mới nghĩ đến việc đó, anh ta không hề biết rằng trên thành phố đã bãi miễn chức vụ của Trương Dương.

Trương Dương cũng không từ chối, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Kiều Mộng Yên, thì Kiều Mộng Yên nhất định sẽ nể mặt hắn.

Quyết định xử phạt đối với Trương Dương do phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ đính thân tuyên bố. Vì thế phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp còn mở một cuộc họp, ngay cả Tiêu Quế Đường báo bệnh nghỉ nhà cũng đã đến tham dự cuộc họp lần này, mục đích của ông ta rất rõ ràng, đến để xem trò cười của Trương Dương.

Lí Trường Vũ lần này không khẳng định những thành tích trong công việc của Trương Dương, chỉ nói lại những lồi lầm hắn phạm phải gần đây, Lí Trường Vũ nói: “Theo quyết định của lãnh đạo thành phố, hành động của đồng chí Trương Dương đã ảnh hưởng đến hình tượng của Giang Thành chúng ta trong mắt những người đầu tư, vì vậy quyết định tiến hành xử lí với đồng chí ấy như sau!” Ông ta dừng một lúc rồi nói: “Miễn nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm phòng chiêu thương của đồng chí Trương Dương, công việc cụ thể sẽ do phó chủ nhiệm Tiêu Quế Đường đảm nhiệm, miễn chức vụ phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp của đồng chí Trương Dương, công việc cụ thể sẽ do đồng chí Mã Hoa Thành sắp xếp, xử phạt cảnh cáo đồng chí Trương Dương trong nội bộ Đảng, và trừ toàn bộ tiền thưởng năm 94 của đồng chí Trương Dương!” Sau khi Lí Trường Vũ tuyên bố xong quyết định xử phạt, ngước đầu nói với mọi người: “Tôi hi vọng tất cả các vị cán bộ ở đây, có thể thấy được kinh nghiệm từ đồng chí Trương Dương, phải suy nghĩ kĩ lưỡng về hành động của mình, trong công tác về sau, cần phải chú ý thái độ và tác phong làm việc, học cách tạo dựng mối quan hệ tốt với những người đầu tư. Những lỗi lầm như thế này chúng ta không thể phạm lại lần nữa, không thể để cho nó phát sinh một lần nữa!”

Lúc này Tiêu Quế Đường cảm thấy rất vui vẻ, ông ta đắc ý quay ra nhìn Trương Dương, phát hiện thấy Trương Dương không có chút gì đau khổ, mà chỉ cười điềm đạm, chẳng giống bộ dạng bị phê bình gì hết, dường như đang được biểu dương vậy, trong lòng Tiêu Quế Đường thầm chửi, mẹ kiếp nhà ngươi đang đắc ý gì chứ?

Lí Trường Vũ nói: “Thành phố rất coi trọng công tác của phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, các anh là những bước đi đầu của chúng ta trong quá trình mở cửa đổi mới, tôi hi vọng các đồng chí sẽ nhận thức được trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề trên vai mình.” Lí Trường Vũ nói xong câu này, nhìn toàn bộ hội trường, hai đơn vị gộp lại cũng không được bao nhiêu người, phó thị trưởng Lí nhìn thấy được tất cả. Lí Trường Vũ vốn định hỏi mọi người có ý kiến gì không, nhưng lời đó lại bị nuốt vào trong, ông biết rằng cơ sở quần chúng của Trương Dương ở phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp khá tốt, nếu có người đứng lên nói hộ hắn ta thì không được.

Nhưng cuối cũng vẫn có người nói giùm cho Trương Dương, người đầu tiên đứng ra là Chu Hiểu Vân, cô mở miệng nói: “Thị trưởng Lí, vốn tôi không có tư cách nói những lời này trong buổi họp hôm nay, nhưng tôi cảm thấy thật sự bất bình cho chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương ở phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp đều rất xuất sắc, không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà phủ nhận tất cả những thành tích chính trị anh ấy đạt được, tôi thấy lãnh đạo xử lí việc này không công bằng, tôi không phục!” Cô vừa nói xong, Thôi Kiệt, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi đều nói không phục theo, ngay cả con trai Mã Hoa Thành Mã Đức Hoa cũng đòi nói.

Trương Dương lúc này lên tiếng: “Mấy người làm loạn gì thế hả? Lãnh đạo đã quyết định, mọi người kêu cái gì? Im hết miệng cho tôi, làm việc cho tử tế vào!” Một câu của hắn làm cho tất cả mọi người đều im bặt.

Lí Trường Vũ nhìn Trương Dương, cố ý tỏ vẻ đồng cảm: “Trương Dương, về sau hi vọng cậu sẽ rút ra được kinh nghiệm từ chuyện này, sửa đổi lỗi lầm của mình.”

Sau khi hội nghị kết thúc, Lí Trường vũ gọi Mã Hoa Thành, Tiêu Quế Đường ở lại mở một cuộc họp nhỏ, đương nhiên là dặn dò họ làm cho tốt. Trương Dương xảy ra chuyện, công tác của phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp đều không thể bỏ lỡ, cần phải do hai người bọn họ đảm nhiệm.

Mã Hoa Thành còn hai tháng nữa là đã nghỉ hưu, ông ta không ngờ đúng lúc này Trương Dương lại xảy ra chuyện, mặc dù lúc họp ông ta không nói đỡ cho Trương Dương, nhưng giờ lại đề nghị: “Thị trưởng Lí, tôi thấy phạt Tiểu Trương thế có phải hơi nặng rồi không, dù sao thì cậu ấy cũng còn trẻ, tính tình mặc dù hơi nông nổi, nhưng dù sao công việc của cậu ấy làm cũng rất xuất sắc, hơn nữa, việc cậu ấy làm lần này đâu có quan hệ gì với phòng cải cách xí nghiệp chứ!” Ý của Mã Hoa Thành rất rõ ràng, Trương Dương dựa vào thân phận phó chủ nhiệm phòng chiêu thương đánh người, không hề phạm sai lầm trong công tác của phòng cải cách xí nghiệp, hà tất gì phải tước cả chức ở phòng cải cách xí nghiệp của cậu ta?

Lí Trường Vũ nói: “Đây là chỉ thị của lãnh đạo, không thể dung thứ cho lần phạm lỗi này của Trương Dương.”

Tiêu Quế Đường đứng một bên nói: “Tôi thấy quyết định của lãnh đạo là đúng, nếu như phạm lỗi lầm mà vẫn không xử phạt, thì về sau thể chế chúng ta còn gì gọi là luật lệ nữa?”

Mã Hoa Thành biết ông ta hận Trương Dương, nên nói những lời này rất bình thường, thở dài nói: “Tôi đã già rồi, để tôi làm công tác của phòng cải cách xí nghiệp thật quá sức.”

Lí Trường Vũ nói: “Thành phố đã nghĩ đến sự phức tạp của công tác phòng cải cách xí nghiệp, lại nghĩ đến tình hình thực tế là ông sắp nghỉ hưu, nên đã sắp xếp cho ông một trợ thủ.”

Mã Hoa Thành hơi ngỡ ngàng: “Ai vậy?”

“Tiêu Lâm!”

Trương Dương vừa nghe được tin Tiêu Lâm được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, trong lòng rất khó chịu, Tiêu Lâm vốn là chủ nhiệm hội ủy khu khai phá Nguyên Khai, là cháu của phó thị trưởng Tiêu Minh, lúc đầu Trương Dương giúp anh ta làm cái chức chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp khu khai phá, giờ đây mình vừa bị lấy xuống, Tiêu Minh đã vội vàng đưa cháu trai lên thế vào vị trí của mình rồi, điều này thật sự không được tốt lắm.

Lí Trường Vũ nhận ra hắn có chút khó chịu, đứng trong vườn hoa của lão thị ủy vỗ vỗ vai hắn nói: “Cậu ấy à, phải nghỉ ngơi cho tốt vào, tạm thời đừng quản việc nữa, mấy phóng viên của đài truyền hình vừa rời đi, nghe nói tin tức cậu đánh An Đạt Văn vẫn còn phải phát nữa, cậu sắp trở thành nhân vật cả nước biết đến rồi.”

Trương Dương tức giận nói: “Đám phóng viên này chỉ giỏi làm loạn thêm lên!”

Lí Trường Vũ nói: “Công việc của người ta là vậy mà!”

Trương Dương nói: “Tiêu Quế Đường chẳng ra gì, lại chẳng có năng lực, còn tham công, nếu như ông ta đảm nhận chủ nhiệm phòng chiêu thương, công việc của phòng chiêu thương đến đây là đặt dấu chấm hết.”

Lí Trường Vũ nói: “Làm gì nghiêm trọng đến thế? Chủ nhiệm Tiêu là đồng chí kì cựu rồi, giác ngộ chính trị rất tốt.”

Trương Dương hỏi lại: “Giác ngộ chính trị là gì?”

Lí Trường Vũ ngớ ra, không biết phải giải thích với Trương Dương thế nào.

Trương Dương nói: “Các ông miễn chức tôi đi, có điều chưa khai trừ tôi, giờ đây tôi thuộc vào đơn vị nào? Dù sao thì ông cũng phải tìm cho tôi một chỗ để móc nối tôi vào đó, nếu không thì tiền lương của tôi lĩnh thế nào?”

Lí Trường Vũ cười nói: “Thành phố chúng ta vừa xây dựng xong kho lưu trữ, cậu đến đó làm cố vấn đi!”

“Cố vấn?” Trương đại quan toát mồ hôi, không lẽ vì việc này mình phải đối mặt với chuyện nghỉ hưu sớm ư?

Lí Trường Vũ nói: “Không có công tác cụ thể gì đâu, chỉ là một cái danh thôi!”

Trương Dương nói: “Trong thành phố chúng ta còn bao nhiêu vị trí ăn cơm không thế này vậy?”

Lí Trường Vũ nhìn hắn ta không hiểu.

Trương Dương nói: “Hôm nào đó tôi sẽ kéo hết tất cả bạn bè người thân của mình vào!”

Việc rời chức của Trương Dương đã gây ra một ảnh hưởng rất lớn cho phòng chiêu thương. Đầu tiên là Chương Duệ Dung bị đuổi việc vì nghỉ phép quá dài, sau đó là phó chủ nhiệm Thường Lăng Phong do đưa đơn xin nghỉ việc, ngay lập Tức Tiêu Quế Đường cho anh ta nghỉ việc. Với những người nhân viên không trong biên chế này chẳng cần phải có thủ tục gì cả.

Theo tính cách của Trương Dương, hắn không thể chịu nổi việc đó, nhưng Thường Lăng Phong đã gọi điện nói trước cho hắn, Tiêu Quế Đường đã muốn nhảy, thì để ông ta tự do bay nhảy mấy ngày.

Phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp mới Tiêu Lâm gọi điện cho Trương Dương mấy cuộc, mời Trương Dương ra ăn cơm, anh ta là một người thông minh, biết rằng mình vào vị trí đó trong một thời gian mẫn cảm thế này sẽ làm cho Trương Dương không vui, vì thế muốn giải thích trước mặt Trương Dương.

Trương Dương không có thời gian rảnh, hắn làm một thủ tục nghỉ ốm ở bệnh viện nhân dân, đến phòng làm việc bí thư thị ủy tìm Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nhìn tờ giấy xin nghỉ ốm của Trương Dương: “Xin nghỉ phép cũng phải tôi phê chuẩn sao?”

“Ông là bí thư thị ủy, tôi không tìm ông thì tìm ai?”

Đỗ Thiên Dã đưa bệnh án vất lên bàn: “Thị uy với tôi đấy có phải không? Mượn chuyện này để trút bỏ những bực tức trong lòng phải không?”

Trương Dương cười nói: “không có, giờ đây tôi chỉ là một con chuột qua đường người người đuổi đánh, tôi sợ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi không dây được với mấy người, tôi trốn đi cũng không được sao?’

Đỗ Thiên Dã nói: “Không cần phải xin nghỉ ốm, trường đảng có một lớp tu bổ cán bộ trẻ, đã báo danh vào đó cho cậu rồi, khóa học là 1 tháng, giảng cho cậu làm thế nào tăng cường tính tự kỉ luật, làm thế nào để nâng cao tố chất người lãnh đạo, vừa vặn rất có ích với cậu, về sau cậu đi làm thủ tục đi!”

Trương Dương vừa nghe đã thấy buồn cười, hắn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Dã, kéo ghế vào sát ông ta nói: “Gì nhỉ…Tôi vẫn được coi là cán bộ sao?”

Đỗ Thiên Dã chẳng khách sáo gì: “Tôi đâu có miễn chức phó sở của cậu, đương nhiên cậu là cán bộ rồi!”

Trương Dương nói: “Ông bảo vệ tôi như vậy có phải là áp lực lắm không? Thật đó, tôi không muốn làm liên lụy đến ông, nếu như ông cảm thấy không dễ xử lí, thì thôi đi, tôi không muốn nợ ông món nợ tình người này!”

Đỗ Thiên Dã mắng: “Cút đi! Sao tôi nghe cậu nói thật chói tai?”

Trương Dương cười nói: “Tôi thật sự rất cảm động, sự cảm động phát ra từ tận đáy lòng, tôi đã phạm phải lỗi lầm lớn thế này, và bí thư Đỗ vẫn đồng ý cho tôi cơ hội, tôi thật là….”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đừng có lắm điều trước mặt tôi, đài truyền hình trung ương sẽ phát tin tức về cậu đấy, tiểu tử nhà câu mau tìm chỗ mà nấp vào đi, đừng để trở thành mục tiêu tìm kiếm của mọi người.”

“Vâng, vâng!” Trương Dương gật đầu lia lịa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi