Văn Quốc Quyền bật cười: "Chàng trai, đừng ăn nhanh quá, cẩn thận nghẹn đó."
Chàng trai đó quả nhiên bị nghẹn, mặt đỏ bừng, phải uống một ngụm lớn canh trứng chim mới bình thường lại được, gã muốn đi nhưng lại không dám.
Văn Quốc Quyền hòa ái nói: "Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy?"
"Học xong trung học chưa?"
Chàng trai lắc đầu: "Chưa, cha bảo tôi vô dụng, cố nhân lúc còn trẻ kiếm chút tiền."
Văn Quốc Quyền nói: "Kiếm tiền để làm gì?"
"Kiếm tiền để mua nhà, để cưới vợ!" Chàng trai nói xong, tất cả mọi người ở chung quanh đều bật cười, mặt gã càng đỏ hơn.
Văn Quốc Quyền nói: "Còn trẻ như vậy, có cơ hội thì nên học hành cho tốt."
Cha của chàng trai này là một trung niên thật thà, nhìn thấy con trai bị hỏi, sợ con trai nói sai gì đó, bước tới nói: "Tiểu Long, ăn no rồi thì mau đi làm việc đi."
Văn Quốc Quyền cười nói: "Vị sư phụ này đừng nóng vội, chàng trai này còn chưa ăn cơm chiều mà, vả lại ông để cậu ấy ăn no mà đi làm ngay thì không tốt đối với sức khỏe đâu."
Trung niên nhân cười bồi nói: "Thủ tướng Văn, con tôi năm nay mới theo tôi đi làm công, là đứa nhỏ nhà quê chưa trải đời."
Văn Quốc Quyền nói: "Xây dựng thành thị không thể thiếu những nông dân công các vị được, lão sư phụ, các vị có gì khó khăn không? Đừng sợ, cứ nói ra đi, nơi này có nhiều lãnh đạo như vậy, chúng tôi tới đây vì để tìm hiểu tình uống, tìm hiểu khó khăn thực tế của các vị, cứ nói ra đi, chúng tôi có thể giúp đỡ giải quyết."
Trung niên đó lắc đầu: "Rất tốt, không có khó khăn gì cả."
Chàng trai đó cắn môi, tựa hồ có lời muốn nói, điểm này không qua được mắt Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền mỉm cười cổ vũ gã nói: "Có chuyện gì thì cứ nói, không phải lo lắng gì cả."
Chàng trai đó nói: "Sắp đến năm mới rồi, nhưng tiền lương tháng trước vẫn chưa được phát."
Từ Quang Nhiên nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức thay đổi, y rất sợ xảy ra chuyện không may, nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, cuối cùng vẫn gặp vấn đề.
Cha của chàng trai đó sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ông ta trách mắng: "Tiểu Long, con nói bậy gì đó?" Sau đó cười cười bảo Văn Quốc Quyền: "Trẻ con không hiểu chuyện, thủ tướng, nó không hiểu chuyện."
Văn Quốc Quyền quay sang nói với Từ Quang Nhiên: "Thế là sao?"
Từ Quang Nhiên thật sự không biết vì sao lại vậy, vấn đề nhỏ như thế này y chưa bao giờ hỏi đến, y nhìn sang Cung Kì Vĩ, xảy ra vấn đề trước tiên phải tìm nhà dưới, hiện tại là Cung Kì Vĩ phụ trách công trình cảng Nước Sâu, loại chuyện này không tìm y thì còn tìm ai?
Cung Kì Vĩ đi tới nói: "Thủ tướng Văn, tình huống là như thế này, giai đoạn trước cảng Nước Sâu trên tài chính xảy ra một số vấn đề, dưới sự dẫn dắt của bí thư Từ, vấn đề vừa mới được giải quyết, hiện tại đang từng bước giải quyết một số vấn đề tồn đọng, tiền lương của công nhân đã được bổ sung từng lượt, trước tết Nguyên Đán, tất cả tiền lương còn thiếu công nhân sẽ có thể phát hết toàn bộ."
Cung Kì Vĩ giải thích hợp tình hợp lý, vẻ mặt đang nghiêm lại của Văn Quốc Quyền cũng giãn ra, ông ta trầm giọng nói: "Có khổ thế nào thì cũng không được làm khổ công nhân, tiền lương của dân công không thể thiếu được, bọn họ ra ngoài làm ăn đã không dễ dàng gì, nhất định phải để bọn họ nhận đủ thù lao, đồng thời khi ký hợp đồng lao động, thì cũng phải xây dựng lòng tin, bọn họ không ngại gian khổ lao động, phía ký hợp đồng cũng phải có trách nhiệm, có nghĩa phụ trả thù lao tương ứng cho họ, nợ lương chính là một loại vi phạm hợp đồng, chuyện này phải lập tức giải quyết, trước tết Nguyên Đán gì chứ? Bổ sung tiền lương cần thời gian dài như vậy ư? Hiệu suất công tác của các anh thấp như vậy ư? Một tuần, trong một tuần phải giải quyết vấn đề khất nợ tiền lương dân công."
Từ Quang Nhiên toát mồ hôi, Cung Kì Vĩ toát mồ hôi, thời gian y tiếp nhận công trình cảng Nước Sâu không dài, trên tài chính cũng vừa mới được hòa hoãn, trọng điểm trước mắt đều đặt ở làm thế nào triển khai toàn diện công trình, thật ra vấn đề tiền lương của dân công không liên quan nhiều tới y, cụ thế là liên quan tới phía nhận thầu, lúc trước trên hội nghị Cung Kì Vĩ đã cường điệu, thương nhân xây dựng không được khất nợ tiền lương dân công, bởi vì chuyện thiếu lương này đã làm ra rất nhiều phong ba, Cung Kì Vĩ cho bọn họ một kỳ hạn, yêu cầu bọn họ trước tết Nguyên Đán phải giải quyết toàn bộ vấn đề nợ lương. Nhưng không ngờ Văn Quốc Quyền lại tới vào lúc này, hơn nữa lập tức phát hiện ra vấn đề.
Từ Quang Nhiên lập tức cam đoan: "Thủ tướng Văn yên tâm, chuyện này tôi lập tức sẽ tự mình xử lý, không cần một tuần, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ giải quyết vấn đề nợ tiền lương dân công."
Văn Quốc Quyền nói: "Sớm nên làm như vậy rồi, chúng ta cả ngày nói phải chú ý dân sinh, cái gì gọi là dân sinh? Những công nhân bên cạnh này, những người dân này, trạng thái cuộc sống và đời sống cơ bản của bọn họ chính là chuyện chúng ta phải chú ý, ở đây tôi cũng không muốn nói đạo lý gì lớn lao, hy vọng cán bộ chúng ta có thể đi đến bên cạnh người dân, đi vào trong bọn họ nhiều hơn, nghe thử xem bọn họ nói gì, tìm hiểu xem bọn họ nghĩ gì."
Hành động của Văn Quốc Quyền cảm hóa mỗi một công nhân ở đây, nhìn thấy chàng trai đó đề xuất vấn đề khất nợ tiền lương và được giải quyết, các công nhân khác rất ủng hộ, lại có người đi lên phản ánh vấn đề của dân công nữ, có người phản ánh vấn đề dân công ở trong thành thị bị kỳ thị, thậm chí ngay cả vấn đề khó mua vé xe cũng nói ra.
Văn Quốc Quyền lắng nghe rất nghiêm túc, bữa ăn này ăn mất hơn một tiếng, Tống Hoài Minh ở bên cạnh tính toán sơ lược một chút, chỉ vấn đề được đề ra đã có hơn hai mươi cái, thật ra vấn đề mà những dân công này phản ánh không chỉ tồn tại ở Nam Tích, mà còn tồn tại ở mỗi một bộ phận trong nước, xã hội phát triển mang đến sự phồn vinh, đồng thời cũng mang đến không ít tệ đoan, sinh ra rất nhiều mâu thuẫn mới, những điều này đều cần những người như bọn họ đi giải quyết và dàn xếp.
Từ Quang Nhiên vẻ mặt rất xấu hổ, có một số việc y không thể nắm được, Cung Kì Vĩ thì rất thản nhiên, y còn nghiêm túc ghi nhớ mỗi một vấn đề mà các dân công đề xuất, chuyện hôm nay khiến y phát hiện, y từ lúc tiếp nhận công trình cảng Nước Sâu tới nay, tinh lực chủ yếu đều đặt ở trên công trình, đối với phương diện dân công hơi lơ là, về sau cần phải coi trọng hơn.
Văn Quốc Quyền không hề bởi vì những vấn đề mà dân công phản ánh mà giận lây sang đám lãnh đạo Nam Tích, buổi trưa ăn cơm xong, khi rời khỏi cảng Nước Sâu, Văn Quốc Quyền nói: "Buổi trưa hôm nay, những gì mà công nhân nói chắc mọi người đều nghe thấy rồi, vấn đề mà bọn họ phản ánh không chỉ tồn tại ở Nam Tích, mà là hiện tượng tồn tại phổ biến trong xã hội hiện tại của chúng ta, tôi nghĩ tất cả cán bộ chúng ta đều phải coi đây là lời cảnh cáo, về sau phải chú ý tới tình trạng sinh sống của dân công nhiều hơn, bọn họ là bộ phận tổ thành quan trọng của quốc gia, cũng là người xây dựng chăm chỉ nhất của nước cộng hoà, cố gắng cải thiện điều kiện sinh sống của bọn họ, chỉ có để bọn họ sống có tôn nghiêm hơn thì bọn họ mới có động lực sáng tạo giá trị xã hội lớn hơn."
...
Đưa đám lãnh đạo Văn Quốc Quyền tới nhà khách thị chính phủ, thần kinh đang căng thẳng của Từ Quang Nhiên mới thả lỏng ra một chút, y thở phào một hơi, thời tiết lãnh lẽo ẩm ướt, nhưng đầu y lại đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán, y và thị trưởng Hạ Bá Đạt thương lượng một chút, quyết định lập tức mở một cuộc họp hội ý.
Tham gia hội nghị không chỉ có thường ủy thành phố Nam Tích, mấy phó thị trưởng cũng được phép dự thính.
Từ Quang Nhiên ngồi ở trong phòng họp, sắc mặt rất không tốt, y nói khẽ: "Tôi đã sớm nhấn mạnh rồi, các ngành phải tăng mạnh quản lý, công tác phân quản của ai xảy ra vấn đề, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của người đó!" Khi nói những lời này, ánh mắt của y liếc Cung Kì Vĩ một cái, thật ra Từ Quang Nhiên trong lòng hiểu rất rõ, chuyện hôm nay cũng không thể trách Cung Kì Vĩ, vấn đề mà Văn Quốc Quyền phát hiện thật ra đã tồn tại từ lâu rồi, chỉ có thể nói là Cung Kì Vĩ xúi quẩy, khi y phụ trách cảng Nước Sâu, phó thủ tướng Văn lại tới đây thị sát.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi thấy hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, thủ tướng Văn hôm nay chỉ ra khuyết điểm của chúng ta, mục đích của ông ta cũng không phải là muốn truy cứu trách nhiệm, mà là hy vọng chúng ta có thể mau chóng sửa khuyết điểm."
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý nói không sai, phát hiện vấn đề kịp thời không phải là chuyện xấu, mục đích của chúng ta cũng không phải là truy cứu trách nhiệm, mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn phát hiện ra những chỗ thiếu sót của bản thân, và sữa chữa những chỗ thiếu sót này, chỉ có như vậy thì sự nghiệp cải cách của chúng ta mới có thể thủy chung phát triển như nhất.”
Từ Quang Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường không thấy Hạ Bá Đạt nói nhiều như vậy, hôm nay y chẳng những nói rất nhiều, hơn nữa còn dám lên tiếng chống đối mình, chẳng lẽ là vì duyên cớ của phó thủ tướng Văn? Từ Quang Nhiên hơi suy nghĩ một chút, chắc là không có liên quan gì lớn đâu, theo như y biết, Hạ Bá Đạt và Văn Quốc Quyền cũng không có liên quan gì.