Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương giả vờ như giật mình, nói: "Dọa chết người ta à, không phải cô bảo tôi gọi cô là gì?"

Kiều Mộng Viện ngồi thẳng dậy, sửa sang lại tóc, thấy đã là mười một giờ mười rồi. Trương Dương đẩy cửa xe nhảy xuống, Kiều Mộng Viện nhìn bên ngoài tối mịt, đẩy cửa xe xuống theo, thấy Trương Dương đang lấy túi leo núi ở cốp xe ra.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nửa đêm nửa hôm anh muốn leo núi à, anh chắc chứ?"

Trương Dương cười nói: "yên tâm đi, trong núi không có hổ đâu, tối da chỉ có một ít ác lang thôi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Dọa tôi à?"

Trương Dương khóa xe pickup kỹ càng, nhìn đồng hồ, còn bốn mươi lăm phút nữa, muốn trèo lên đỉnh Thanh Vân vào 0 giờ là không có khả năng. Nhìn thấy Trương Dương lấy một cây gậy ở trong xe ra, Trương Dương hiếu kỳ hỏi: "Cô mang cái này theo làm gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đề phòng lang?"

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Ác lang hay là sắc lang?"

Kiều Mộng Viện không ngờ lại rất hứng trí hát: "Nếu là sài lang tới tới, nghênh đón nó chính là gậy gộc!"

Trương đại quan nhân lớn tiếng hát theo: "Đây là tổ quốc cường đại, là nơi ta lớn lên, trên mảnh đất ấm áp này, đâu đâu cũng là ánh mặt trời tươi sáng..." Thiên phú âm nhạc của Trương đại quan nhân rất bình thường, sau cùng đến đoạn cao thì ngân đến lạc cả giọng, xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Âm cao quá, không lên nổi!"

Kiều Mộng Viện cười khúc khích, cô ta nói khẽ: "Anh cẩn thận không lại dụ sói tới đó!"

Buổi tối ở vùng núi so với thành thị thì lạnh hơn nhiều, hai người đi men theo con đường đá trờ lên lên dưới ánh trăng, trước tiên là thác Bôn Long, tiếng thác nước va vào đầm nước trong trời đêm có chút rúng động lòng người, giống như là tiếng rống của dã thú, lại giống như là sấm chớp trên không trung, Kiều Mộng Viện lúc ban đầu quả thật là có chút sợ hãi, nhưng đi ở bên cạnh Trương Dương, giẫm lên ánh trắng, dưới gió đêm mát lạnh, trong lòng cũng không khỏi nhẹ nhõm hơn.

Trương đại quan nhân có tình cảm đặc biệt với núi Thanh Đài, sĩ đồ của hắn bắt đầu từ núi Thanh Đài, chính là từ xã Hắc Sơn Tử mà hắn từng bước đi tới vị trí hiện tại, hắn thích cảm giác từng bước lên cao, quan trường so với leo núi thì thú vị hơn, tranh đấu trong đó khiến Trương Dương tìm thấy lạc thú vô hạn, đấu với người ta quả nhiên là vui vẻ vô cùng.

Trong trời đêm, tầng mây màu tối che lấp ánh trăng, ánh trăng rất nhanh liền giãy ra khỏi sự bao vây của tầng mây, lộ ra hình dáng sáng trong của mình, tầng mây bại trận dưới ánh trăng, bất lực tan ra tứ xứ, hoàn toàn trao lại trời đêm màu xanh thẳm cho ánh trăng, ánh trăng như nước, tận tình đổ xuống vùng sơn thủy này.

Sương mù mong mỏng dần dần bốc lên trong cây cỏ ở giữa núi, trên đường núi bóng cây đổ xuống, hoa ảnh mê ly, ánh trăng và sương mù hòa lại với nhau, bóng tối bồi bạn với hương hoa, một dạ khúc tự nhiên yên lặng ưu mỹ bao trùm lấy đôi nam nữ trẻ tuổi này lại.

Kiều Mộng Viện mê đắm trong ánh trăng, cô ta cước bộ nhẹ nhàng, chỉ sợ như đánh thức giấc mỹ mộng của núi Thanh Đài, bước lên một bước, sương mù tan đi, rất nhanh lại tụ lại, Kiều Mộng Viện lúc này giống như là tiên tử đi dạo trong mây.

Trương Dương lặng lẽ nhìn Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, tựa hồ như có chút bất mãn với ánh mắt của hắn, nhưng khi gặp được nụ cười cởi mở như ánh trăng của Trương Dương, lại đột nhiên nuốt về những lời trách mắng.

Kiều Mộng Viện không cự tuyệt, cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra tối nay giống như là một giấc mộng vậy, cô ta ma xui quỷ khiến thế nào lại theo Trương Dương lên núi Thanh Đài, trùng cửu leo núi, cô nam quả nữ nửa đêm nửa hôm chạy lên đỉnh Thanh Vân làm cái gì, chẳng lẽ chỉ vì leo núi ư.

Trương Dương mở túi đeo sau lưng ra, hắn mỉm cười với Kiều Mộng Viện, từ bên trong lấy ra một chai rượu trắng, rồi lại như biểu diễn ảo thuật biến ra mấy món ăn, không ngờ còn có cả sáu con cua đã hấp: "Trên núi gió đêm lạnh lắm, cho cô hai lựa chọn, hoặc chúng ta làm ấm cho nhau, hoặc là uống rượu cho ấm, cô chọn cái nào?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười cắn chặt môi, thằng ôn này đúng là vô sỉ, nhưng những lời vô sỉ từ miệng hắn nói ra lại rất khả ái, cô ta không thể nào tức giận được.

Trương Dương mở bình rượu ra đưa cho cô ta: "Uống tạm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, không lo bị bệnh truyền nhiễm đâu!"

Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước ở kinh thành hiểu lầm Trương Dương bị bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục. Mặt cô ta có chút nóng lên, cầm lấy bình rượu uống một ngụm: "Ặc, rượu gì đấy, sao mà cay thế?"

Trương Dương cười nói: "Rượu nguyên thương của nhà máy rượu Giang Thành, được ủ bằng gạo tinh khiết, khẩu vị thuần chính, người khác có muốn uống cũng không được đâu." Hắn bẻ một cái đùi gà đưa cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện cầm lấy cắn một miếng, bởi vì có cồn nên thân thể cảm thấy ấm áp hơn nhiều, nhưng một trận gió thổi tới, một chút ấm áp vừa mới có được của cô ta lại bị thổi đi sạch, không nhịn được lại rùng mình một cái.

Trương Dương nói: "Cô đợi chút!" Hắn từ trong túi lấy ra một cái lều, rất nhanh liền dùng đinh cố định lại, rồi treo một ngọn đèn lên nóc lều, Kiều Mộng Viện chui vào trong, nhìn Trương Dương mặt mày tươi cười, nói: "Anh xem ra đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Trương Dương nói: "Cô cứ yên tâm, quân tử không giở trò lúc tối, tôi tuy không phải là quân tử, nhưng tôi là một người thật thà."

Kiều Mộng Viện mặt đầy vẻ không tin.

Trương Dương đưa một con cua cho cô ta, nói: "Thịt cua vào tết trùng cửu béo lắm, sáu con đều là cua cái, mỗi con nặng hơn nửa cân, đồng hương Phong Trạch tặng cho tôi đấy, có đồ ngon tôi đương nhiên phải cùng thưởng thức với bạn bè rồi."

Kiều Mộng Viện bóc vỏ cua, ăn gạch cua rồi nói: "Nói đi! Vì sao lại đối với tôi tốt như vậy?"

Trương Dương nói: "Mộng Viện à, cô đọc sách nhiều hơn tôi, từng ra nước ngoài du học nên kiến thức cũng nhiều hơn tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy cố sống mệt mỏi hơn tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Nói rõ ra đi, đừng có úp úp mở mở."

Trương Dương nói: "Tôi nếu như đối với cô tốt hơn một chút, cô sẽ cảm thấy tôi có mục đích với cô, tôi nếu là không tốt với cô thì cô sẽ cảm thấy tôi mục trung vô nhân, nói không chừng lòng tự tôn cũng bị thương tổn."

Kiều Mộng Viện gắt: "Còn lâu! Tôi là loại người đó à?"

Trương Dương nói: "Cô ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại nghĩ 'một cô gái thanh xuân xinh đẹp, lại lắm tiền và hiền lành như mình sao lại không có ai quan tâm nhỉ?"

Kiều Mộng Viện bật cười, nói: "Tôi không tốt như anh nói đâu. Trương Dương à, tôi có nói với anh rằng anh có mục đích với tôi đâu? Nếu như tôi thực sự cho rằng là vậy, tôi căn bản sẽ không ra ngoài với anh, nửa đêm nửa hôm đi leo núi, anh cho rằng là đang chế tạo lãng mạn à? Nói cho anh biết, nếu như không có cái lều này, tôi sắp bị đóng băng mà chết rồi."

Trương Dương cười ha ha.

Kiều Mộng Viện gật lấy bình rượu trong tay hắn muốn một ngụm, lông mày không khỏi nhăn lại, mặt mày lộ vẻ đau khổ.

Trương Dương nói: "Cô rốt cuộc là uống rượu đau khổ hay là uống nước miếng của tôi mà đau khổ vậy?"

Kiều Mộng Viện đỏ mặt, gắt: "Anh lại nói linh tinh rồi, tôi đá anh từ trên đỉnh Thanh Vân xuống bây giờ đấy."

Trương Dương nói: "Cô không sợ tôi kéo cô xuống cùng, làm một đôi uyên ương đồng mệnh à?"

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện vẫn rất tỉnh táo và lý trí, cô ta lắc đầu, nói: "Tôi biết anh mồm miệng tuy xấu, nhưng trong lòng thì lại rất thiện lương, đặc biệt là đối với con gái rất mềm lòng, có ủy khuất gì, anh thà tự mình gánh chịu chứ không muốn làm liên lụy người khác, anh nói xem có phải không?"

Trương Dương nhận lấy bình rượu trong tay cô ta, uống một ngụm, nói: "Hiểu tôi chỉ có Mộng Viện!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không hiểu anh, cũng không định hiểu anh, anh chính là một cái hố, có người là muốn nhảy vào trong, nhưng tôi thì không muốn tham gia náo nhiệt đâu."

Trương Dương cười bảo: "Nhảy đi, kỳ thực sớm muộn gì cũng phải nhảy, nhảy vào hố của ai cũng vậy cả, hai chúng ta ít nhiều cũng là người quen, là bạn bè, cô nếu nhảy xuống, tôi khẳng định sẽ đỡ, quyết không để cô ngã đâu."

Kiều Mộng Viện cắn một miếng đùi gà, lại đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Dương: "Anh không cảm thấy tôi đã mình đầy thương tích rồi à, nhảy thêm một lần nữa thì cả mạng cũng không còn đâu."

Trương Dương nói: "Cô trước đây ngã là bởi vì mắt cô không tốt, không nhìn chuẩn địa hình đã nhảy, nhảy vào hố lửa nói sao cũng có thể cháy rực rỡ một lần, nhưng cô lại cắm đầu vào vũng bùn, chỉ có thể đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập thôi."

Kiều Mộng Viện bật cười khúc khích, cô ta lại uống một ngụm rượu trắng: "Trương Dương, đừng cho rằng tôi không nhìn rõ anh, anh muốn kéo tôi xuống cống."

Trương Dương nói: "Con người tôi kỳ thực rất rõ ràng, rất dễ nhìn thấu, ở trước mặt cô, tôi không bảo lưu gì cả, ngay cả quần sịp cũng không giữ lại."

Kiều Mộng Viện đã có chút ngà ngà say rồi, chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Anh nói ít thôi, tôi ghét nhất là anh cứ suốt ngày nói năng linh tinh, anh có biết anh nói những lời như vậy là không tôn trọng tôi không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi không cảm thấy vậy, tôi là tôn trọng cô nên mới nói vậy, ở trong mắt tôi cô chính là một thánh nữ, tôi cho dù là cởi truồng, cô cũng sẽ không dùng một chút ánh mắt sắc tình để nhìn tôi, cô quá thuần khiết, tôi ở trước mặt cô căn bản chỉ là một cái dấu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi