Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi và cha của cậu, cậu của cậu đều là đồng sự, nói ra cũng là trưởng bối của cậu, ngày hôm qua tôi giáo huấn cậu là vì muốn tốt cho cậu, cậu sẽ không vì vậy mà ghi hận tôi chứ?"

Thạch Thắng Lợi lắc đầu nói: "Tôi không ghi thù, thật đấy!" Lúc này ngay cả hắn cũng cảm thấy bản thân rất đê tiện. Trương Dương nói: "Đứng lên đi, đến ghế sô pha ngồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu!"

Thạch Thắng Lợi thành thật đứng lên, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, hai tay đặt lên hai thành ghế, bất an nhìn Trương Dương, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng nghiêm chỉnh như vậy.

Trương Dương nói: "Cậu không nhận ra Quan Chỉ Tình?"

Thạch Thắng Lợi lắc đầu nói: "Tối hôm qua không nhận ra, nhưng ngày hôm nay tôi xem báo mới nhớ ra, lúc trước tôi đã từng xem cô ta thi đấu. Nếu như nhận ra cô ta, tôi sẽ không dám làm vậy đâu"

Trương Dương cười lạnh nói: "Tối hôm qua cậu cũng đủ cuồng đấy"

Thạch Thắng Lợi cúi đầu, sau một hồi mới nói: "Tôi cho rằng cô ta là tiểu thư của Hải Thiên...."

Đột nhiên Trương Dương cả giận nói: "Thối lắm!" Hắn vừa rống lên, làm cho Thạch Thắng Lợi sợ hết hồn, lại quỳ cái rầm xuống đất.

Trương Dương nhìn Thạch Thắng Lợi như chim sợ cành cong, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, lá gan của thằng nhãi này đúng là quá nhỏ thật, hắn khoát tay áo nói: "Cậu đứng lên đi, tôi không kêu cậu quỳ!"

Sau khi quỳ qua một lần, Thạch Thắng Lợi tự nhiên không cảm thấy khó khăn nữa, hắn đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha, đánh trống lảng: "Tôi ngồi không ổn"

Trương Dương nói: "Hải Thiên có tiểu thư sao?"

Thạch Thắng Lợi nói: "Có, tiểu thư đẹp không ít, lúc trước tôi hay đến chổ đó chơi!" Nói đến đây hắn bỗng nhiên nhớ ra một việc, tối hôm qua hắn nhìn thấy Quan Chỉ Tình đẹp, cho nên đã hỏi thăm Đoạn Kim Long xem có phải là tiểu thư của Hải Thiên không, lúc đó Đoạn Kim Long cười gật đầu. Bây giờ Thạch Thắng Lợi mới ngộ ra, cái này không phải là do Đoạn Kim Long âm thầm cố ý chứ?

Trương Dương nhìn thấy biểu tình của hắn khác thường, thấp giọng nói: "Nhớ ra cái gì?"

Thạch Thắng Lợi nói: "Là Đoạn Kim Long nói cho tôi biết cô ta là tiểu thư của Hải Thiên, là hắn nói như vậy với tôi"

Hàng lông mày của Trương Dương nhíu chặt lại một chổ: "Cậu xác định?"

Thạch Thắng Lợi nói: "Tôi xác định, tuy rằng lúc đó tôi say, nhưng mà nhớ kỹ là có hỏi qua ông ta, ông ta gật đầu"

Trương Dương nở nụ cười: "Chuyện này trước tiên cậu đừng nói cho ai biết"

Thạch Thắng Lợi nghiếng răng nói: "Tôi hiểu rồi, ông ta lập bẫy đẩy tôi vào, cố ý làm xấu quan hệ của chúng ta, tôi sẽ không tha cho ông ta"

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, tên Đoạn Kim Long này đúng là không phải thứ tốt, hắn nói với Thạch Thắng Lợi: "Cậu hãy nghe tôi nói, chuyện này trước tiên không nên nói ra, chờ khi tôi quyết định trả cục tức này, sẽ báo cho cậu biết"

Thạch Thắng Lợi gật đầu: "Chủ nhiệm Trương, tôi nhất định phải trút cục tức này ra"

Trương Dương cười nói: "Cậu về trước đi, nên làm cái gì thì làm, chuyện Hải Thiên tôi chưa lên tiếng, thì cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ"

Thạch Thắng Lợi đi rồi, Trương Dương gọi điện cho Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng cười nói: "Thế nào? Thạch Thắng Lợi đến xin lỗi cậu à?"

Trương Dương nói: "Chuyện kia tạm thời tôi không truy cứu nữa"

Trương Đức Phóng nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng đã rõ ràng, mười phần là Thạch Thắng Lợi đã quỳ xuống rồi, thằng nhãi này tuy rằng hơi khốn nạn, nhưng đến thời điểm mấu chốt cũng thức thời, Trương Đức Phóng nói: "KHông truy cứu là tốt nhất, tôi cũng đỡ khó xử!"

Trương Dương nói: "Quan Chỉ Tình bị quấy rầy tại Hải Thiên, bên Hải Thiên phải gánh chịu một phần trách nhiệm chứ?"

Trương Đức Phóng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, bằng không thì sẽ không trả hộp nhân sâm về, gã cười nói: "Cậu nói nên làm sao, tôi chuyển lời"

Trương Dương nói: "Cuối tháng sẽ tổ chúc một trận đá bóng của ngôi sao, do đội bóng ngôi sao ở Hồng Kong đá với đội bóng nữ Bình Hải chúng ta, bây giờ đã liên hệ hết rồi, chỉ thiếu bên tài trợ thôi"

Trương Đức Phóng vừa nghe liền hiểu rõ, Trương Dương muốn Đoạn Kim Long ra tiền, mà số tiền này phải đưa ra ngoài sáng, gã cười nói: "Cậu nói cho tôi rõ chút, đại khái là cần bao nhiêu kinh phí?"

Trương Dương nói: "Khoảng hai ba trăm ngàn, chủ yếu là phí chiêu đãi, chứ bên đội bóng Hồng Kong không cần tiền"

Trương Đức Phóng nói: "Tốt, tôi nói giúp cậu"

....................................

Đoạn Kim Long nghe Trương Dương nói là muốn ba trăm ngàn, nhất thời có chút không vui: "Vì sao chứ? Vì sao tôi phải đưa cho hắn ba trăm ngàn để tài trợ trận đấu này? Quan Chỉ Tình bị quấy rầy, là Thạch Thắng Lợi gây họa, tại sao tôi phải ra tiền? Hắn muốn tiền, đi tìm Thạch Thắng Lợi mà đòi"

Trương Đức Phóng nói: "Ông có thái độ gì thế? Không phải chỉ là vài trăm ngàn thôi sao? Có cần phải tiếc thành như vậy không, việc buôn phải cũng phải hiểu hồi báo chứ?"

Đoạn Kim Long nói: "Mỗi năm tôi đều đi quyên phúc lợi, nhưng chưa từng bị người ta buộc phải quyên tiền"

Trương Đức Phóng nói: "Quan Chỉ Tình bị quấy rầy tại Hải Thiên, ông dám nói là Hải Thiên không có một chút trách nhiệm không?"

Đoạn Kim Long chột dạ, dù sao thì chuyện đó cũng là do ông ta đốt lên, nếu như lúc đầu biết ngọn lửa này sẽ có lúc quay lại đốt mình, thì ông tuyệt đối sẽ không xúi giục Thạch Thắng Lợi, từ sau khi xảy ra chuyện, ông luôn thấp thỏm bất an, rất sợ Thạch Thắng Lợi nghĩ đến mình, nhưng hiện nay xem ra, trong mâu thuẫn giữa Thạch Thắng Lợi và Trương Dương, thì cũng chẳng có ai tìm mình gây phiền phức cả, nhưng mà Trương Dương lại muốn ba trăm ngàn.

Trương Dương nói: "Con người của Trương Dương tôi rất hiểu, hắn chỉ cần mở miệng là không thay đổi, chuyện của Quan Chỉ Tình đã làm cho hắn cảm thấy căm tức, ba trăm ngàn này quả thật có chút nhiều, nhưng mà hắn mượn phương thức này để trút giận, nếu như ông mà đắc tội hắn, sau đó sẽ không biết còn chuyện gì xảy ra với ông nữa"

Đoạn Kim Long nói: "Tôi sợ hắn sao!"

Trương Đức Phóng biết miệng của ông ta cứng thôi, cũng không lo lắng, Trương Đức Phóng nói: "Gần đây ông nên thu tay lại một chút, chuyện của Quan Chỉ Tình ảnh hưởng rất xấu, Hải Thiên sẽ biến thành tiêu điểm, ông chỉnh đốn lại quản lý khách sạn, đừng để người ta nắm được cái gì"

Đoạn Kim Long gật đầu.

Trương Đức Phóng rời khỏi phòng làm việc của Đoạn Kim Long, đi đến chổ của Chung Hải Yến, cửa phòng cũng không khóa, mở cửa ra nhìn vào bên trong, Chung Hải Yến đang loay hoay trước máy vi tính.

Trương Đức Phóng gõ cửa phòng, cười tủm tỉm đi vào trong.

Chung Hải Yến nhìn thấy gã ta, liếc gã một cái rồi không phản ứng, ánh mắt tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Trương Đức Phóng tiện tay đóng cửa phòng lại, đi đến phía sau Chung Hải Yến, tay phải khoát lên vai của cô, Chung Hải Yến nhúng vai hất tay của gã xuống, có chút cả giận nói: "Tôn trọng một chút, chú ý hình tượng công an"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi