Lương Thiên Chính bật cười: "Đành chịu thôi, đã lựa chọn con đường này thì vẫn phải đi tiếp, hiện tại quốc gia đang ở trong giai đoạn cải cách mở cửa, phát triển cao tốc, chúng tôi vẫn cứ phải làm, nếu hiện tại muốn hưởng phúc, chẳng phải là cô phụ sự bồi dưỡng bao năm của đảng và quốc gia ư?"
La Tuệ Ninh nói: "Những lời này anh nói với lão Văn ý, ông ấy thích nghe những lời này nhất đó." Bà ta uyển chuyển biểu lộ rằng mình không thích nói những chuyện này.
Lương Thiên Chính đương nhiên hiểu ý của La Tuệ Ninh, y mỉm cười nói lảng sang chuyện khác: "Chị, chị sao không tới Cẩm Loan, phong cảnh nơi đó đẹp lắm."
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Tôi mệt, có tuổi rồi, tinh lực không bằng được thanh niên, ở lại đây nghỉ ngơi thôi."
Lương Thiên Chính nói vài câu với bà ta rồi đứng dậy cáo từ, y không thể ở đây chờ mãi được, khi đi khỏi, nhìn thấy Trương Dương lái một chiếc xe BMW đỗ ở trong sân, Lương Thiên Chính nhận ra chiếc xe BMW đó là của cháu y, Lương Thành Long.
Trương Dương nhìn thấy Lương Thiên Chính, cười ha ha đi tới: "Bí thư Lương, ngài cũng tới đây à?"
Lương Thiên Chính cười nói: "Vừa tới, không ngờ thủ tướng Văn đã đi Cẩm Loan rồi!"
Trương Dương cầm cái chìa khóa trong tay lắc lắc về phía Lương Thiên Chính, nói: "Tôi lái xe của Thành Long tới, lát nữa dẫn mẹ nuôi đi ăn cơm."
Lương Thiên Chính cười cười dặn dò Trương Dương: "Nhất định phải chú ý an toàn nhé!"
Trương Dương nói: "Yên tâm đi, trị an Nam Tích rất tốt!"
Lương Thiên Chính nói: "Còn nói là rất tốt nữa à, lần trước dọa cho tiểu Âu sợ chết khiếp, bị bệnh cả nửa tháng mới đi làm đó."
Trương Dương biết y là nói tới sự kiện khủng bố lần trước ở Tĩnh Hải, nhắc tới chuyện đó cũng quả thật là hung hiểm vô cùng, cháu gái Lương Hiểu Âu của Lương Thiên Chính là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang, vừa hay phải trải qua sự kiện đó. Trương Dương nói: "Lương Hiểu Âu có khỏe không?"
Lương Thiên Chính nói: "Hiện tại thì khỏe rồi, còn muốn nói cám ơn cậu nữa!"
Trương Dương nói: "Đều là người một nhà mà, khách khí làm gì!" Dõi mắt nhìn chiếc xe Hồng Kỳ của Lương Thiên Chính rời đi, Trương Dương lúc này mới đi đón La Tuệ Ninh.
Vấn đề nn toàn cũng không cần Trương Dương quan tâm, Lý Vĩ một tấc cũng không rời hộ vệ bên cạnh La Tuệ Ninh.
Trương Dương dẫn La Tuệ Ninh tới phố Thư Vân Nam Tích, trước đây La Tuệ Ninh đã từng tới nơi này, bánh gạch cua của Long Hưng Kí khiến bà ta tớ bây giờ vẫn nhớ mãi chưa quên, Trương Dương và Lý Vĩ cùng cô ta tới Long Hưng Kí, La Tuệ Ninh không thích loại sinh hoạt ngàn sao quanh trăng này, bà ta thích được bình đạm, không có ai chú ý, tự do tự tại hưởng thụ thời gian nhàn hạ thuộc về mình.
Trang trí của Long Hưng Trí so với khi bà ta tới lần trước thì hào hoa hơn nhiều, có điều hương vị của bánh gánh cua vẫn không thay đổi. Buổi trưa La Tuệ Ninh chưa ăn cơm, khẩu vị buổi tối không tồi, ăn hai lồng bánh bao, một bát côn thuần.
Lý Vĩ tuy rằng ngồi ở bên cạnh, nhưng vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một, chú ý động tĩnh xung quanh.
Trương Dương không khỏi cười nói: "Lý Vĩ, anh có thể đừng có nghiêm cái mặt ra vậy không, cứ như sợ người khác không biết anh là vệ sĩ vậy."
Lý Vĩ nói: "Tôi có chức trách của tôi."
La Tuệ Ninh cười nói: "Lý Vĩ, tạm thời vứt bỏ chức trách của cậu đi, một phụ nữ như tôi có gì mà phải bảo vệ, đây là Trung Quốc, không có phần tử nguy hiểm đâu, tôi chỉ muốn đi dạo phố, tùy tiện ăn chút đồ ăn thôi. Thả lỏng đi. Cậu nghiêm túc như vậy, tôi cũng cảm thấy không tự nhiên."
Lý Vĩ nói: "Phu nhân, bà nếu cảm thấy không tự nhiên thì tôi đi sang bên cạnh ăn."
La Tuệ Ninh trừng mắt lườm hắn: "Tôi không phải có ý này, được rồi, cậu đúng là một cái cọc gỗ, không thể nào thay đổi được." Bà ta ăn nốt cái bánh gạch cua cuối cùng, cười nói: "Ăn no rồi, ra ngoài đi dạo thôi!"
Trương Dương đi thanh toán, mẹ nuôi đến Nam Tích, con nuôi bao ăn bao uống là điều nên làm.
Buổi tối phố Thư Vân vô cùng náo nhiệt, hai bên đường cửa hàng mọc san sát, tiếng hàng rong vang lên không ngớt, La Tuệ Ninh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cảm thấy vô cùng thân thiết, đại bộ phận thời gian bà ta sống ở kinh thành, không phải cùng đi với trượng phu tiến hành hoạt động chính vụ thì cũng phải chiếu cố con gái, rất ít có cơ hội hưởng thụ thời gian nhàn hạ như vậy.
Cô ta dừng lại trước một cửa hàng thêu, chọn một bức tranh thêu con mèo, La Tuệ Ninh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Tiểu nha đầu bán hàng rong tóc nhuộm vàng nói: "Hai trăm!"
Trương Dương biết rõ giá cả thị trưởng ở đây, biết những người bán hàng rong này chuyên môn nói thách, lừa tiền du khách từ ngoài tới, hắn mặc cả: "Hai mươi!"
Tiểu nha đầu đó còn chưa nói gì thì một nam tử trung niên cao to đứng ở bên cạnh nói: "Mày cho tiền ăn xin à? Hai mươi ư, đừng có mơ!" Y trợn trừng mắt lên, bộ dạng rất hung thần ác sát.
Trương Dương lười chẳng buồn chấp nhặt với đám tiểu thương này, cầm lấy tranh thêu trong tay La Tuệ Ninh ném lại cho y: "Tất cả đều là từ thị trường bán sỉ tơ lụa Nam Kiều, anh định lừa ai hả? Giá nhập vào của anh chưa đến mười đồng đúng không?"
Nam tử trung niên nghe thấy Trương Dương rành nghề như vậy, biết nhầm người, đành cười bồi nói: "Tôi nói này người anh em, anh gây thêm loạn cho tôi à, anh đi mua cho khác đi, đừng làm ảnh hưởng tới sinh ý của tôi."
La Tuệ Ninh nhíu mày, hiện tại người làm ăn thật sự là càng ngày càng quá đáng, bà ta đang chuẩn bị đi thì người trung niên đó hét lên: "Tôi nói này, các người sao lại làm bẩn tranh của tôi." Trương Dương thật sự nổi giận rồi, mình còn không tìm hắn gây phiền phức mà hắn lại dám tự tìm tới mình.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Đừng để ý đến hắn."
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con không rảnh đi không chấp nhặt với đám tiểu nhân này đâu."
Người trung niên đó nhìn thấy ba người tiếp tục đi, căn bản không thèm để ý tới hắn, không ngờ lại đuổi theo: "Tôi nói này anh bạn, anh không thể nào làm bẩn đồ của người khác mà bỏ đi được."
Trương Dương đang chuẩn bị phát tác thì thì ở bên cạnh có ba người xông ra, một người trong đó giơ tay lên tát cho người trung niên đó một cái, đánh cho trung niên đó mắt nổ đom đóm, mà khi nhìn thấy người đánh y, vẻ giận dữ trên mặt lập tức biến mất, toét miệng cười nói: "Anh Thạch, anh Thạch, sao anh lại..."
Thì ra người lao tới bênh vực kẻ yếu chính là Thạch Thắng Lợi, Thạch Thắng Lợi vừa hay tối nay uống rượu ở Thư Vân, gã và hai người bạn đã uống đến mặt đỏ tai hồng, cả người nồng nặc mũi rượu, có điều gã có uống nhiều hơn nữa thì cũng nhận ra Trương Dương, nhìn thấy có người không ngờ lại dám gây chuyện với Trương Dương, liền chạy tới xuất lực, Thạch Thắng Lợi ở khu Thiên Hối có danh tiếng, phàm là những kẻ lăn lộn trên xã hội đều biết tên gã. Phố Thư Vân thuộc khu Thiên Hối, Thạch Thắng Lợi có thể nói ăn khắp con phố này, rất ít có người dám không nể mặt gã. Thạch Thắng Lợi chỉ vào tên bán hàng rong trung niên đó, mắng: "Mày mù à, đây là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta, mày không ngờ lại dám ép anh ấy mua hàng? Có phải không muốn làm nữa hay không?"
Tên bán hàng rong đó sợ tới mức liên tục giải thích, quỷ sợ ác nhân, những người bán hàng rong này bình thường đều là bắt nạt kẻ yếu, thật sự gặp nhân vật lợi hại thì năng lực giả vờ đáng thương còn giỏi hơn bất kỳ ai.
Thạch Thắng Lợi túm tai y kéo đến trước mặt Trương Dương: "Mẹ nó, mau xin lỗi chủ nhiệm Trương cho tao!"
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, Thạch Thắng Lợi làm như vậy, biến mình thành lão đại xã hội đen mất rồi, bình thường thì không sao, nhưng hiện tại bên cạnh còn có La Tuệ Ninh, để bà ta nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Trương Dương phất tay, nói: "Thôi, về sau phải kinh doanh thành thật đó."