Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mấy người tài xế vây lấy viên cảnh sát rồi nói rào rào lên, người tài xế bị Trương Dương đánh gã liền bịt mũi đang bị chảy máu chỉ tay về phía Trương Dương kháng nghị. Sở Yên Nhiên phát hiện có một khe hở, đang muốn chuồn đi liền bị viên cảnh sát cản lại: “Cô đứng lại cho tôi, gây ra chuyện còn muốn đi à? Không dễ như vậy đâu. Tất cả theo tôi về đồn điều tra.”

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng bị đưa về đồn cảnh sát gần đó, rắc rối lần này rõ ràng là do bọn họ gây ra, nhân chứng mục kích tại hiện trường có rất nhiều.

Nhân viên cảnh sát phụ trách án của bọn họ cầm một kẹp tài liệu rồi đập mạnh xuống bàn làm việc, rất có uy nghiêm nói với bọn họ: “Nói đi, chuyện là như thế nào? Chính sách của chính phủ chúng ta từ trước đến nay đều là nói thật được khoan dung, chống lại sẽ bị nghiêm trị.” Sở Yên Nhiên căn bản chẳng thèm để ý đến anh ta, quay mặt sang một bên, cảnh sát đó liền quay sang hỏi Trương Dương.

Trương Dương nói: “Tên tài xế đó đáng bị đánh, gã suýt nữa đâm vào bạn gái tôi, còn nói láo.”

Sở Yên Nhiên tức giận nói: “Ai là bạn gái của anh, con người anh có bị bệnh không vậy?”

Viên cảnh sát mặt đen nói: “Hừ, các người coi sở cảnh sát chúng tôi là chỗ nào chứ? Tôi không cần biết các người có quan hệ gì? Các người đánh người là không đúng rồi.”

Trương Dương nói: “Ai bảo hắn mồm thối.”

Cảnh sát mặt đen nói: “Anh đừng có giở trò ngang ngược với tôi, ở trên đất Bắc Kinh này có loại người nào mà tôi chưa từng gặp chứ. Các người cãi nhau cũng được, yêu đương cũng được nhưng đừng có rảnh việc rồi chạy ra giữa đường gây sự chứ?” Rồi anh ta lại quay sang Sở Yên Nhiên nói: “Cô gái này tính cách cũng ghê quá cơ, nếu như có giận anh ta thì cô lấy gạch mà đập vào đầu anh ta ý, chứ xe người ta có đắc tội gì với cô đâu mà cô lại đáp gạch vào xe người ta.”

Sở Yên Nhiên không nói gì, không nên đáp thì cũng đáp rồi, anh thích nói gì thì cứ nói đi.

Trương Dương nói: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy, gạch là do tôi đập, người là do tôi đánh, muốn xử lí thì cứ xử lí tôi, để cô ấy đi đi.” Trong thời khắc mấu chốt Trương đại quan nhân đã thể hiện sự cao thượng của mình, muốn gánh hết trách nhiệm cho Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên bực mình nói: “Đừng có vờ làm người tốt trước mặt tôi, anh là anh tôi là tôi, chúng ta chẳng quen biết nhau.”

Cảnh sát mặt đen không vui nói: “Hai người đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, muốn như thế này để thoát tội à. Nằm mơ, hai người không quen biết nhau sao? Được, vậy thì làm quen đi, cùng vào trong phòng tạm giam mà ngồi, khi nào nghĩ thông thì đến tìm tôi.” Rồi anh ta gọi một viên cảnh sát khác đến đưa Trương Dương và Sở Yên Nhiên vào một căn phòng giam nhỏ.

Trương đại quan nhân đúng là cầu còn không được, thầm nghĩ bình thường hay nghĩ ai là người đáng yêu nhất, hôm nay mới phát hiện ra chính là cảnh sát, cái gì mà lo nỗi lo của dân, nghĩ những gì dân nghĩ, cảnh sát mặt đen này đúng là mẫu người điển hình cho cách nói đó.

Sở Yên Nhiên không vui kháng nghị nói: “Dựa vào đâu mà nhốt tôi chung với anh ta? Anh ta không phải là người tốt, tôi không đồng ý.”

Cảnh sát mặt đen nói: “Bây giờ hối hận rồi à, sao không nói sớm đi, sở cảnh sát chúng tôi rất chật hẹp, cô muốn phòng đơn à? Không có đâu, dùng tạm đi.”

Sở Yên Nhiên tức giận nói: “Nhỡ anh ta giở trò lưu manh thì sao?”

Cảnh sát mặt đen nói: “Giở trò lưu manh? Cô nghĩ sở cảnh sát chúng tôi là nơi nào chứ, anh ta dám sao?”

Trương Dương chồm lên nói với viên cảnh sát: “Anh cảnh sát thật sáng suốt, tôi thật sự không dám đâu, tôi là một người công dân tốt lại còn là cán bộ nhà nước, chưa bao giờ giở trò lưu manh cả. Có đánh chết tôi cũng không làm đâu.”

Cảnh sát mặt đen nói: “May mà anh còn giác ngộ ra được mình là cán bộ nhà nước đấy, đi vào trong phòng tạm giam tự kiểm điểm lại mình đi.” Vì cán bộ nhà nước ở Bắc Kinh này nhiều vô kể nên không có gì là kì lạ.

Thế nên Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên liền bị nhốt vào trong một căn phòng nhỏ tối, sau khi Sở Yên Nhiên bị nhốt vào trong, tức tối vô cùng. Bên trong căn phòng trống không, chẳng có gì cả, Trương Dương ngồi xuống một chỗ, vui mừng nhìn Sở Yên Nhiên, thầm nghĩ lần này không sợ cô ấy chạy mất nữa.

Sở Yên Nhiên đứng cách xa Trương Dương, dựa vào tường, ánh mắt nhìn vào cửa sổ nhỏ ở đối diện.

Trương Dương nói: “Chúng ta thật là có duyên, Bắc Kinh lớn như vậy mà cũng gặp được nhau.” Sở Yên Nhiên nói: “Anh không nói người ta cũng không nghĩ anh bị câm đâu.”

Trương Dương nói: “Bây giờ anh mới tin trên đời này thật sự có duyên phận.”

Sở Yên Nhiên nói: “Không có thời gian rảnh để ý đến anh.”

Trương Dương nói: “Tối qua thật sự là hiểu lầm...” Nói xong hắn dừng lại một chút: “Anh nói như vậy, em tin không?”

Sở Yên Nhiên bịt tai lại, ngồi xuống.

Trương Dương biết cô ấy cho dù có bịt tai thì nhất định cũng sẽ nghe thấy mình nói gì, liền thở dài nói: “Lúc đầu anh không biết Trương Dương ở đó, Thiên Trì tiên sinh trước khi chết đã tặng anh căn biệt viện đó, tặng tàng thư cho Trần Tuyết, mà anh lại không thường xuyên ở Bắc Kinh, cho nên việc chăm lo cho căn nhà giao lại cho Trần Tuyết. Tối qua anh có chút không khỏe, sợ em lo lắng cho nên không nói với em, liền lái xe về biệt viện ở Hương Sơn. Vốn định nghỉ ngơi một lát, nhưng ai ngờ một con chồn phát quang lại nhảy tới, cắn cho anh mấy phát, con vật đó có kịch độc, lúc đó anh trúng độc ngất đi, cho nên không nghe thấy điện thoại em gọi. Trần Tuyết vì cứu anh mà đã nằm lên người anh để hút độc tố.”

Trong bóng tối, Sở Yên Nhiên cắn nhẹ môi, cô ấy lạnh lùng nói: “Việc này không liên quan gì đến em.”

Trương Dương nói: “Sao lại không liên quan, em là vợ sắp cưới của anh, anh đương nhiên phải giải thích rõ ràng với em.”

Sở Yên Nhiên lạnh nhạt nói: “Đều đã qua hết rồi.” Khi nói những lời này cô ấy lại chợt cảm thấy đau xót trong lòng.

Trương Dương nói: “Giữa anh và Trần Tuyết thật sự không có quan hệ gì. Nếu như em không tin anh có thể tìm cô ấy đến giải thích.”

Sở Yên Nhiên buồn bã thở dài: “Anh không phát hiện ra rằng giữa chúng ta đã đến mức phải cần người thứ ba giúp đỡ giải thích rồi sao?”

Trương Dương ngẩn ra, câu nói này làm cho lòng hắn trầm xuống.

Sở Yên Nhiên nói: “Trương Dương, em rất nhớ những lúc khi anh ở Hắc Sơm Tử, lúc đó chúng ta nghĩ rất ít, không có nhiều phiền muộn như thế này, cũng không có nhiều thị phi như vậy, có thể là vì chúng ta còn trẻ con, nhưng giờ chúng ta đều đã lớn rồi, có những chuyện không thể không nghĩ, anh có phát hiện ra giữa chúng ta đã có quá nhiều bí mật, quá nhiều giấu diếm, anh luôn mồm nói em là vợ sắp cưới của anh, nhưng sao lúc anh không khỏe, lúc anh cần người bên cạnh nhất lại không nói với em? Tại sao không để em bên cạnh anh? Cũng có lẽ anh chưa nhận thấy nhưng anh vô tình đã đẩy anh ra xa khỏi em, làm chúng ta lạ lẫm đi rất nhiều.”

“Không phải. Chỉ là anh không muốn em phải lo lắng cho anh.”

Sở Yên Nhiên đột nhiên vô cùng bình tĩnh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Giữa những người yêu nhau nếu như chỉ có thể chia sẻ niềm vui mà không thể san sẻ lo lắng thì liệu tình cảm đó có thể bền vững được không?”

Trương Dương không nói gì, lời này của Sở Yên Nhiên đột nhiên làm cho hắn nhận thức được hắn đã có quá nhiều bí mật giấu Sở Yên Nhiên, giữa bọn họ sở dĩ đến bước đường này không phải là do Trần Tuyết, cũng không phải do một lần hiểu lầm mà vì có quá nhiều bí mật mới tạo thành những cách trở vô hình. Trương Dương thấp giọng nói: “Xin lỗi!”

Sở Yên Nhiên nói: “Anh không có lỗi với em, từ tối qua đến nay em luôn nghĩ em rốt cuộc là thích một người như thế nào? Nhưng cho dù em có nỗ lực đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ nghĩ về những hình ảnh khi cùng anh ở Hắc Sơn Tử, còn về những kí ức sau này lại không hề sâu sắc và rõ ràng như vậy. Trương Dương, em vẫn yêu anh, nhưng em không biết người mình yêu có phải là anh bây giờ không?”

Trương Dương mím môi. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã tạo nên quá nhiều nỗi phiền muộn cho Sở Yên Nhiên. Trương đại quan nhân bốn từ “thẳng thắn khoan dung” nói ra thì dễ nhưng làm được lại rất khó, nếu như mình nói thẳng thật tất cả mọi chuyện cho Sở Yên Nhiên biết thì chỉ sợ cô ấy sẽ đau khổ đến tuyệt vọng thôi. Trương Dương nhìn về phía khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối của Sở Yên Nhiên, hắn nhìn thấy mờ ảo một giọt nước mắt rơi.

Trương Dương đầy dũng khí nói: “Yên Nhiên, anh rất yêu em.”

“Em biết, nhưng em cũng biết anh đối với người khác cũng như vậy, ví dụ như...” Sở Yên Nhiên dừng lại một chút, lúc sau mới nói: “Tần Thanh.”

Trương đại quan nhân nhớ tới một câu nói: “Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm”. Về chuyện này Sở Yên Nhiên sớm đã nghe nói, chỉ là không vạch mặt ra thôi. Bây giờ vấn đề cuối cùng cũng đã bầy ra trước mặt, Trương Dương không biết nên giải thích như thế nào với cô ấy, lẽ nào nói về quan niệm tình yêu và hôn nhân của mình sao? Những cách nghĩ mà mình mang từ thời Đại Tùy đến đây khẳng định một cô gái được sinh ra trong thời đại mới dưới lá cờ đỏ này không thể chấp nhận được. Bây giờ nam nữ đã bình đẳng rồi, muốn một chồng đa thê, muốn một người cùng ngủ với nhiều người, chắc chắn người ta sẽ nghĩ đầu người đó có vấn đề.

Trong lòng Trương đại quan nhân rất buồn bực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi