Trương Dương nói: "Cha nuôi, nam nhi lập thế có chuyện phải là, có chuyện không thể làm. Con trên lập trường của Tần Hoan sẽ không thay đổi!"
Văn Quốc Quyền rất không vui vì sự quật cường của Trương Dương, ông ta nói khẽ: "Người trẻ tuổi huyết khí phương cương tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng khi làm gì cũng phải phân rõ quan hệ lợi hại, tính tình thật thà tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng làm việc tùy tiện chính là phóng túng đối với bản thân!" Văn Quốc Quyền đứng dậy, nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Trương Dương biết những lời nói của mình khiến Văn Quốc Quyền rất không vui, ông ta thậm chí còn không muốn tiếp tục nói chuyện với mình.
Sau khi Văn Quốc Quyền đi, La Tuệ Ninh ngữ trọng tâm trường nói: "Trương Dương, chúng ta cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, nếu như là người khác, chúng ta cũng chẳng buồn nói đâu, con hay là giao Tần Hoan cho họ đi."
Văn Hạo Nam nói: "Kỳ thực giao Tần Hoan cho họ cũng chẳng sao cả, tư lệnh Tần là ông ngoại của nó, Tần Hoan là cốt nhục của gia đình họ, bọn họ chẳng lẽ lại đi ngược đãi một đứa bé ư?"
Trương Dương nói: "Tần gia muốn đứa bé này không phải là vì quan tâm tới nó, mà là muốn lợi dụng nó để bức Tần Manh Manh hiện thân."
Văn Hạo Nam thở dài, nói: "Tần gia thực sự là quá tuyệt tình đối với Manh Manh, Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh một người là con trai, một người là con gái, đều là cốt nhục của họ, bọn họ vì sao lại nhất bên trọng, nhất bên khinh như vậy!"
La Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy phiền lòng, bà ta lớn tiếng nói: "Hai đứa nhớ cho mẹ, chuyện của Tần gia, chúng ta tốt nhất đừng có hỏi!"
Tần Hồng Giang không ngờ Trương Dương lại dám chủ động tìm tới mình, ấn tượng mà người trẻ tuổi này lưu lại cho Tần Hồng Giang là khá sâu xắc, chỉ một mình xông vào trụ sở quân khu, một mình đánh với mấy chục chiến sĩ được huấn luyện bài bản, từ trong nhà ông ta cướp Tần Hoan đi, dạng đảm sắc này quả thật là hiếm thấy. Tần Hồng Giang rất hân thưởng cậu thanh niên có đảm sắc này, tuy cậu thanh niên ở đứng ở lập trường đối diện với ông ta, nhưng Tần Hồng Giang vẫn quyết định gặp mặt Trương Dương một lần, ông ta muốn nghe xem cậu thanh niên này muốn nói gì.
Trương Dương bước vào trong văn phòng của Tần Hồng Giang, rất cung kính chào một tiếng: "Tư lệnh tần!"
Tần Hồng Giang gật đầu: "Ngồi đi!"
Trương Dương nói: "Tôi đứng thì tốt hơn, tôi lần này tới đây chỉ để nói với ông vài câu, nói xong sẽ đi ngay!"
Tần Hồng Giang phất tay, cảnh vệ lui ra, đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Dương và Tần Hồng Giang.
Tần Hồng Giang quát sát Trương Dương từ trên xuống dưới, ông ta biết rằng vợ mình thông qua quan hệ với phó thủ tướng Văn mà tiến hành tạo áp lực cho Trương Dương, bắt hắn giao Tần Hoan ra, nghĩ tới Tần Hoan, trong lòng Tần Hồng Giang lại cả thấy chua sót, đứa bé này là vô tội, ông ta đương nhiên biết mục đích chân chính mà vợ mình muốn có được Tần Hoan, nhưng ở sâu trong lòng Tần Hồng Giang, cũng muốn đứa cháu này sống ở bên cạnh mình. Những ngày này, ông ta thủy chung sống trong đau khổ và mâu thuân, Tần Hồng Giang nói khẽ: "Cậu nói đi!"
Trương Dương nói: "Tư lệnh Tần, tôi muốn xin các ông bỏ qua cho Tần Hoan!"
"Vì sao?"
Trương Dương nói: "Nếu như giao Tần Hoan cho các ông, nó sống trong gia đình của các ông tuyệt đối sẽ không được vui vẻ!"
Tần Hồng Giang hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không giận mà uy. Trương Dương cũng không khỏi thấy có chút nghẹt thở, Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: "Tần Hoan là cháu ngoại của tôi, đối đãi với nó như thế nào là chuyện riêng của Tần gia, người ngoài như cậu dựa vào gì mà chỉ tay chỉ chân?"
Trương Dương không hề nhân nhượng, nói: "Tần Hoan là con trai nuôi của tôi, Manh Manh đã phó thác nó cho tôi, tôi đương nhiên có quyền quyết định cuộc sống của nó!"
Tần Hồng Giang nói: "Đáng tiếc là trên pháp luật thì không được công nhận!"
Trương Dương nói: "Rất nhiều chuyện pháp luật không thể nào đưa ra được phán xét công chính, Tần Hoan sáu tuổi rồi, sáu năm nay Tần gia các ông có quan tâm tới nó một chút nào không. Nó bị u não, khi sinh mạng gặp uy hiếp, Tần gia các ông có ai chìa tay ra giúp đỡ không, các ông luôn miệng nói rằng Manh Manh là con gái ruột của ông, các ông có từng giành cho cô ấy hai chữ công bằng không?"
Tần Hồng Giang gầm lên: "Câm miệng!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Tư lệnh Tần, tôi lần này tới không phải là có ý đắc tội với ông, nhưng có một số lời tôi phải nói, phải hỏi. Nhà các ông nhân định Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông, bọn họ đã là anh em đồng bào, với sự thiện lương của cô ta vì sao lại nhẫn tâm như vậy, sao lại ra tay giết anh trai của mình? Tần Chấn Đông vì sao lại muốn rình trộm em gái và cháu ngoại của mình?"
Tần Hồng Giang biến sắc, ông ta đã nghe ra những lời này của Trương Dương còn có ý khác. Lão tư lệnh đột nhiên kéo ngăn bàn, từ bên trong rút ra một khẩu súng, nhắm vào ngực Trương Dương.
Trương Dương mặt không chút sợ hãi, nói: "Giết người diệt khẩu à? Ông cho rằng có thể dùng vết máu để xóa đi chân tướng của sự thực ư? Những năm nay, nhiều bi kịch xảy ra như vậy chỉ vì một nguyên nhân, ông biết rõ là ai làm sai, nhưng lại ngại mất mặt mà không ngăn cản, chỉ có thể để cho chuyện biến thành càng lúc càng xấu. Tần Chấn Đông không phải là chết trong tay Manh Manh mà là chết dưới sự phóng túng của các người đối với hắn, Manh Manh vong mệnh thiên nhai cũng là các người ban cho, Tần gia các người muốn con gái đền mạng cho con trai ư? Hiện tại lại muốn đứa bé Tần Hoan này phải trả giá? Tôi không đáp ứng, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu!"
Tay cầm súng của Tần Hồng Giang run rẩy, hai mắt ông ta đầy tia máu, vẻ mặt hãi nhân nhìn Trương Dương, một lúc sao, ông ta mới đau khổ nhắm mắt lại. Bốp một tiếng ném súng lên bàn, nói khẽ: "Cút, cút ra khỏi nhà tôi!"
Trương Dương quay người bỏ đi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng được đóng lại, Tần Hồng Giang mới chậm rãi mở mắt ra, ông ta đau khổ ôm đầu, hai tay vò mái tóc đã hoa râm, lời nói của Trương Dương thủy chung vang vọng trong đầu ông ta, Trương Dương nói không sai, con trai chết dưới sự phóng túng của họ, nếu như năm đó ông ta cấp cho Manh Manh một sự công bằng, chuyện hiện tại sẽ không xảy ra, ông ta thật sự muốn con gái đền mạng cho con trai ư? Manh Manh đi rồi, chẳng lẽ họ lại muốn cháu trai phải trả giá ư?
...
Trên đường từ kinh thành về Giang Thành trời đều đổ mưa, khi tiến vào nội thành Giang Thành, mưa cuối cùng cũng tạnh. Trương Dương mở cửa sổ, để không khí trong lòng chui vào trong xe, chuyện ở kinh thành tuy đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng tiếp sau sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian dài. Hắn tuy thành công giải cứu Tần Manh Manh, nhưng bởi vì vậy mà đắc tội với một nhà của Tần Hồng Giang, sự kiên trì trong chuyện của Tần Hoan cũng khiến Văn Quốc Quyền cảm thấy rất thất vọng.
Điều chân chính khiến Trương Dương cảm thấy mất mát là quan hệ giữa hắn và Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên chủ động giải trừ hôn ước, khiến cho tình cảm của hắn lại quay trở về điểm xuất phát, cho hai bên một khoảng không gian, cho hai bên một đoạn thời gan, điều này đối với Trương Dương mà nói thì dường như quen quen, hắn đột nhiên nhớ tới Tả Hiểu Tình. Tình cảm giữa hắn và Yên Nhiên sẽ không giống như lúc trước càng lúc càng xa cách chứ?
Mùa thu là mùa khiến người ta thương cảm, Trương đại quan nhân trước giờ luôn lạc quan vào mùa này cũng không khỏi có thêm rất nhiều tâm sự, khi người ta có tâm sự luôn muốn tìm một bằng hữu tri âm để tâm tình. Trương Dương cũng không phải ngoại lệ, cho nên sau khi về Giang Thành chuyện đầu tiên mà hắn làm là đi tìm Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nghe nói Trương Dương đã về, bảo hắn trực tiếp tới nhà mình, thân là bí thư thị ủy Giang Thành, ở trước mặt người ta uy phong bát diện nhưng đồng thời cũng có rất nhiều phiền nào mà không muốn để người ta biết, nhất cử nhất động của gã đều bị người khác chú ý, cho nên cho dù là cùng bằng hữu uống rượu, đa số thời gian cũng là lén lút trốn ở nhà.
Lúc Trương Dương tới nhà Đỗ Thiên Dã thì Đỗ Thiên Dã đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.
Trương Dương cười nói: "Nhanh thế, nhanh mắt đã làm xong nhiều món như vậy rồi!"
Đỗ Thiên Dã: "Thức ăn đều là mua ở cửa hàng ngoài cửa, tôi lừa chả muốn làm!"
Trương Dương đi rửa tay xong liền ngồi xuống bàn, Đỗ Thiên Dã đã rót hai chén thủy tinh đầy rượu. Trương Dương nhớ tới ở trong xe còn có mấy con vịt quay, đang chuẩn bị đi lấy thì Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Không cần đâu, thức ăn đủ rồi!"
Trương Dương lúc này lại ngồi xuống, hắn cầm chén rượu lên chạm cốc với Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chén này là để đón gió tẩy trần cho cậu, chúc mừng cậu từ kinh thành khải hoàn quay về!"
Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Khải hoàn thì không dám, miễn cưỡng tính là nguyên vẹn trở về thôi!"
Hai người uống một chén rượu, Đỗ Thiên Dã gặp một hạt lạc bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Dính vào không ít phiền phức à?"
Trương Dương chậm rãi đặt chén rượu xuống: "Chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, xem ra anh cũng nghe được gì rồi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Quan hệ giữa cha tôi và tư lệnh Tần lúc sinh tiền không tồi, tôi sao lại không biết!"
Trương Dương không muốn nhắc tới chuyện này nữa, lắc đầu nói: "Chuyện đã qua rồi, không nhắc tới nữa!"
Đỗ Thiên Dã lại nói: "Nghe nói là cậu giải trừ hôn ước với Yên Nhiên rồi à?"
Trương đại quan nhân nghiêm túc nói: "Là Yên Nhiên giải trừ hôn ước với tôi, tôi là bị động!"