Trương Dương cầm đơn kiểm tra lên xem, hắn tuy có học một chút Tây y, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ đọc không hiểu, nhất là trên đơn kiểm tra này còn có một số từ viết tắt của tiếng Anh, đối với hắn mà nói thì càng khó hiểu.
Trần Hạo nói: "Mượn cơ hội này tôi kiểm tra kỹ một chút xem sao, điều chỉnh sức khỏe, tôi còn muốn cống hiến cho đảng và quốc gì thêm vài năm công tác cách mạng nữa.”
Trương Dương đối với hiện trạng của Trần Hạo không khỏi có thêm vài phần đồng tình, sinh nhai sĩ đồ chính trị của Trần Hạo đang ở thời hoàng kim, không ngờ lại vì trận bệnh đột nhiên ập tới này khiến cho mất hết tiền đồ, Trương Dương nói vài câu trấn an gã rồi cũng cáo từ đi trước
Thạch Thắng Lợi tiễn Trương Dương ra ngoài, gã cũng có chuyện muốn nói với Trương Dương.
Trương Dương dừng lại ở trước thang máy, nói với gã: "Anh trở về đi, không cần tiễn đâu."
Thạch Thắng Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện bên Hải Thiên thế nào rồi?" Gã vẫn mong ngóng 5% cổ phần của Hải Thiên.
Trương Dương cười nói: "Chuyện bên đó anh không phải lo, anh là cổ đông, hàng năm ngồi chờ chia hoa hồng là được rồi."
Thạch Thắng Lợi nói: "Lão gia nhà tôi bảo tôi tới khách sạn làm, bản thân tôi cũng không muốn đi, nhưng ông ấy lại cứ bức tôi."
Trương Dương nói: "Đáng thương cho lòng cha mẹ, cha mẹ anh cũng là không muốn anh cả ngày lăn lộn trên xã hội, anh lớn như vậy, không thể nào sống như thế cả đời được phải không?"
Lời cha mẹ Thạch Thắng Lợi nói gã có thể không nghe, cậu nói cũng có thể không nghe, nhưng lời Trương Dương nói gã không dám không nghe, trận đòn đau ở Hải Thiên lúc tước đã khiến cho gã thay đổi, sau chuyện gã cứ nhớ tới Trương Dương là cả người toát mồ hôi lạnh, về sau Trương Dương lại ra chủ ý để gã chơi Đoàn Kim Long, gã án chiếu theo phương pháp của Trương Dương quả nhiên đá được Đoạn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, bởi vậy gã đối với Trương Dương càng bội phục hơn, cho rằng người ta bất kể là dùng nắm đấm hay là dùng tâm nhãn đều mạnh hơn mình gấp nhiều lần. Đối với một nhân vật như vậy, gã không thể không phục. Thạch Thắng Lợi gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi biết rồi, về sau tôi nhất định sẽ thay đổi, lại một lần nữa làm người."
Trương Dương bật cười, vỗ vỗ vai nói: "Tôi không phải là cảnh sát, anh cũng không phải là tội phạm, không cần phải nói với tôi như vậy."
Thạch Thắng Lợi nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn tới khách sạn làm, với đức hành của tôi, sau khi tới khách sạn làm, chỉ sợ là không có ai dám tới ăn cơm, tôi đối với nghiệp kinh doanh khách sạn cũng không có hứng thú gì, hay là anh nói với họ một tiếng, bảo họ đổi cổ phần của tôi thành tiền mặt được không."
Trương Dương thầm nghĩ anh coi tôi quá khệnh rồi đó, hắn ngẫm nghĩ một chút, nếu Thạch Thắng Lợi đã không muốn đi thì cũng không cần phải bắt gã, vả lại thằng ôn này cũng không phải hạng lương thiện gì, nếu tới Hải Thiên thì chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho Viên Ba. Hắn nói khẽ: "Thế này đi, anh tới Ủy ban thể dục thể thao làm đi, trước tiên là làm lâm thời, rồi xem biểu hiện công tác của anh, sau đó sẽ cân nhắc cho anh lên làm chính thức."
Trương Dương làm vậy là có nguyên nhân, với bối cảnh của Thạch Thắng Lợi, lão gia tử nhà gã Thạch Trọng Hằng muốn tìm một công tác chính thức cho gã cũng không phải là khó khăn, chỉ cần Thạch Trọng Hằng mở miệng, công tác tốt ở thành phố Nam Tích gã có thể mặc sức mà chọn, chỉ là gã không muốn đi làm, Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào cấp cho Thạch Trọng Hằng một cái nhân tình, thu Thạch Thắng Lợi vào dưới trướng, chẳng khác nào buộc chặt bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng lên thuyền của mình, về sau khu Thiên Hối có chuyện gì mình căn bản không cần ra mặt giải quyết.
Thạch Thắng Lợi đương nhiên sẽ không nghĩ được chu đáo như vậy, có điều gã tự do nhàn rỗi quen rồi, vừa nghe Trương Dương bảo gã tới Ủy ban thể dục thể thao làm, trong lòng gã thực sự không muốn, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, ngài cũng biết tính của tôi mà, tự do nhàn rỗi quen rồi, tôi sợ phạm sai lầm sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của anh."
Trương Dương cười nói: "Anh phạm sai lầm thử xem, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh."
Thạch Thắng Lợi thầm kêu khổ, mình như vậy chẳng phải là có bệnh ư? Tới Hải Thiên làm có phải là tốt hơn không, việc gì lại đi nói với hắn những lời như vậy, hiện tại thì hay rồi, không những không đạt được mục đích, ngược lại còn tự chuốc lấy khổ, nếu tới Ủy ban thể dục thể thao, cả ngày ở dưới mí mắt Trương Dương thì có lợi gì cho gã?
Trương Dương cảm thấy mình hôm nay quả thực có chút tà hồ, khi rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh lại gặp người quen, lần này là Liễu Ngọc Oánh, bà ta được lái xe đưa tới kiểm tra thai nhi, khi ô tô lái vào cửa lớn bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Trương Dương, Liễu Ngọc hạ cửa kính xe xuống gọi tên Trương Dương.
Trương Dương hôm nay xem như đã hiểu khái niệm trái đất tròn, thế giới này đúng là quá nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp người quen, hắn đi tới chiếc xe Hồng Kỳ chở Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh mở cửa xe bước xuống, bảo lái xe đưa xe tới bãi đỗ xe chờ, bà ta đã mang thai mấy tháng, bục nhô cao.
Trương Dương bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Dì Liễu!"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, mỉm cười nói: "Đến Đông Giang Lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua, có vị đồng sự bị bệnh, cháu vừa tới bệnh viện thăm."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi đến làm kiểm tra sức khoẻ, có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa."
Trương Dương nói: "Gần đây dì vẫn khỏe chứ?"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu nói: "Vẫn tốt, cảm thấy trạng thái thân thể không tồi, chỉ là mấy ngày nay đứa bé đạp dữ quá, cho nên tôi tới làm kiểm tra toàn diện."
Trương Dương vươn tay ra bắt mạch giúp bà ta, xác định thân thể Liễu Ngọc Oánh không hề có dị trạng gì, nói khẽ: "Dì Liễu yên tâm, dì không có chuyện gì đâu."
Liễu Ngọc Oánh rất tin tưởng y thuật với Trương Dương, nếu hắn đã nói mình không có việc gì, vậy thì chắc chắn là không sao, nếu không phải là có hẹn với chủ nhiệm Lý của sản khoa, bà ta hiện tại muốn quay về luôn. Nhìn thấy Trương Dương, bà ta không khỏi nhớ tới Sở Yên Nhiên, ở trong đáy lòng bà ta thủy chung coi Trương Dương và Sở Yên Nhiên là một đôi, tuy rằng bọn họ đã tuyên bố chia tay, nhưng Liễu Ngọc Oánh nhìn ra được, dư tình giữa hai người vân còn. Liễu Ngọc Oánh vốn muốn hỏi Trương Dương và Sở Yên Nhiên gần đây có hay liên hệ với nhau không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào, thân là phu nhân tỉnh trưởng, tâm tư của bà ta cũng hơn hẳn người bình thường, Liễu Ngọc Oánh nói: "Công tác Ở Nam Tích có thuận lợi không?"
Trương Dương gật đầu: "Vẫn ổn!”
Liễu Ngọc Oánh nói: "Chú Tống của cậu gần đây cũng rất bận, có rảnh thì tới nhà chơi, tôi nghĩ ông ấy rất muốn gặp câu."
Trương Dương lại không nghĩ như vậy, quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh là thành lập trên cơ sở của Sở Yên Nhiên, hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, Tống Hoài Minh yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên sẽ không hoà nhã với hắn, lúc trước khi y tới khảo sát hạng mục sân bay mới đã từng tật ngôn lệ sắc đối với Trương Dương, đây cũng phải là bởi vì lòng dạ của Tống Hoài Minh có vấn đề mà người làm cha ai cũng vậy cả, không ai muốn nhìn thấy con gái mình ông chịu ủy khuất. Trương Dương nói: "Có thời gian cháu sẽ tới!"
Liễu Ngọc Oánh đương nhiên biết Trương Dương chỉ là nói cho có lệ, bà ta cũng không tiện vạch trần, nhẹ giọng thở dài một hơi, nói: "Người trẻ tuổi tức giận cãi nhau cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng lại chẳng ai muốn cúi đầu, do đó ngăn cách sẽ càng lúc càng sâu, cậu là con trai, nên chủ động một chút, tôi vẫn luôn hi vọng cậu và Yên Nhiên ở được với hau, thật sự không muốn nhìn thấy hai đứa như người xa lạ."
Trương Dương chỉ gật đầu.
Liễu Ngọc Oánh lại nói: "Văn phu nhân cũng nghĩ như vậy, tối qua lúc chúng tôi nói chuyện điện thoại có nhắc tới chuyện của cậu và Yên Nhiên, chúng tôi đều cảm thấy tiếc cho hai đứa." Nói tới đây, bà ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Nói tới đây, cậu lần này đến Đông Giang có phải là để đón Văn phu nhân hay không?"
Trương Dương không nói gì, nghĩ thầm La Tuệ Ninh đến lúc hắn cũng không biết.
Liễu Ngọc Oánh lại không biết quan hệ giữa hắn và Văn gia bởi vì chuyện của Tần Manh Manh mà nảy sinh ngăn cách, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đêm mai bọn họ tới rồi, tôi lần này kiểu gì cũng phải bảo bà ấy dạy dỗ cậu một trận."
Trương đại quan nhân, nói: "Dì Liễu, dì mau đi kiểm ta đi, chậm trễ thì không hay đâu!"
Liễu Ngọc Oánh lúc này mới lúc này mới thời gian mình hẹn với chủ nhiệm Lý, chỉ lo nói chuyện với Trương Dương, ngay cả chuyện kiểm tra cũng quên mất, bà ta cười nói: "Được rồi, tôi đi trước, đừng quên nhé, có rảnh thì tới nhà tôi chơi."
Trương Dương nhìn Liễu Ngọc Oánh rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Hắn có một loại cảm giác bức thiết, muốn lập tức rời khỏi tòa thành thị Đông Giang này, hắn không muốn đối mặt với Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn, mặc dù có thành phần bọn họ yêu nhau ở bên trong, nhưng người thực sự thúc đẩy chính là mẹ nuôi La Tuệ Ninh, Trương Dương trước giờ không muốn nghĩ tới ý nghĩ đại biểu sau lưng chuyện này, nhưng chuyện đã phát triển tới hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, hắn và Sở Yên Nhiên đính hôn không chỉ là chuyện của hai người bọn họ, cũng liên quan tới quan hệ của hai nhà Văn Tống, cha nuôi Văn Quốc Quyền chính là thông qua phương thức này để buộc chặt Tống Hoài Minh ở bên cạnh ông ta, ông ta có mục đích chính trị của mình.