Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Vu Tử Lương nói: "An tiểu thư đưa cậu dến đây, lúc đến thì nhiệt độ cơ thể là 40°, còn nói sảng liên tục"

Trương đại quan nhân có chút chột dạ, nói: "Tôi không có nói cái gì chứ?" Nếu thật sự nói ra những cái không nên nói, vậy thì lần này đúng là tiêu rồi.

Vu Tử Lương nói: "Không có nói cái gì cả, chỉ là gọi tên mà thôi, trí nhớ thật không tồi, tất cả những cô gái mà cậu quen biết trên cơ bản đều được cậu ân cần hỏi thăm một lần"

Trương Dương đỏ mặt nói: "Cái đó... sốt hồ đồ thôi..."

Vu Tử Lương cười nói: "Không tính là hồ đồ được, bởi vì không nghe thấy cậu gọi tên của một người đàn ông nào cả, tôi đã ghi âm lại cho cậu, cậu có muốn nghe không?"

Trương đại quan nhân trợn tròn hai mắt lên: "Tôi nói bác sĩ Vu này, ông không thể làm như vậy được, ông xâm phạm đời tư của tôi!"

Vu Tử Lương cười ha hả nói: "Nói giớn với cậu, mà cậu lại tin là thật"

Trương Dương muốn ngồi dậy, Vu Tử Lương đã ngăn cản hai vai của hắn lại, nói: "Cậu thành thật nằm đó cho tôi, vừa mới hết sốt xong, đừng có gây thêm phiền phức nữa"

Trương Dương cười khổ nói: "Tôi bị bệnh gì?" Thật ra trong lòng hắn biết rất rõ ràng, hắn căn bản là bị tổn hao nội lực quá độ khiến cho bệnh trạng bùng phát mà thôi.

Vu Tử Lương nói: "Tôi không biết, phương pháp trị liệu cho cậu chỉ là trị liệu đối chứng mà thôi, bệnh của mình tự mình biết, tôi tuyên bố với bên ngoài là cậu làm việc quá mệt mỏi cho nên bị bệnh, nghỉ ngơi tại chổ của tôi vài ngày đi"

Trương Dương cũng tương đối tin tưởng Vu Tử Lương, với trạng thái của hắn hiện nay đúng là không cách nào làm việc được cả, nhìn ra ngoài cửa sổ đã buổi trưa rồi, Trương Dương nói: "Tôi rốt cục đã ngủ bao lâu?"

Vu Tử Lương nói: "Ba bốn tiếng gì đó!"

Trương Dương nói: "Điện thoại của tôi đâu, gọi điện cho ban chỉ huy một chút"

Vu Tử Lương nói: "An tiểu thư đã nói giúp cậu rồi, điện thoại của cậu cũng bị cô ấy tắt giùm, để trong ngăn kéo, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu"

Trương Dương mở ngăn kéo ra lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị gọi điện thì nhìn thấy chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm và thị trưởng thành phố Phong Trạch Tôn Đông Cường cùng nhau đến, Trương Dương vội vàng muốn ngồi dậy, Tôn Đông Cường xông đến đỡ lấy hắn, thân thiết nói: "Nằm, nằm, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ bị một chút phong hàn, không có bệnh nặng gì, chủ nhiệm Trương, thị trưởng Tôn, hai người bận rộn công tác như vậy mà còn đặc biệt đến thăm tôi"

Triệu Dương Lâm làm ra hình dạng cảm động, nắm lấy tay của Trương Dương nói: "Tiểu Trương, thật sự là khổ cực cho cậu, từ khi trù bị xây dựng sân bay đến giờ, cậu cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, cái này là cậu vì công tác mà bệnh!" Ông quay lại nói với con rể Tôn Đông Cường: "Tôi đã sớm nói qua, các cán bộ trẻ tuổi cần phải lấy Trương Dương làm mẫu, học tâm tinh thần kính dâng không cầu lợi của hắn"

Tôn Đông Cường nói: "Trên người của Trương Dương quả thật có rất nhiều chổ đáng để chúng tôi học tập, trở về tôi dự định làm một báo cáo về sự tích hoạt động tiên tiến của đồng chí Trương Dương cho toàn bộ Phong Trạch học tập"

Trương Dương nghe đến đó vội vã xua tay nói: "Đừng khách khí, đem tôi vào chổ phản diện thì có thể phục chúng, nếu như để tôi làm mẫu, thì Giang thành chúng ta không thành ổ trộm cướp là hay rồi đó, hơn nữa, báo cáo học tập sự tích tiên tiến là điềm xấu, con người của tôi có đôi khi rất là mê tín, người khi còn sống, không muốn đưa báo cáo thành tích gì cả"

Triệu Dương Lâm và Tôn Đông Cường đều nở nụ cười.

Triệu Dương Lâm dò hỏi Vu Tử Lương: "Bác sĩ Vu, bệnh của Trương Dương có nghiêm trọng hay không?"

Vu Tử Lương cũng che giấu cho Trương Dương luôn: "Tôi thấy là mệt mỏi quá độ, vất vả lâu ngày thành bệnh, có thể là do áp lực làm việc quá lớn, xã giao bàn rượu nhiều, bình thường không chú ý rèn luyện thân thể, hơn nữa lại bị phong hàn, cho nên mới đột nhiên phát bệnh, nghỉ ngơi vài ngày hẳn là không có việc gì"

Triệu Dương Lâm gật đầu nói: "Không có việc gì là tốt rồi, công tác trù bị của sân bay đã gần hoàn thành rồi, tài chính của tỉnh cũng đã đến đúng chổ, sân bay thuận lợi đặt móng khởi công, trình tự cơ bản đều đã làm, sắp tới cũng không có chuyện lớn gì, tôi thấy, cậu nên thừa dịp này nghỉ ngơi tốt vài ngày đi, coi như là ngày lễ cho cậu! Tiền lương tiền thưởng cứ phát xuống không lầm!"

Trương đại quan nhân đúng là đang định nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vào thời điểm này tôi làm sao mà có thể nghỉ ngơi?"

Triệu Dương Lâm vỗ vỗ tay của hắn, nói: "Tiểu Trương, thân thể là tiền vốn của cải cách, nếu như cậu thật sự mệt chét, như vậy thì việc xây dựng sân bay mới sẽ ra sao đây? Trông cậy vào một lão già như tôi là không được, vị trí này không ai có thể thay thế được cho cậu cả"

Trương Dương nói: "Vậy tôi đành nghỉ ngơi thôi, chủ nhiệm Triệu sẽ cực khổ nhiều"

Triệu Dương Lâm nói: "Tôi chỉ là hỗ trợ nắm chắc phương hướng, mấy người mà cậu tìm đến giúp đỡ đều rất có khả năng, Thường Lăng Phong, Quy Điền Hạo Nhi, hai người này đều là nhân tài hiếm có, có bọn họ ra tay, tôi căn bản là không cần quan tâm nhiều"

Tôn Đông Cường cũng noi: "Trương Dương, cậu không cần lo lắng nhiều, chính phủ Phong Trạch chúng ta cũng sẽ toàn lực phối hợp với công tác của sân bay mới, bây giờ cậu không cần nghĩ cái g2i cả, nhanh chóng nghỉ ngơi khỏe mạnh mới là cần thiết"

Trương Dương gật đầu nói: "Chủ nhiệm Triệu, chuyện tôi bị bệnh đừng tiết lộ ra ngoài, tôi không muốn gây ra động tĩnh gì cả"

Triệu Dương Lâm nói: "Hiểu rồi, ngoại trừ tiểu Tôn ra, tôi không có nói với bất kỳ kẻ nào cả, thành phố tôi cũng không nói, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, sớm khôi phục thân thể rồi trở về làm, công tác sân bay chúng ta không thể thiếu cậu được"

Hai cha con Triệu Dương Lâm ở lại khoảng chừng nửa tiếng rồi đi, bọn họ đi rồi, An Ngữ Thần mới mang canh gà vừa nấu xong vào.

Trương Dương biết cô ta phải nói là dốt đặc cán mai về nấu canh gà, cho nên có chút tò mò hỏi: "Canh gà này là do cô nấu/"

An Ngữ Thần có chút đắc ý gật đầu: "Trên đời này không có chuyện gì khó chỉ sợ lòng không bền, tôi đặc biệt mời một đầu bếp đến, tận tay chỉ cho tôi làm"

Trương Dương cười nói: "Đối với tôi tốt như vậy, làm cho tôi vừa mừng vừa sợ"

An Ngữ Thần nói: "Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nấu cho cậu một bát canh gà thì tính là gì" Cô ta đặt bát canh gà đến trước mặt của Trương Dương, bởi vì Trương Dương đang truyền dịch, cho nên An Ngữ Thần cũng đút cho hắn ăn từng chút từng chút.

Trương Dương vừa uống canh gà, vừa cười tủm tỉm nhìn An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần nhỏ giọng nói: "Cười cái gì?"

Trương đại quan nhân đáp: "Cô thật giống mẹ của tôi!"

An Ngữ Thần cười hì hì nói: "Con trai ngoan, kêu một tiếng mẹ nghe chút coi!"

Trương đại quan nhân dở khóc dở cười: "Tôi nói này, sao cô có thể cạy mũi lên mặt chứ, bối phận nói đổi liền đổi!"

An Ngữ Thần cười thản nhiên, biểu tình quyến rũ làm cho hô hấp của Trương Dương đông cứng lại, cô nhẹ giọng nói: "Anh muốn tôi làm cái gì của anh, tôi sẽ làm cái đó của anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi