Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nói đến đây, ông ta rút ra một hộp thuốc, chuẩn bị đưa cho khách hút, thì Khương Lượng đã cản ông ta lại và nói: “Hút của tôi đây là được rồi!” Gã lấy ra một hộp Hồng Tháp Sơn ở trong túi, rồi rút một điếu đưa cho Chu Hữu Lượng, số còn lại đặt trên bàn.

Chu Hữu Lượng nhìn hộp thuốc rồi nói: “Thật là ngon, Hồng Tháp Sơn.”

Trương Dương nói: “Bí thư Chu, nếu ông thích tí nữa tôi sẽ tặng ông một cây. Đợi chút nữa tôi lấy cho ông.”

Chu Hữu Lượng nói: “Làm sao tôi làm thế được, tôi sao có thể nhận đồ của các anh, vậy chẳng phải thành nhận hối lộ rồi sao?” Trương Dương thầm cười, hối lộ cái con khỉ móc, một bí thư chi bộ như ông có muốn nhận hối lộ cũng không có cái cơ hội đó.

Chu Hữu Lượng hút một hơi, rồi phả ra một đám khói, chậm rãi nói: “Lúc đó cha tôi là bí thư đảng ủy của thôn Tiểu Thạch Oa, những thanh niên này do cha tôi phụ trách, ông ấy rất rõ về những việc này.”

Trương Dương mừng rỡ nói: “Bí thư Chu, xin hỏi ông ấy giờ đang ở đâu?”

Chu Hữu Lượng thở dài nói: “Năm kia cha tôi đã qua đời rồi!”

Khương Lượng và Trương Dương nhìn nhau, hai người đều cảm thấy thất vọng vô cùng.

Khương Lượng nói: “Trong thôn có lẽ còn người biết chuyện này chứ?”

Chu Hữu Lượng nói: “Những người phụ trách chuyện đó giờ đều không còn nữa, hay là, các anh đến tìm kế toán cũ để hỏi xem ông ấy có giúp được gì không.”

Chu Sơn Hổ chủ động nói: “Để tôi dẫn các anh đi.”

Chu Hữu Lượng tiễn họ ra cửa, liền nói một câu: “Tôi không cần thuốc đâu nhé!” Không phải là ông ta không cần, mà là đang nhắc nhở Trương Dương đừng quên cho ông ta cây thuốc.

Trương Dương cười, hắn đến chiếc xe Pika lấy ra ba cây, đưa hai cây cho Chu Sơn Hổ nói: “Hổ Tử, hai cây thuốc này, một cây tặng cho ông cậu, một cây cậu tự để lại cho mình hút nhé.”

Chu Sơn Hổ lắc đầu nói: “Tôi không lấy đâu, vừa nãy các anh kéo xe giúp tôi, nếu không thì chắc chắn nó bị kẹt ở đường rồi, tôi cảm ơn các anh còn không kịp, làm sao có thể nhận đồ của các anh được chứ?”

Trương Dương nói: “Vậy thì cầm lấy cây thuốc này, tí nữa đưa cho ông cậu.”

Chu Sơn Hổ nói: “Ông ấy đã nói là không cần rồi mà, các anh không phải đưa cho ông!” Từ khẩu khí của tiểu tử này có thể thấy được rằng, cậu ta cũng chẳng mấy thích thú người ông này.

Khương Lượng nói: “Kế toán cũ ở đâu vậy…”

Chu Sơn Hổ nói: “Ở căn nhà đá đằng trước.”

Khương Lượng ngước đầu nhìn, đằng trước đều là nhà đá, cũng chẳng biết cái nào vào với cái nào.

Chu Sơn Hổ nói: “Ngôi nhà có trồng một cây ngô đồng ở đằng trước chính là nhà ông ấy!”

Kế toán cũ Chu Hữu Kim đã hơn bảy mươi tuổi, nghe nói có người từ Giang Thành nói, hỏi về chuyện thanh niên về quê năm xưa, ông ta nhìn đám lửa mơ màng một lúc lâu mới nói: “Sự việc đã qua đi hơn hai mươi năm rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.”

Khương Lượng nhắc ông ấy: “Ông Chu à, ông thử nghĩ kĩ xem, lúc đó trong số những người đến hương của ông tình nguyện, có ai tên là Hứa Thường Đức không?”

Chu Hữu Kim nghĩ một hồi lâu: “Hứa Thường Đức? Nghe có vẻ quen lắm, nhưng tôi không nhớ ra…”

Trương Dương lấy tấm ảnh đó ra đưa cho Chu Hữu Kim nói: “Ông Chu, ông hãy nhìn bức ảnh này, bên trên bức ảnh có ai ông trông quen mặt không?”

Chu Hữu Kim nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng lắc đầu nói: “Không biết, tôi chẳng biết ai cả…, nhìn thì có vẻ hơi quen thuộc, nhưng tôi không nhớ ra nữa.”

Vợ của Chu Hữu Kim nói: “Các anh đừng hỏi ông ấy nữa, mấy năm gần đây đầu óc ông ấy không còn minh mẫn, đừng nói là chuyện trước kia, dù là chuyện mới xảy ra, ông ấy cũng sẽ quên mất tức thì. Sự việc thanh niên về quê đến giờ đã nhiều năm như vậy, còn ai mà nhớ nữa. Khi đó những người phụ trách công việc này, giờ đây hầu như đã qua đời cả rồi. Đầu óc của ông già nhà tôi không còn minh mẫn nữa.”

Trương Dương nói: “Bà à, có lẽ vẫn có người nhớ chứ ạ, khi đó thanh niên về quê không thể nào một mình về được, không thể không liên hệ với dân làng chứ.”

Bà cụ nói: “Các anh đến trường học đi, lúc đó hiệu trưởng Trần khá gần gũi với họ, đều là thanh niên về hương cả, có lẽ ông ấy biết một chút gì đó.”

Trương Dương lại nhìn Chu Hữu Kim, ông già đã bắt đầu ngáy khò khò trên chiếc ghế, thời gian chẳng tha cho con người, có lẽ chẳng tìm kiếm được manh mối nào từ ông già này nữa.

Rời khỏi nhà của kế toán cũ, tuyết bên ngoài vẫn cứ rơi, không những không nhỏ đi, mà còn rơi dày đặc hơn trước, Chu Sơn Hổ nói: “Trường học cách chỗ chúng tôi còn một dặm, hôm nay chúng ta còn qua đó à?”

Khương Lượng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn đồng hồ, thở dài nói: “Vốn còn định hôm nay là về Giang Thành luôn, vậy mà đã sắp năm giờ rồi.”

Chu Sơn Hổ nói: “Tuyết to thế này, không thể về được đâu, quá nguy hiểm, tôi ở một mình thôi, nên ở trong nhà vẫn còn chỗ. Nếu như các anh không chê, thì ở lại nhà tôi một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa các anh ra khỏi núi.”

Trương Dương gật đầu. Mặc dù đã đến được thôn Tiểu Thạch Oa, nhưng sự việc vẫn chưa điều tra được gì, hắn đương nhiên không muốn từ bỏ mất công như thế này. Trương Dương nói: “Hổ Tử, hôm nay đã làm phiền cậu nhiều quá rồi.” Chu Sơn Hổ cười nói: “Phiền gì đâu, các anh có phải là không giúp tôi đâu, có điều muốn đến trường học, thì chúng ta phải đi mau, nếu không tí nữa tuyết sẽ dày đặc hơn, mà đường lại không dễ đi.”

Một chút đường núi này chẳng thành vấn đề với Trương Dương, nhưng Khương Lượng thì không đọ được với hắn, chẳng đi được bao lâu, gã đã tụt lại đằng sau, thở dốc nói: “Hôm nay tôi đã cảm nhận được gian nan của hồng quân khi họ phải trèo đèo lội suối rồi, cuộc sống hạnh phúc đến thật chẳng dễ dàng chút nào.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Chỉ là leo núi tuyết thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng như anh nói chứ.”

Khương Lượng nói: “Sớm biết thế này, tôi đã bảo Đỗ Vũ Phong đi cùng cậu rồi…Cậu ấy từ trong núi ra….Leo núi là nghề của cậu ấy…”

Chu Sơn Hổ cười nói: “Anh à, chẳng còn bao xa nữa đâu, trời lạnh thế này, chúng ta đi lại nhiều mới ấm được.” Họ leo lên dốc tuyết, Chu Sơn Hổ chỉ vào lá cơ đỏ đang tung bay trên cột cờ nói: “Chính là ở đó!”

Trương Dương nói: “Tuyết lớn thế này, mà vẫn còn học sinh đi học sao?”

Chu Sơn Hổ nói: “Không đâu, hôm nay là chủ nhật mà!”

Khương Lượng nói: “Chủ nhật mà hiệu trưởng cũng không nghỉ à?”

Chu Sơn Hổ nói: “Hiệu trưởng Trần vẫn chưa lấy vợ, sống một mình. Nhà ông ấy chính là ở trường học.”

Trương Dương nói: “Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi…”

Chu Sơn Hổ nói: “Tầm năm mươi rồi thì phải, tôi cũng không biết nữa! Dù sao thì từ lúc nhỏ tôi đã học theo ông ấy, giờ đây ông ấy vẫn đang dạy ở trường này.”

Trương Dương nói: “Người như thế này thật hiếm gặp, một đời người cống hiến hết cho sự nghiệp giáo dục.”

Chu Sơn Hổ nói: “Tính khí của hiệu trưởng Trần hơi lập dị một chút, chút nữa khi gặp ông ấy, tốt nhất là các anh phải chuẩn bị tâm lý đi, người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy cười cả.”

Trương Dương cười nói: “Không sao, chúng tôi cố gắng nhường ông ấy là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi