Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Thường Hải Tâm vẫn chưa rời khỏi Đông Giang nguyên nhân là vì chuyện xảy dựng trung tâm tin tức của ủy ban thể dục, thái độ nhiệt tình quá độ của Cố Minh Kiện làm cho Thường Hải Tâm thấy sợ, bởi vậy mà đã bắt đầu gây sóng gió, cô ta hầu như là buông tha luôn ý niệm hợp tác với Lam Hải trong đầu.

Đinh Triệu Dũng nghe nói ủy ban thể dục Nam Tích muốn xây dựng trung tâm tin tức, hắn đương nhiên là vui vẻ đến hỗ trợ rồi, nhưng mà nghe nói còn muốn sưu tập toàn bộ tư liệu của các huấn luyện viên vận động viên ưu tú trong phạm vi toàn bộ tỉnh, Đinh Triệu Dũng có vẻ hơi khó xử, hắn nói với Thường Hải Tâm: "Công ty chúng ta lấy phần cứng làm chính, phương diện phần mềm thì không được, thiếu nhân tài trong phương diện này"

Trương Dương nhìn Thường Hải Tâm, trong lòng có chút buồn cười, xem ra Thường Hải Tâm đã gạt bỏ Lam Hải rồi, cái này chủ yếu bởi vì Cố Minh Kiện, tính tình của Cố Minh Kiện Trương Dương cũng rõ ràng, trước khi hắn ngồi tù, Cố Minh Kiện là một tên hoa hoa công tử điển hình, thấy một người yêu một người, tình cảm rất là lan man, nhưng mà xử lý thì rối tinh rối mù, cho nên Trương Dương không tin hắn ta sẽ có tình cảm thật với Thường Hải Tâm, đừng quên rằng bên người hắn còn có một nữ trợ lý Liễu Duyên, quan hệ của hai người vẫn chưa có làm rõ ràng. Một lần vào ngục tuy đã làm cho Cố Minh Kiện thay đổi, nhưng mà Trương Dương tin rằng có một số việc hắn vẫn không đổi được, ví dụ như thái độ của hắn đối với tình cảm, cái này đúng là khó đổi lắm, thời gian chỉ có thể là cho Cố Minh Kiện quên đi đau xót do lao ngục gây cho hắn mà thôi.

Đinh Triệu Dũng chuyển hướng nói với Trương Dương: "Trương Dương, chuyện này thật ra nên hợp tác với Lam Hải, bọn họ làm máy tính sớm hơn tôi, hơn nữa hai năm trước đã từng bước hoàn thành được chuyển biến phần cứng qua phần mềm, lực lượng kỹ thuật của bọn họ hùng hậu hơn công ty nhỏ của tôi nhiều lắm, nếu như giao chuyện này cho bọn họ, nhất định có thể làm rất tốt, chỉ cần một câu nói của cậu, Cố Minh Kiện nhất định nguyện ý hỗ trợ cho cậu"

Trương Dương cười cười nói: "Làm gì có ai như cậu chứ, sinh ý tìm đến cửa, nhưng cậu lại không làm, ngược lại còn liều mạng ném ra ngoài, cậu là nhân tài kinh doanh sao?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Không phải, tôi chỉ là tự hiểu lấy thực lực của bản thân thôi, nếu cậu muốn mua phần cứng mấy tính gì đó, tôi khẳng định sẽ đứng ra bán cho cậu, chỉ là bây giờ bên cậu đòi xây dựng trung tâm tin tức, cái này không phải điểm mạnh của công ty tôi, nếu như tôi cố gắng tiếp tục, thì chính là không có trách nhiệm với bên cậu, mà cũng không có trách nhiệm với bản thân. Càng là chuyện của bạn thân, tôi càng phải thận trọng, thật đấy! Tôi cảm thấy Lam Hải thích hợp hơn!"

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi mặc kệ, Hải Tâm là chủ nhiệm của trung tâm tin tức, chuyện xây dựng trung tâm tin tức là do cô ấy quản, cô ấy quyết định"

Cao Liêm Minh uống rượu, nói: "Không phải chỉ là trung tâm tin tức thôi sao, chuyệ nhỏ, tôi có một người bạn học, cô ta học chuyên ngành máy tính tại Mỹ, không phải là tôi chém gió, nhưng trình độ máy tính của cô ấy ở trong nước có thể nói là số một, tôi nói với cô ấy một tiếng, kêu cô ấy đến Nam Tích giúp các người, dù sao thì cô ấy nghỉ đông về đây cũng không có gì làm"

Thường Hải Tâm nói: " Thật sao?"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi lừa chị làm gì? Sau này chúng ta là đồng sự, tôi cũng suy nghĩ cho ủy ban thể dục mà thôi, đương nhiên là phải nghĩ biện pháp giúp ủy ban thể dục tiết kiệm chứ"

"Đồng sự?" Thường Hải Tâm có chút không rõ, hỏi lại.

Trương Dương cười nói: "Không sai, sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận, quyết định để cho Cao Liêm Minh đồng chí đảm nhiệm tổ ủy của đại hội tỉnh chúng ta, hắn cũng sẽ đến Nam Tích làm việc"

Lúc này không chỉ là Thường Hải Tâm, ngay cả Đinh Triệu Dũng cũng cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng Cao Liêm Minh trở về không lâu, nhưng mà có danh tiếng rất lớn trong đại viện tỉnh ủy, ai cũng biết con trai của Cao Trọng Hòa lấy được giấy phép hành nghề luật sư của Mỹ, một mình đi học đại học luật của Mỹ đã khó rồi, hơn nữa hắn không chỉ học luật, mà còn thành công lấy được giấy phép luật sư, cái này khó càng thêm khó, bây giờ Trương Dương đã trở thành tấm gương để giáo dục con cái của các bậc cha mẹ trong cơ quan chính phủ, nhưng mà thằng nhãi này sau khi về nước nhiều ngày rồi, mà vẫn chưa đi làm, cũng làm cho khá nhiều người kỳ quái, sau một hồi mới biết thì ra làm luật sư bên Mỹ cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, cũng thuộc về phe thất nghiệp chờ thời.

Đinh Triệu Dũng không ngờ rằng Cao Liêm Minh lại muốn đi giúp Trương Dương, hắn cảm thán: "Trương Dương ơi Trương Dương, cậu thật sự đúng là biết chiêu hiền nạp sĩ, bây giờ ủy ban thể dục Nam Tích của cậu đúng là ngọa hổ tàng long rồi" Trong lòng thầm nói, đám con cái của các cán bộ cao cấp đều bị Trương Dương kéo đến ủy ban thể dục Nam Tích, lãnh đạo thành phố mà muốn đụng vào chổ này cũng cần phải suy nghĩ một chút, Trương Dương thật sự muốn xây dựng ủy ban thể dục thành khu thái tử ở Nam Tích sao?

Trương Dương cười nói: "Đại hội tỉnh sắp tổ chức rồi, ủy ban thể dục chúng ta là người hầu trực tiếp, nếu như cậu muốn đi, chúng tôi hoan nghênh hai tay"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Quên đi, đến chổ cậu chịu uất ức, tôi mặc kệ. Bây giờ rất tốt, tôi kiếm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cũng không cần phải nhìn mặt người khác, rất thoải mái, rất tự tại"

Thường Hải Tâm vẫn còn lo lắng về chuyện trung tâm tin tức: "Cao Liêm Minh, cậu đừng gạt tôi!"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi lớn như vậy rồi, không có việc gì đi lừa một cô bé như cô làm gì? Hơn nữa, tôi lừa cô, Trương Dương sẽ không được vui đâu!"

Trương Dương nói: "Nói thì cứ nói, đừng có lôi tôi vào, nếu như cậu thật sự có thể xây dựng được trung tâm tin tức, đến lúc đó tôi sẽ thưởng cho cậu"

Cao Liêm Minh nói: "Một lời đã định!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Phương diện phần cứng tôi có thể cung cấp, các người yên tâm, giá cả tôi đưa ra khẳng định là giá bán sỉ"

Trương Dương cười nói: "Không sinh lời, cậu sẽ không tặng cho chúng tôi vài cái máy tính để bàn à?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Tôi chỉ làm ăn nhỏ mà thôi, không thể so với các tập đoàn lớn, như vậy đi, máy vi tính của ba người tôi lo, mỗi người một cái"

Trương Dương lắc đầu nói: "Đừng khách khí, gần đây trong tỉnh đang phản đối tham ô, nếu như cậu làm như vậy không phải là hãm hại chúng tôi sao?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Trong phương diện phản hủ xướng liêm tỉnh trưởng Tống có phản ứng rất mạnh, gần đây đã bắt không ít phần tử tham ô"

Buổi chiều từ chổ của Lưu Diễm Hồng Trương Dương đã biết được chuyện này rồi, nhưng mà khi Đinh Triệu Dũng nói ra, hắn bỗng nhiên nhớ đến một việc, Tống Hoài Minh đây đang tiến hành sửa trị tham ô hủ bại, Liễu Ngọc Oánh bị người ta đẩy ngã có phải là có liên quan đến chuyện này không? Có phải là bởi vì Tống Hoài Minh đã động vào lợi ích của một vài người, cho nên mới bí quá hóa liều, không tiếc lợi dụng thủ đoạn đê tiện như vậy để báo thù rửa hận?

..................................

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương chạy đến đón bà chủ cửa hàng, đi đến phân cục công an khu Bạch Sa, Cao Liêm Minh đã chạy đến trước rồi, đang ngồi trong phòng làm việc uống trà nói chuyện phiếm với Loan Thắng Van.

Trương Dương vừa vào trong phòng làm việc liền vội vã hỏi: "Đám chủ xe kia đến hết chưa?"

Loan Thắng Cao nói: "Bọn họ dám không đến sao?"

"Người đâu?"

Loan Thắng Cao cười nói: "Đến từ sớm rồi, tất cả đều đang ngồi trong phòng khách, tôi nói cho bọn họ biết, ngày hôm nay đến để phối hợp điều tra án, cả đám đều đang thì thầm với nhau gì đó"

Trương Dương cũng cười, một công an như Loan Thắng Cao xử lý loại chuyện này rất là chuyên nghiệp, làm cho đám chủ xe kia chờ không mục đích, trong nội tâm của nhiều người sẽ bị dày vò, nói không chừng có người chịu không nổi sẽ nói bậy khai ra.

Loan Thắng Cao dẫn bọn họ đến căn phòng sát vách phòng khách, xuyên quan một tấm kính thủy tinh lớn, quan sát hơn mười vị chủ xe bên trong, Trương Dương cũng nhìn kỹ, ngoại trừ có một gã không đến, thì những người khác đều đến, nhưng không ai để râu quai nón cả.

Bà chủ cửa hàng lắc đầu nói: "Không có, không có người đó"

Loan Thắng Cao nhắc nhở bà ta: "Chuyện rất quan trọng, bà hãy nhìn kỹ lại"

Bà chủ cửa hàng lại nhìn một lần nữa, kiên quyết lắc đầu: "Thật không có, người đó có bộ râu lớn, những người bên trong này ngay cả ria mép cũng không có"

Trương Dương nói: "Bà cẩn thận nhìn lại đi, râu có thể cạo đi mà, bà nhìn vẻ đặc thù trên khuôn mặt của bọn họ đi, có người nào đặc biệt phù hợp không?"

"Tôi nhìn rõ rồi, bên trong không có"

Trương Dương nghe bà ta nói kiên quyết như vậy, hơn nữa hắn cũng không thấy có ai để râu quai nón cả, cũng không người có nốt ruồi trên trái, có lẽ người đụng Liễu Ngọc Oánh không có ở bên trong.

Cao Liêm Minh nói: "Còn một người chưa đến, chẳng lẽ chính là hắn ta?"

Trương Dương nói: " Người kia ở đâu?"

Cao Liêm Minh cũng vừa mới tra qua chuyện này, hắn nói nhỏ bên tai của Trương Dương: "Xe của ủy ban thể dục tỉnh!"

Loan Thắng Văn nói: "Chiếc xe đó hẳn là không có vấn đề, xe của Cừ Thánh Minh, tài xế là tiểu Hà, là một người thành thật, vóc người lại nhỏ gầy, không giống với hình dạng mà cậu miêu tả"

Vất vả lắm mới tra được một ít manh mối, nhưng mà đến chổ này thì tất cả đều bị cắt đứt, Trương Dương không khỏi có chút uể oải.

Loan Thắng Văn nhìn ra vẻ uể oải của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: "Thật ra trong chuyện này tồn tại rất nhiều vấn đề, chỉ dựa vào việc xe ra vào thì không thể nào tra ra người cậu cần tìm đâu, những nhân tố không xác định còn rất nhiều, hay là hắn căn bản không có lái xe, đi vào bãi giữ xe ngầm chỉ là để trốn, hay là có thể hắn cũng đi xe, nhưng hắn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi tình thế ổn định rồi mới thong thả rời đi"

Trương Dương vẫn có chút không cam lòng, Cao Liêm Minh cũng thấy không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, hắn nói với Loan Thắng Văn: "Chú Loan, hay là, chúng ta từng bước thẩm tra bọn họ"

Loan Thắng Văn lắc đầu nói: "Chú chỉ cho mời bọn họ đến, chứ không phải là bắt bớ bọn họ" Gã đồng thời vỗ vỗ vai của Trương Dương và Cao Liêm Minh: "Chuyện này không dễ tra, coi như hết đi, bên công an cũng không tiện giữ bọn họ lâu"

Cao Liêm Minh gật đầu, hắn bỗng nhiên bước qua phòng khách, một cước đá văng cửa phòng, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt của đám người kia, rống to: "Mày đừng tưởng cạo râu rồi thì tao sẽ không nhận ra mày, đứng ra cho tao!"

Trên mặt của đa số người đều mang theo vẻ mê mang, nhưng trong đó có một tên, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng, có đôi khi, muốn đìm ra được chổ then chốt của vấn đề không cần phải dùng phương pháp phức tạp, cứ sử dụng biện pháp đơn giản lại có thể thu được hiệu quả thần kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi