Râu ngắn gật đầu nói: “Đồn trưởng Lý, tiểu tử đó rất ngạo mạn, không thèm để mắt đến cảnh sát chúng tôi, tôi hỏi hắn ta tình hình, hắn ta nói với tôi rằng chẳng biết gì cả.”
Lý Bá Bình nói: “Có điều tra ra lỗi gì không?”
Râu ngắn lắc đầu, rồi ngay lập tức nói nhỏ: “Tôi không vào được máy tính của họ, tìm được một chiếc đĩa ở trong ổ đĩa.”
Lý Bá Bình đương nhiên hiểu ý của râu ngắn, gã chau mày nói: “Anh đợi tôi một chút, tôi gọi điện thoại đã.”
Lý Bá Bình về phòng, gọi điện thoại cho phân cục trưởng phân cục Hà Tây là Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ vừa nghe Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đều bị bắt đến đồn cảnh sát, ngay lập tức ngớ người ra, gã tức giận nói: “Ai bảo các anh bắt họ đến đồn cảnh sát?”
Lý Bá Bình ngớ người: “Phòng cục, chẳng phải anh bảo chúng tôi điều tra họ cho rõ ràng sao?”
Phòng Tâm Vĩ đờ người ra, hắn vội vàng đạp thắng xe, Mạnh Doãn Thanh ngồi ở đằng sau, ngay lập tức chửi thề, gã uống nhiều quá, giờ đây Phòng Tâm Vĩ đang đưa gã về nhà, đồng chí Lão Mạnh lúc này đang ngủ ngon lành, Phòng Tâm Vĩ nhìn Mạnh Doãn Thanh, rồi mới nói: “Phát hiện được gì rồi?”
Lý Bá Bình nói: “Chẳng có vấn đề gì cả, khi cảnh sát vào, họ đang mặc quần áo chỉnh tề, ngồi nói chuyện với nhau.”
Phòng Tâm Vĩ dở khóc dở cười: “Họ nói chuyện với nhau, không có việc gì thì các anh rút lui thôi, tại sao còn bắt họ đến đồn cảnh sát?”
Lý Bá Bình nói: “Tôi…Thật ra là do hai cảnh sát ở đồn tôi làm, tôi cũng không ngờ được.”
Phòng Tâm Vĩ nói: “Tôi chẳng phải bảo anh đích thân đi xử lý việc này sao? Sao anh lại làm vậy? Anh coi lời của tôi không ra gì à?”
Lý Bá Bình ý thức được việc này có lẽ đã nhầm đường, gã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, cục trưởng Phòng, tôi sẽ đi xử lý ngay.” Tật ra tên này tối qua thức đêm đánh mạc chược, tối nay quá buồn ngủ, nên mới bào hạ thủ đi xử lý.
Phòng Tâm Vĩ nói: “Đã không tìm được lỗi gì của họ thì mau để họ đi.”
Lý Bá Bình nghe ra dường như Phòng Tâm Vĩ rất kị người này, gã cẩn thận hỏi: “Cục trưởng Phòng, hắn ta rốt cuộc là ai thế? Hình như rất hống hách.”
Phòng Tâm Vĩ vốn không muốn nói, nhưng sự việc phát triển đến mức này rồi, lại sợ Lý Bá Bình làm hỏng việc, thấp giọng nói: “Chủ nhiệm thể ủy Trương Dương.”
Lý Bá Bình nghe đến tên của Trương Dương, giật thót mình, suýt nữa thì làm rơi điện thoại, gã run rẩy hỏi lại: “Trương Dương?”
Phòng Tâm Vĩ mặc dù đang gọi điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy nỗi khiếp sợ của Lý Bá Bình, gã thấp giọng nói: “Người này không dễ đối phó, anh để họ đi đi.” Nói xong Phòng Tâm Vĩ liền cụp điện thoại.
Lý Bá Bình chết đứng ở đó, trong đầu một màn trắng xóa, đến khi gã hồi phục lại, thì câu đầu tiên hiện lên trong óc là, mẹ kiếp, Phòng Tâm Vĩ, anh hại người đến thế là cùng, lúc bảo tôi điều tra họ, sao không nói với tôi rằng anh ta là ai? Giờ đây nói rằng anh ta không dễ đối phó, câu này còn cần anh nói hay sao? Cả cái Nam Tích này ai mà không biết rằng anh ta không dễ đối phó, Lý Bá Bình lúc này đã không hề buồn ngủ nữa. Gã nghĩ trước nghĩ sau, việc này không mau giải quyết là khong được, mình không đích thân ra mặt không được, gã đành đến phòng thẩm vấn.
Sau khi bước vào gã lớn tiếng: “Các anh làm việc kiểu gì thế này? Không hỏi cho rõ ràng sao lại bắt người lung tung? Ai cho các anh quyền vậy? Các anh còn muốn làm nữa hay thôi?”
Viên cảnh sát râu ngắn đi theo đằng sau gã, vừa vào phòng liền bị mắng tối tăm mặt mũi, không kịp phản ứng lại.
Trương Dương cười hì hì nhìn Lý Bá Bình biểu diễn, đến khi Lý Bá Bình mắng xong hai viên cảnh sát, gã mới đến trước mặt Trương Dương: “Vị đồng chí này, làm hai người sợ rồi, vừa nãy chúng tôi đã điều tra rồi, vụ báo công an lần này là một màn kịch, là một sự hiểu lầm.”
Trương Dương cười nói: “Anh là….”
“Tôi là phó đồn trưởng đồn cảnh sát Hương Hà, Lý Bá Bình.” Thái độ của Lý Bá Bình rất tốt.
Trương Dương cười nói: “Anh không biết tôi?”
Lý Bá Bình dù là biết cũng không thể nói rằng biết, gã lắc đầu nói: “Tôi không biết, có điều nhìn anh thấy hơi quen quen.”
Trương Dương cười ngày càng vui vẻ: “Tôi không có chứng minh thư, trước đó tôi đã từng làm không ít việc xấu, và còn phạm pháp nữa kìa.”
Lý Bá Bình cũng cười: “Vị đồng chí này thật là biết nói đùa, vừa nhìn đã biết anh là người tốt, làm sao phạm pháp được?”
Trương đại quan biết rằng, thái độ của vị đồn trưởng này đột nhiên quay ngoắt như vậy, nhất định gã đã do la được thân phận của mình, Trương Dương nói: “Nhìn người không thể nhìn ngoài mặt được, anh đừng xem vị tiểu thư Khưu bên cạnh tôi xinh xắn là vậy, thật ra cô ấy cũng là tội phạm, hơn nữa là tội phạm quốc tế.”
Lý Bá Bình cười nói: “Vị đồng chí này thật hài hước, tư liệu của tiểu thư Khưu chúng tôi đã điều tra rồi, cô ấy là người Đài Loan, là bạn của chúng ta.”
Trương Dương nói: “Là người Đài Loan là xong à? Không biết chừng còn là gián điệp Đài Loan đấy.”
Khưu Phụng Tiên cười khanh khách nói: “Anh đừng có dọa người ta thế!”
Lý Bá Bình cười đáp: “Vị đồng chí này, sự việc đã được điều tra rõ ràng rồi, chỉ là một sự hiểu lầm thôi, có người cố tình giả vờ báo cảnh sát, cảnh sát chúng tôi nhận được tin báo cần phải có trách nhiệm kiểm tra, mong hai người có thể hiểu cho chúng tôi, còn với những điều bất tiện gây ra cho hai người, tôi đại diện toàn thể đồn công an chúng tôi, và cả hai vị cảnh sát của chúng tôi xin lỗi hai người.”
Trương Dương nói: “Hiểu lầm? Đồn trưởng Lý, anh nói một lúc lâu như vậy, sao tôi nghe vẫn không hiểu, vừa nãy chẳng phải nói chúng tôi có mua bán mại dâm hay sao, còn nói chúng tôi trốn trong phòng xem phim đồi trụy nữa, sao giờ lại biến tất cả thành hiểu lầm thế này?”
Lý Bá Bình cười gượng gạo: “Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi!”
Trương Dương nói với Khưu Phụng Tiên: “Cô có tin không?”
Khưu Phụng Tiên cười đáp: “Dù anh tin hay không, tôi vẫn cứ không tin.”
Lý Bá Bình nói: “Tiểu thư Khưu, xin lỗi, tôi sẽ đưa người tiễn cô về ngay.”
Viên cảnh sát râu ngắn giờ cũng vỡ lẽ, chắc chắn rằng hôm nay đã làm việc gì to tát lắm, gã vội vàng lấy máy tính của Khưu Phụng Tiên đến, rồi cung kính đưa cho Khưu Phụng Tiên.
Khưu Phụng Tiên hỏi: “Cái đĩa đâu rồi?”
Viên cảnh sát râu ngắn ngớ người: “Đĩa gì cơ?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Vừa rồi các anh lấy được chiếc đĩa phim đồi trụy, chẳng phải nói nó là của tôi hay sao?”
Cảnh sát râu ngắn mặt ngắn lại, vội vàng ho một tiếng rồi nói: “Tôi nhầm, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Trương Dương nói: “Tôi cảm thấy đây không phải hiểu lầm.”
Lý Bá Bình thầm kêu khổ, đúng là ứng nghiệm một câu, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, gã đã nhận ra, sự việc tối hôm nay có lẽ không dễ dàng giải quyết ổn thỏa được. Lý Bá Bình nhẫn nại nói: “Vị đồng chí này…”
Trương Dương ngắt lời của gã không hề khách sáo: “Anh không quen tôi à?”
Lý Bá Hành cười xòa nói: “Không quen thật!” Giờ đây có đánh chết gã cũng không thể thừa nhận, nếu như thừa nhận gã biết hắn, thì chẳng phải là tự tìm cái khó cho mình hay sao?
Trương Dương nói: “Ai bảo anh đến điều tra tôi? Anh nói cho tôi người ấy ra đây!’
Lý Bá Bình nói: “Vị đồng chí này, đã nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà! Thế này đi, tôi bảo hai cảnh sát này chính thức xin lỗi hai người, rồi đưa hai người về khách sạn, tiền phí khách sạn tối nay của hai người đều do chúng tôi phụ trách chi trả, anh thấy có được không?”
Thái độ của Lý Bá Bình khá tốt, gã nhịn nhục không nói gì vì biết rằng đối phương là ai rồi, đó chính là chủ nhiệm thể ủy Trương Dương, không cần nói đến có những ai đứng sau người ta, chỉ cấp bậc của người ta là chính ở, đã là điều gã không thể đắc tội nổi, hôm nay bị Phòng Tâm Vĩ làm hại, nếu như biết trước thân phận của Trương Dương, thì Lý Bá Bình có thế nào cũng không để xảy ra chuyện này.
Trương Dương nói: “Xem ra anh không muốn biết xem tôi là ai.”
Lý Bá Bình cười nói: “Không cần điều tra nữa đâu, tôi tin rằng hai người trong sạch.”
Trương Dương nói: “Đừng ngại, thật ra tôi mang cả chứng minh thư rồi, cả thẻ công tác nữa, anh cứ xem đi.”
Lý Bá Bình mặt nóng bừng bừng, mẹ kiếp thế này là thế quái nào cơ chứ, mình chẳng phải là đang đớn hèn hay sao? Sao lại vướng vào một sao quả tạ như thế này, Lý Bá Bình vốn muốn xuề xòa cho xong chuyện này, nhưng Trương Dương đã làm thật, thì gã có muốn giấu cũng không thể nào giấu được.
Trương Dương đưa thẻ công tác cho Lý Bá Bình, Lý Bá Bình nhận cũng không đúng, mà không nhận cũng chẳng xong, đương nhiên gã biết rằng Trương Dương là ai, giờ đây người ta đã nói toạc móng heo với gã, đầu óc Lý Bá Bình quay mòng mòng, dù là có quay đến mấy cũng không thể nghĩ ra được làm thế nào để ứng phó với tên này, cầm thẻ công tác trong tay, mà gã cảm giác nặng như chì vậy, Lý Bá Bình vẫn lấy ra xem, tên này cũng được coi là có chút năng lực, dù là trong tình trạng bấy giờ, gã vẫn có thể giả đò, Lý Bá Bình tỏ ra một bộ dạng ngạc nhiên: “Ôi chà, hóa ra là chủ nhiệm Trương, thật là rồng đến nhà tôm, thế mà tôi lại không nhận ra, thật đúng là hiểu lầm!” Gã nói với hai thủ hạ của mình: “Hôm nay may cho các anh đấy nhé, gặp phải chủ nhiệm Trương của thể ủy chúng ta. Anh ấy rộng lượng không thèm chấp các anh, còn không mau xin lỗi chủ nhiệm Trương đi.”