Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mà Kiều Mộng Viện sinh ra ở thế giới này nhưng lại có một loại cảm giác như cuộc đời như giấc mộng, Kiều Mộng Viện nói: "Có lẽ tôi vốn không thuộc về thế giới này."

Trương đại quan nhân nói: "Tiêu cực quá, cuộc sống tốt đẹp như vậy, vì sao không tích cực mà đối diện với cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nhân sinh quan của hai chúng ta khác nhau."

Trương Dương nói: "Khác nhau nên mới nên bù trừ cho nhau, tôi sao cảm thấy cô đang đi theo con đường của chủ nghĩa bi quan nhỉ?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Tôi không phải bi quan, thấy người ta sống trên đời đa số đều là vì tranh danh đoạt lợi, anh không cảm thấy quá mệt mỏi vì loại cuộc sống này có lẽ là bời vì anh thích thúc cuộc sống như vậy, nhưng tôi thấy nhân sinh của tôi không nên như vậy, một chén trà xanh, một quyển kinh Phật, ngồi xem nhàn vân bạch hạc, tĩnh quan tiểu kiều lưu thủy, như vậy tâm tình của tôi mới có thể đạt được yên ổn chân chính."

Trương Dương nói: "Cuộc sống mà mỗi người theo đuổi đều khác nhau, nếu để tôi sống những ngày như vậy, một ngày còn được, nhưng một tuần chắc là phát điên mất."

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và tôi, nếu nói nhân sinh là một hồi tu hành, phương thức tu hành của chúng ta bất đồng, anh cần nhập mà tôi cần xuất thế, chúng ta nhất định là đi ngược nhau." Lời này của Kiều Mộng Viện tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.

Trong lòng của Trương Dương đột nhiên rúng động, hắn ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Kiều Mộng Viện, vẫn sáng như nước hồ ngày thu, từ trong đó không hề nhìn thấy một chút gợn sóng nào. Tâm cảnh của Kiều Mộng Viện đã tu luyện đến trình độ mặt giếng phẳng lặng từ lúc nào vậy, ánh mắt như vậy, Trương Dương từng thấy trên người Trần Tuyết, nhưng cô gái nhỏ đó trời sinh đã như vậy rồi, Kiều Mộng Viện trước đây không phải, Trương Dương vẫn nhớ rõ lúc trước khi hắn cứu Kiều Mộng Viện từ dưới nước lên, bên trong đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện toát ra tình cảm không thể kìm nén, nhưng hiện tại Kiều Mộng Viện vẫn mỉm cười như trước, nhưng từ trong hai mắt của cô ta lại không tìm thấy bất kỳ thành phần động tĩnh nào, Trương Dương ý thức được Kiều Mộng Viện đã thay đổi rồi,

Vũ khúc kết thúc, Thường Hải Tâm cự tuyệt yêu cầu tiếp tục mời cô ta cùng nhảy của Cố Minh Kiện, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện.

Trương Dương cười nói: "Vì sao không nhảy tiếp?"

Thường Hải Tâm lắc đầu, nói khẽ: "Mệt chết rồi, tôi vốn không thích khiêu vũ mà."

Trương Dương cười nói: "Điểm này cô và Mộng Viện giống nhau."

Thường Hải Tâm nhìn thấy Cố Minh Kiện lại đi về phía này, vẻ mặt đau khổ nói với Trương Dương: "Anh giúp tôi đuổi anh ta về đi, anh ta khiêu vũ chẳng ra làm sao cả, hôm nay chân tôi bị anh ta giẫm cho sưng phù rồi."

Trương Dương không nhịn được mà bật cười.

Lúc này nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên: "Chủ nhiệm Trương, chỉ biết nói chuyện cùng mỹ nữ, có hứng thú mời tôi khiêu vũ hay không! Lại là Lâm Phương Phỉ bước về phía hắn.

Người ta chủ động đề xuất mời nhảy, Trương Dương đương nhiên không tiện cự tuyệt, đang chuẩn bị đứng dậy thì Thường Hải Tâm nói: "Ngại quá, Lâm tiểu thư, anh ấy vừa mời tôi rồi."

Lâm Phương Phỉ cười nói: "Chủ nhiệm Trương thật đúng là được mỹ nữ hoan nghênh." Ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng vẻ mặt lại có chút xấu hổ.

Thường Hải Tâm cũng không phải là cố ý khiến cô ta mất mặt, cô ta thật sự là sợ Cố Minh Kiện, nhìn thấy Cố Minh Kiện lại bước về phía cô ta, vội vàng kéo tay Trương Dương đứng dậy.

Cố Minh Kiện vốn định mời Thường Hải Tâm nhảy thêm một điệu nữa, nhưng nhìn thấy Trương Dương cướp đi trước rồi, cũng chỉ có thể tiện thể mời Lâm Phương Phỉ, tuy rằng Kiều Mộng Viện cũng ngồi ở đó, nhưng Cố Minh Kiện cũng không muốn nếm mùi thất bại, Kiều Mộng Viện hôm nay từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở đó, không nhảy một điệu nào, chắc là mình tới cũng chỉ tổ nhận phải lời cự tuyệt.

Trương Dương ôm eo nhỏ của Thường Hải Tâm, thầm nghĩ cái trò nhảy hữu nghị này đúng là không tồi, có thể trắng trợn chiếm tiện nghi của nữ hài tử, khi ở triều Đại Tùy làm gì có được cơ hội này.

Trương đại quan nhân đã trải qua huấn luyện khiêu vũ đặc biệt, tiêu chuẩn so với Cố Minh Kiện thì hơn xa, Thường Hải Tâm cuối cùng cũng cảm giác được lạc thú khiêu vũ, nói khẽ: "Thật sự sợ anh ta chết đi được."

Trương Dương nói khẽ: "Cố công tử muốn theo đuổi cô đó!"

Thường Hải Tâm trừng mắt lườm hắn một cái: "Không thích!" Không biết là cố ý hay là vô y mà giẫm lên mũi chân Trương đại quan nhân một cái, Trương Dương ái chà một tiếng, có điều trong lòng lại cảm thấy thoải mái, lòng chiếm hữu của thằng ôn này trước giờ luôn rất mạnh.

Thường Hải Tâm nói: "Lam Hải về phía dượng kỹ thuật thì không có vấn đề gì, có điều thật sự là phải hợp tác với anh ta ư?" Biểu hiện của Cố Minh Kiện tối nay đã dọa cho Thường Hải Tâm sợ hãi, cô ta bắt đầu lặng lẽ đánh trống rút lui.

Trương Dương nói: "Công là công, tư là tư, cô không thể bởi vì yêu ghét cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công tác."

Thường Hải Tâm nói: "Con người anh ta có chút nhiệt tình quá độ, tôi cảm thấy hơi sợ, hay là bỏ đi."

Trương Dương cũng không ngờ Cố Minh Kiện thật sự có ý với Thường Hải Tâm, ở sâu trong lòng mà nói thì không tình nguyện, nhưng quan hệ của hắn và Thường Hải Tâm cũng chỉ giới hạn ở mức nhập nhèm không rõ ràng, vẫn còn cách nhau một lớp giấy, không ai nguyện ý chủ động đâm thủng, hắn cũng hiểu mình không có tư cách hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: "Cô là chủ nhiệm trung tâm tin tức, cuối cùng chọn nhà nào là quyền của cô."

Thường Hải Tâm nói: "Tôi nhớ anh còn có một người bạn mở công ty máy tính mà."

Trương Dương nói: "Cô nói Đinh Triệu Dũng ư?"

Thường Hải Tâm gật đầu, cô ta và Trương Dương khi cùng nhau học tập ở trường đảng tỉnh, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân thường xuyên tới đó tìm Trương Dương, cho nên cô ta cũng biết Đinh Triệu Dũng. Cô ta nói khẽ: "Tôi chuẩn bị tới công ty của anh ta khảo sát một chút."

Trương Dương bật cười.

Thường Hải Tâm tức giận nói: "Anh cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Vạn nhất Đinh Triệu Dũng cũng nhìn trúng cô thì sao?"

Thường Hải Tâm lại giẫm cho hắn một cái, lần này là cố ý.

Trương Dương nhíu mày, cười khổ nói: "Hồng nhan họa thủy!"

Tối hôm đó nghi thức ký hợp đồng kết thúc viên mãn, Trương Dương sau khi đi tiễn hết khách quý thì đã là mười giờ tối, hắn vốn định lén lút chuồn ra ngoài đi gặp Cố Giai Đồng, nhưng lại bị Trần Hạo gọi tới, tối hôm đó Trần Hạo hưng trí rất cao, gã rất hài lòng đối với hoạt động hôm nay, đặc biệt mời mấy cán bộ và nhân viên công tác ăn khuya.

Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Trần Hạo tự mình tới thông tri cho hắn, Trương Dương nói chung không thể không nể mặt vị lãnh đạo trực tiếp này được, Trần Hạo nói rất đúng trọng tâm: "Tiểu Trương, hoạt động lần này tiến hành thuận lợi như vậy, chúng ta phải ăn mừng, vừa rồi mọi người chỉ lo tổ chức chiêu đãi, không chiếu cố được bản thân, hiện tại tất cả đều đã kết thúc thuận lợi, tôi tới mời mọi người đi ăn khuya, coi như tôi mừng công cho mọi người, không ai được vắng mặt đâu đó."

Lãnh đạo đã nói đến nước này, không ai dám chối từ, tất cả cán bộ lãnh đạo, nhân viên công tác từ Nam Tích tới đều tham gia tiệc chiêu đãi do Trần Hạo tổ chức này.

Tiệc rượu cũng kiểu nước ngoài, đồ ăn lạnh là chính. Người Trung Quốc trong hoạt động thương vụ đã dần dần tiếp nhận điều này, nhưng ruột lại có chút không thích ứng được, một chút đồ ăn buổi tối sau khi trải qua vũ hội đã tiêu hao gần hết, lúc này ai ai cũng rất đói.

Trần Hạo ăn cũng rất ngon, tâm tình của gã cũng rất vui, Trần Hạo cầm chén rượu chủ động xuất kích, tửu lượng của Trần Hạo cũng không tồi, có điều gã đã rất lâu rồi chưa uống rượu tận hứng, gã hôm nay cao hứng không phải là ngụy trang, từ chỉ huy công tác cảng Nước Sâu đến phân quản công tác thể dục thể thao, Trần Hạo ở sâu trong nội tâm thực sự là cũng uất ức một đoạn thời gian, có điều gã hiện tại đã điều chỉnh lại được rồi. Khi phụ trách công tác của cảng Nước Sâu, gã cả ngày đều ở dưới một loại áp lực không thể hình dung, quyền lực mà Từ Quang Nhiên giao cho gã tuy rằng rất lớn, nhưng gã lại không có được bất kỳ khoái cảm nào từ trong quyền lực, trạng thái của gã khi đó có thể dùng câu như miếng băng mỏng để hình dung, không giống với người khác đều coi cảng Nước Sâu trở thành một kỳ ngộ chính trị hiếm có, Trần Hạo từ khi thượng nhiệm đã bắt đâu coi cảng Nước Sâu trở thành một gánh nặng cực lớn, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đổi công tác phân quản của gã và Cung Kì Vĩ với nhau, tư tưởng của Trần Hạo sinh ra ba động trong một đoạn thời gian, đó là bởi vì gã cảm thấy xấu hổ, nhưng theo sự trôi qua của thời gian, theo sự tiếp nhận hiện thực này của gã, gã phát hiện rời khỏi cảng Nước Sâu đối với mình mà nói là một chuyện tốt.

Ví dụ như những lời an ủi mà Từ Quang Nhiên lúc trước nói với gã, vận hội tỉnh sắp khai mạc, công tác thể dục thể thao của Nam Tích trở nên quan trọng chưa từng có, để gã vào lúc như hiện giờ đi phân quản công tác thể dục thể thao, chẳng khác nào nhét chính tích vào trong tay gã, Trần Hạo hiện tại cuối cùng đã cảm nhận được tư vị trong đây, từ tổ chức thành công cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao đến ký hợp đồng đại sứ hình tượng vận hội tỉnh, kế tiếp chính là bán đấu giá khu đất sân thể dục cũ, mỗi một sự kiện đều có thể nói là tiêu điểm được mọi người chú ý, tuy rằng người thực hành trực tiếp tất cả những việc này là Trương Dương, nhưng gã là lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương, tất cả vinh dự gã tự nhiên được phân hưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi