Trương Đức Phóng ngồi đó, gã mím chặt môi, cảnh tượng của Cung Nhã Hinh lóe lên trong tích tắc, trên màn hình một màu đen kịt, một âm thanh thâm trầm vang lên: “Tổng giám đốc Phạm, tại sao cô lại lừa dối chúng tôi?” Tất cả các cảnh sát đều trừng mắt.
Giọng nói thâm trầm đó vẫn tiếp tục vang lên: “Cô không hề nói với chúng tôi cô ấy là con gái của thị trưởng, làm anh em chúng tôi mạo hiểm như vậy đi làm việc, cuối cùng còn muốn đánh hết chúng tôi, anh thật là độc địa. Người con gái đó rất quan trọng với cô phải không, cái chết của cô ta sẽ làm cho cô tỉnh lại, cô muốn hại tôi, thì cô chỉ có thể xuống địa ngục trước thôi.”
Tất cả lại yêm lặng, trên màn hình ti vi đầy những vệt ruồi chằng chịt, một màn cô tịnh, một lúc lâu sau, Trương Đức Phóng mới nói: “Ngay lập tức báo cáo tình hình cho thị trưởng Hạ, đúng rồi, ngay lập tức thẩm vấn Phạm Tư Kỳ.”
Những người khác ở trong khách sạn Thiên Lam hầu hết đều bị tiếng còi cảnh sát làm thức giấc, Heather phu nhân vẫn đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng huyên náo ở dưới, trên gương mặt xinh đẹp đầy sự buồn bã và thương tiếc, khi nhìn thấy cảnh sát khiêng cáng cứu thương từ trong tòa nhà ra ngoài, bà thầm thở dài một tiếng.
Long Quý thấp giọng nói: “Phu nhân không muốn cô ấy chết.”
Heather phu nhân khép cửa sổ lại, Long Quý bật đèn trong phòng lên.
Heather phu nhân nói: “Rót cho tôi một cốc rượu vang.”
Long Quý đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, rồi rót một ly, cung kính đưa cho bà.
Heather phu nhân lắc lắc cốc rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, màu đỏ hơi giống màu máu, bà nhắm mắt lại, nhấm một ngụm, dường như trong rượu, bà cảm nhận được cả mùi vị tanh của máu: “Gia Dũng chết rất thảm, nó bị người ta ám hại rồi.”
Long Quý nói: “Phu nhân tại sao không nói thân thế của cậu ấy cho cậu ấy biết sớm một chút?’
Bàn tay cầm ly rượu của Heather phu nhân run lên một chút, bà tựa vào chiếc ghế đằng sau, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
Long Quý nhìn thấy cảnh này, không tiếp tục hỏi nữa.
Một lúc lâu sau, Heather phu nhân mới lên tiếng: “Tính cách của nó rất giống tôi, cứng đầu lắm, chính là sự cứng đầu của nó đã hại chết chính nó, tôi đã khuyên nó, nhưng nó không nghe.”
Long Quý nói: “Vì cậu ấy không hề biết về quan hệ giữa hai người…”
Heather phu nhân trừng to hai mắt, bà vất mạnh ly rượu cầm trong tay xuống đất, chất lỏng màu đỏ lênh láng trên tấm thảm dưới chân bà, làm cho nó biến thành một màu đỏ loang lổ, giống như một vũng máu vậy, Heather phu nhân hét lên: “Anh tưởng rằng tôi không muốn nói cho nó hay sao, anh tưởng rằng tôi không muốn cho nó biết hay sao, nhưng tôi vẫn đang đợi cơ hội, không ngờ tất cả đến một cách đột ngột như vậy, tôi còn chưa kịp nói với nó, bi kịch đã xảy ra rồi.”
Long Quý thở dài nói: “Phu nhân, xin lỗi.”
Môi của Heather phu nhân run rẩy, một lúc sau, bà mới bình tĩnh trở lại: “Long Quý, tôi vốn tưởng rằng trên thế gian này chẳng còn ai đáng để tôi chú ý nữa, nhưng, tôi sai rồi.”
Long Quý yên lặng nhặt ly rượu trên nền lên, rồi lại lấy ra một ly rượu sạch khác, rót đầy xong đưa vào tay Heather phu nhân.
Heather phu nhân nói: “Năm đó, tôi vất bỏ lại nó để rời đi, lúc ấy tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn lập nghiệp, tôi không cam tâm sống một cuộc sống bình thường, tôi muốn có một mảnh trời của riêng tôi, tôi những tưởng rằng, tôi đã quên nó rồi, đã quên tất cả những gì thuộc về quá khứ của mình, nhưng khi tôi có được tất cả trong tay, khi nó đi Mỹ du học, khi tôi gặp lại nó một lần nữa, tôi mới phát hiện, từ trước đến giờ tôi đều đang tự lừa dối bản thân mình, bao nhiêu năm rồi, tôi không bao giờ quên được nó.”
Long Quý gật đầu nói: “Có một vài việc không bao giờ có thể thay đổi được.”
Heather phu nhân nhấm một ngụm rượu, rượu vang đỏ thuần chất khi uống vào trong miệng là vị đắng chát, bà thấp giọng nói: “Gia Dũng kết hôn quá bất ngờ, từ lúc bắt đầu tôi đã nghi ngờ, giữa nó và Phạm Tư Kỳ không hề có chút tình cảm nào hết, cuộc hôn nhân giữa nó và cô ấy chỉ là một màn lợi dụng nhau mà thôi.”
Long Quý nói: “Bà bảo tôi điều tra việc này, nhưng tôi chưa kịp điều tra thì cậu ấy đã mất rồi.”
]Heather phu nhân nói: “Vì vậy tôi mới cho Bội Bội đi bên cạnh cô ấy, mới biết rằng người phụ nữ này là một người đồng tính, cô ta chưa từng yêu Gia Dũng, vì vậy mới biểu hiện ra vẻ máu lạnh như vậy.”
Long Quý nói: “Tôi nghi ngờ cô ta có chuyện gì đó bị cậu ấy biết, vì vậy cô ta mới giả bộ làm theo Gia Dũng như vậy.”
Heather phu nhân lạnh lùng nói: “Tôi nhắc đến một văn kiện Gia Dũng từng gửi lại cho tôi trước mặt cô ta, cô ta không thể nào che đậy được sự sợ hãi trong lòng.”
Long Quý nói: “Bà không biết rằng cô ta sợ điều gì sao?”
Heather phu nhân lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra sự thù hận khắc cốt ghi tâm: “Đã không cần phải biết nữa rồi, tôi chỉ cần biết rằng, cô ta đã hại Gia Dũng, cái gọi là chứng cứ, nhiều lắm cũng chỉ là những tin tức xấu về cô ta mà thôi, Bội Bội đã giúp tôi nắm vững được chứng cứ đủ nhiều, tôi đã có thể hủy hoại cô ta hoàn toàn.” Nói đến đây, Heather phu nhân thở dài nói: “Tôi vốn rất thích Bội Bội, đáng tiếc…”
Long Quý nói: “Phu nhân, bà đừng tự trách mình, trong toàn thể kế hoạch, cô ấy đã trở thành một phần hi sinh rồi, có lẽ vốn không nên là bây giờ, nhưng vì cô ấy đã thương tiếc Phạm Tư Kỳ, một khi tư tưởng của cô ấy bị dao động, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bà.”
Heather phu nhân nhẹ nhàng nói: “Vì thế tôi không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì.”
Long Quý nói: “Phu nhân, tại sao bà phải dung nạp Trương Dương đến tận giờ?”
Heather phu nhân cười, bà uống hết số rượu vang trong li, nói: “Không có ai hận hắn ta hơn tôi, nhưng cái chết là quá dễ dàng với hắn ta, tôi sẽ không để hắn ta sống tử tế, Gia Dũng đã từng nói, phải để hắn ta nếm được sự đau khổ của việc mất người thân, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện này của Gia Dũng.”
Long Quý nói: “Bà dự định lúc nào bắt đầu?”
Heather phu nhân chầm chậm đặt cốc rượu không lên bàn: “Ngày này sẽ không còn xa đâu.”
Đột nhiên bị điều tra, Phạm Tư Kỳ cảm giác được tình hình đã có chiều hướng không lành, cô ta nhìn gương mặt nghiêm khắc của Trương Đức Phóng, nói đầy tức giận: “Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa? Có phải muốn tôi nói lại với anh lần nữa, tôi không có chút liên quan gì đến việc mất tích của Cung Nhã Hinh không?”
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Lâm Bội Bội bị giết rồi.”
“Cái gì cơ?” Phạm Tư Kỳ dường như không tin vào tai mình nữa, vành mắt cô ta đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô ta xúc động kêu lên: “Sao lại thế? Ai giết cô ấy thế? Tại sao? Tại sao?”
Trương Đức Phóng bảo trợ thủ bên cạnh bật máy quay.
Âm thanh thâm trầm dội lại trong căn phòng vắng, Phạm Tư Kỳ ngước đôi mắt đầy nước lên màn hình, sau khi cô ta xem hết toàn bộ nội dung, cô ta lắc mạnh đầu nói: “Tôi không quen hắn ta, tôi thề, tôi không quen hắn ta, hắn ta đang hãm hại tôi, hắn ta đang hãm hại tôi.”
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, có một vài bức ảnh tôi nghĩ cô có quyền biết.” Gã vẫy vẫy tay, nữ cảnh sát đứng bên cạnh đi tới, đưa mấy bức ảnh cho Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ nhìn thấy cảnh mình và Lâm Bội Bội đang trần truồng ôm hôn nhau, sự đau xót và nhục nhã hòa vào nhau, cô ta hét lên: “Tại sao phải hại tôi, tại sao phải hại tôi…” Cô ta giật tóc của mình, vừa hét vừa khóc.
Trương Đức Phóng nhìn Phạm Tư Kỳ, trên mặt gã không có một chút thái độ nào, với gã, Phạm Tư Kỳ đang diễn kịch: “Chúng tôi đã điều tra về tài khoản của cô, cô đã từng chuyển khoản 500000 cho nước ngoài, mà việc chuyển khoản này lại xảy ra sau khi Cung Nhã Hinh bị uy hiếp, Phạm tiểu thư, tôi nghĩ, tôi không cần phải đề cập quá nhiều đến mối quan hệ giữa cô và Lâm Bội Bội nữa, tất cả những gì cô đã làm, cô nên biết.”
Phạm Tư Kỳ mặt đầy vết nước mắt: “Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Cô ta cảm giác được rằng mình đang bị nuốt vào một nút xoáy vô hình, Bội Bội chết rồi, những bức ảnh này đều được chụp trong lúc cô ta không biết gì cả, ai đang hại cô ta? Có lẽ Bội Bội sẽ biết một chút chăng? Chẳng lẽ Bội Bội chưa từng yêu cô ta, tiếp cận cô ta chỉ vì muốn bày binh bố trận để hại cô ta hay sao? Phạm Tư Kỳ nghĩ đến đây càng thấy đau lòng, nước mắt lã chã rơi không ngừng, nhưng có lẽ cô ta không bao giờ còn tìm được đáp án nữa, Lâm Bội Bội đã chết, không ai có thể nói cho cô ta chân tướng của sự việc.
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, mỗi khoản tiền Lâm Bội Bội dùng đều được cô đích thân ký tên cả, số tiền này cũng không ngoại lệ, ở đây tôi muốn nói với cô về chính sách Đảng chúng ta, thật thà sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử nặng.”
Phạm Tư Kỳ nói từng câu từng chữ: “Tôi không phạm pháp, tôi không cần phải thật thà, tôi có quyền giữ yên lặng, có điều gì, đợi luật sư của tôi đến rồi tính sau.”
Trương Dương và Cao Liêm Minh đến thể ủy, cái chết của Lâm Bội Bội cũng làm họ trở nên trầm lặng, tối nay Thường Hải Tâm và Đường Đường đều làm thêm ca ở trung tâm thông tin, tiến hành công tác điều chỉnh hệ thống cuối cùng,.]