Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lôi Quốc Thao nói:" Trong các khu khai phá của Bình Hải bây giờ làm tốt nhất là Lam Sơn, rất nhiều hạng mục lớn đều hướng về Lam Sơn, năm nay áp lực của tôi cũng lớn, bí thư Kiều ra cho tôi một nhiệm vụ rất nặng, nếu như tôi không hoàn thành được, thì chỉ sợ là sẽ được nghỉ ngơi dài hạn"

Trương Dương cười nói: "Chịu cực đi sau này còn chịu khổ, con người sống trên đời này, ở chổ nào mà không gặp phải chuyện xấu đâu"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này bỗng nhiên có một thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú hoang mang chạy đến, đi đến bàn của Trương Dương và Lôi Quốc Thao, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lôi Quốc Thao.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người đều cảm thấy có chút kỳ quái, Lôi Quốc Thao cho rằng Trương Dương biết cô ta, Trương Dương thì lại cho rằng Lôi Quốc Thao biết cô ta. Mà cô gái này cũng không khách khí, cầm lấy chai rượu trên bàn tự rót cho mình một ly, rồi tự uống cạn một hơi, nhỏ giọng nói: "Hỗ trợ với, có hai người đàn ông đang kiếm tôi"

Trương Dương và Lôi Quốc Thao lúc này mới hiểu được, thì ra cả hai người bọn họ đều không quen cô ta, cô nàng này gặp phải phiền phức, đến nhờ bọn họ hỗ trợ đây mà.

Trương Dương nói: "Cô tìm lộn người rồi, đừng tìm chúng tôi, hẳn là nên đi tìm nhân viên bảo vệ"

Cô thiếu nữ thấp giọng nói: "Bọn họ muốn cướp tiền của tôi, chúng ta cùng ngồi chung mà!" Đang nói chuyện, thì ở đầu toa ăn có hai gã đàn ông thô kệch to lớn xuất hiện, thiếu nữ vội vàng cúi đầu xuống, chăm chú uống rượu.

Trong lòng đàn ông luôn có một thứ gọi là thương hoa tiếc ngọc, huống chi thiếu nữ tuổi thanh xuân này lại tự tìm đến cửa, Trương Dương và Lôi Quốc Thao đều là cán bộ đảng viên, ngay trước mặt đối phương, không ai lộ ra vẻ sợ hãi cả, ngồi tại chổ tiếp tục nói chuyện vui vẻ.

Hai người đàn ông kia nhìn thấy cô thiế nữ, hai người liền đi đến, Trương Dương và Lôi Quốc Thao nhìn một chút, Trương Dương cũng e sợ nhìn thẳng vào mặt của bọn họ, lạnh lùng nói: "Làm gì vậy?"

Hai gã này cười cười, ngồi xuống cái bàn phía sau bọn họ, cô thiếu nữ kia sợ đến mức mặt trắng bệch, một tay cầm lấy ly rượu, tay còn lại thì ôm khư khư cái ba lô của mình.

Lôi Quốc Thao nhíu nhíu mày, gã và Trương Dương đã uống cũng đã rồi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi!"

Trương Dương gật đầu, đứng dậy, cô thiếu nữ kia tự nhiên ôm lấy cánh tay của Lôi Quốc Thao, theo bọn họ cùng đi.

Trương Dương âm thầm cười, nhưng mà lại nảy sinh ý định nghi ngờ với cô thiếu nữ kia, thủ đoạn này trên giang hồ cũng không phải là hiếm thấy, đám này không phải cùng một nhóm chứ?

Lôi Quốc Thao cũng là một người có kinh nghiệm xã hội từng trải phong phú, đương nhiên là không bị vẻ bề ngoài của cô thiếu nữ mê hoặc, đi ra toa ăn, xoay người lại nhìn một chút, hai gã đàn ông kia cũng không đuổi theo, liền cười cười với cô thiếu nữ: "Cô an toàn rồi, hay là tôi giúp cô gọi nhân viên bảo vệ đến?"

Cô thiếu nữ lắc đầu nói: "Không cần... cảm ơn các người!" Lúc này mới buông cánh tay của Lôi Quốc Thao ra.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người trở về toa phòng của mình, nghĩ lại chuyện hồi nãy đều thấy có chút kỳ quái, Lôi Quốc Thao còn kiểm tra đồ đạc trên người một chút, vững tin là không mất bất cứ thứ gì mới yên lòng lại.

Bọn họ còn chưa ngồi nóng ghế, thì cửa phòng bị mở ra, cô thiếu nữ kia vọt vào, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: "Giúp tôi với, bọn họ lại đến rồi"

Trương Dương đứng lên, nhìn hướng ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có ba gã đàn ông đang đi đến hướng này, hai người trong đó chính là hai gã đã gặp ở toa ăn, hai người nhìn thấy Trương Dương cũng sửng sốt, bọn họ tựa hồ như e sợ điều gì đó, cho nên cũng không tiếp tục bước về phía trước, mà là vào toa phòng bên cạnh.

Trương Dương đóng cửa phòng lại, vành mắt của cô thiếu nữ đã đỏ lên, đem vé xe ra cho hai người xem, cô cũng ở toa giường nằm, nhưng mà là toa liền nhau, chính là cùng ở với hai gã đàn ông trong toa ăn khi nãy, cô run giọng nói: "Bọn họ... bọn họ không phải là người tốt, muốn cướp của tôi!"

Trương Dương nói: "Bọn họ muốn cướp tiền của cô, hay là cướp sắc của cô?"

Lôi Quốc Thao có chút oán trách nhìn Trương Dương, trong lòng nghĩ cái miệng của thằng nhãi này đúng là không biết tha người.

Cô thiếu nữ cắn cắn môi nói: "Các người không tin tôi, cái này là vé xe của tôi, còn nữa, đây là chứng minh nhân dân của tôi" cô ta đem chứng minh nhân ra, còn lấy ra cả một thẻ sinh viên, là của đại học mỹ thuật Bắc Phương Trung Quốc.

Thấy được giấy tờ của cô ta, Lôi Quốc Thao và Trương Dương mới tin tưởng tám phần, Trương Dương cầm lấy chứng minh và thẻ sinh viên đối chiếu khuôn mặt của cô ta một chút, rồi nói: "Đông Tú Tú, cô còn là sinh viên à"

Đông Tú Tú gật đầu, mở ba lô của mình ra, bên trong có hai trăm ngàn tiền mặt, cô run giọng nói:" Ba tôi bị bệnh, tôi từ quê nhà vất vả lắm mới gom được số tiền này, đến kinh thành để làm phẫu thuật cho aba, bởi vì sợ trên xe lửa nhiều người không tốt, cho nên mới lấy vé giường nằm, nhưng không ngờ rằng... vẫn bị người ta theo dõi..."

Trương Dương cười nói: "Khẩn trương vậy, có thể người ta không giống như tưởng tượng của cô đâu"

Đông Tú Tú nói: "Không, tôi... tôi dám khẳng định bọn họ nhất định muốn cướp đồ của tôi, bọn họ không phải là người tốt"

Lôi Quốc Thao nói: "Trương Dương, đi gọi nhân viên bảo vệ một tiếng đi"

Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi đi tìm Trần Bộ Dao, hỏi chuyện của cô ta một chút"

Đông Tú Tú gật đầu một cách đáng thương.

Trương Dương đứng dậy rời khỏi toa ngủ, đi đến phòng làm việc của Trần Bộ Dao, Trần Bộ Dao vừa ra ngoài thị sát, chờ một hồi, mới nhìn thấy hắn trở về, Trương Dương đem chuyện vừa rồi kể lại cho hắn, Trần Bộ Dao nói: "Các người có thể gặp phải một nữ lừa đảo rồi"

Trương Dương cười nói: "Cô ta có thể lừa cái gì của chúng tôi? Lừa tiền hay lừa tình?"

Trần Bộ Dao cười nói: "Trên xe lửa có đủ loại người, muôn hình muôn vẻ, gặp phải người xa lạ nhớ phải cẩn thận, đi, tôi đi theo cậu nhìn một chút"

Trương Dương đem chứng minh nhân dân của Đông Tú Tú ra, đưa cho Trần Bộ Dao xem, Trần Bộ Dao vừa nhìn liền biết cái chứng minh nhân dân này là giả, Trần Bộ Dao nói: "Là giả, tôi thấy cô gái này mười phần là lừa đảo!"

Trương Dương vừa nghe liền thấy có chút không ổn, dùng chứng minh nhân dân giả gạt người, Đông Tú Tú này khẳng định không phải là người tốt, hình dạng điềm dạng đáng yêu khi nãy tất cả chỉ là giả vờ, hắn và Trần Bộ Dao vội vã trở về toa ngủ của mình, phát hiện ra Trần Bộ Dao đang nằm trên giường, còn Đông Tú Tú thì đã biến mất không thấy.

Trương Dương vội vàng xong lên, đè nhân trung của Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao mới từ từ tỉnh dậy, gã có chút mê mang mở mắt ra nhìn xung quanh, nói: "Tôi làm sao vậy?"

Trương Dương dở khóc dở cười nói: "Anh hỏi tôi à, tôi còn muốn hỏi anh đây"

Trần Bộ Dao nói: "Các người mau nhìn xem có mất thứ gì không?"

Một câu nói đã nhắc nhở hai người tỉnh táo lại, Lôi Quốc Thao phát hiện ra túi du lịch của mình đã không cánh mà bay, gã kinh hô lên một tiếng, mặt tái lại không còn chút máu nào hết, túi du lịch của Trương Dương thì cũng mất không thấy xác, nhưng mà hắn có mang bóp trên người, tiền và giấy tờ tùy thân đều có, nhưng mà cái này không có nghĩa là hắn không bị mất, bức tranh chữ của Kiều lão tặng cho hắn, hắn để trong túi du lịch. Trương đại quan nhân rất là phiền não, hai thằng đàn ông tự nhiên lại bị một con oắt lừa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi