Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nhâm Văn Bân gật đầu nói:" Coi như không tồi"

Trương Dương nói: "Bộ đồ này là tôi mượn của anh ấy, lát về sẽ thay ra, anh nhờ phục vụ giặt giùm rồi trả lại cho anh ấy giúp tôi"

Nhâm Văn Bân nói: "Hắn đâu có đi, ở bên khu tây B18 đó, cậu không biết sao?"

Trong lòng Trương Dương thầm mắng, Ngô Minh ơi là Ngô Minh, ngay cả một câu nói thật cũng không có, hắn cời cười, phất tay với Nhâm Văn Bân, đi ra ngoài sảnh, Trương Dương kêu đổi phòng đến khu tây B16, chổ này là khu nhà gỗ hưu nhà, cũng là láng giềng khá gần với chổ của Ngô Minh.

Lúc Trương Dương đi đến trước nhà gỗ, thì thấy Ngô Minh từ trong phòng đi ra, Ngô Minh căn bản là không ngờ sẽ gặp hắn tại đây, nhìn Trương Dương, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trương đại quan nhân thì có chuẩn bị mà đến, cười nói: "Phó bí thư Ngô, không phải là anh đã quay về Lam Sơn sao?"Không đợi Ngô Minh trả lời, hắn lại nói: "Tôi biết rồi, anh luyến tiếc bộ y phục này phải không, chờ tôi chút, để tôi tắm rửa xong, sẽ lập tức trả lại cho anh"

Ngô Minh thật sự đúng là dở khóc dở cười, đều nói là oan gia ngõ hẹp, ngày hôm nay sao ở đâu cũng gặp được tên ôn dịch này hết, Ngô Minh nói: "Tôi đi ra ngoài rồi, bỗng nhiên nhớ ra là để quên đồ trong khách sạn, cho nên mới quay trở lại lấy" Gã đã quyết định chủ ý rồi, lập tức ra ngoài sảnh trả phòng ngay, nói thế nào cũng không thể ở cùng một chổ với tên nhóc này được.

Trương Dương nói: "Đừng khách khí, buổi tối tôi mời khách, cùng nhau uống một chút nha"

Ngô Minh nói: "Công tác rất bận, thật sự không đi được"

Trương Dương vừa mở cửa phòng vừa nói: "Anh chờ một chút, để tôi thay bộ đồ này ra đã, anh thuận tiện mang đi luôn"

Tuy rằng Ngô Minh tránh Trương Dương còn không kịp, chỉ là nếu như gặp rồi thì cũng không dự định bỏ qua, dù sao thì bộ âu phục này cũng đến vài ngày, dựa vào cái gì mà phải cho hắn ta.

Dù sao thì Ngô Minh cũng không vội, gã cười nói: "Vậy tôi ở trong phòng xem TV một chút, cậu tắm nhanh lên một chút nha"

Trương đại quan nhân gật đầu, mở cửa đi vào.

Ngô Minh cũng trở về phòng chờ hắn, chỉ là ngồi đợi Trương Dương không nổi nữa, có chờ hắn ta cũng không đi ra, Ngô Minh đã đợi gần một tiếng rưỡi đồng hồ rồi, nhìn thời gian cũng đã là bốn giờ ba mươi, gã không khỏi có chút nóng ruột, theo lý mà nói thì một người đàn ông bình thường đi tắm cũng không cần thời gian lâu như vậy, gã đi đến trước phòng Trương Dương gõ cửa, gõ một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng dép lẹp xẹp bên trong, Trương Dương mở cửa ra, ngái ngủ nhìn gã ; "Phó bí thư Ngô, có việc sao?"

Trong lòng Ngô Minh tức giận, thằng nhóc giỡn mặt với người ta hả? Chỉ là cho dù ở trong trạng thái này, Ngô Minh vẫn có thể duy trì tốt phong độ, mỉm cười đưa bộ đồ vận động của Trương Dương qua: "Đồ của cậu đây" Bộ đồ đã được cuộn thành một cục tròn.

Trương Dương thấy bộ đồ vận động mới chợt nhớ đến cái gì đó, vỗ ót của mình một cái, cười nói: "Anh xem trí nhớ của tôi kìa, vừa tắm xong liền đi ngủ luôn, quên mất tiêu chuyện này, xin lỗi, thật xin lỗi"

Ngoài miệng Ngô Minh thì nói: "Ngày hôm nay cậu hỗ trợ cho Hoa Chiêu nhiều rồi nên cũng mệt, hẳn là nên nghỉ ngơi một chút đi" Nhưng trong lòng lại lôi Trương Dương ra mắng một trăm tám mươi ngàn lần.

Trương Dương đem bộ âu phục cũng cuộn tròn thành một cục trên đầu giường đưa ra cho Ngô Minh, Ngô Minh vừa nhìn, trong lòng liền buồn phiền, thằng nhãi này, mượn đồ của người ta mà không biết quý sao, càng tức giận hơn là, bộ âu phục không chỉ bị hắn vò nát, mà trên mặt còn có dính rất nhiều dầu, hiển nhiên là khi tên này ăn đã đem âu phục trở thành giấy lau miệng rồi. Ngô Minh ôm lấy bộ đồ của mình xoay người bước đi, trong lòng tức giận nên ngay cả cáo từ cũng quên luôn.

Trương Dương gọi gã lại: "Phó bí thư Ngô, còn có giầy này"

Ngô Minh tiếp nhận đôi giày mà hắn đưa qua, gật đầu nói: "Tôi đi đây"

Trương Dương mỉm cười nói: "Đi tốt, không tiễn"

Ngô Minh trả phòng, đi ra ngoài cửa leo lên xe ô tô của mình, càng nghĩ càng tức, ngày hôm nay Trương Dương căn bản là muốn đùa giỡn với mình, ngồi trên ghế hờn dỗi một hồi, bỗng nhiên gã nhớ đến Trương Lập Lan, cầm lấy điện thoại gọi cho bà ta.

Trương Lập Lan nhận được điện thoại của Ngô Minh cũng không có biểu hiện gì bất ngờ cả, nhẹ giọng nói: "Rượu mừng uống xong rồi à?"

Ngô Minh nói: "Ngày hôm nay tôi gặp phải bộ trưởng Khổng"

Ngô Minh nói: "Cái kia... trong tỉnh khi nào có?"

Tâm tình của Trương Lập Lan hình như không được tốt cho lắm: "Trong tỉnh thế nào tôi làm sao mà biết?"

Ngô Minh cảm thấy đươc Trương Lập Lan nổi giận, gã ý thức được câu nói của mình có thể đã làm tổn thương đến Trương Lập Lan, vội vàng nói tránh đi: "Chị Lan, em nhớ chị, tối nay có tiện đi ra không?"

Trương Lập Lan từ chối gã mà hầu như không cần suy nghĩ : "Không được, buổi tối tôi có việc" Nói xong Trương Lập Lan lập tức cúp điện thoại ngay, Trương Lập Lan cúp điện thoại là có nguyên nhân, từ lần trước Trương Dương ám chỉ tư tình của bà và Ngô Minh, Trương Lập Lan đã bị vây trong nổi sợ hãi thật sâu, bà ta đã tiến hành điều tra Trương Dương một phen, Trương Dương là ai, bây giờ bà càng ngày càng rõ ràng, sở dĩ Trương Dương không vạch trần chuyện của bà ta và Ngô Minh, không có nghĩa là Trương Dương sẽ bỏ qua cho hai người, hay Trương Dương cho rằng đây là vương bài chưa đến lúc sử dụng, chuyện này đã trở thành một quả bom hẹn giờ rồi, chẳng biết sẽ nổ vào lúc nào, Trương Lập Lan rất sợ, từ lúc đó trở đi, trong lòng của bà đã có bóng ma tâm lý, bà sợ chuyện của bà và Ngô Minh bị lộ ra, nếu như thật sự là vậy, thì sự nghiệp và gia đình của bà tất cả đều xong, mọi người đều là động vật ích kỷ cả, sau khi xảy ra chuyện xong, Trương Lập Lan phát hiện ra, tình cảm của mình đối với Ngô Minh cũng không có sâu như vậy, Ngô Minh và bà căn bản là không có kết quả, Ngô Minh cũng không thể cưới cô, cho dù Ngô Minh tình nguyện cưới cô, thì bà cũng không có khả năng hi sinh gia đình đến để với Ngô Minh được.

Thái độ của Trương Lập Lan làm cho Ngô Minh cảm thấy tức giận, cảm giác đầu tiên của gã chính là cánh của Trương Lập Lan đã đủ cứng rồi, có Khổng Nguyên làm chổ dựa, Trương Lập Lan đã không coi gã ra gì cả. Thái độ của bà ta gần đây càng lúc càng lãnh đạm, Ngô Minh cũng không phải là không có Trương Lập Lan thì không sống nổi, chỉ là bây giờ Trương Lập Lan rất hữu dụng với gã, nếu như không có Trương Lập Lan hỗ trợ, thì Khổng Nguyên làm sao mà ra sức cho gã, nhớ đến câu nói ngày hôm nay của Khổng Nguyên, hy vọng trong lòng của Ngô Minh liền tăng lên rất nhiều, gã tự nhận mình là một người có tính nhẫn nại cao, nhưng cái hiệu suất làm việc của tỉnh cũng thấp quá rồi, chọn người kế nhiệm cho Chu Võ Dương chẳng lẽ khó đến như vậy sao? Lẽ nào lại phát sinh biến cố nào khác? Ngô Minh ngồi trong xe nghĩ trước nghĩ sau, trong lòng không khỏi thấp thỏm lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi