Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lúc Trương Dương rời khỏi trại tạm giam, đúng lúc gặp phải Triệu Quốc Cường vừa mới đến đảm nhiệm phó cục trưởng cục công an Nam Tích, Triệu Quốc Cường mặc đồng phục biểu tình uy nghiêm thấy Trương Dương, chủ động đi đến hướng của hắn.

Tuy rằng không được tốt với Triệu Quốc Cường, nhưng mà Trương Dương vẫn mang mặt cười đến nghênh đón, chủ động vươn tay với Triệu Quốc Cường:" Cục trưởng Triệu, hoan nghênh anh đến Nam Tích làm việc"

Triệu Quốc Cường nhìn tay hắn mộ chút, nhưng không có ý đưa tay ra bắt lấy, cười như không cười nói: "Đến thăm Phạm Tư Kỳ?"

Trương Dương gật đầu.

Triệu Quốc Cường nói: "Hoạn nạn thấy chân tình, Phạm Tư Kỳ có thể có được một người bạn như cậu, hẳn là cảm thấy rất vui"

Trương Dương nói: "Bạn bè với nhau vốn nên như vậy"

Triệu Quốc Cường nói: "Tình cảnh người bạn của cậu chỉ sợ là không được tốt, công an chúng tôi đã chính thức khởi tố cô ta"

Trương Dương nói: "Xem ra công an cũng nhận định cô ta có tội"

Triệu Quốc Cường nói: "Chứng cứ vô cùng rõ ràng, cho nên lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, nếu như một người phạm tội, cho dù người đó có che giấu tốt, thì đến một ngay nào đó cũng phải bước ra vành móng ngựa, nhận lấy hình phạm của mình, chủ nhiệm Trương, cậu nói có đúng không?"

Trương Dương nghe ra ý ngoài lời nói của Triệu Quốc Cười, hắn mỉm cười nói: "Theo tôi được biết, phán đoán của công an các người cũng không phải là chính xác trăm phần trăm, bằng không thì trên đời này cũng sẽ không có án oan án sai, sẽ không có bồi thường quốc gia gì"

Triệu Quốc Cường cười ha hả nói:" Chủ nhiệm Trương quả nhiên lợi hại, trước khi tôi đến đã nghe đến một lời đồn, ủy ban thể dục đã làm thay công tác cho cục công an, bây giờ xem ra, năng lực của chủ nhiệm Trương quả nhiên đủ mạnh, mong rằng sau này cậu có thể tiếp tục chỉ đạo công tác của công an chúng tôi"

"Chỉ đạo thì không dám nhận, nêu ý kiến thì tôi dám nói, cục trưởng Triệu, tôi có học qua một khóa tâm lý học của tội phạm, một người khi phạm tội, đầu tiên là phải có động cơ, có nghĩ đến hay không, động cơ phạm tội của Phạm Tư Kỳ là gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Một người lý trí thì cần động cơ, mà một tên tội phạm điên cuồng thì không cần bất kỳ lý do nào cả'

Trương Dương nói: "Cục trưởng Triệu, bất luận chuyện gì cũng tồn tại nhân quả, trách nhiệm của các người không phải là tốn nghi phạm vào tù, mà là tìm ra tội phạm chân chính"

Mặt của Triệu Quốc Cường chợ thay đổi:" Cảm ơn đã chỉ giáo!" Nói xong câu đó, gã ta cũng không có ý dừng lại, đi nhanh về hướng trại tạm giam.

Trương Dương ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u, hắn rốt cục đã rõ vì sao Cao Liêm Minh lại không còn hy vọng trong chuyện của Phạm Tư Kỳ, vụ án bắt cóc này, trong lòng nhiều người đã chấm dứt rồi, công an đã cho rằng bọn họ bắt đúng người, có đủ bằng chứng chính xác, mục đích bọn họ đã đạt được, gia tộc của Phạm Tư Kỳ bởi vì chuyện xấu hổ của cô ta làm cho không còn mặt mũi, cho nên gia tộc nóng lòng muốn lấy lại quyền lực trong tay của cô ta, thậm chí là còn muốn lấy luôn cổ phần công ty. Bọn họ hận rằng Phạm Tư Kỳ không thể chết nhanh một chút, như vậy mới có thể diệt trừ ảnh hưởng đối với Phạm thị gia tộc. Không ai quan tâm đến sống chết của Phạm Tư Kỳ, không ai nghĩ đến biện pháp chứng minh Phạm Tư Kỳ vô tội.

Trương Dương không tìm được bằng chứng, nhưng mà hắn tin rằng Phạm Tư Kỳ vô tội, mỗi một việc trên đời này đều tồn tại nhân quả, Phạm Tư Kỳ thiếu động cơ phạm tội, bởi vì đầu tư vào cảng nước sâu thất bại, cô ta đem tiền đồ và số phận của mình ra đặt cược, thật sự là quá gượng ép. Trương Dương càng tin rằng chuyện này chính là một âm mưu, lợi dụng sự kiện bắt cóc để đẩy Phạm Tư Kỳ vào khốn cảnh, Phạm Tư Kỳ chỉ là vật hi sinh đáng thương. Theo tình huống hiện nay mà xem, thông qua pháp luật thì không cách nào cứu được Phạm Tư Kỳ rồi, nhưng mà hắn không thể mở to mắt nhìn Phạm Tư Kỳ đi vào trong tù, thời điểm phi thường, phải dùng biện pháp phi thường, Trương Dương nhớ đế Tần Manh Manh, lúc đầu hắn có thể giúp Tần Manh Manh tránh được một kiếp, hắn cũng có thể giúp Phạm Tư Kỳ lấy được tự do.

Ngả Tây Ngói Á được cậu của cô ta, Hi Lạp Ni đưa đến Nam Tích, làm cho Trương Dương không tưởng được chính là, lần này cùng đi với bọn họ còn có một người bạn quen của Lạp Khố Mã, chính là người quen của Trương Dương người Hoa quốc tịch Ấn Lạp Tư.

Nói đến mối quan hệ giữa Chu Vân Phàm và Lạp Tư, chắc rằng sẽ có pha màu sắc của hài kịch, lúc đầu Chu Vân Phàm bởi vì trốn tội nên đi ra nước ngoài, vất vả đi đến Ấn Độ, lúc đầu ông ta ở trong nhà cho thuê, mà chủ nhà lại chính là Lạp Khố Mã, Lạp Khố Mã là một vũ đạo gia có danh tiếng tại Ấn Độ, chính là một đạo diễn điện ảnh, trong lãnh vực đạo diễn đã có không ít thành tích. Chu Vân Phàm quen thuộc với các công ty điện ảnh tại Ấn Độ, chính là thông qua quan hệ của Lạp Khố Mã, Chu Vân Phàm mới mua một công ty điện ảnh sắp đóng cửa, nhanh chóng biến thành ông chủ của công ty điện ảnh, thân phận Ấn Độ của ông ta, cũng được Lạp Khố Mã đối phó, cho nên Lạp Khố Mã đến Trung Quốc đầu tiên là liên hệ với Chu Vân Phàm, con người của Chu Vân Phàm tuy là một kẻ dối trá, nhưng mà rất có nghĩa khí với bạn bè, nhất là người đã từng trợ giúp ông ta, Chu Vân Phàm tự mình lái xe đến Thượng Hải nghênh đón nhóm người Lạp Khố Mã, đưa bọn họ đến Nam Tích.

Chu Vân Phàm thu xếp một căn phòng tổng thống tại Nam Dương quốc tế, thu xếp cho nhóm người Lạp Khố Mã ở xong, lúc này mới gọi điện cho Trương Dương. Ông ta tuy rằng không phải là bạn của Trương Dương, nhưng mà cũng không phải là kẻ thù, ông ta rất thích người thanh niên Trương Dương này, nói chính xác hơn là kính nể, thực lực của Trương Dương từ lúc ông ta còn là Chu Vân Phàm đã được lĩnh giáo qua, bây giờ tuy rằng đã thành người Ấn Độ Lạp Tư rồi, nhưng mà sự kính nể đối với Trương Dương vẫn không thay đổi.

Trương Dương không ngờ rằng Ngả Tây Ngói Á lại đến Trung Quốc nhanh như vậy, càng không ngờ rằng Chu Vân Phàm lại có giao tình với bọn họ, khi hắn nhận được điện thoại, lập tức chạy đến Nam Dương quốc tế.

Lúc ra khỏi thang máy, Chu Vân Phàm đã gặp hắn ngoài cửa, thấy Trương Dương, Chu Vân Phàm nhiệt tình vươn hai tay ra: "Chủ nhiệm Trương, tôi đang định đến cửa lớn đón tiếp cậu đây"

Trương Dương cười nói: "Không cần long trọng như vậy, chúng ta đều là người quen, không cần khách khí" Hắn cầm lấy hai tay của Chu Vân Phàm, hai người ôm lấy nhau giống như là hai người bạn lâu ngày gặp mặt vậy, sở dĩ Trương Dương khách khí đối với Chu Vân Phàm như vậy, nguyên nhân lớn nhất cũng là do Hồ Nhân Như, lúc trước Hồ Nhân Như bị vụ án của Chu Vân Phàm làm liên lụy, thân rơi vào khốn cảnh, Chu Vân Phàm tuy rằng trốn ra nước ngoài, nhưng mà cuối cùng vẫn đen khoản tiền mình chôm trả về, chỉ từ điểm này mà nói, thì con người này coi như cũng có tình nghĩa. Trên thực tế, Chu Vân Phàm đã coi Hồ Nhân Như như là con gái của mình, đối với quan hệ của Hồ Nhân Như và Trương Dương, trong lòng ông ta cũng biết rõ.

Chu Vân Phàm nói: "Lạp Khố Mã là bạn của tôi, lúc tôi ở Ấn Độ, ông ta đã giúp tôi rất nhiều, nghe nói ông ta muốn tìm cậu, cho nên tôi cùng đi đến"

Trương Dương mỉm cười nói: "Lạp Tư tiên sinh đúng là kết bạn khắp thiên hạ, ngay cả bạn Ấn Độ cũng có"

Chu Vân Phàm cười ha hả nói: "Đừng quên tôi là quốc tịch Ấn"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi