Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Kiều lão nửa tin nửa ngờ đối với những lời của Trương Dương, nhưng mà khi cảm giác tê dại trên mặt ông hoàn toàn rút đi, cảm thấy cơ mặt thoải mái hơn rất nhiều, ông thử nổi giận một chút, hai gò má nâng cao lên, cũng không còn có bất kỳ hiện tượng đau đớn hay xơ cứng nào nữa.

Trương Dương cầm lấy một cái gương đưa đến trước mặt Kiều lão, ông nở nụ cười một chút, nụ cười của ông rất cân đối, môi cũng không còn bị lệch nữa, Kiều lão lúc này mới một lần nữa nhìn kỹ lại người thanh niên trước mặt, ông đã gặp qua không ít danh y am hiểu châm cứu, nhưng mà có thể làm được cái chuyện một châm chữa khỏi khuôn mặt cho mình thì đúng là chỉ có một mình Trương Dương, Kiều lão khen từ trong đáy lòng: "Cao thủ trong cao thủ!"

Trương Dương cười nói: "Không dám, chỉ là một cái nhấc tay!" Những lời này là ý tứ khiêm tốn, nhưng mà khuôn mặt lại hiện ra vẻ đắc ý dào dạt, sử dụng chiêu thức này trước mặt Kiều lão, khẳng định có thể lưu lại một ấn tượng khắc sâu trong ông.

"Cảm ơn!" Có thể khiến cho Kiều lão nói ra hai chữ này cũng không dễ dàng.

Trương Dương nói: "Đừng khách khí! Chúng ta coi như là hòa nhau, ngài đã đưa giấy vệ sinh cho tôi!"

Kiều lão cười ha hả, đứng lên, ông xoay người rời khỏi phòng.

Cả nhà Kiều gia tất cả đều đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, thấy Kiều lão tinh thần đầy hưng phấn đi ra, cả đám mới yên lòng lại, tuy rằng không ai chứng kiến một châm thần kỳ của Trương Dương, nhưng mà sau khi Kiều lão nhận được một châm xong thì khuôn mặt đã trở lại hoàn hảo như lúc đầu, cái này quả thật là một chuyện thật không thể cãi được. Ngay cả Kiều Bằng Phi cũng không thể không thừa nhận, thằng nhãi này quả thật rất có tài.

Trong lúc cả nhà Kiều gia vì Kiều lão hồi phục mà vui mừng không ngớt, thì Trương Dương đã lặng lẽ về đến phòng của mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hắn, cửa phòng của Trương Dương cũng không có khóa, từ tiếng bước chân hắn đã nghe ra người đến chính là Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: "Cửa không khóa, vào đi!"

Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói: "Anh phải đi?"

Trương Dương gật đầu, nâng túi du lịch lên: "Thân thể của Kiều lão đã bình phục, chuyện cô ủy thác cho tôi đã hoàn thành, bây giờ không đi, lẽ nào muốn ở lại nhà của cô cả đời?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cả nhà chúng tôi đều rất cảm kích anh, Trương Dương, ở lại ăn một bữa cơm nha"

Trương Dương cười nói: "Quên đi, buổi trưa tôi có hẹn với bạn rồi, ở trong nhà của cô, tôi luôn cảm thấy rất gò bó, cô biết đấy, con người của tôi tùy tiện quen rồi, kêu tôi giữ phép tắc thành thật ngồi yên, thì còn khó chịu hơn là bắt tôi phải ngồi tù nữa"

Kiều Mộng Viện cắn môi anh đào: "Xin lỗi..." Cô nói những lời này đương nhiên là bởi vì Trương Dương vô duyên vô cớ bị Chung Trường Thắng đánh cho bị thương.

Trương Dương cười nói: "Giữa chúng ta không cần nói những lời này, cô coi tôi là bạn, tôi cũng coi cô là bạn, tôi đến trị liệu cho Kiều lão, cũng không phải là bởi vì thân phận của ông ấy, mà bởi vì ông ấy là ông nội của cô!"

Kiều Mộng Viện là một cô gái thông minh, Trương Dương dùng những lời này để nói với cô những gì, cô đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cảm động không nói nên lời, Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ quý trọng một người bạn như anh!"

Trương Dương vác túi du lịch lên, nói: "Tôi hẳn là ở Đông Giang vài ngày, vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút rồi đi"

Kiều Mộng Viện cùng hắn đi ra phòng khách, rồi chào tạm biệt người nhà.

Kiều Chấn Lương nghe nói Trương Dương phải đi, nói cái gì cũng cực lực giữ lại.

Chỉ có Kiều lão là nói: "Được rồi, ta thấy Trương Dương ở chổ này luôn bị gò bó, chúng ta cũng đừng ép buộc hắn"

Trương Dương phát hiện ra mắt của ông già này còn sáng hơn cả đuốc nữa.

Kiều Chấn Lương có chút tiếc hận nói: "Còn muốn cậu viết tranh chữ cho tôi!"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều, yêu cầu này tôi thật ra có thể thỏa mãn, nhưng mà tôi nghe nói thư pháp của Kiều lão cũng có phong cách riêng, mượn cơ hội này, xin Kiều lão một bức tranh chữ!"

Kiều lão không ngờ thằng nhãi này đi hết một vòng rồi ném mọi chuyện lên trên đầu mình, mỉm cười nói: "Cậu muốn ta viết cái gì?"

Trương Dương nói: "Không phải là cho bản thân tôi, tôi muốn xin Kiều lão viết một bức tranh chữ cho sân bay mới của Giang thành!" Đây là sinh nghĩ vừa mới nảy ra của Trương Dương, sân bay mới của Giang thành tuy đã trở thành công trình trọng điểm, nhưng mà trong thể chế của Bình Hải thì vẫn không có thanh thế lớn như cảng nước sâu Nam Tích, nếu như Kiều lão nguyện ý viết cho nó một bức tranh chữ, thì coi như là nói với mọi người rằng Kiều lão cũng tỏ thái độ rõ ràng với sân bay mới này, và cái này sẽ có tác dụng hấp dẫn đầu tư rất lớn, bản tính của Trương Dương cũng được hiện ra khôn khéo.

Kiều lão nở nụ cười, người thanh niên này cũng có chút tâm cơ, ông gật đầu nói: "Tốt, ta viết cho cậu một bức, nhưng mà, cậu phải ở lại ăn một bữa cơm với ta rồi đi!"

Trương Dương cung kính nói: "Một lời đã định!"

Cả nhà đều tụ tập lại torng phòng sách rộng lớn, Kiều lão tự tay chà mực, viết xuống những dòng chữ lớn trên tấm giấy Tuyên Thành:

Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.

( Tạm dịch: Đại bàng một ngày gặp gió nổi, cất cánh bay cao chín ngàn dặm.)

Đây là một trích lục trong bài thơ "Thượng Lí Ấp" của đại thi nhân thời đại Đường Lý Bạch, cực kỳ phù hợp với ý nghĩa xây dựng sân bay mới Giang thành, thư pháp của Kiều đã mở rộng ra tất cả, cầm bút lông già dặn, mang theo phong cách cổ xưa, Trương Dương trong thư pháp cũng có trình độ không tầm thường, liếc mắt liền nhìn ra thư pháp của Kiều lão có ý và thế lập lại, nói đến tinh chất kỹ xảo thì không cách nào so sánh với Thiên Trì tiên sinh, thậm chí là không thể so với mình, nhưng mà nếu nói về khí thế và ý cảnh, thì giống như Hoàng Hà cuồn cuộn, muôn hình vạn trạng, nếu không có ý chí và tu vi của ông thì không cách nào viết ra được những dòng chữ đầy khí thế như vậy.

Trương Dương khen từ trong đáy lòng: "Chữ hay!"

Kiều lão cười nói: "Sơ vu đề bút ( không hay cầm bút), chê cười!"

Kiều Mộng Viện nói: "Thư pháp của ông nội tôi rất ít khi nào tặng cho người khác, bức tranh chữ này ngày hôm nay tặng cho anh là vì một châm của anh!"

Trương Dương cười nói: "Một châm ấy đã được trả tiền công từ sớm rồi!"

Tất cả mọi người đều không rõ gì cả, Kiều lão và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, không ai nghĩ ra việc Kiều lão tặng mấy tấm giấy vệ sinh cho Trương Dương giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Sau khi cất kỹ bức tranh chữ của Kiều lão, đã đến lượt của Trương Dương.

Trương Dương dùng khăn nóng xoa xoa tay, đây là thói quen viết chữ của hắn, sau đó sẽ cho ra một tuyệt bút, kinh mạch của hắn bị thương, trạng thái thân thể bây giờ cũng không phải là tuyệt hảo, muốn biết ra một bức tranh chữ tốt, thì cần trạng thái thân thể và trạng thái tinh thần đều đạt đỉnh cao.

Chỉ là ngày hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương Dương cũng nổi lên tâm lý khoe khoang, hắn nhắm hai mắt lại, suy nghĩ xem nên viết cái gì, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện tình cảnh sáng sớm, khi Kiều lão quay đầu lại có uy thế bức người, Trương đại quan nhân nhất thời định ra chủ ý. Cầm bút lông chấm mực trên nghiêng, một giọt mực nồng dậm từ trên đầu bút lông chảy xuống, rơi xuống ngay trên tấm giấy Tuyên Thành tinh khiết hoàn mỹ, không đợi giọt mực ấy lan tỏa ra, Trương Dương đã tận tình múa bút, cực nhanh, những dòng chữ to lớn cứng cáp đầy lực xuất hiện ngay trước mắt mọi người:

Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi!

( Tạm dịch: Tâm có mãnh hổ nhẹ ngửi tường vi - mình dịch bừa đấy ( _.__!))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi