Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hôm nay Trương Dương có được thu hoạch khá lớn, đầu tiên là đã thỏa hiệp xong với Chung Lâm, cung cấp vấn đề phục vụ chữa trị trong quá trình tổ chức giải thể thao tỉnh. Người như Chung Lâm rất nhiệt tình, sự nhiệt tình của gã càng biểu hiện ở sự nhiệt tình với các hoạt động xã hội.

Chung Hải Yến nghe nói Khưu Phụng Tiên là trợ lý chủ tịch tập đoàn Tinh Toàn, liền rất hứng thú với cô ấy, điều này cũng khó trách, có người phụ nữ nào không thích sản phẩm vàng bạc chứ? Chung Hải Yến nói: “Tinh Toàn ở Nam Tích cũng có tiệm chuyên bán đồ, tôi đã đến đó mấy lần, đồ bên trong đều đắt thật là đắt.”

Khưu PHụng Tiên cười nói: “Chung tiểu thư sao lại nói vậy?”

Chung Hải Yến nói: “Cùng là sản phẩm đồ vàng, mỗi gram của các cô đều đắt hơn các hãng khác khoảng 20 tệ.”

Chung Lâm hơi hiếu kỳ nói: “Đúng thế, tháng trước tôi mua cho vợ một sợi dây chuyền, cùng trọng lượng vậy, mà đắt hơn so với cửa hàng khác những 200 tệ.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Vậy thì anh có hỏi phu nhân nhà mình, tại sao chị ấy lại chọn trang sức của chúng tôi, mà không chọn của những cửa hàng khác không?”

Chung Lâm cười đau khổ nói: “Tôi cũng không hiểu, có lẽ là do cô ấy thích.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Thế thì đúng rồi. Vàng cùng trọng lượng như nhau, các hãng khác làm ra, khách hàng để ý là ở tỉ lệ vàng, cũng có nghĩa là, để ý đến giá trị của số vàng đó. Nhưng cái mà Tinh Toàn chúng tôi làm là thiết kế. Chúng tôi bán đắt hơn các sản phẩm hãng khác, là vì chúng tôi phải thiết kế lên mẫu, những điều này đều phải có thêm phụ phí cả, cũng là thứ độc đáo quý giá nhất của thành phẩm.”

Trương Dương cảm thán nói: “Tiền của phụ nữ thật là dễ kiếm!”

Khưu Phụng Tiên nói: “Từ câu này của chủ nhiệm Trương đã biết rằng anh rất nặng nề về gia trưởng, và sâu thẳm trong con người anh không coi phụ nữ chúng tôi ra gì.”

Trương Dương nói: “Có trời đất chứng giám, tôi từ trước đến giờ đều xem trọng phụ nữ cả, tôi cho rằng người vĩ đại nhất trên thế giới này là phụ nữ, nếu không có họ, loài người làm sao có thể sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống được, nền văn minh của chúng ta làm sao được tiếp tục phát triển được?”

Chung Lâm và Từ Quang Thắng đều không nhịn được cười.

Khưu Phụng Tiên và Chung Hải Yến đều là những người từng trải, câu này của Trương Dương hơi thô, nhưng vẫn không đến độ làm cho họ xấu mặt, Khưu Phụng Tiên nói: “Người như anh quả đúng là đầy đầu những tư tưởng phong kiến, coi chị em phụ nữ chúng tôi chỉ là công cụ sinh con đẻ cái thôi.”

Chung Hải Yến nói: “Chủ nhiệm Trương, giờ đây chúng ta đề cao bình đẳng giới rồi. Anh không thể nào dùng những quan niệm cũ đó để nhìn nhận xã hội hiện tại được, chẳng ai quy định phụ nữ chúng tôi nhất định phải ở nhà sinh con trông con.”

Chung Lâm cười ha ha nói: “Câu này nói hay lắm xã hội không ngừng phát triển, địa vị của nam nữ cũng không ngừng thay đổi, nói không chừng về sau phụ nữ đi làm đàn ông chăm con ấy chứ.”

Từ Quang Thắng nói: “Anh nói như vậy, làm tôi nhớ đến một bộ phim tôi xem mấy ngày trước, bộ phim nói về một đám đàn ông nước ngoài mang nặng tính gia trưởng, vì thương vợ, nên có bầu thay cho vợ, để cảm nhận nỗi nhọc nhằn chín tháng mười ngày.”

Chung Hải Yến cười khanh khách nói: “Sao lại thế được, đàn ông làm sao có bầu được, liệu họ có….” Vốn cô muốn nói tử cung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ở đây nhiều người như vậy, nói ra thì thật là hơi xấu hổ.

Nhưng có một điểm Chung Hải Yến đã quên mất rồi, ba người đàn ông ở đây đều là bác sĩ. Trương đại quan mặc dù không phải thân phận bác sĩ, nhưng kiếp trước từng là thần y danh tiếng lẫy lừng, tất nhiên bác sĩ không hề kị với những chủ đề như thế này. Từ Quang Thắng nói: “Sao lại không thể chứ. Đàn ông không có tử cung nhưng lại có mạc nối lớn, nuôi trứng đã được thụ tinh ở trên mạc nối lớn cũng có thể có bầu được.”

Khưu Phụng Tiên chắp hai tay nói: “Thật đúng là bệnh nghề nghiệp. Hôm nay thì tôi đã được mở mang tầm mắt thế nào là bệnh nghề nghiệp rồi, chúng ta nói về vấn đề khác đi.”

Chung Lâm cười nói: “Được, khi uống rượu đừng nói đến những thứ chuyên ngành.”

Không khí của buối tối hôm đó khá là vui vẻ. Mặc dù Khưu Phụng Tiên lần đầu tiên gặp những người này, nhưng năng lực giao tiếp xã hội của cô ấy đã có tác dụng rất lớn, hơn nữa, lại còn một cô gái giỏi giao tiếp nữa là Chung Hải Yến, nên không khí bàn tiệc rất vui, tiếng cười không ngớt.

Nếu không phải là phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh đến, thì đây sẽ là một bữa ăn trọn vẹn. Nhưng trên thế gian này luôn đầy ắp những bất ngờ. Sự xuất hiện của Mạnh Doãn Thanh hôm đó không phải là điều bất ngờ, nhưng sự xuất hiện của gã đã mang lại nhiều điều không vui.

Khi Mạnh Doãn Thanh đến mời rượu đã ngà ngà say, đằng sau gã còn có phó cục trưởng phân cục công an khu Hà Tây, Mạnh Doãn Thanh chưa đến, mà tiếng cười đã vang lên trước rồi: “Viện trưởng Chung, chủ nhiệm Từ, tôi mời mọi người uống chén rượu!”

Mạnh Doãn Thanh không phải cố ý lờ Trương Dương đi, nếu như y biết rằng Trương Dương cũng ở trong phòng nhất định không đến mời rượu, gần đây hệ thống công an thành phố Nam Tích vì chuyện bắt cóc của Cung Nhã Hinh làm cho mất hết hình tượng, bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, cục công an toàn là những người ăn không ngồi rồi mà thôi, phá án cứu người không bằng thể ủy. Nội bộ cục công an đều tức long sòng sọc, hậm hực với bên thể ủy, và đầu tiên là nhắm vào Trương Dương. Trước kia Mạnh Doãn Thanh cũng đã từng qua lại mấy lần với Trương Dương, nhưng cũng chỉ vì Trương Đức Phóng mà thôi, quan hệ giữa gã và Trương Đức Phóng rất tốt, từ góc độ của Mạnh Doãn Thanh, người như Trương Dương không hề biết ăn ở gì hết, lúc đầu khi Trương Dương mới đến Nam Tích, Trương Đức Phóng còn đón tiếp đàng hoàng, dù là Trương Dương có việc gì, Trương Đức Phóng đều giữ thể diện cho hắn cả. Nhưng giờ đây đến khi Trương Dương làm việc, thì hình như lúc nào cũng đối chọi lại với Trương Đức Phóng, loại người này chẳng phải là lấy oán báo ân ư? Mạnh Doãn Thanh cảm thấy rằng Trương Đức Phóng không đáng phải làm vậy, rượu thường làm cho con người có những hành động không làm chủ được, làm cho con người dám nói ra những điều không bao giờ nói.

Mạnh Doãn Thanh nhìn thấy Trương Dương, cũng hơi ngớ người, ngay lập tức cười nói: “Chủ nhiệm Trương cũng ở đây à!”

Trương Dương cười: “Mạnh cục cũng ở đây, thật là trùng hợp quá!”

Mạnh Doãn Thanh cười nói: “Tiểu thư Chung là bạn của tôi, là bạn đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi, không thể không ủng hộ đúng không?” Nửa câu trước còn tử tế, nhưng nửa câu sau đã có phần lệch lạc rồi.

Trương Dương chỉ coi như gã nói buột miệng, không nghĩ nhiều, cười nói: “Mời Mạnh cục ngồi, cùng uống chén rượu.”

Mạnh Doãn Thanh ngồi xuống bên cạnh Chung Hải Yến, cầm chén rượu lên nói: “Viện trưởng Chung, tôi kính anh một chén, tháng trước bố vợ tôi mổ, anh chăm sóc chu đáo vậy, tôi luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn anh, mà anh chẳng bao giờ cho tôi cơ hội cả.”

Chung Lâm cười nói: “Mạnh cục, chúng ta là bạn lâu rồi, không cần phải nói những lời khách sáo vậy nữa.”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Đúng thế, giữa bạn bè thì không cần phải nói những lời khách sáo vậy nữa, nhưng giữa bạn bè thì phải tôn trọng lẫn nhau, giữ thể diện cho nhau. Viện trưởng Chung giữ thể diện cho tôi tôi luông ghi khắc, Mạnh Doãn Thanh tôi từ trước đến giờ đều ân oán phân minh, người khác đối xử với tôi thế nào tôi đều khắc cốt ghi tâm.”

Trương Dương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không được bình thường ở đây.

Từ Quang Thắng cười nói: “Mạnh cục, anh là một đảng viên mà lại ăn nói giang hồ vậy.”

Mạnh Doãn Thanh cười nói: “Thật ra con người sống trên đời đều là nể nang nhau cả thôi, tôi có được nhiều bạn như thế này, là vì tôi chân thành với bạn của tôi, bạn bè nể nang mình, thì mình không thể không tự tôn trọng lấy mình, anh nói xem có phải không, chủ nhiệm Trương?”

Tất cả mọi người ngồi ở đó đều chưa có ai say, và chẳng có ai là ngốc cả, ngay lập tức đều nhận ra câu này của Mạnh Doãn Thanh đang nhằm ám chỉ vào ai đó.

Chung Hải Yến giật mình, cô hiểu Mạnh Doãn Thanh, người này đi rất gần Trương Đức Phóng, và rất trung thành với Trương Đức Phóng, bình thường, người này rất khiêm nhường, nhưng cứ rượu vào là lá gan lại to lên trông thấy, chẳng sợ trời sợ đất, thật ra nội bộ hệ thống công an có rất nhiều người bất mãn với Trương Dương. Nguồn khách bình thường của Chung Hải Yến đều đến từ hệ thống công an nên cô hiểu họ. Nhưng Mạnh Doãn Thanh lúc này dường như đang có hơi hướm mượn rượu để công khai nhắm vào Trương Dương. Chung Hải Yến cảm thấy hơi sợ, cô sợ không phải là không có lý do, lúc đầu Hải Thiên tại sao lại sụp đổ, Đoạn Kim Long tại sao lại đến cảnh tha phương nơi xứ người, những điều đó chính cô đã tận mắt chứng kiến. Cô hiểu Trương Đức Phóng hơn cả Mạnh Doãn Thanh, Trương Đức Phóng quyết không phải là người cứ nhẫn nhịn suốt. Gã luôn xuống nước với Trương Dương, là vì gã không dây được với Trương Dương, chứ không phải là vì gã xem trọng tình bạn giữa gã và Trương Dương. Trương Đức Phóng từ trước đến giờ chưa bao giờ xem Trương Dương là bạn, giống như Trương Dương chưa bao giờ xem gã là bạn vậy.

Chung Hải Yến cười nói: “Mạnh cục, anh vừa đến đã bàn về vấn đề nghiêm trọng vậy, chúng ta nói chuyện gì nhẹ nhàng hơn được không?” Cô đang muốn chuyển đề tai.

Mạnh Doãn Thanh cũng cười, gã rót một cốc rượu, đến bên Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Trương là đại anh hùng của Nam Tích chúng ta, là tấm gương tốt đáng để hệ thống công an cảnh sát chúng tôi noi gương. Tôi mời anh một chén!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi