Dịp giáng sinh không có mấy ý nghĩa quan trọng với người trong nước, nhưng đối với nước Mỹ thì có lẽ giờ này rất náo nhiệt, Trương Dương gọi một cuộc điện thoại cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng đang tham quan phỏng vấn, chưa nói được mấy câu liền cụp máy, Trương Dương do dự một lúc rồi lại gọi cho Sở Yên Nhiên, cố gắng nói với cô câu chúc mừng giáng sinh, tên này gần đây xem không ít phim Mỹ, giáng sinh dường như là một điều có thể thúc đẩy tình cảm nam nữ, nhưng điều làm cho Trương Dương thất vọng là, Sở Yên Nhiên không nghe điện thoại của hắn. Trương Dương phát hiện thời gian không những không thể làm cho tình cảm của hắn với Sở Yên Nhiên giảm bớt, mà còn làm cho nó ngày càng sâu đậm, hắn quyết định tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Sở Yên Nhiên, nói về quá khứ của họ, nói về hiện tại của họ, và nói về cả tương lai.
Tiêu Diêu Mẫn gõ gõ vào cánh cửa phòng, làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Trương Dương, Trương Dương ngước đầu lên cười với cô ấy.
Tiêu Diêu Mẫn đặt văn kiện đã chuẩn bị xong lên bàn của hắn: “Chủ nhiệm Trương, đây là một vài văn kiện đợi anh phê chuẩn, buổi họp chiều nay của chúng ta có tiến hành không?”
Những việc này vốn để Phó Trường Chinh làm, sao Tiêu Diêu Mẫn lại đích thân tới đây? Trương Dương rất nhanh đã nghĩ ra, Phó Trường Chinh vì nhà có việc, nên xin nghỉ phép về Giang Thành mấy hôm, Thường Hải TÂm cũng đã về Lam Sơn, vì gần đây không có việc gì quan trọng, Trương Dương để cho họ nghỉ, bao gồm cả Cao Liêm Minh cũng chuẩn bị về Đông Giang ăn tết tây rồi mới quay lại.
Trương Dương lắc đầu nói: “Không họp nữa, dù sao cũng chẳng có việc gì quan trọng.”
Tiêu Diêu Mẫn nói: “Công tác báo danh của việc chạy vòng quanh thành phố mừng tết tây rất thuận lợi, có rất nhiều đơn vị tham gia báo danh.”
Trương Dương nói: “Mượn cơ hội này tuyên truyền cho tốt về thế vận hội tỉnh.”
Tiêu Diêu Mẫn nói: “Tổng cộng đã làm 30000 chiếc áo văn hóa, chuẩn bị đến ngày tết dương lịch sẽ phát cho mọi người.”
Trương Dương nói: “Sự việc này giao cho cô và chủ nhiệm Lý rồi, tóm lại nhất định phải làm cho to tát vào, nhân cơ hội này cổ động tinh thần thể dục của Nam Tích chúng ta, làm cho ý thức tập thể dục ăn sâu vào trong lòng toàn dân.”
Tiêu Diêu Mẫn có thể nhận ra Trương Dương hơi mệt mỏi thiếu tinh thần, cô cười gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: “Các vị lãnh đạo thị ủy vẫn cần chủ nhiệm Trương đích thân đi làm việc.”
Trương Dương gật đầu nói: “Phó thị trưởng Lý và phó thị trưởng Cung đã đồng ý tham gia rồi.”
Tiêu Diêu Mẫn nói: “Anh có cần phải nhìn qua về tuyến đường không?”
Trương Dương xua xua tay nói: “Các cô tự xem rồi quyết định đi, các cô làm việc thì tôi rất yên tâm.”
Tiêu Diêu Mẫn nghe hắn nói vậy cũng không tiếp tục làm phiền nữa, đứng dậy cáo từ.
Trương Dương tiễn Tiêu Diêu Mẫn ra cửa, thì nghe bên ngoài vọng vào tiếng cãi vã, âm thanh một người con gái mang chất giọng Hồng Kong vang lên: “Có nhầm lẫn gì không vậy? Sao lại không để cho xe của tôi vào chứ?”
Người bảo vệ nói: “Thể ủy chúng tôi có quy định, xe ở bên ngoài đều phải đặt ở bãi đỗ xe Nam Dương Quốc tế.”
“Chủ nhiệm của các anh là sư phụ tôi!”
Trương Dương nhìn theo hướng âm thanh, thì thấy An Ngữ Thần mặc chiếc áo da trắng, đeo kính râm đứng ở ngoài cửa, một bên là chiếc Cadillac, chiếc xe này Trương Dương trông quen quen, rất nhanh đã nhớ ra đó là xe của Kiều Mộng Viện.
Bảo vệ nhìn An Ngữ Thần một cách kì lạ, rồi nhoẻn miệng cười: “Chủ nhiệm của chúng tôi làm sao có đồ đệ lớn như vậy được?”
An Ngữ Thần từ trước đến giờ tính khí đều không ra gì, tức giận nói: “Anh có mở hay không? Có tin tôi đâm xe vào cửa nhà các anh không?”
“Cô dám!”
An Ngữ Thần đã mở cửa xe bước lên rồi, trên thế gian này chẳng có gì cô không dám làm cả.
Trương Dương vội vàng chạy đến, nói với bảo vệ: “Mở cửa! Mở cửa!”
An Ngữ Thần đã khởi động xe, thấy Trương Dương chạy ra, trên mặt nở nụ cười, cô lái chiếc xe vào trong thể ủy, đẩy cửa xe nhảy xuống, kháng nghị với Trương Dương: “Trương Dương, tôi từ xa đến thăm anh, mà lại không được vào cửa, anh thật tốt đấy nhỉ.”
Trương Dương cười nói: “Đây là đơn vị nhà nước, chẳng ai quen cô, bảo vệ giữ đúng trách nhiệm của mình cũng là điều nên làm.”
An Ngữ Thần nói: “Chính phủ thành phố chính phủ tỉnh cũng không nói không cho xe vào, một cái thể ủy thành phố Nam Tích nhỏ tí này của các anh sao lắm quy định thế?”
Trương Dương biết rằng cô từ trước đến giờ đều không giấu được điều gì trong lòng, chỉ trong sân nói: “Gần chỗ làm, chỉ có thể dừng 4 chiếc xe, thật sự chẳng còn cách nào.”
An Ngữ Thần nhìn tòa nhà làm việc rách nát của họ, lắc đầu nói: “Chỗ này còn chẳng bằng phòng làm việc của Xuân Dương.”
]Trương Dương cười nói: “Mặc dù rách nhưng vẫn tránh được bão gió, chúng tôi làm việc ở đây, chứ có phải là ham hố hưởng thụ gì đâu, làm sao giải thích cho thiên kim tiểu thư của tầng lớp tư sản như cô hiểu được.” Hắn vừa nói vừa dắt An Ngữ Thần đến phòng làm việc của mình.
An Ngữ Thần không ngồi xuống ghế sô pha, đến ngồi vào chiếc ghế làm việc của Trương Dương, rồi quay một vòng, dựa đầu vào ghế rất thoải mái nói: “Ừm, cảm giác không tồi.”
Trương Dương cười ngồi lên ghế sô pha: “Sao đột nhiên lại đến Nam Tích thế này? Trước đó cũng chẳng nói với tôi một tiếng!”
An Ngữ Thần nói: “Hôm nay là ngày gì?”
“Giáng sinh!” Trương Dương nói xong lại nói thêm một câu: “Nhưng giáng sinh có liên quan gì đến cô sao?”
An Ngữ Thần trừng mắt với hắn: “Tôi ăn giáng sinh một mình ở Hồng Kong rất chán, vì thế quyết định đến đại lục.”
Trương Dương nói: “Đại lục đâu có ngày giáng sinh!”
An Ngữ Thần nói: “Sau khi tôi xuống máy bay ở Đông Giang đã tìm đến Mộng Viện, cô ấy phải đi cùng người nhà đến kinh thành, không có thời gian ở cùng tôi, vì vậy để lại chiếc xe cho tôi dùng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, người thân trong đây chỉ có một mình anh nữa thôi, vì thế chỉ có thể đến chỗ anh.”
Trương Dương nghe đến hai chữ người thân, trong lòng cảm thấy ấm áp, giữa hắn và An Ngữ Thần quả thật không phải người thân mà đúng người thân, từ khi An lão tạ thế, An Ngữ Thần chẳng còn mấy người nhà, và hắn nhất định cũng nằm trong số đó.
Trương Dương rót cho An Ngữ Thần một cốc trà nói: “Nha đầu, gần đây sức khỏe thế nào rồi?”
An Ngữ Thần cười nói: “Rất tốt, tôi đoán rằng có thể sống đến 97 tuổi!” Mặc dù cô nói nhẹ nhàng, nhưng với Trương Dương lại cảm thấy buồn, đến giờ, hắn vẫn không tìm được cách để chữa triệt để căn bệnh của An Ngữ Thần, nghĩ đến lời ủy thác của An Lão, Trương Dương cảm thấy xấu hổ, nhất định hắn phải làm tốt việc này, hoàn thành di nguyện của An lão.
An Ngữ Thần nói: “Đúng rồi, tôi có mang cho anh ít quà từ Hồng Kong, anh đợi chút nhé!”
Trương Dương nhìn cô gái chạy hộc tốc ra ngoài, cười lắc đầu, đột nhiên hắn phát hiện ra mấy năm gần đây những người xung quanh hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng An Ngữ Thần chưa bao giờ thay đổi, cô luôn luôn là một An tiểu yêu yêu ghét phân minh, luôn là một nha đầu điên không vừa ý là có thể ra tay đánh người ở hương Hắc Sơn Tử, trong xã hội ngày càng hám lợi này, người có thể giữ được vẻ thuần chất như vậy quả khó kiếm.
An Ngữ Thần mang đến cho Trương Dương một chiếc điện thoại Ericsson, chiếc điện thoại rất nhỏ, so với chiếc điện thoại hình thuyền Motorola kia của Trương Dương, chiếc này nhỏ hơn rất nhiều, cầm trong tay vừa vặn, Trương Dương hiếu kỳ nói: “Cái này cũng là điện thoại à?”
An Ngữ Thần cười nói: “Cục gạch kia của anh là điện thoại cũ rồi, đây là điện thoại kĩ thuật số, tôi cũng tặng Mộng Viện một chiếc.”
Trương Dương cười nói: “Hối lộ nhé!”
An Ngữ Thần nói: “Coi như tiền viện phí đi, anh chữa bệnh cho tôi, tôi trả tiền viện phí cho anh là chuyện đương nhiên!”
Trương Dương cũng không khách sáo với cô ấy, đút điện thoại vào túi, thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
An Ngữ Thần nói: “Nam Tích các anh vẫn chưa mở mạng kĩ thuật số, Mộng Viện giúp mở một số ở Đông Giang, anh chỉ cần dùng, tiền điện thoại cô ấy giải quyết cho anh.”
Trương Dương nói: “Cô quan tâm đến tôi vậy, chẳng phải tôi trở thành kẻ bám váy vợ rồi sao?”
An Ngữ Thần đỏ mặt: “Anh là sư phụ của tôi, nói lời này với tôi không thấy dơ à?”
Trương đại quan nói: “Vậy được, tôi coi như cô hiếu kính với tôi, và chấp nhận nó.”
An Ngữ Thần nhìn thời gian, thấp giọng nói: “Bao giờ thì làm xong?”
Trương Dương nói: “Ý gì?”
An Ngữ Thần nói: “Tôi từ xa thế này đến Nam Tích, chẳng lẽ anh không định đi chơi với tôi chút à?”
Trương Dương nói: “Ăn giáng sinh? Người Trung Quốc đâu có thói quen đó?”
An ngữ Thần kéo người hắn từ ghế sô pha lên: “Đi đi, đừng mặt mày đau khổ ở đây nữa, thật ra cuộc sống rất tươi đẹp đấy.”
Thật ra cuộc sống rất tươi đẹp, Trương đại quan hầu như đều đối diện với cuộc sống bằng một nụ cười, hắn đã cùng An Ngữ Thần có một ngày giáng sinh ấn tượng sâu sắc nhất, đến nhà thờ, Trương Dương lần đầu tiên trong đời được nghe hát hợp xướng, nếm được cái gọi là rước lễ, đột nhiên phát hiện ra không phải không có ai để ý đến ngày lễ Giáng sinh này, rất nhiều nam nữ thanh niên đã trao cho ngày lễ phương tây này một ý nghĩa lãng mạn.
An Ngữ Thần rất vui vẻ, sinh mạng của cô vốn đã ngắn ngủi hơn người khác rất nhiều, tại sao không sống cho vui vẻ chứ? Khi đi qua tiệm pháo hoa, An Ngữ Thần đột nhiên muốn đốt pháo hoa, cô dừng chiếc xe Jeep trước cửa hàng pháo hoa, vì vẫn còn một thời gian nữa mới đến tết âm lịch, vì vậy việc làm ăn của tiệm pháo hoa không tốt lắm, An Ngữ Thần mua hết tất cả những pháo hoa loại to, cốp đằng sau của chiếc xe đã đầy ắp, và cũng nhét hết cả không gian của xe