Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, Tần Manh Manh nín khóc, cô ta nói khẽ: "Anh, giúp em chiếu cố cho tiểu Hoan nhé, nói với nó rằng em mãi mãi yên nó!"

Trương Dương nói: "Em đừng bỏ cuộc, vì tiểu Hoan, em tuyệt đối không được bỏ cuộc!"

Tần Manh Manh ngậm nước mắt, ánh mắt biến thành kiên định và quật cường: "Anh, em sẽ không bỏ cuộc!"

Hơn mười chiếc xe cảnh sát nháy đèn tập kết ở bên ngoài bốt điện thoại, hơn chục cảnh sát cầm súng thật đạn thất vây quanh bốt. Tần Manh Manh lau nước mắt, bình tĩnh đặt điện thoại xuống. Cô ta đẩy cửa bốt điện thoại, chậm rãi bước vào trong mưa gió, giống như là một đóa hoa cúc trong mưa xuân, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy thê lương, khiến người ta cảm thấy não lòng.

Xét thấy án tình của Tần Manh Manh quá nghiêm trọng, thẩm vấn được tiến hành ngay lập tức sau khi cô ta bị bắt, cục trưởng phân cục Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp tự mình tổ thành một tiểu tổ thẩm vấn, tiến hành thẩm vấn Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh lúc này đã hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, cô ta lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Nhân viên công an có mặt ở đây đều kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Tần Manh Manh, một sát nhân sau khi sa lưới ít nhiều đều phải biểu hiện ra vẻ sợ hãi bất an, nhưng Tần Manh Manh thì lại không, cô ta không biểu hiện ra một chút vẻ hoảng loạn nào.

"Tôi không giết người." Tần Manh Manh bình tĩnh nói.

Trình Chí Vĩ cầm vật chứng quan trọng trong túi nhựa lên, đó là khẩu súng đã bắn chết Tần Chấn Đông, lạnh lùng nói: "Tần Chấn Đông chết vì bị giết hại, mà hôm anh ta chết, cô và anh ta phát sinh cãi vã ở dưới lầu, sau đó hai người cùng nhau lên căn phòng mà Tần Chấn Đông thuê để nói chuyện, đây có phải là sự thực không?"

Tần Manh Manh gật đầu, nói: "Đúng!"

Trình Chí Vĩ nói: "Hai người nói chuyện gì, vì sao lại phát sinh cãi vã."

Tần Manh Manh nói: "Nội dụng cuộc nói chuyện của chúng tôi không có liên quan gì tới vụ án này!"

Trình Chí Vĩ nói: "Tần Manh Manh, xin cô chú ý thái độ của mình, tôi hi vọng cô hết sức phối hợp điều tra với chúng toi, như vậy mới có thể làm rõ chân tướng của chuyện này."

Tần Manh Manh không nói gì.

Trình Chí Vĩ tiếp tục nói: "Căn cứ vào những gì mà chúng tôi điều tra được, ở hiện trường trừ cô và Tần Chấn Đông ra, không hề có dấu vết của người thứ ba!"

Tần Manh Manh nói: "Tôi không giết anh ta, khi tôi tỉnh lại thì súng đang ở trong tay tôi, tôi rất sợ hãi nên đi rửa sạch máu trên tay."

Trình Chí Vĩ ngắt lời cô ta: "Cô đã không giết anh ta, vậy vì sao lại phải chạy." Gã cho rằng vấn đề này của mình đã đánh trúng chỗ yếu hại.

Tần Manh Manh quả nhiên do dự một chút rồi cắn răng nói: "Tôi biết chuyện này tôi không thể nói rõ ràng được, người khác đều cho rằng tôi giết Tần Chấn Đông, tôi sở dĩ bỏ chạy là không muốn để con trai tôi nhìn thấy cảnh tôi bị các anh bắt đi, tôi không muốn lưu lại một ám ảnh vĩnh viễn không thể xóa nhà trong tâm linh non nớt của nó."

Trình Chí Vĩ nói: "Cô và đại ca cô rốt cuộc là có mâu thuẫn gì? Vì nguyên nhân nào lại khiến cô đi đến nước phải giết anh ta!"

Tần Manh Manh tức giận nói: "Tôi không hề giết anh ta."

Trình Chí Vĩ nói: "Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ, tôi có thể nói rõ cho cô một điểm, chúng tôi đã nắm được đủ chứng cứ rồi.

Sau khi kết thúc thẩm vấn, Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp sánh vai bước ra ngoài, Trình Chí Vĩ nói khẽ: "Anh thấy sao?"

Lương Liên Hợp nói: "Tần Manh Manh rõ ràng là không nói thực, cô ta khẳng định là có chuyện gì đó giấu chúng ta."

Trình Chí Vĩ nói: "Đúng là con gái của tư lệnh Tần, tố chất tâm lý không tầm thường, xem ra muốn khiến cô ta nói thực không phải là dễ."

Lương Liên Hợp nói: "Chứng cứ sờ sờ ra đó, cô ta muốn chối cũng khó."

Trình Chí Vĩ nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Tần Manh Manh không chịu nói, người của Tần gia cũng không chịu nói thực." Bọn họ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, chuyện Tần Manh Manh sa lưới còn chưa thông tri cho Tần gia."

Lương Liên Hợp nói: "Đã thông tri từ trước rồi!"

Trình Chí Vĩ nói: "An bài cho bọn họ gặp mặt, hi vọng có thể khiến Tần Manh Manh cảm thấy ăn năn, từ đó mà công phá được phòng tuyến tâm lý của cô ta."

..

Hai anh em Tần Chấn Viễn và Tần Chấn Đường cùng mẹ Thương Ngọc Khiết ngay lập tức tới phân cục, Thương Ngọc Khiết đề xuất muốn gặp riêng con gái.

Tần Manh Manh tuy không muốn gặp mặt Thương Ngọc Khiết, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn quyết định gặp mặt bà ta, có những lời thủy chung vẫn phải nói ra.

Ứng theo yêu cầu của Thương Ngọc Khiết, cuộc gặp mặt của bà ta và Tần Manh Manh được tiến hành đơn độc. Tần Manh Manh đeo còng ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt bi thương của Thương Ngọc Khiết, cô ta không có một chút tình cảm nào với bà mẹ nuôi này. Từ khi cô ta còn nhỏ, Thương Ngọc Khiết đã biểu hiện ra sự bài xích đối với cô ta, nhiều lúc thận chí còn biểu hiện ra là ghét bỏ cô ta. Lúc Tần Manh Manh còn nhỏ cảm thấy rất ủy khuất, nhưng từ khi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của cha mẹ, mới biết rằng mình không phải là con ruột của họ. Năm đó cha vì cứu mình nên vứt bỏ cốt nhục thân sinh, chính bởi vì nguyên nhân này mà bà mẹ nuôi luôn chán ghét, bài xích cô ta, cho rằng là cô ta hại chết con gái mình.

Nguyên nhân Tần Manh Manh ghét mẹ nuôi chính là vì hành vi xấu xa của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông hãm hiếp mình, Thương Ngọc Khiết sau khi biết chuyện này không những không đại nghĩa diệt thân, ngược lại còn quỳ xuống cầu khẩn cô ta đừng nói chuyện này ra. Kể từ lúc đó, Tần Manh Manh đã triệt để lạnh lòng đối với Tần gia, trong lòng cô ta sớm đã đoạt tuyệt quan hệ với Tần gia rồi.

Thương Ngọc Khiết lựa chọn gặp riêng Tần Manh Manh là có nguyên nhân, tuy bà ta rất hận Tần Manh Manh, nhưng bà ta cũng sợ một chuyện, Tần Hoan là cháu của bà ta, năm đó con trai cả Tần Chấn Đông cưỡng hiếp Tần Manh Manh là một sự thực không thể phủ nhận, đối với Tần gia mà nói, đây là chuyện xấu trong nhà, nếu Tần Manh Manh bất chấp tất cả, tiết lộ chuyện này ra ngoài, vậy thì Tần gia khẳng định không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa. Thương Ngọc Khiết sau nhiều lần suy nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện trước với Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh từ trong ánh mắt của mẹ nuôi nhìn ra cừu hận khắc cốt ghi tâm của bà ta đối với mình. Cô ta nhìn thẳng vào Thương Ngọc Khiết, đối với Tần gia cô ta không có bất kỳ chỗ nào cảm thấy mắc nợ.

Thương Ngọc Khiết mắt đỏ lựng, nói: "Mày ác lắm, không ngờ lại giết đại ca của mày!"

Tần Manh Manh nói: "Tôi không giết anh ta, mặc dù tôi cho rằng anh ta đáng chết từ lâu rồi, nhưng tôi không giết anh ta, bởi vì tôi sợ máu của anh ta làm bẩn tay tôi!"

Thương Ngọc Khiết bị ngữ khí lãnh mạc của Tần Manh Manh kích thích, bà ta rít lên: "Tiện nhân!"

Tần Manh Manh bĩnh tĩnh nhìn Thương Ngọc Khiết, nói: "Bà đã cho rằng tôi giết con trai bà, vậy thì không cần phải gặp tôi làm gì."

Thương Ngọc Khiết nói: "Tao chính là muốn gặp trực tiếp mày để hỏi, mày sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta tuy không phải là mẹ đẻ của mày, nhưng ta dẫu sao cũng nuôi mày nhiều năm như vậy!" Bà ta rơi nước mắt.

Tần Manh Manh nói: "Cám ơn, kỳ thực bà nên biết, quan hệ giữa chúng ta từ sáu năm trước đã kết thúc rồi!"

Thương Ngọc Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đang uy hiếp tao đấy à?"

Tần Manh Manh lắc đầu, đội nhiên hiểu ra mục đích mà bà mẹ nuôi tới đây gặp mình, bà ta là sợ mình tuyên dương chuyện xấu trong nhà ra ngoài, bà ta sợ mình sẽ làm Tần gia mất mặt. Khóe miệng Tần Manh Manh phác ra một nụ cười mỉm mai, nói: "Bà yên tâm đi, chuyện đó tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra đâu, bà cho rằng là chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với tôi mà nói thì đó là một sự sỉ nhục vĩnh viễn không thể nào xóa đi được!"

Thương Ngọc Khiết nói khẽ: "Cho nên mày giết Chấn Đông!"

Tần Manh Manh đứng dậy: "Tôi nghĩ chúng ta đã không còn cần thiết phải nói tiếp nữa rồi." Lúc cô ta đi tới trước cánh cửa sắt liền quay lại, nhìn Thương Ngọc Khiết mặt đầy cừu hận: "Con trai bà không phải là tôi giết!"

Trương Dương vào ngày hôm sau khi Tần Manh Manh bị bắt mới được cho phép gặp mặt cô ta, tuy chỉ là bị nhốt có một đêm, nhưng Tần Manh Manh rõ ràng là tiều tụy đi nhiều, thấy Trương Dương, cô ta cười gọi: "Anh!"

Sự trấn định mà Tần Manh Manh biểu hiện ra nằm ngoài ý liệu của Trương Dương, sau khi Tần Manh Manh ngồi xuống, hắn lấy ra một bức ảnh, trên ảnh là Tần Hoan và Hà Trường An, hai người cười rất vui vẻ.

Tần Manh Manh nhìn thấy tấm ảnh đó, thấy nụ cười ngây thơ vô tà của con trai, mũi lại cay cay, mắt lập tức ươn ướt, Trương Dương nói: "Trước khi anh tới đã chụp ảnh cho họ, là để em nhìn thấy tiểu Hoan cho em yên tâm."

Tần Manh Manh nuốt lệ gật đầu.

Trương Dương nói: "Là anh hại em, nếu như không phải là anh lợi dụng phương pháp vụng về đó để bức em ra thì em sẽ không bị họ bắt." Tần Manh Manh lắc đầu, nói: "Chuyện này không liên quan gì tới anh cả, vốn là em đã tới cửa cục cảnh sát, nếu như không phải là nghe tin tiểu Hoan mất tích, em đã bước vào cục đầu thú rồi. Có điều, chính bởi vì nguyên nhân của anh nên em lại bị thêm tội tấn công cảnh sát."

Nghe thấy Tần Manh Manh nói vậy, Trương Dương không khỏi bật cười.

Tần Manh Manh nói: "Em không giết anh ta, tuy trong quá trình em có hôn mê một lúc, nhưng em nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó, em không giết người!"

Trương Dương nói: "Anh tin em!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi