Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Kiều Bằng Phi mặt đỏ bừng bừng, bị ông mình khiển trách ngay trước mặt Trương Dương, gã thực sự thấy xấu hổ không còn lỗ nào mà chui.

Kiều lão nói tiếp: "Ta đã cho các cháu cơ hội, nhưng các cháu lại không biết quý trọng nó." Ông nói với Chung Trường Thắng: "Trường Thắng, ta không thể tiếp tục giữ cậu bên cạnh nữa!"

Chung Trường Thắng mặt tái mét, gã không nghĩ rằng Kiều lão sẽ sa thải mình, việc này thực là quá đau khổ đối với gã, gã hối hận cầu xin: "Kiều lão, cháu biết sai rồi, cháu xin thề, sau này sẽ không dám nữa, xin hãy cho cháu một cơ hội nữa..."

Kiều lão lạnh nhạt nói: "Trường Thắng, cậu theo ta đã lâu như vậy, còn không biết tính ta sao?"

Chung Trường Thắng cắn môi, không dám nói câu nào nữa, Kiều lão trước nay đã nói là làm, muốn ông thu hồi những lời đã nói là việc bất khả thi, gã đành cung kính khom người cúi lạy Kiều lão một cái, hai mắt tràn đầy nước mắt.

Ngay cả Trương Dương khi chứng kiến cảnh này cũng không khỏi động lòng, hắn nói với Kiều lão: "Kiều lão, đều là chuyện quá khứ, kỳ thực tôi cũng có chỗ không phải, ông đừng truy cứu chuyện này nữa!"

Kiều Bằng Cử cũng nói thêm vào: "Ông ơi, Trương Dương cậu ấy không muốn truy cứu nữa, cũng nên bỏ qua chuyện này đi ạ."

Kiều lão nói: "Trường Thắng, cậu vẫn còn trẻ, còn có thể làm được nhiều việc khác."

Chung Trường Thắng cung kính: "Kiều lão, cháu đã hiểu rồi, sau này cháu nhất định sẽ làm người tốt!" Nói xong gã cũng cúi khom lưng xuống, nhìn Kiều Bằng Cử và Bằng Phi cười chào. Trương Dương vốn cho rằng gã rất hận mình nhưng lúc này lại rất ngạc nhiên, Trường Thắng cũng biết điều, gã cúi đầu nhìn về phía Trương Dương: "Rất xin lỗi!"

Thấy Chung Trường Thắng bị Kiều lão đuổi đi không chút nương tình, Kiều Bằng Phi trong lòng thấp thỏm lo lắng, gã thực không biết ông mình sẽ trừng phạt mình như thế nào.

Kiều lão nói: "Tiểu Phi, ta cũng đã nói với cha mẹ cháu rồi, họ cũng cho rằng tính tình cháu không thích hợp với việc làm ăn, ta sẽ để cháu đi tòng quân ở Thanh Tạng, rèn luyện trong quân đội vài năm."

Kiều Bằng Phi cực kì khổ sở, được lắm, ông mình cũng thực nhẫn tâm, chỉ một câu thôi đã đẩy luôn mình đến cao nguyên Thanh Tạng. Gã biết rõ tính khí của ông, có biện minh cũng vô dụng, chỉ còn cách chấp nhận sự thật. Gã thấp giọng nói: "Thưa ông, cháu xin phép về trước!"

Kiều lão cũng không ngăn cản gã, trong hoàn cảnh này thì ai cũng thấy không vui chút nào, ông gật đầu: "Đi đi, về nhà mà chuẩn bị!"

………………….

Việc làm lần này của Kiều lão thật làm Trương Dương bất ngờ, sa thải Chung Trường Thắng rồi bắt Bằng Phi đi nhập ngũ ngay trước mặt hắn, hắn cũng thấy Kiều lão làm vậy thực có thể ví như vì đại nghĩa diệt thân. Tuy nhiên hắn chỉ là một phó chức nhỏ nhoi, Kiều lão không cần phải làm vấn đề nghiêm trọng như vậy, âu cũng chỉ là giúp Kiều lão chữa bệnh co quắp cơ mặt, cái cớ này có vẻ như không thuyết phục lắm.

Kiều lão nhì ra vẻ mơ hồ của Trương Dương, cười đáp: "Ta chỉ là mượn cớ để ra tay thôi, thực ra ta sớm đã muốn dạy dỗ tên tiểu tử Bằng Phi rồi!"

Kiều Bằng Cử thở dài nói: "Ông à, Bằng Phi cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ, ông bắt nó đến tận Thanh Tạng, nó có chịu được không chứ?"

Kiều lão nói: "Phải cho nó chịu khổ một phen, không thì không biết sau này nó còn trở thành cái loại gì nữa!"

Trương Dương nghĩ thầm, Kiều lão giáo dục con cháu, cũng không cần phải mượn cớ là chuyện của hắn. Bây giờ thì hay rồi, Bằng Phi và Trường Thắng nhất định sẽ đổ tội cho hắn, càng hận hắn hơn. Nhưng Trương Dương chỉ nghĩ qua vậy, vì cho dù Kiều lão không ra mặt thì hai tên đó cũng hận hắn thấu xương.

Kiều lão nói: "Ta nên ăn cơm thôi!"

Kiều Bằng Cử nói: "Đầu bếp đang làm rồi, để cháu đi xem!"

Trương Dương nói: "Kiều lão, cháu còn có việc, hôm nay không thể ở đây ăn cơm với ông được!"

Kiều lão cười hỏi: "Sao vậy? Không ăn được à? Có phải là vì chuyện vừa này làm ảnh hưởng tới tâm trạng không?"

Trương Dương không phủ nhận gì mà cười nói: "Không đến mức đó đâu ạ, cháu không biết là Mật Vân xa như vậy nên đã đồng ý với con nuôi của cháu sẽ đến chơi với nó, chỉ e không đi sớm thì sẽ thất hẹn." Kỳ thực hắn không có bận việc gì, nhưng liên tiếp xảy ra những việc vừa nãy hắn cũng không muốn nán lại làm gì.

Kiều lão thấy vẻ kiên quyết của hắn cũng không miễn cưỡng nữa, nhẹ giọng nói: "Bằng Cử, hãy đưa Trương Dương về, sau này có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ăn cơm!"

Kiều Bằng Cử giơ tay giữ hắn: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng phải ăn chút cơm trưa rồi hẵng đi chứ! Không mất bao lâu đâu!"

Trương Dương nhìn đồng hồ cũng đã mười hai giờ trưa, dù sao thì cũng phải ăn trưa, nên hắn cũng nán lại ăn với Kiều lão.

Hồng lân ngư thực sự rất ngon nhưng Trương Dương ăn không mấy tự nhiên, ngồi cùng mâm với những nhân vật lớn chốn chính trị cũng phải cẩn trọng khiêm nhường, không thể tự nhiên như bình thường. Còn Kiều lão lại có thói quen không nói chuyện lúc ăn cơm, thế nên bữa cơm lại càng trầm tĩnh nặng nề. Trương Dương cũng không uống rượu, cố ăn hết bát cơm rồi đứng dạy cáo từ.

Kiều lão cũng đã xong, mỉm cười nói: "Đừng gấp, ta có điều muốn hỏi cậu."

Trương Dương đành bỏ qua ý định vội vã cáo từ, lại đi tới phong khách uống trà với Kiều lão.

Kiều lão nói: "Nghe nói cậu đã dựng một tấm bia ở công trường xây dựng sân bay mới của Giang Thành, khắc cả bức thư pháp mà ta viết cho cậu lên đó phải không?"

Trương Dương cười ầm lên: "Bức thư pháp đó của Kiều lão cũng giống như viết cho công trình đó của tôi vậy, các lãnh đạo Giang Thành chúng tôi đều coi bức thư pháp đó của Kiều lão là sự cổ vũ khích lệ, bây giờ đều đã khắc hoàn thiện rồi."

Kiều lão đáp: "Không nên coi trọng chủ nghĩa hình thức."

Trương Dương nói: "Không phải là chủ nghĩa hình thức, từ lúc cháu đựng tấm bia có khắc bức thư pháp đó, các nguồn vốn đầu tư không ngừng đổ về Giang Thành, vấn đề khó khăn tài chính trước đây cũng đã được giải quyết." Câu nói của hắn làm cho Kiều lão cười ha hả, ông gật đầu: "Cậu trẻ tuổi tài cao, đầu óc rất nhanh nhạy."

Kiều Bằng Cử cũng cười: "Đó là nhờ vào năng lực và trí thông minh của Trương Dương cả, đúng là tấm gương cho các cán bộ hiện đại."

Trương Dương cười: "Đừng có khen ngợi tôi như vậy, tôi là người rất dễ kiêu ngạo, sân bay còn chưa hoàn công, đợi đến lúc xây dựng xong hãy khen tôi." Hắn nhì về phía đồng hồ trên tường nói: "Tôi thực sự phải đi rồi, Kiều lão, sau này có thời gian tôi lại đến hầu chuyện ông!"

Kiều lão cười gật đầu: "Ừ, lúc nào đến cũng được, ta còn muốn cậu chỉ dạy cho ta về phương pháp luyện tập thân thể nữa."

Trương Dương cáo từ Kiều lão, lên xe của Kiều Bằng Cử, gã cười nói: "Ông tôi rất ít khi khách khí như vậy đối với người khác, ông thực sự quý cậu đó!"

Trương Dương thở dài nói: "...Lẽ ra hôm nay tôi không nên tới!"

Kiều Bằng Cử biết lý do mà Trương Dương nói câu này là vì Bằng Phi và Chung Trường Thắng, gã nói: "Trong số anh em chúng tôi, ông thương nhất là em gái tôi, còn trong đám cháu trai thương nhất lại là tiểu Phi. Nuôi dạy cháu gái thì ngoan ngoãn còn cháu trai thì như vậy đó, hỗn xược rất khó bảo. Ông thường nói với tôi rằng, tiểu Phi kiêu căng như bây giờ đều do ông cả, cho nên việc hôm nay ông cũng đã sớm lường trước, không hề có liên quan đến cậu đâu, câu đừng cảm thấy có lỗi hay dằn vặt bản thân".

Trương Dương không phải thấy áy náy gì nhưng hắn không cam lòng vì bị Kiều lão lợi dụng kiểu này. Trương Dương lại nghĩ đến đã đồng ý với Tần Hoan, lúc này mới gọi điện đến, nhưng điện thoại của Tần Manh Manh lại không có ai nhấc máy. Hắn cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Manh Manh lại không mang điện thoại? Hắn không yên tâm việc Tần Hoan ở nhà một mình, lại gọi điện về nhà Tần Manh Manh.

Nhận điện vẫn là Tần Hoan, nghe thấy giọng Trương Dương, đứa bé lại ủ rũ nói: "Ba ơi, mẹ con vẫn chưa về!"

Trương Dương không khỏi nhíu mày, Tần Manh Manh xảy ra chuyện gì sao, đi ra ngoài lâu như thế, lại vứt một mình Tần Hoan ở nhà, sao có thể yên tâm mà đi được chứ. Đã mười hai giờ rồi, Tần Hoan cũng chưa ăn cơm, Trương Dương nói: "Tiểu Hoan, đừng sợ, ba sẽ lập tức đến với con!"

Tần Hoan vui vẻ đáp lại một tiếng.

Tần Manh Manh thực là đã đi chợ mua đồ, cô vốn không định đi lâu như vậy nhưng lúc về đến nhà cô gặp một người, một người mà cô không hề muốn gặp mặt, anh trai cô Tần Chấn Đông.

Tần Chấn Đông trông trẻ hơn hẳn so với tuổi thực, những năm này, gã không có lúc nào không cảm thấy lương tâm cắn rứt, gã cũng đã cố gắng lắm mới đến gặp Tần Manh Manh: "Manh Manh..." Giọng Tần Chấn Đông khàn giọng nói.

Tần Manh Manh lạnh lùng nhìn gã, trong mắt người đẹp ngập tràn hận thù vào giận dữ: "Anh tới làm gì? Cút đi!"

Tần Chấn Đông nhỏ giọng nói: "Anh muốn nói với em vài câu, nói xong anh sẽ đi ngay!""

“Hừm! Giữa tôi và anh chẳng có gì để nói hết! Mời anh đi cho, tránh xa khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy bất cứ một kẻ họ Tần nào của nhà các người hết.”

Tần Chấn Đông cảm thấy vô cùng đau khổ, hắn thấp giọng nói: "Manh Manh, hãy cho anh cơ hội nói chuyện, anh thề nói xong sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."

Tần Manh Manh có chút lo lắng nhìn lên lầu, cô sợ con mình sẽ nhìn thấy cảnh này, nên đã gật đầu đồng ý: "Anh nói đi!"

Tần Chấn Đông nói: "Anh có một phòng ở phía đối diện, chúng ta qua đó nói chuyện!"

Tần Manh Manh cảnh giác nhìn Tần Chấn Đông.

Tần Chấn Đông nói: "Từ lúc mẹ con em chuyển đến Bắc Kinh, anh đã thuê phong ở khu đối diện, ngày nào cũng đứng ở cửa sổ nhìn hai người..."

Tần Manh Manh cau mày vẻ chán ghét: "Anh im đi!"

Tần Chấn Đông nói: "Anh xin em, hãy cho anh cơ hội nói chuyện!"

Tần Manh Manh đi theo Tần Chấn Đông về phía lầu đối diện, cô quyết định cho gã một cơ hội, xem xem cái tên vô liêm sỉ này muốn nói gì, xem cái tên đã phá hủy tuổi xuân và cuộc đời của người khác này sẽ biện minh thế nào đây.

Lúc họ đi vào cửa xoay cũng không để ý rằng phía gần đó một chiếc xe jeep đang đỗ lại, bên trong là Văn Hạo Nam nhìn họ một cách đầy nghi hoặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi