Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Rời khỏi Kim Vương phủ, nghĩ đi nghĩ lại Tra Vi cũng vẫn gọi cho Trương Dương. Cô bình tĩnh lại rồi giả vờ như chưa từng làm chuyện theo dõi đó mà nói chuyện: "Trương Dương à, nghe nói anh đến Kinh Thành rồi, sao không thông báo với chúng tôi?"

Lúc này Trương Dương vừa mới ra khỏi phòng làm việc Bình Hải không lâu, hắn cười nói: "Tra Vi, vừa nãy không phải là cô đi theo tôi sao? Nếu cô nhớ tôi như vậy sao còn quay đầu chạy mất thế?"

Tra Vi bị hắn vạch trần, không khỏi đỏ mặt, ho khan một tiếng mà nói: "Vừa nãy chỉ là đúng lúc nhìn thấy, trông có vẻ giống anh nhưng nghĩ lại cũng không giống lắm. Đầu gối của người đàn ông có hoàng kim, anh đường đường phó thị trưởng Trương là một hảo hán phi thường thà chết đứng còn hơn chết quỳ, sao có thể quỳ gối ngay trước mặt bao nhiêu người trên đường được."

Trương Dương cũng không hề để ý đến hành động đó của cô, chỉ cười bảo: "Phận làm con quỳ trước mẹ mình là đạo lý chính đáng, dù có ở đâu cũng không phải điều gì hổ thẹn cả." Tra Vi nói: "Đang yên đang lành như vậy, anh quỳ để làm gì? Có phải là làm sai chuyện gì rồi phải không? Văn phu nhân đã giáo huấn anh ư?"

Trương Dương nói: "Tôi đang bực mình đây! Nếu là bạn bè thì đi uống rượu cùng tôi!" Tra Vi cười khanh khách nói: "Không được, tôi vừa mới hẹn với mấy người Giang Quang Á đi đánh tennis, hơn nữa bây giờ không phải là giờ ăn sao, anh đang ở đâu? Tôi đi đón anh!" Trương Dương nói cho Tra Vi chỗ của mình, đợi khoảng mười lăm phút thì thấy cô lái chiếc BMW đến.

Xe dừng ngay bên cạnh Trương Dương, Tra Vi hạ tấm chắn cửa xe xuống, một đôi mắt xinh đẹp hoạt bắt đang nhìn thẳng vào mặt Trương Dương: "Sao thế? Lại chịu uất ức gì à? Trông cái vẻ mặt bực tức khổ sở kìa!" Trương Dương mở cửa xe ngồi vào: "Đang đau khổ đâu! Cần có người an ủi!" Tra Vi trách nói: "Anh không nên tìm tới tôi, tôi không có kiên nhẫn để nghe anh kể khổ đâu." Lúc nói chuyện, điện thoại cô reo lên, thì ra đám bạn học Giang Quang Á gọi gọi giục cô đi đánh bóng.

Trương Dương lấy chai nước khoáng trong giá đồ uống liền vài hơi. Tra Vi cúp máy nói: "Này! Chai nước đó tôi uống rồi!" Trương đại quan nhân lười nhác nằm duỗi người trên ghế phụ lái: "Gấp gì chứ! Tôi còn chưa chê cô bẩn mà!"

"Anh mới bẩn ý! Đáng ghét, lâu không gặp thì còn thấy nhớ anh nhưng đến lúc gặp rồi lại thấy thật phiền toái!" Trương đại quan nhân lại uống nước nói: "Không phải là cô mà ngay cả tôi cũng đang thấy chán ghét bản thân đây!"

Tra Vi nhận thấy tâm trạng chán nản của Trương Dương, nên bỏ qua ý định nói khích hắn vài câu, dè dặt nói: "Sao vậy? Tâm trạng bất ổn như vậy có phải là thất tình không?"

Trương Dương đáp: "Gần như vậy!" "Sở Yên Nhiên không cần anh nữa à?" Trương Dương nói: "Tra Vi, tôi đây đã thảm đến mức này rồi, cô còn muốn cười trên nỗi đau khổ của tôi nữa à?"

Tra Vi đáp: "Tôi cũng không hơi đâu, đi thôi, đi vận động cơ thể chút nào, ra chút mồ hôi, tăm một cái, đảm bảo anh sẽ quên hết mọi phiền muộn. Tối nay tôi sẽ để Giang Quang Á mời anh ăn cơm." Trương Dương: "Được, hôm nay phải ăn cho no nê, mai tôi sẽ quay về.” Mấy người Giang Quang Á đều đang chờ Tra Vi ở sân tennis, Tra Vi tuy là con gái nhưng lại cầm đầu đám bạn học này, họ đặt cho cô biệt danh thân mật là "minh chủ võ lâm" Tra Vi lại muốn họ gọi mình là "minh chủ vũ lâm".

Giang Quang Á thấy Trương Dương liền vui mừng chào đón: "Trương Dương, anh đến Bắc Kinh khi nào thế?" Trương Dương nói: "Đến hôm trước, có chút chuyện, nghe Tra Vi nói các cậu đều ở đây nên muốn đến gặp." Giang Quang Á cười: "Anh cũng thật là, chỉ liên hệ với một mình Tra Vi không liên lạc gì với bọn tôi." Đôi mắt đẹp của Tra Vi trợn tròn lên: "Muốn ăn đánh phải không? Tôi cũng chỉ tình cờ gặp anh ấy trên đường thôi!"

Trương Dương gật đầu: "Là gặp trên đường thôi, tôi đi trước cô ấy theo dõi ngay phía sau." Tất cả mọi người đều cười ầm lên, Tra Vi ngượng đỏ mặt, lúc này thầm nói đáng ghét, cho ngươi thất tình đáng đời. Vận động thật có tác dụng giúp con người ta thoải mái tinh thần loại bỏ buồn bực. Giang Quang Á đánh liền mấy trận, nhưng không đỡ được quả phát bóng của hắn, thở hổn hển mà vẫy tay hàng: "Không chơi, không chơi nữa, anh đánh bóng mà cứ như muốn lấy mạng người ta!"

Tra Vi cười ầm lên, Trương Dương nói: "Chơi tiếp đi, tôi còn chưa toát mồ hôi!" Đang nói thì điện thoại hắn reo lên, Trương Dương nhấc điện thoại, hóa ra là Kiều Bằng Cử. Không ngờ y cũng ở Bắc Kinh, Trương Dương vốn tưởng Kiều Bằng Cử định tính chuyện hắn đánh Chung Trường Thắng và Kiều Bằng Phi, không ngờ Kiều Bằng Cử lại không đề cập đến nó một lời nào mà chỉ nói muốn nhờ Trương Dương xem bệnh cho ông hắn. Việc này không thể từ chối được, Trương Dương đành đồng ý, Kiều Bằng Cử liền hẹn với hắn qua điện thoai, sáng ngày mai sẽ đến phòng làm việc Xuân Dương ở Bắc Kinh đón hắn.

Lúc nghỉ ngơi, Tra Vi lấy một chai nước khoáng đưa cho Trương Dương, hắn cầm lấy chai nước, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi chân dài trắng nõn của của Tra Vi cười nói: "Chân dài đấy!"

Tra Vi liếc hắn một cái: "Sao anh ăn nói như bọn lưu manh thế!" Trương Dương đáp: "Tôi lưu manh đâu? Cô mặc quần đùi để lộ đôi chân dài chạy nhảy khắp nơi, thật là gây chú ý, tôi không nhìn sao được?" Tra Vi lấy vợt tennis đập vào mông hắn: "Muốn chết hả, cẩn thận không tôi kiện anh tội trêu ghẹo phụ nữ."

Trương Dương cười nói: "Cô không phải là thiếu nữ sao? Sao lại biến thành phụ nữ rồi, cũng không thèm báo với tôi một tiếng!" Hắn và Tra Vi nói chuyện tùy tiện với nhau đã quen rồi, hiểu rõ Tra Vi tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.

Tra Vi tức đến giơ cây vợt đánh hắn mấy cái liền, nhưng không phải đánh thật mà chỉ là bộ vậy. Tra Vi nói: "Tôi cũng nhìn ra được, anh bị người ta làm tổn thương nên muốn tìm niềm vui mới trêu người khác, còn ăn nói hồ đồ nữa, tôi không thèm để ý đến anh nữa."

Trương Dương thở dài: "Tra Vi, cô nói xem có phải tôi làm người đã thất bại rồi không?" Tra Vi nói: "Rất tốt mà, trẻ mà đã thành công, tiền đồ rộng mở, tuy không tuấn tú cho lắm những cũng khá, cũng nhiều phụ nữ mê mệt đấy." Trương Dương đáp: "Cô nói như vậy cũng làm cho tôi tự tin lên nhiều!"

Tra Vi nói: "Đó là, tôi chỉ không quen thấy đàn ông đau khổ vì bị thất tình, không phải là tình yêu sao? Chuyện tình cảm, hợp thì yêu, không hợp thì chia tay thôi, có gì ghê gớm chứ. Phụ nữ TQ có hàng vạn, không được thì đổi cô khác! Thiên hạ này nơi nào chả đầy cỏ trâu ăn, anh quên câu này rồi sao?"

Trương đại quan nhân vui vẻ nói: "Uhm, cô không nói thì tôi cũng quên mất rồi." Tra Vi nói tiếp: "Đừng có quên, anh còn trẻ như vậy, phải cống hiến hết mình vào đại nghiệp cải cách xã hội, cả ngày bận bựu yêu đương còn có ý nghĩa gì? Lòng dạ hẹp hòi như vậy anh có thấy có lỗi với sự bồi dưỡng của Đảng và nhân dân không? Anh đã lãng phí quá nhiều lương thực của xã hội chủ nghĩa chỉ vì chuyện yêu đương, mà không làm gì cho nhà nước và nhân dân, anh có thấy hổ thẹn không chứ?"

Trương Dương nói: "Đáng xấu hổ! Tôi thật hổ thẹn!" Tra Vi cười: "Sớm đã biết anh cảnh giới không tốt, nếu hôm nay không phải thấy anh đáng thương thì tôi cũng thật không muốn lên lớp với anh đâu." Trương Dương nói: "Cô cứ dạy bảo tôi cho tốt, lời truyền thân giáo, tôi nhất định rửa tai lắng nghe."

Tra Vi liếc hắn một cái, biết những lời này không có ý hay ho gì, cô liền cầm lấy chai nước trên bàn giơ lên uống, không để ý vơ nhầm chai của Trương Dương. Trương Dương nói: "Chai đó là của tôi!"

Tra Vi liên tiếp uống hai hụm, trừng mắt nhìn hắn: "Sao anh không nói sớm!" Trương Dương đáp: "Tôi còn tưởng cô thích uống thừa của tôi!"

Tra Vi bực một nỗi không thể lấy vợt đánh vào đầu hắn, nhưng cô không làm gì quá mức kích động, chỉ nhỏ giọng nói: "Về nhớ giúp tôi hẹn gặp Cố Dưỡng Dưỡng nhé!" Trương Dương vừa nghe thấy khó hiểu: "Ý cô là gì?"

Tra Vi nói: "Giang Quang Á nhờ anh đấy, anh có giúp không?"

Trương Dương đáp: "Không giúp, tôi còn đang lo việc tôi chưa xong, còn thời gian đâu mà đi quản mấy chuyện này!" Kỳ thực không phải hắn không muốn giúp Giang Quang Á, mà là hắn sợ gặp Cố Dưỡng Dưỡng. Cô gái này với mình có chút không bình thường, Trương đại quan nhân cũng rất có lý trí, hắn biết phải duy trì khoảng cách giữa mình với Cố Dưỡng Dưỡng, hắn không muốn phát sinh thêm chuyện rắc rối hiểu lầm nào nữa.

Tra Vi lai không biết trong lòng Trương Dương nghĩ gì, chỉ tức giận nói: "Đều là chỗ bạn bè thì hợp tác chút đi!!"

Trương Dương nói: "Được rồi, tôi không có tâm trạng đâu, các cô đi chơi đi, tôi về đây. Mai còn có việc quan trọng cần làm" nói xong hắn đứng dậy đi luôn.

Tra Vi không nghĩ hắn nói đi là đi, bị hắn bỏ lại đó mà cô cảm thấy sửng sốt, vội đuổi theo ra ngoài, ra đế tận cửa: "Này! Giận rồi à?"

Trương Dương đáp: "Không, chỉ là thấy hơi phiền."

Tra Vi nói: "Đường đường một đại lão gia, không đến nỗi nhỏ mọn nhưng vậy chứ?" Trương Dương đáp: "Tôi không giận, chỉ là thấy hơi chán, Tra Vi, tối các cô cứ đi chơi với nhau đi, tôi về nghỉ đây!"

“Để tôi đưa anh về!" "Không cần, để tôi bắt taxi!"

Xe bán tải của Trương Dương để ngày trong bãi đỗ, hắn cũng lười lấy xe, gọi luôn taxi đi về phòng làm việc Xuân Dương. Mới đến Bắc Kinh hai ngày, hắn cũng chưa từng đến đây. Mà phòng làm việc Xuân Dương đã chuyển địa điểm, bây giờ chuyển đến nhà khách Minh Viễn ở đường Sơn Đường, đây chỉ là văn phòng tạm thời, mới thuê có một năm. Vì gần đây có tin đồn phá bỏ đơn vị hành chính cấp huyện, ai cũng không dám kí giấy thuê lâu dài.

Vu Tiểu Đông ra ngoài có việc, không có mặt ở nhà khách, nhưng nhân viên ở đây cũng không biết mặt Trương Dương, họ sắp xếp cho hắn một phòng chuẩn cao cấp, phòng này đều là chuyên dụng cho các bí thư huyện ủy.

Trương Dương nhận phòng xong liền đi tắm, hắn thay một bộ áo thể thao màu lam. Giờ hắn mới nghĩ ra đã đưa đôi giày thể thao của mình cho Sở Yên Nhiên, bây giờ thật không kiếm được đôi hợp với bộ này, càng nghĩ hắn càng thấy chán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi