Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương chờ Từ Hoành Yến đi rồi, liền gọi điện thoại cho phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, tuy rằng biết tin tức này là thật, nhưng hắn vẫn muốn từ chứng thực từ chỗ Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy đã thông qua chuyện này, thị lý quyết định nhượng lại khu đất sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, định giá năm trăm ngàn, áp dụng phương thức khấu trừ lợi ích về sau của tập đoàn Tinh Nguyệt trong công trình cảng Nước Sâu."

Trương Dương nói: "Cũng chính là nói một xu cũng không trả, cứ thế tặng không cho người ta khối đất này."

Cung Kì Vĩ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Chuyện này tôi đã phản ánh với lãnh đạo cấp trên rồi, cũng truyền đạt ý kiến của cậu, có điều các lãnh đạo có suy nghĩ của các lãnh đạo."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, khu đất này thuộc về Ủy ban thể dục thể thao, tôi là thuộc ông quản, ông cứ vậy trơ mắt nhìn Ủy ban thể dục thể thao bị lấy đi ư."

Cung Kì Vĩ nói: "Đất là tài sản quốc hữu, không phải là tài sản tư hữu của tập thể nào và cũng không phải là của người nào khác."

Trương Dương nói: "Quốc gia bảo tôi quản nơi này, chính là bảo tôi phải trông coi tài sản của quốc gia, ai cắt khối đất này đi, thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không."

Cung Kì Vĩ cũng có chút kích động: "Tôi cũng không cũng muốn chuyện này phát sinh, nhưng bí thư Từ đã đồng ý, các thường ủy đa số đều gật đầu, tôi có thể làm được gì nữa? Thị lý có chính sách của thị lý, không phải chúng ta có thể chi phối được."

Trương Dương: "Tôi giờ đi tìm bí thư Từ đây!"

Cung Kì Vĩ còn định nói gì nữa thì bên kia Trương Dương đã gác điện thoại rồi.

Trương Dương tới thị trụ sở làm việc chính phủ thị ủy mới biết được Từ Quang Nhiên đã tới công trường cảng Nước Sâu thị sát, thật ra cho dù là Từ Quang Nhiên ở đó cũng không muốn gặp hắn, Trương Dương vòng một vòng liền đi tìm thị trưởng Hạ Bá Đạt.

Hạ Bá Đạt ngược lại rất thích tiếp kiến hắn, trong hành động xử lý những kiến trúc trái quy đinh, Trương Dương đã giúp y lấy được không ít thể diện, sau khi Hạ Bá Đạt tới Nam Tích, lần đầu tiên có được điểm sáng trên chính trị, y đang nắm lấy cơ hội, gắng sức mở rộng điểm sáng này, quyết định triển khai một trường hành động xử lý kiến trúc trái quy định trong phạm vi. Trương Dương trong chuyện này lập được công lao hãn mã nhưng nhưng lại không có ý tứ chia xẻ chiến tích, hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở trung tâm thể dục mới.

Hạ Bá Đạt đã đoán được Trương Dương lần này đến đây khẳng định là có liên quan tới chuyện khối đất đó của sân thể dục, y mỉm cười nói: "Trương Dương, có việc gì à?"

Trương Dương nói: "Có, tôi lần này tới là muốn hỏi chuyện khu đất sân thể dục."

Hạ Bá Đạt cố ý nói: "Chuyện này có liên quan tới cậu à? Nhiệm vụ chủ yếu của cậu hiện tại là làm tốt vận hội tỉnh lần thứ mười hai, chuyện khác cậu không cần hỏi đến."

Trương Dương nói: "Tôi là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao lấy đi cho người khác, cũng không có ai hỏi ý kiến của tôi, thị trưởng Hạ, ông nói chuyện này không liên quan gì tới tôi ư?"

Hạ Bá Đạt nói: "Cậu tuy rằng là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nhưng đất cũng không thuộc quyền quản lý của cậu."

Trương Dương nói: "Được, ông coi như tôi là khách thuê, cho dù là khách thuê cũng phải có quyền được biết rõ tình hình chứ, tôi đang thuê yên lành, ngài nói muốn đuổi liền đuổi tôi đi à? Ít nhiều gì thì tôi cũng có quyền được biết lý do chứ."

Hạ Bá Đạt có chút hứng thú nhìn Trương Dương, nói: "Hiện tại cậu đã biết rồi, thỏa mãn quyền được biết tình hình của cậu rồi, tôi chính thức thông tri với cậu, thị lý quyết định nhượng lại khu đất của sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt với giá năm trăm ngàn, nghe rõ rồi chứ?"

Trương Dương gật gật đầu nói: "Nghe rõ rồi."

Hạ Bá Đạt nói: "Cậu còn gì muốn nói không?"

Trương Dương nói: "Khu đất đó tùy tiện vỗ tay một cái cũng đáng giá hơn năm trăm vạn, thị lý làm như vậy có phải là tự đồng ý chịu thiệt hay không?"

Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện này đã được thông qua trên cuộc họp thường ủy rồi."

"Có thể thông qua cũng chưa chắc là chính xác, tập đoàn Tinh Nguyệt lợi dụng vấn đề cảng Nước Sâu để đòi hỏi, dùng đầu tư để bức bách, ép thị lý giao khối đất này cho họ, hành vi như vậy căn bản chính là không giảng chữ tín, thị trưởng Hạ, chúng ta nếu đáp ứng yêu cầu vô lý của Tinh Nguyệt, chẳng khác nào tạo một tấm gương không tốt cho các thương nhân Nam Tích, về sau ai cũng dám đề xuất điều kiện với thị lý, tôn nghiêm của chính phủ Nam Tích chúng ta ở đâu?"

Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện này không tới lượt cậu quan tâm, bí thư Từ đã vỗ bàn định án rồi, không thể thay đổi được!"

Trương Dương nói: "Thị trưởng Hạ đã nghe nói tới những hộ bị cưỡng chế chưa?"

Hạ Bá Đạt cười nói: "Cậu muốn làm hộ bị cưỡng chế à?"

Trương Dương nói: "Khối đất này nếu nhượng lại, phải dùng phương thức bán đấu giá công khai để tiến hành, Tinh Nguyệt muốn lấy khu đất này, có thể tham gia tranh thầu, muốn dùng loại thủ đoạn không minh bạch này để lấy khu đất của sân thể dục ư, nằm mơ đi!"

Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện mà bí thư Từ đã quyết định mà cậu cũng muốn làm trái ư? Cậu có phải là không muốn làm nữa rồi không?

Trương Dương nói: "Lãnh đạo thành phố các ông cũng phải giảng đạo lý chứ."

Hạ Bá Đạt nói: "Dù sao chuyện này cũng là thị lý quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới tỉnh lý mà nói, tôi rất bận, không có thời gian nghe cậu oán thán." Hạ Bá Đạt nói xong. Sắc mặt liền sầm xuống, y cúi đầu đọc giấy tờ, rõ ràng là hạ lệnh đuổi khác.

Trương Dương nghe ra rồi, lão Hạ âm độc lắm, một câu cuối cùng của y đã chỉ điểm mình. Thị lý đã quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới thị lý mà nói, lão Hạ là muốn xúi bẩy mình tới thị lý tố cáo.

Trương Dương rời khỏi văn phòng thị trưởng, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Bá Đạt âm hiểm, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, còn muốn mượn tay mình đâm Từ Quang Nhiên hai đao. Trương Dương từ lúc tới Nam Tích không ít lần đối nghịch với bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, thật sự là sóng này chưa yên sóng sau đã nổi. Chẳng lẽ mình và Từ Quang Nhiên mệnh lý tương khắc, chuyện gì thường thường cũng đẩy mình về phía đối lập với y ư. Phải nói Phạm Tư Kì cũng thật là, sao tự dưng lại có chủ ý với sân thể dục.

Khi Trương Dương rời khỏi trụ sở làm việc của thị ủy thị chính phủ thì gặp bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi từ bên ngoài vào, Trương Dương đi tới trước mặt y chào hỏi.

Hà Anh Bồi nói: "Có việc à?"

Trương Dương nói: "Tìm thị trưởng Hạ."

Hà Anh Bồi gật gật đầu: "Tới chỗ tôi ngồi đi?"

Trương Dương lúc này tâm tình rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu nói: "Thôi, hôm nay tôi còn có việc. Đợi khi nào có cơ hội lại tới bái phỏng ngài."

Hà Anh Bồi cười cười, đi được vài bước lại dừng lại gọi Trương Dương: "Nói Trương!"

Trương Dương đi tới trước mặt y: "Bộ trưởng Hà tìm tôi có việc à?"

Hà Anh Bồi nói: "Thanh niên mười tốt năm nay bắt đầu bình chọn rồi đấy, nghe nói cậu cũng là người được đề cử."

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không biết, có điều tôi đến Nam Tích không lâu, mông ngồi còn chưa nóng chỗ, năm nay hay là bỏ đi, tôi không có cơ hội đâu."

Trương đại quan nhân đã mười tốt của tỉnh một lần rồi. Đối với loại vinh dự này cũng không quan tâm.

Trương Dương trở lại Ủy ban thể dục thể thao, nhìn thấy Kiều Bằng Cử đang chờ trong văn phòng, Kiều Bằng Cử lần này cũng là vì chuyện khu đất sân thể dục. Thương nhân đối với thương cơ luôn có khứu giác rất nhạy. Kiều Bằng Cử một mực đặt ánh mắt ở cảng Nước Sâu, cho đến khi Trương Dương đến đây, gã mới có định đầu tư vào trung tâm thể dục mới, nhưng gã không ngờ Tinh Nguyệt đã có chủ ý với khu đất này rồi. Kiều Bằng Cử nghe thấy tin tức này liềm cảm thấy có chút hối hận, gã ở Nam Tích lâu như vậy rồi, vì sao tầm mắt lại ngắn như vậy? Thương cơ tốt như vậy ở ngay trước mắt, vì sao gã vẫn như không nhìn thấy. Điều thật sự khiến Kiều Bằng Cử xúc động còn có giá chuyển nhượng sân thể dục. Năm trăm ngàn, hơn nữa không cần dùng phương thức tiền mặt để trả, thế này có khác gì cho không đâu. Bất kỳ một thương nhân nào đối với điều này đều không thể không động tâm, chính vì vậy nên Kiều Bằng Cử mới đến tìm Trương Dương.

Thấy Trương Dương tiến vào. Kiều Bằng Cử không nhịn được liền oán thán: "Cậu thâm thật đất. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không để lộ chút phong thanh nào cho tôi. Phạm Tư Kì rốt cuộc cho cậu lợi ích gì vậy?"

Trương Dương cười khổ nói: "Lợi ích cái rắm, tôi không liên quan gì tới cô ta cả."

Kiều Bằng Cử làm sao chịu tin cho được: "Cậu nói thật đi, tôi cảm thấy Phạm Tư Kì và cậu đang lén lút câu kết làm bậy gì đó? Thì ra các người mưu toan chuyện này, một khối đất tốt như vậy đã bị thằng ôn cậu tặng đi, thà tiện nghi cho người ngoài chứ không định tiện nghi cho tôi."

Trương Dương thở dài nói: "Tôi con mẹ nó oan chết mất, tôi và Phạm Tư Kì thật sự không có quan hệ gì. Ngày đó tôi tiễn người ra sân bay. Vừa hay gặp cô ta, chúng ta thân là địa chủ nói sao cũng phải tỏ lòng một chút, cho nên tôi mới mời cô ta đi ăn cơm, tôi nào biết cô ta nhắm vào khu đất của Ủy ban thể dục thể thao này, nếu tôi biết mục đích của cô ta, tôi căn bản sẽ không mời cô ta ăn cơm mà đã sớm lấy gậy đuổi cô ta đi rồi."

Kiều Bằng Cử nửa tin nửa ngờ nhìn.

Trương Dương:: "Anh đừng nhìn như vậy. Hiện tại thị lý cũng hoài nghi tôi cấu kết với Phạm Tư Kì, phía Phạm Tư Kì thì cho rằng tôi cố ý để lộ tin tức cô ta đến Nam Tích ra ngoài, tôi hiện tại ở hai bên đều không phải là người."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi