Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Trở về rồi hãy nói đi, tôi mệt rồi!" Trương Dương nói: "Nếu không thì đi tới Tử Lâm Kim Quận nghỉ ngơi một chút đi, tôi mới vừa thuê một phòng nhỏ ở đó. "

Tần Thanh gật gật đầu. Trương Dương lái xe hướng Tử Lâm Kim Quận chạy tới. Hắn vốn định đem chuyện Hứa Gia Dũng nói cho Tần Thanh, lại không thể nghĩ được Tần Thanh đã tựa vào ghế ngủ mất.Từ sau khi chuyện của Tần Bạch xảy ra, Tần Thanh đã hao tổn rất nhiều tâm lực vì chuyện này, lúc này rốt cục không chịu được đã thiếp đi.

Khi tỉnh dậy nàng phát hiện mình nằm ở trên giường, cũng là do Trương Dương bế nàng từ trong xe ra. Tần Thanh vươn hai tay ra một chút, nhìn lại thời gian, đã là hơn mười một giờ trưa. Bên ngoài truyền đến mùi hương thơm ngon của đồ ăn. Chính là Trương Dương đã tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm trưa cho nàng.

Tần Thanh nở nụ cười dịu dàng, nàng đi tới trước bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy Trương Dương đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng bếp: "Yên Nhiên, anh phải ngày mai mới có thể qua đó được, bên này gặp phải chút chuyện bận! Thực sự là rất nhiều việc! Em đừng giận!" Tần Thanh liền cắn cắn môi anh đào.

Trương Dương cúp điện thoại, xoay người, hướng Tần Thanh cười cười.

Tần Thanh chậm rãi đi tới, ôm lấy thân thể Trương Dương từ phía sau, dán khuôn mặt tại trên phía sau lưng của hắn, yên lặng lắng nghe tiếng tim hắn đập, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Yên Nhiên đã trở lại rồi sao?"

Trương Dương gật gật đầu: "Vốn là tôi đã nói tới sân bay đón cô ấy nhưng chuyện của Tần Bạch chưa được giải quyết, tôi hiện tại không thể đi..."

Tần Thanh ôn nhu nói: "Đi đi. Cô ấy đi lâu như vậy, trở lại quốc nội mà không nhìn thấy anh nhất định sẽ rất thất vọng."

Trương Dương cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, sớm một ngày hay chậm một ngày cũng không sao cả, hơn nữa tôi hiện tại đi cũng lo lắng. "

Tần Thanh nói: "Tôi thật sự không có chuyện gì, Tiểu Bạch đã quyết định ly hôn, sau khi nó xử lý xong chuyện này tôi sẽ điều nó đến Lam Sơn, đem cả cha tôi cùng đi, rời xa chỗ thị phi này, làm cho bọn họ thay đổi lại hoàn cảnh. Tin tưởng không lâu sau bọn họ sẽ dần quên đi."

Trương Dương nói: "Tôi đã nấu cho chị bát mì, ăn trước rồi nói sau!" Hai người tới nhà ăn ngồi xuống. Tần Thanh một bên vừa ăn mì mà Trương Dương nấu cho nàng, một bên nói: "Ngôi nhà này rất tốt, chừng nào thì anh dọn tới? Còn căn phòng kia thì sao?" Trương Dương nói: "Ở đối diện Ủy Ban Nhân dân thành phố rất gây chú ý. Ở bên này hẻo lánh, xa một chút nhưng tiểu khu này là ký túc xá của hệ thống điện lực, chủ nhân đã xuất ngoại, phỏng chừng vài năm tới cũng sẽ không trở về, tôi thích sự thanh tịnh của nơi này, lại không ai biết tôi, mẹ nó chứ cái gì cũng rất tiện."

Tần Thanh ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nói: "Có phải vì tiện làm chuyện xấu phải không?"

Trương Dương cười nói: "Chị khoan hãy nói, tôi thật sự là có tính toán này." Tần Thanh cười cười, trên mặt thoáng hiện ra một tia xấu hổ, nàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói với tôi cái gì thế?" Trương Dương nói: "Là như thế này..." Hắn đem chuyện của Hứa Gia Dũng nói từ đầu chí cuối cho Tần Thanh biết.

Vẻ mặt Tần Thanh ngưng trọng lên, sau khi nghe xong cũng không nhịn cả giận nói: "Tên Hứa Gia Dũng này thực sự quá phận, Tiểu Bạch đắc tội gì với hắn? Vì sao phải hại Tiểu Bạch như vậy?"Kỳ thật nàng cũng hiểu được Hứa Gia Dũng là nhằm vào Tần gia, hắn chính là muốn cho Tần gia không ngẩng đầu lên được trước mặt người khác, xét đến cùng là bởi vì quan hệ kia của mình cùng Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy cần phải xin lỗi Tần Bạch, nếu không phải là vì tôi thì cậu ấy cũng sẽ không bị liên luỵ." Tần Thanh cầm tay hắn nói: " Anh không cần tự trách. Kỳ thật chúng ta bình tĩnh mà xem xét một chút, tuy rằng Hứa Gia Dũng có tâm tư hại Tiểu Bạch nhưng trên thực tế cũng giúp Tiểu Bạch, nếu không phải hắn chọc thủng bí mật của Trầm Vi thì chẳng phải Tiểu Bạch luôn luôn bị giấu diếm sao?"

Trương Dương nói: "Đúng, tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc. Bằng vào điều kiện của Tần Bạch sau này nhất định có thể tìm được người tốt hơn."

Tần Thanh nhỏ giọng nói: "Chuyện này không cần cho người khác biết, sau này tôi sẽ bảo Tiểu Bạch cẩn thận nhiều hơn."

Trương Dương nói: "Hứa Gia Dũng là một con chó điên, hắn muốn hạ thủ đối với người ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cho hắn cơ hội!" Tần Thanh nhận thấy được từ trong đôi mắt của Trương Dương toát ra sát khí lạnh thấu xương, không khỏi lạnh run đánh rùng mình một cái, kinh hãi nói: "Anh ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ! Hắn điên rồi, anh không thể cùng hắn điên."

Trương Dương khinh thường nói: "Giết chết hắn cùng bóp chết một con kiến cũng không có gì khác nhau, hắn là muốn cho tôi muốn sống cũng không được sao? Tôi trước hết để cho hắn nếm thử đó là cái mùi vị gì! "

Tần Thanh nói: "Vẻ mặt của anh vừa rồi thật dọa người!".

Trương đại quan nhân cười nói: "Lòng trả thù của tôi cũng rất nặng, cho nên chị tốt nhất đừng đắc tội với tôi, bằng không tôi sẽ làm cho chị muốn sống cũng không được."

"Tôi mà sợ anh hay sao.".

Trương Dương giả ra bộ dạng hung thần ác sát nói: "Thật sự không sợ?".

Tần Thanh gật đầu.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên giơ tay một cái đem cả người nàng chặn ngang ôm lên, Tần Thanh hô to một tiếng yêu kiều, mắng nói: "Làm gì? Tôi vừa mới ăn no!" Hai tay lại gắt gao ôm chặt lấy cái cổ của hắn.

Trương đại quan nhân nói: "Ăn no sẽ sinh ra ý nghĩ dâm dục, tôi phiền muộn đã lâu, cần phát tiết, cần hung hăng phát tiết một chút...".

Trương Dương cũng không nói sai một câu nào, người đang phiền muộn cần phải đi qua một loại phương pháp thích hợp để giảm sức ép, có người thích vận động, có người thích rượu chè, ăn uống quá độ, mà Trương Dương lại chọn phương pháp dịu dàng nhất trực tiếp nhất, Tần Thanh từ e thẹn ngại ngùng lúc đầu dần dần trở nên sôi nổi mà chủ động, bọn họ đi qua thân thể của mình để an ủi tâm hồn của đối phương.

Thị trưởng Tần rốt cục rõ ràng muốn sống cũng không được theo như lời Trương Dương là có ý tứ gì, có điều là nàng cảm giác dùng một từ hình dung càng thỏa đáng hơn một chút -- thiên đường.

Triền miên qua đi, Trương Dương nằm ở trên giường, Tần Thanh nghiêng người dán tại bên thân hắn, một đôi thon dài đùi đẹp dây thường xuân quấn tại trên người hắn, dịu dàng nói: "Anh thật sự muốn đem tôi làm chết mới cam tâm sao...".

Trương Dương cười cười, nghiêng mặt qua khẽ hôn lên đôi môi anh đào của Tần Thanh một cái, thấp giọng nói: "Gần đây một loạt chuyện liên tiếp xảy đến, phía sau mỗi chuyện đều cất giấu một chút âm mưu, chị cũng phải cẩn thận một chút..." Cuộc điện thoại của Hứa Gia Dũng làm cho hắn tăng thêm cảnh giác.

Tần Thanh ôn nhu nói: "Yên tâm đi, tôi có võ công phòng thân anh dạy cho tôi, người thường không đánh lại tôi đâu.".

Trương Dương không nhịn được nở nụ cười, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Có phải Bí thư Thành ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương sẽ thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh hay không?"

Tần Thanh nói: "Bộ Tổ chức còn chưa có văn kiện chính thức, có điều là tin tức đã truyền ra tới, theo tôi được biết, chuyện này đã trở thành kết cục đã định."

Trương Dương nói: "Lãnh đạo các ban bộ thành phố Lam Sơn khẳng định sẽ phát sinh biến động."

Tần Thanh gật đầu, gối lên Trương Dương cường tráng hữu lực cánh tay trên, một đôi đôi mắt sáng toát ra rõ ràng lãnh tĩnh quang mang: "Như vô ý lời nói với người xa lạ thường thị trưởng sẽ tiếp nhận chức vụ thị ủy thư ác nhớ, thị trưởng chức đại khái do Ngô Minh kiêm nhiệm..." Lam Sơn tổ chức trên chuyện này hầu như đã trở thành kết cục đã định.

Trương Dương nói: "Hai ngày trước tôi tới Giang Thành thì thấy Ngô Minh."

Vẻ mặt Tần Thanh cũng không có phát sinh biến hóa quá lớn, nhẹ giọng nói: "Hắn đi tỉnh thành cũng là chuyện rất bình thường."

Trương Dương nói: "Bí thư kỷ ủy mở tiệc trong nhà, mời đến là chủ tịch tỉnh Tống, biểu hiện ra là tiệc trong nhà nhưng thực tế là vì giật dây bắc cầu cho Ngô Minh cùng chủ tịch tỉnh Tống."

Tần Thanh mỉm cười.

Trương Dương lại nói: "Ngô Minh làm nhiều chuyện tại tỉnh thành như vậy, xem ra đã sản sinh lòng mơ tưởng đối với vị trí bí thư Thành ủy, nếu như thị trưởng Thường chậm đối phó, sẽ có nguy hiểm lật thuyền trong mương."

Tần Thanh nói: "Thị trưởng Thường đối nhân xử thế cùng làm việc rất ngay thẳng chính thống, ông ấy coi thường những thủ đoạn này, nếu không ông ta cũng sẽ không đảm đương vị trí thị trưởng được lâu như vậy."

Trương Dương nói: "Kỳ thực Thường Tụng làm bí thư Thành ủy, chị làm thị trưởng, có thể xem là một cái ựa chọn hay nhất."

Tần Thanh cười nói: "Anh đó, tôi không có dã tâm như vậy, kinh nghiệm và lý lịch của tôi còn thấp, phó thị trưởng xếp phía trước tôi có rất nhiều, mà làm thị trưởng có cái gì tốt? Vị trí càng cao, càng bị người khác chu ý, mình sống hoàn toàn là vì công chúng, mà tôi và anh cùng một chỗ lại phải càng cẩn thận, tôi cũng không hy vọng như vậy..."

Trương Dương cảm thấy đùi đẹp của Tần Thanh càng quấn chặt lấy mình, hắn ôm lấy eo nhỏ của Tần Thanh, nhẹ nhàng vê nặn tại trên bộ ngực phong mãn của nàng: "Nhưng cuối cùng chị sẽ thăng chức."

Tần Thanh nói: "Tôi làm phó thị trưởng còn chưa được bao lâu, tại trên vị trí này căn bản không làm ra nhiều thành tích lắm." Theo như lời Tần Thanh nói kỳ thực chỉ là một nguyên nhân trong đó, theo thời gian nàng ở tại trong quan trường càng lâu, từ chỗ sâu dưới đáy lòng của nàng đã sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với hoàn cảnh sâu không thể lường được chỗ này, càng đi lên cao, sẽ càng sinh một loại cảm giác lạnh giá không chịu nổi trên cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi