Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hình Triêu Huy nói: "Từ tình huống ở hiện trường cho thấy, Tần Chấn Đông rõ ràng là chưa quên Tần Manh Manh, anh ta thuê phong ở đối diện tòa nhà mà Tần Manh Manh sống, lợi dụng kính viễn vọng để nhìn lén sinh hoạt của hai mẹ con họ, còn dùng máy ảnh chụp rất nhiều ảnh, hành vi này của Tần Chấn Đông chắc là bị Tần Manh Manh phát hiện, vì thế mà giữa hai anh em họ phát sinh xung đột kịch liệt. Tần Manh Manh dưới cơn tức giận đã phát sinh ẩu đả với Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông trong quá trình va chạm không cẩn thận nên bị ngất, Tần Manh Manh lợi dụng súng của anh ta để giết anh ta."

Trương Dương tức giận nói: "ông sao có luận điệu như cảnh sát vậy."

Hình Triêu Huy nói: "Chứng cứ ở hiện trường chứng tỏ Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi lớn nhất, và cũng là người bị hiềm nghi duy nhất, bất kể là vật chứng ở hiện trường hay là người mục kích đều không thể cung cấp chứng cứ người thứ ba xuất hiện ở đó. Căn cứ vào mẫu máu, đã có thể chứng thực quan hệ giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh, hiện tại đã không khó suy đoán động cơ mà Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông nữa rồi."

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Ông đã giao thứ này cho cảnh sát chưa?"

Hình Triêu Huy lắc đầu: "Trừ cậu ra thì tôi chưa nói với bất kỳ ai cả, nếu như tôi đưa chuyện này ra ngoài công chúng, không những là mặt mũi của Tần gia mất hết mà hơn nữa đối với Tần Manh Manh cũng chỉ càng thêm bất lợi."

Trương Dương nói: "Tần Chấn Đông chết là đáng tội, Tần Manh Manh tuy không phải là em gái ruột của hắn, nhưng năm đó cô ta còn chưa tới mười sáu tuổi, tên súc sinh này không ngờ lại hãm hiếp cô ta, Tần gia đối với chuyện này không ngờ lại bảo trì trầm mặc, để mặc cho tên súc sinh đó tiêu diêu tự tại đến tận bây giờ. Tần Manh Manh khó khăn lắm mới có được cuộc sống của mình, hắn vẫn không chịu bỏ qua cho mẹ con họ, không ngờ lại nhìn lén họ, quấy nhiễu họ, loại người này cho dù có chết một lần cũng không đền hết tội."

Hình Triêu Huy nói: "Bất kể anh ta là súc sinh cũng được, cặn bã cũng được, nhưng chế tài anh ta cũng chỉ có pháp luật, Tần Manh Manh không có quyền quyết định sinh tử của anh ta."

Trương Dương nói: "Sếp, Tần Manh Manh không nói dối, cô ấy là một nữ nhân có lý trí, cô ấy hiểu pháp luật, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, Tần Hoan sẽ ra sao? Cô ấy vốn đã quyết định rời khỏi kinh thành, cáo biết tất cả quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, một người như vậy sao có thể lựa chọn giết người."

Hình Triêu Huy nói: "Vụ án này quả thật là có rất nhiều điểm hiềm nghi, căn cứ vào khẩu cung của Tần Manh Manh và một số tình huống ở hiện trường, tôi hoài nghi ở hiện trường vụ án rất có thể còn có người thứ ba, đáng tiếc là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ chứng cứ có sức thuyết phục nào."

Trương Dương nói: "Cảnh sát đã chính thức xin khởi tố Tần Manh Manh, với tình huống trước mắt cho thấy, khả năng thoát tội cơ hồ là bằng không."

Thường Hải Thiên nói: "Cậu chuẩn bị bỏ cuộc à?"

Trương Dương lắc đầu.

Hình Triêu Huy nói: "Trương Dương, tôi không chỉ coi cậu là thuộc hạ, cũng coi cậu như bạn bè, thân là bạn bè tôi phải khuyên cậu một câu, bất kỳ chuyện gì cũng phải tuân theo quy tắc của trò chơi."

Trương Dương phản bác: "Quy tắc là do con người định ra, tôi dựa vào gì phải tuân theo quy tắc mà người khác chế định?"

Hình Triêu Huy nói: "Bởi vì cậu không có sự lựa chọn."

Trương Dương nói: "Tôi trong mắt rất nhiều người có thể là dị loại, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết cái gì đúng cái gì sai, tôi biết cái gì gọi là công lý cái gì gọi là chính nghĩa, khi cái gọi là quy tắc và pháp luật của các người xung đột với công lý chính nghĩa, tôi sẽ lựa chọn cái sau."

Hình Triêu Huy nói khẽ: "Lựa chọn cái sau có nghĩa là làm trái pháp luật."

Trương Dương cười nhạt, nói: "Đừng quên, pháp chế nước ta trong giai đoạn hiện tại vẫn chưa hoàn thiện, bảo vệ chính nghĩa chính là bảo vệ pháp luật."

Hình Triêu Huy nói: "Nếu cậu đi quá giới hạn, ai sẽ bảo vệ cậu!"

Trương Dương nói: "Nếu như đối với Tần Manh Manh mà không nghe không hỏi, tôi cả đời này sẽ cắn rứt lương tâm." Điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Hà Trường An gọi tới. Hà Trường An nói khẽ: "Manh Manh tối nay sẽ bị chuyển tới trại tam giam núi Bắc Tùng..."

Trương Dương ừ một tiếng: "Để sau hẵng nói!" Sau đó thì gác điện thoại.

Hình Triêu Huy cầm cốc trà lên uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nhìn Trương Dương, hỏi: "Ai gọi đấy!"

Trương Dương giả vờ như không có chuyện gì: "Một người bạn bình thường!"

Hình Triêu Huy nói: "Có phải là Hà Trường An không?"

Trương Dương trong lòng run lên, đầy cảnh giác nhìn Hình Triêu Huy: "Ông theo dõi tôi!"

Hình Triêu Huy nói: "Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, di động của cậu đã bị chúng tôi nghe trộm rồi."

Trương Dương phẫn nộ nhìn Hình Triêu Huy: "Vì sao phải làm vậy?"

Hình Triêu Huy nói: "Tổ chức muốn đảm bảo an toàn cho mỗi một thành viên trọng yếu, tôi hôm nay sở dĩ tới gặp cậu là muốn nói với cậu rằng, phía cảnh sát đã phát hiện có người bố trí cướp ngục, tôi hi vọng chuyện này không liên quan gì tới cậu."

Trương Dương nói: "Nếu như có liên quan tới tôi thì sao?"

Hình Triêu Huy nói: "Vậy thì bỏ kế hoạch đi, đừng lấy tiền đồ và mệnh vận của mình ra chơi đùa."

Trương Dương nói: "Tôi nhất định phải làm. Sếp, ông có thể giúp tôi một lần không?"

Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương: "Vì sao?"

Trương Dương nói: "Bởi vì Tần Chấn Đông đáng chết, bởi vì Tần Manh Manh bị oan, bởi vì ở sâu trong lòng chúng ta đều có lòng chính nghĩa."

Hình Triêu Huy nói: "Hà Trường An rốt cuộc là có liên quan gì tới chuyện này?"

Trương Dương thật thà đáp: "Tần Manh Manh là con gái ruột của y."

Hình Triêu Huy nói: "Tôi đã động tay động chân lên người Trình Chí Vĩ, thông qua nghe lén điện thoại của anh ta mà biết được rằng, có người muốn mở một lỗ hổng trong nội bộ cảnh sát, hối lộ cảnh sát, ý đồ muốn trên đường Tần Manh Manh tới trại tạm giam núi Bắc Tùng hiệp trợ cô ta vượt ngục. Bọn họ đã tìm thấy tên cảnh sát đáp ứng điều kiện của họ, và đã báo chuyện này lên cấp trên, hiện tại cảnh sát đang nghiêm trận chờ đợi, chỉ đợi các cậu tới rồi quăng một mẻ lưới bắt sạch."

Trương Dương rùng mình sợ hãi, nếu như không phải là có Hình Triêu Huy nhắc nhở mình, tối nay chỉ sợ là thật sự bị cảnh sát bắt gọn rồi.

Hình Triêu Huy nói: "Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực của cảnh sát, cũng đừng bao giờ cho rằng tiền có thể mua được tất cả." Y thở dài, nói: "Trương Dương, tôi thật sự là không muốn cậu bị hủy đi như vậy."

Trương Dương nói: "Vậy thì giúp tôi một lần đi! Chỉ cần giúp tôi cứu được Tần Manh Manh ra, sau này tôi dù phải lên núi đao xuống biển lửa vì Quốc An cũng không từ!"

Trên mặt Hình Triêu Huy lộ ra một nụ cười: "Hiện tại bày tỏ lòng trung thành không hiềm quá muộn à?"

Trương Dương nói: "Ông còn có điều kiện gì?"

Hình Triêu Huy nói: "Bộ kỹ thuật và bộ huấn luyện của Quốc An chúng tôi thiếu tiền trầm trọng!"

Trương Dương bật cười, câu này của Hình Triêu Huy khiến hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia ánh sáng, chỉ cần y chịu đưa ra điều kiện, chứng tỏ là y bằng lòng ra tay giúp đỡ.

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ Hà tiên sinh sẽ rất vui vẻ chi ra khoản tiền này."

...

Tần Manh Manh bị áp giải lên xe cảnh sát, xuyên qua khung cửa sổ đầy song sắt nhìn ra ngoài, mặt trăng giống như miếng băng mỏng treo trên bầu trời đêm, Tần Manh Manh nhớ tới trước đây bế con trai chỉ vào ánh trăng kể lại cố sự cho nó nghe, đôi mắt đẹp không khỏi có chút nóng lên, có lẽ cơ hội như vậy vĩnh viễn sẽ không có nữa, tình cảnh đó vĩnh viễn không tái hiện nữa.

Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, tim của Tần Manh Manh theo bánh xe chuyển động mà không ngừng trầm xuống, cô ta nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tôi vô tận, hai giọt nước mắt trong vắt thuận theo gò má rơi xuống.

Trên đường đi tới trại tạm giam núi Bắc Tùng, ba chiếc xe cảnh sát chậm rãi tiến về phía trước, khi tiến vào đoạn rẽ của khu núi, xe cảnh sát hạ tốc độ xuống 40 cây số một giờ, một chiếc xe hàng từ đằng trước đi tới, khi hai bên sắp gặp nhau, chiếc xe hàng đó đột nhiên mất đi khống chế, thân xe nghiên sang một bên rồi đột nhiên dừng lại giữa đường.

Xe xảnh sát vì không đi được nên không thể không dừng lại, trong xe cảnh sát, phó cục trưởng phân cục Lương Liên Hợp lạnh lùng nhìn chiếc xe hàng đó: "Chuẩn bị hành động."

Trong xe ở phía sau hồi báo với y: "Báo cáo cục trưởng, phía sau có một chiếc xe hàng cản đường của chúng ta rồi."

Lương Liên Hợp nói khẽ: "Bình tĩnh, toàn thể phòng bị, tùy thời chuẩn bị hành động."

Từ trên chiếc xe hàng có hai người bước xuống, bọn họ vừa đi tới trước xe cảnh sát thì cửa hông của xanh cảnh sát được kéo ra, hơn chục cảnh sát ở bên trong giống như thần binh giáng trần ùa ra, đè hai người đó xuống đất.

Hai người đó hét lên: "Làm cái gì vậy? Xe chúng tôi bị hỏng rồi, xe của chúng tôi bị hỏng rồi!"

Đồng thời cảnh sát ở trong hai chiếc xe ở phía sau cũng triển khai hành động, bắt sống hai lái xe cản đường ở phía sau họ.

Lương Liên Hợp hạ lệnh lục xóa hai chiếc xe đó, khiến bọn họ thất vọng là trong hai chiếc xe hàng không tiềm phục bất cứ người nào khác, bên trong chiếc xe cũng chỉ chở hàng hóa bình thường. Lương Liên Hợp có chút thất vọng cầm điện thoại lên, y gọi cho cục trưởng Trình Chí Vĩ tự mình phụ trách áp tải Tần Manh Manh, thông tri lại tình huống cụ thể cho Trình Chí Vĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi