Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Thấy Chu Vũ Dương tới, Trương Dương vẫn chủ động tới chào hỏi, người ta là bí thư thị ủy Lam Sơn, sắp lên làm phó tỉnh trưởng Bình Hải rồi, nói không chừng mình lúc nào đó sẽ lọt vào tay người ta, tốt nhất vẫn nên lưu lại ấn tượng tốt.

Ấn tượng mà Chu Vũ Dương tạo cho người ta là thân thiết từ ái, cho dù danh tiếng của y ở Lam Sơn cũng không bằng Thường Tụng, y mỉm cười bắt tay Trương Dương: "Tiểu Trương cũng tới à, hôm nay ăn mặc trông anh tuấn lắm!"

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Nhờ phúc của phó bí thư Ngô!"

Chu Vũ Dương ngây ra, sau đó nhìn thấy Ngô Minh mặc quần áo thể thao ở đằng sau, y lập tức hiểu ra là chuyện gì, lập tức cười ha hả.

Thường Hải Tâm ở bên cạnh cũng cười không khép miệng lại được. Chu Vũ Dương khi đang bận chúc mừng Vương Hoa Chiêu, Trương Dương đi tới trước mặt Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: "Sao? Tôi mặc tây phục trông cũng ngon chứ?"

Thường Hải Tâm gật đầu, nói: "Không tồi, trông cũng giống như là quần áo của anh vậy."

Trương Dương quay sang Ngô Minh, nói: "Phó bí thư Ngô, có nghe thấy không, hay là chúng ta đổi luôn đi!"

Ngô Minh tươi cười nói: "Được, cậu thích thì cứ mặc luôn đi!" Trong lòng thì mắng thềm, con mẹ mày chiếm tiện nghi của tao à, bộ quần áo này đáng giá mấy ngàn đồng đó, bộ quần áo thể thao của mày cộng lại không tới một ngàn đồng. Kỳ thực Ngô Minh vốn cũng không phải là nhỏ nhen gì, cũng không coi trọng quần áo, làm quan mà làm tới mức y, người muốn tài trợ xếp hàng dài, nhưng chuyện tiện nghi cho Trương Dương thì y không muốn làm.

Chu Vũ Dương xem một vòng tân phòng rồi cáo từ đi trước. Thường Hải Tâm tuy là tới cùng y, nhưng tới Đông Giang rồi thì ai làm việc nấy, cô ta ở lại cùng Trương Dương. Vương Hoa Chiêu đề xuất để cô ta đón khách, Thường Hải Tâm và Vương Hoa Chiêu không quan thân nhau lắm, nhưng người ta đã mở miệng thì cũng không tiện cự tuyệt.

Xe cưới vẫn chưa tới, mọi người túm năm tụm ba nói chuyện, Trương Dương cùng Thường Hải Tâm đi ra ban công, hắn cười nói: "Thị trưởng Thường đâu sao không tới?"

Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi không khỏe nên bảo tôi đi thay ông ấy."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Thân thể không khỏe hay là tâm lý không thoải mái? Có phải là không muống ứng thủ với đám người này không?"

Thường Hải Tâm nhìn xung quang, xác định là không có ai chú ý tới họ mới nỏi khẽ: "Mấy ngày trước tỉnh lý có tìm cha tôi nói chuyện."

Trương Dương cảnh giác nhíu mày: "Nói gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Nói bí thư Chu sắp tới Đông Giang làm phó thị trưởng, vị trí của ông ấy do Ngô Minh tiếp nhiệm!"

Trương đại quan nhân nghe mà ngây ra, hắn nhìn về phía Tiếu Minh đang đàm tiếu phong sinh trong phòng khách một cái, nói khẽ: "Con mẹ nó vì sao lại vậy? Y thì có tư cách gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi không muốn tôi nói loạn ra, tôi chỉ nói với anh thôi, ngay cả với thị trưởng Tần cũng không nói.

Trương Dương bảo: "Đám lãnh đạo tỉnh phải chăng là hồ đồ rồi? Tiêu chuẩn đề bạt cán bộ của họ là gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi ngoài miệng thì không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng ông ý gặp đả kích rất lớn, lúc ban đầu nói ông ấy không có bằng cấp, hiện tại lại nói ông ấy lớn tuổi gì, nói cái gì là phải dùng cán bộ trẻ tuổi, tạo cơ hội cho người trẻ tuổi."

Trương đại quan nhân không phục, nói: "Mượn cớ, con mẹ nó toàn là mượn cớ cả, bổ nhiệm cán bộ trẻ tuổi, tạo cơ hội cho người trẻ tuổi ư, tôi cũng rất trẻ tuổi này, sao không cho tôi cơ hội? Dứt khoát để tôi làm bí thư thị ủy Lam Sơn luôn đi."

Thường Hải Tâm biết tính khí hỗn đản của thằng ôn này, nếu không thuận lòng, chỉ được một lát là phát tác ngay, cô ta có chút hối hận vì đã nói những chuyện này cho Trương Dương, nhưng loại chuyện này không nói cho Trương Dương thì cô ta cũng không có ai khác có thể phân ưu, bất tri bất giác, cô ta đã coi Trương Dương là người thân mật nhất của mình. Cô ta nói khẽ: "Anh đừng tức giận, cha tôi đã nhìn thoáng rồi, dẫu sao cũng là quyết định của tỉnh lý, thích thế nào thì cứ làm thế nấy đi."

Trương Dương nói: "Cha cô hỏng là ở chỗ quá thẳng thắn, không biết móc nối với thượng tầng."

Thường Hải Tâm mỉm cười đổi đề tài: "Thị trưởng Tần cũng tới rồi đó!"

Trương đại quan nhân giả vờ ngạc nhiên: "Thật sư, sao tôi không thấy cô ta nhỉ?"

Thường Hải Tâm hai mắt nhìn Trương Dương đầy ý vị sâu xa, nhỏ giọng vạch trần hắn: "Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho thị trưởng Tần, cô ấy nói tối qua gặp anh rồi, hai người còn ăn cơm cùng nhau nữa."

Trương đại quan nhân xấu hổ quá, mặt đỏ lên, nói: "Tôi còn cho rằng cô nói là cô ta tới nhà Vương Hoa Chiêu rồi!"

Thường Hải Tâm không nói tiếp, mà bảo: "Xe cươi tới rồi kìa!"

Vương Hoa Chiêu lúc này chạy tới bảo bọn họ chuẩn bị. Tân lang như gã làm rất cực khổ, phàm là chuyện gì cũng phải tự lực cánh sinh. Hiện trường tuy có rất nhiều người, nhưng đa số đều có cấp bậc cao hơn Vương Hoa Chiêu, phía cục nông nghiệp chỉ có mỗi Hề Thiếu Văn tới, gã cũng muốn giúp nhưng lại không biết phải giúp gì.

Xe cưới tổng cộng có ba chiếc, là Santana thuần một màu đỏ, ngoài miệng thì Trương Dương uy không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, Vương Hoa Chiêu cũng quá keo kiệt rồi, sao đi đón dâu con gái bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh mà dùng xe Santana thì cấp bậc quá kém rồi? Mà nghĩ lại, Vương Hoa Chiêu hình như có nói, xe cưới là do bố vợ an bài, xem ra bí thư Tằng không muốn nổi trội, không muốn gây chú ý, một bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh như người ta muốn xe gì mà chẳng được? Chỉ là không muốn mà thôi.

Trương Dương vẫn hảo tâm nói với Vương Hoa Chiêu: "Hay là để tôi lấy chiếc Land Rover cho cậu mượn tạm làm xe cưới nhé.

Vương Hoa Chiêu cười cười, gã nói khẽ: "Sợ người ta gièm pha lắm!" Gã giao ba bao lì xì cho Trương Dương, lại bảo hắn cầm ba phần bánh kẹo cưới tới cho lái xe.

Trương Dương đưa bánh keo cưới cho mấy lái xe đó xong, Vương Hoa Chiêu đã dưới sự vây quanh của mọi người bước xuống lầu, gã gọi điện thoại cho Tằng Lệ Bình để báo cáo tình hình tiến triển bên mình.

Vương Hoa Chiêu lên xe cưới, Trương Dương thì ngồi ở chiếc xe đằng sau, để Thường Hải Tâm và một cô gái phụ trách đón khách khác ôm chăn đệm theo Vương Hoa Chiêu lên xe, cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu thì ôm một con gà trống. Theo phong tục ở đây, ôm con gà trống này tới là để dẫn một con gà mái về.

Trương Dương dẫn cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu lên xe, vừa lên xe thì con gà trống rơi ra, lái xe không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: "Thật là phiền quá, còn mang theo gà trống làm gì!"

Trương đại quan nhân trợn mắt lên, lườm cho tên tài xế đó một cái, tên tài xế sợ quá im thin thít.

Thợ chụp ảnh lên chiếc ở ở đằng trước, nhưng xe lại không có cửa sổ nóc, không tiện chụp cảnh trên đường, gã vội vàng tìm thấy Trương Dương. Rất nhiều người nhìn thấy Trương Dương đi bên cạnh Trương Dương, cho rằng hắn là chủ sự ngày hôm nay. Trương Dương nghĩ một chút rồi gọi Ngô Minh tới, giao chìa khóa xe Land Rover cho Ngô Minh: "Phó bí thư Ngô, ông phụ trách lái xe dẫn đầu nhé, thợ ảnh sẽ lấy cảnh từ trên cửa sổ nóc."

Ngô Minh tuy bị hắn sai khiến rất không vui, nhưng hôm nay dẫu sao cũng là ngày Vương Hoa Chiêu kết hôn, nếu cự tuyệt thì cũng không hay, y hôm nay có dẫn lái xe tới, nhưng Trương Dương đã nói vậy thì y cũng chỉ đành đáp ứng.

Sau khi phân công qua loa, đội xe của họ cuối cùng cũng lên đường.

Lúc đi đường, Trương Dương nhận được điện thoại của Tần Thanh, cô ta đã tới khu nhà Tích Thúy rồi, phát hiện Trương Dương và Thường Hải Tâm đều không có mặt. Trương Dương cười nói: "Đi đón dâu rồi, em đợi ở nhà đi, lát là về thôi."

Tần Thanh nói: "Rất muốn nhìn bộ dạng phù rể của anh."

Trương Dương nói: "Tốt nhất là đừng thấy, mê người lắm, gợi cảm lắm, anh sợ em không chịu được!"

Tần Thanh bật cười khúc khích, có người tới chào hỏi cô ta, Tần Thanh vội vàng cúp máy.

Đội xe đi tới cửa viện gia thuộc tỉnh ủy, Trương Dương chạy xuống bắn pháo, không biết là pháo ai mua, sau khi đốt uy lực kinh người, đùng đùng đùng ba phát, ngay cả nền xi măng cũng mất cả mảng lớn, người ở xung quanh đều bị chấn cho tai kêu ong ong, lúc này trong viện gia thuộc cũng nổi lên tiếng pháo nhiệt liệt.

Đội xe đi tới còn cách nhà Tằng Lai Châu hơn mười mét thì dừng lại, Vương Hoa Chiêu cầm hoa xuống xe, mặt mà tươi cười rạng rỡ. Thường Hải Tâm và một cô gái khác đi theo sau gã.

Trương Dương dẫn cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu ôm con gà trống xuống theo. Vương Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, tỏ ý bảo Trương Dương nhanh lên. Trương Dương đứng ở bên cạnh Vương Hoa Chiêu, cửa lớn của Tằng gia đóng chặt, Vương Hoa Chiêu cầm hoa tươi mang theo tâm tình kích động, đi tới trước cửa lớn gõ nhẹ, rất lễ phép gọi: "Cha, mẹ, mở cửa!"

Người ở xung quanh xem náo nhiệt cười ầm ĩ, giọng của Vương Hoa Chiêu quá nhỏ, trong nhà Tằng gia căn bản là không nghe thấy, có điều sau cửa vẫn truyền tới tiếng cười. Một đám chị em của Tằng Lệ Bình đều đứng sau cửa, hô tô: "Không nghe thấy! Không nghe thấy!"

Trương Dương cổ vũ: "Ra sức mà gõ, gân cổ lên mà hét!"

Vương Hoa Chiêu dồn hết dũng khí, dùng sức đập mạnh cửa, lớn tiếng nói: "Cha, mẹ! Con tới rồi!"

Mấy người ở bên trong đồng thanh nói: "Anh là ai? Anh tới đây làm gì?"

Vương Hoa Chiêu không biết phải trả lời như thế nào.

Trương Dương ở bên cạnh trả lời thay gã, lớn tiếng nói: "Cha, mẹ, con tới rồi, con tới cưới vợ!"

Người ở xung quanh cười càng lúc càng to.

Một giọng nói lanh lảnh khúc khích cười bảo: "Để tân lang nói!"

Trương Dương nghe thấy vậy liền ngây ra, cô gái vừa lên tiếng rõ ràng là Triệu Tĩnh, em mình. Sao nó cũng tới đây làm gì? Liên tưởng tới những lời mà Vương Hoa Chiêu nói với hắn lúc trước, thì ra phù dâu của Tằng Lệ Bình chính là em gái mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi