Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ: "Mới tám giờ mà, hết thúc sớm thế?"

Tiêu Điều Mẫn nói: "Đám ngôi sao Hongkong lỗ mũi hướng lên trời, rất là ngạo khí, chúng tôi mời rượu mà người ta căn bản không thèm uống."

Trương Dương nghe vậy liề nổi giận: "Một đám diễn viên tuyến hai, có gì mà khệnh? Ngày mai đá bóng xong, tôi sẽ đuổi bọn họ đi."

Thôi Quốc Trụ không nhịn được mỉm cười: "Chủ nhiệm Trương, anh còn hy vọng người ta đá bóng, làm người không thể thực tế như vậy được."

Trương Dương cũng bật cười, khi mấy người đang nói chuyện, Chung Hải Yến đi tới, cô ta nhìn thấy Trương Dương cũng oán trách: "Chủ nhiệm Trương, đám ngôi sao Hongkong mà anh mời đến đó thật sự là khó hầu hạ, cả đám ai ai cũng khệnh khạng, nhân viên phục vụ của chúng tôi cơ hồ đều bị mắng."

Trương Dương nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi, có ủy khuất gì cứ nói với tôi, lát nữa tôi sẽ tìm đám người này tính sổ."

Chung Hải Yến lắc đầu nói: "Đều là một đám đại gia, sớm biết như vậy thì chúng tôi bất kể là như thế nào cũng sẽ không nhận tiếp đãi đâu."

Trương Dương cười hắc hắc, hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì Phó Trường Chinh tới, gã phụ trách công tác tiếp đãi cụ thể, gã có chút thần bí đánh mắt ra hiệu với Trương Dương, Trương Dương nhìn ra gã có việc, đi đến bên cạnh Phó Trường Chinh, nói khẽ: "Sao vậy?"

Phó Trường Chinh hạ giọng nói: "Phiền toái rồi, đám ngôi sao Hongkong này rất khó giải quyết, vốn đã nói là thi đấu từ thiện, nhưng không biết là ai khởi mào, đột nhiên đòi tiền biểu diễn, nói là nếu thấp hơn năm mươi vạn thì ngày mai bọn họ sẽ không đá."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền tức giận: "Con mẹ nó, không đáp ứng thi đấu biểu diễn thì tôi mời họ làm cái gì? Vương Chuẩn đâu?"

Phó Trường Chinh nói: "Đi ra ngoài chơi rồi."

Trương Dương nhấc điện thoại gọi vào số Vương Chuẩn, nghe thấy bên phía Vương Chuẩn rất ồn ào, thằng ôn này không biết đang ăn chơi ở đâu. Trương Dương lớn tiếng nói: "Đạo diễn vương à, anh rốt cuộc là đạo trong đạo diễn hay là đạo trong gây chuyện?"

Vương Chuẩn cười ha ha nói: "Anh lại uống say rồi."

Trương Dương nói: "Anh mới là uống say đó, anh nghe rõ cho tôi, cái đám ngôi sao mà anh dẫn tới tìm tôi đòi tiền biểu diễn, năm mươi vạn, miệng sư tử à?"

Vương Chuẩn nói: "Không thể nào?"

Trương Dương nói: "Còn không thể nào cái gì, thật đấy, tôi lừa anh làm gì? Có cần thiết không?"

Vương Chuẩn nói: "Đừng để ý đến bọn họ, lát nữa tôi về sẽ nói lại với họ."

Trương Dương nói: "Đạo diễn Vương à, hai ta hợp tác cũng không phải là lần đầu tiên, lần này anh lôi một đám ngôi sao hạng hai của Hongkong tới lừa tôi, tôi không tính toán với anh, nhưng bọn họ còn đòi phí biểu diễn thì hơi quá đáng đấy."

Vương Chuẩn vội vàng thanh minh: "Tôi thật sự không biết mà, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, anh yêu tâm, tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, để bọn họ đừng nhắc tới chuyện này, tất cả mọi chuyện có tôi lo."

Trương Dương nói: "Được, tôi tin anh một lần, anh giúp tôi nhắc nhở đám ngôi sao này, ngày mai tốt nhất biểu hiện thật tốt cho tôi, nếu ai dám phá phách, tôi sẽ bọn họ từ tuyến hai biến thành tuyến nghèo khó.

Vương Chuẩn bật cười ha ha.

Trương Dương vừa gác điện thoại thì nhìn thấy Chung Hải Yến hấp tấp chạy lên lầu, Tiêu Điều Mẫn đi tới, cũng có chút kích động nói: "Đã xảy ra chuyện rồi."

Trương Dương nhíu mày, hắn nói với Phó Trường Chinh: "Chúng ta đi xem sao?" Ý bảo những người khác đi về trước.

Trương Dương đi theo Chung Hải Yến lên tầng mười hai, thì ra là thì ra là một gã ngôi sao HongKong phát hiện thiếu đồ, đồng hồ hắn đặt trên bàn không thấy đâu, cho nên thuận tay tát cho nhân viên phục vụ một cái, uy hiếp cô ta lấy ra.

Nhân viên phục vụ đó ủy khuất đứng khóc, cô ta căn bản không nhìn thấy đồng hồ gì cả.

Tên ngôi sao HongKong này Trương Dương cũng quen, lúc chiều Vương Chuẩn đặc biệt đã giới thiệu, chính là Thác Ni, Khâu Tử Kiện, Khâu Tử Kiện lúc này tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ vào nhân viên phục vụ đó mắng: "Bà tám, cô tốt nhất lập tức lấy đồng hồ của tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Chung Hải Yến gọi nhân viên phục vụ đó sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi chuyện vừa xảy ra.

Trương Dương tới hiện trường, hắn cười cười với Khâu Tử Kiện nói: "Khâu tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, cẩn thận nhớ lại xem, có phải là để ở đâu đó rồi quên không?"

Khâu Tử Kiện căm tức nhìn Trương Dương: "Anh có ý gì? Hoài nghi tôi vu hãm cô ta ư? Trí nhớ của tôi rất tốt, sẽ không nhớ lầm đâu. Cái đám người đại lục các anh tố chất thật sự là rất thấp, tất cả đều là hạng thấy tiền là sáng mắt."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền nổi giận: "Con mẹ mày nói gì cơ?"

Khâu Tử Kiện ngớ người, không ngờ chủ nhiệm Trương trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa rồi còn mỉm cười nói chuyện với mình, lúc này nói trở mặt liền trở mặt ngay, chửi cả mười tám đời tổ tông nhà mình lên, hắn chỉ vào Trương Dương nói: "Anh sao lại chửi người ta?"

Trương Dương nói: "Chửi là còn nhẹ đó, mày con mẹ nó còn dám nói với tao một lần như vậy, tao đập chết mày luôn."

"Anh.." Khâu Tử Kiện tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Trương Dương nói: "Anh cái gì mà anh? Có gì thì từ từ nói, mất đồ thì chúng tôi tìm lại cho anh, không bằng không chứng anh dựa vào gì mà nhận định người khác lấy đi? Người đại lục thì sao, đại lục thì không phải là người Trung Quốc à? Anh còn mẹ nó không phải là do người Trung Quốc sinh ra à? Tố chất thấp cái gì cơ? Anh nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào!"

Khâu Tử Kiện bị uy thế của Trương Dương chấn nhiếp, không ngờ lại không dám lên tiếng, nghẹn cả nửa ngày mới nói: "Tôi bị mất đồng hộ! Trị giá hơi mười vạn đô la Hồng Kông!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao? Mất đồng hồ là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, đồng hồ và mặt mũi cái nào quan trọng hơn? Anh là cần đồng hồ hay là cần mặt mũi?" Trương đại quan nhân khí thế bức nhân, nói cho Khâu Tử Kiện cứng họng không biết ứng đối thế nào.

Mọi người vây xem không khỏi trầm trồ khen ngợi trước những lời nói này của Trương Dương, Chung Hải Yến cũng không khỏi nhìn Trương Dương với ánh mắt khác.

Trương Dương quay sang nhân viên phục vụ kia nói: "Cô có nhìn thấy đồng hồ của anh ta không? Đừng sợ, có gì thì nói đó!"

Nhân viên phục vụ lắc đầu, khóc thút thít nói: "Tôi căn bản không thấy, vừa rồi tôi vào thu dọn phòng, trên bàn không có gì cả."

Khâu Tử Kiện tức giận nói: "Cô nói láo, tôi rõ ràng đã để đồng hồ trên bàn, cô nhất định là thấy hơi tiền nổi máu tham, trộm đồng hồ của tôi rồi."

"Tôi không có, tôi thật sự không có mà." Nhân viên phục vụ lại bật khóc.

Mấy ngôi sao HongKong nghe thấy tin chạy tới tất nhiên là đứng ở phía Khâu Tử Kiện, bọn họ kháng nghị nói: "Nơi này không thể nào ở lại nữa, căn bản toàn là kẻ trộm, trị an của đại lục quá kém."

Trương Dương nhìn thấy trận thế có chút rối loạn, thét lớn một tiếng: "Câm miệng hết cho tôi, rốt cuộc là thế nào thì chúng ta để cho cảnh sát giải quyết."

Lúc đang nói chuyện, Vương Chuẩn đã chạy tới, y không ngờ mình mới ra ngoài trong chốc lát mà đã có chuyện lớn như vậy, Vương Chuẩn khuyên bảo đám ngôi sao Hongkong đó đừng kích động, Khâu Tử Kiện tức tối nói: "Ngay cả an toàn tài sản an toàn cá nhân cũng không được đảm bảo, chúng tôi không ở nữa, đi, về Hongkong." Hắn vừa nói như vậy, mấy tên ngôi sao Hongkong đều hưởng ứng, Vương Chuẩn lại khuyên bảo, nhất thời cũng có chút không áp chế được trận cước.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị nổi giận thì một nhân viên phục vụ nhà ăn vội vàng chạy tới đây, cô ta cầm trong tay một chiếc đồng hồ, giơ cao lên rồi nói: "Vị tiền sinh nào để quên đồng hồ trong nhà ăn."

Tất cả mọi người đều ngây ra, chiếc đồng hồ mà nhân viên phục vụ đó cầm trong tay đúng là của Khâu Tử Kiện, thì ra khi ăn cơm, Khâu Tử Kiện uống hơi nhiều, vì hiềm đồng hồ vướng tay, lúc ấy cởi ra rồi thuận tay để lên bàn, khi đứng dậy đi thì lại quên, khi hắn quay về phòng không thấy đồng hồ đâu, cho rằng mình để ở trong phòng, cho nên gọi nhân viên phục vụ tới, nổi trận lôi đình vu hãm nhân viên phục vụ lấy cắp đồng hồ của mình, giờ tìm được rồi, Khâu Tử Kiện mặt đỏ bừng, cầm lấy chiếc đồ hồ đó, sau khi xác định đúng là của mình mới lúng túng nói: "Tôi... Tôi vừa rồi uống hơi nhiều nên quên."

Trương Dương nói: "Anh còn quên một việc!"

Khâu Tử Kiện nói: "Việc gì?"

"Một lời xin lỗi!"

Khâu Tử Kiện cắn cắn môi, ở trước mặt nhiều người như vậy bảo hắn phải xin lỗi một nhân viên phục vụ, điều này đối với loại tự cho mình là cao như hắn mà nói là một điều vũ nhục, nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của Trương Dương, hắn cũng không dám phản bác, cuối cùng đành cúi đầu, nói với nhân viên phục vụ đó: "Ngại quá! Tôi đã hiểu lầm cô!"

Nhân viên phục vụ đó thấy đã được rửa oan, ủy khuất trong lòng cuối cùng cũng được phóng thích, dựa vào trong lòng Chung Hải Yến lớn tiếng khóc rống lên. Chung Hải Yến vỗ vai cô ta, thấp giọng khuyên giải an ủi.

Đám ngôi sao HongKong và Khâu Tử Kiện đều cảm thấy xấu hổ, đang chuẩn bị đi thì lại Trương Dương gọi lại, Trương Dương nói: "Các vị nhớ kỹ cho tôi, con người ai cũng có tôn nghiêm, tôi mời các vị đến Nam Tích, đối đãi như khách quý, nhưng không có nghĩa là địa vị của các vị cao hơn chúng tôi, mà đó là vì lễ nghi của Trung Quốc chúng tôi, người Trung Quốc đều chú trọng lễ tiết, tôn trọng lẫn nhau, có đi có lại, đây là đạo lý cơ bản nhất mà người Trung Quốc ai cũng hiểu. Nếu các vị không coi mình là người Trung Quốc thì coi như câu này tôi chưa nói."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi