Trương Dương không nói chuyện, lúc này Cao Liêm Minh đã đến, hắn và Trương Dương hẹn nhau đi đến bệnh viện thăm Phạm Tư Kỳ, Cao Liêm Minh đến chậm một chút, không thấy được thảm trạng tại hiện trường, thằng nhãi này tò mò đi thăm dò, bị Trương Dương đạp một cái văng qua một bên.
Mặt của Thường Hải Tâm trở nên tái nhợt, đứng ở xa xa, rốt cục đã không nhịn được, ngồi xổm xuống nôn ra, Trương Dương đi qua, vỗ nhẹ vào sau lưng của cô, thân thiết nói: "Không sao chứ?"
Thường Hải Tâm lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau miệng, cô vừa bị thảm trạng kia dọa, run giọng nói:" Tôi trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi"
Trương Dương thấy bộ dáng của cô, lo lắng cô trở về một mình có chuyện, nhẹ giọng nói:"Theo chúng tôi đến bệnh viện thăm Phạm Tư Kỳ đi, mọi người ngồi cùng một chổ trò chuyện với nhau, như thế sẽ giúp quên mau"
Thường Hải Tâm gật đầu.
Trương Dương giao chìa khóa xe cho Cao Liêm Minh, tâm sự của hắn ngày hôm nay rất nặng, tìm số điện thoại của Hà Trác Thành gọi qua, điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, Trương Dương lại gọi vào số điện thoại bàn của Hà Trác Thành, vẫn không có ai trả lời cả, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hà Trác Thành có thể đã trốn rồi.
Thường Hải Tâm cũng nhìn ra là tâm tình của Trương Dương ngày hôm nay có vẻ không được yên, thân thiết nói: "Anh có tâm sự?"
Trương Dương cười cười nói: "Nghe nói bệnh của Phạm Tư Kỳ rất nặng, làm bạn đương nhiên là phải quan tâm rồi"
Cao Liêm Minh vừa lái xe vừa nói: "Cô ta phát bệnh ngay lúc này thật ra lại là chuyện tốt, thời gian ra tòa có thể bị hoãn lại"
Trương Dương mở cửa sổ xe ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, hắn nhắc nhở mình cần phải tỉnh táo, thấp giọng nói:" Nếu bệnh tình của Phạm Tư Kỳ mà nghiêm trọng quá, thì có phải là có thể được thả hay không?"
Cao Liêm Minh nói: "hẳn là có thể, nhưng mà phải có chuyên gia khám và chữa bệnh giám định!"
Trương Dương cười chẳng đáng, nói: "Chuyên gia? Chờ bọn họ chữa tốt cho Phạm Tư Kỳ đi!"
.....................................
Phạm Tư Kỳ đến bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, khi bọn người Trương Dương đến bệnh viện, thì đúng lúc thấy Triệu Quốc Cường cũng có mặt, Trương Dương đi qua chào hỏi gã một tiếng: "Cục trưởng Triệu, tình huống của Phạm Tư Kỳ thế nào rồi?"
Triệu Quốc Cường nói: "Bây giờ triệu chứng phát bệnh đã coi như ổn, hẳn là không còn nguy hiểm tính mạng nữa, nhưng mà bác sĩ vẫn chưa đưa ra được bệnh chính xác"
Trương Dương nói: "Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?"
Triệu Quốc Cường lắc đầu: "Căn cứ theo kết quả thương lượng của chúng tôi và bệnh viện, trước khi cô ta tỉnh thì miễn gặp tất cả"
Cao Liêm Minh đi đến trước mặt của Triệu Quốc Cường, nói: "Anh Triệu, em là luật sư đại diện của cô ấy, anh cho phép một chút đi, em vào xem, nếu cô ta thật sự có chuyện gì thì, em biết tìm ai mà đòi tiền luật sư đây?"
Triệu Quốc Cường nói: "Không được! Chúng tôi đã thông báo cho người nhà của cô ấy, buổi sáng ngày mai người nhà của cô ấy sẽ từ Singapo đến Nam Tích" Lúc này y tá trong phòng giám sát đi ra, nói nhỏ với Triệu Quốc Cường: "Cục trưởng Triệu, bệnh nhân tỉnh rồi!"
Triệu Quốc Cường xoay người đi vào trong phòng bệnh, Trương Dương và Cao Liêm Minh cũng vội vã đuổi theo.
Triệu Quốc Cường vốn muốn đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ là suy nghĩ một chút liền thay đổi ý niệm trong đầu, để bọn họ vào cũng tốt, nhìn xem bọn họ nói cái gì.
Ba người thay đồ cách ly, rồi đi đến trước giường của Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ mang mặt nạ thở, mặt không chút máu, cả người suy yếu nằm trên giường bệnh, tuy rằng trong trại tạm giam Trương Dương đã nhắc nhở cô, bệnh nặng lần này chính là do hắn gây nên, nhưng mà Phạm Tư Kỳ thật sự cảm thấy rằng mình bệnh rồi, bệnh nặng lắm, một chút sức lực toàn thân cũng không có. Trong phạm vi nhìn không rõ của cô dần dần trở nên rõ ràng một chút, trong tầm nhìn xuất hiện ba bóng người, từ trong đó cô tìm được Trương Dương, cô muốn cười với hắn một cái, nhưng mà ngay cả sức để cười cũng không có.
Triệu Quốc Cường nói: "Phạm tiểu tỷ, cô cảm thấy thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?" Phạm Tư Kỳ tuy rằng có thể nghe rõ ràng, nhưng mà cô không muốn trả lời Triệu Quốc Cường.
Âm thanh của Trương Dương đã truyền vào trong lổ tai của cô, Trương Dương dùng truyền âm nhập mật để nói, có vài lời chỉ có thể nói cho một mình Phạm Tư Kỳ nghe mà thôi, Trương Dương nói: "Cô sẽ chịu khổ thêm mấy ngày nữa, bệnh tình sẽ từ từ nặng thêm, thân thể của cô cũng sẽ có thay đổi tương ứng, với tiêu chuẩn của bọn họ thì sẽ không trị hết bệnh cho cô, tôi sẽ nhờ Cao Liêm Minh làm phóng thích cho cô, chờ thời cơ chín mùi, tôi sẽ giúp cô xuất ngoại trị liệu"
Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương, không nói gì, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt của cô xuống.
Cao Liêm Minh và Triệu Quốc Cường đều cảm thấy kỳ quái, Phạm Tư Kỳ từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn một mình Trương Dương, mà còn rơi lệ nữa, lẽ nào Phạm Tư Kỳ có tình cảm với Trương Dương? cô ta không phải là đồng tính luyến ái sao? Mị lực của thằng nhãi Trương Dương này không ngờ lại khó đối phó như thế, ngay cả đồng tính mà cũng có thể động tâm vì hắn sao? Buồn bực thì buồn bực, nhưng những lời này không thể nói ra được.
Cao Liêm Minh nói: "Phạm tiểu tỷ, cô không cần lo lắng, chữa bệnh quan trọng hơn, thủ tục chuyển quyền tôi sẽ làm thay cho cô!"
Sau khi trưng cầu ý kiến của y tá chăm sóc, giúp cô cởi mặt nạ dưỡng khí xuống, Phạm Tư Kỳ suy yếu nói: "Luật sư Cao, tôi ủy thác cho cậu toàn quyền xử lý chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt, giúp tôi chuyển lời rõ ràng, trong lúc tôi bị bệnh, tất cả quyết định do ban giám đốc Tinh Nguyệt làm ra đều là phạm quy, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ..." Cô hít vào một hơi, lại nói: "Những người vào thăm, phải được sự đồng ý của tôi..."
Lúc rời khỏi phòng bệnh giám sát, Cao Liêm Minh không khỏi thở dài nói: "Tình huống của Phạm Tư Kỳ có vẻ không được tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng mắc bệnh nan y"
Trương Dương không nhịn được mắng: "Miệng quạ đen!"
Triệu Quốc Cường thở dài trong lòng, xem ra cho dù Phạm Tư Kỳ may mắn thoát khỏi sự thẩm lí và phán quyết của pháp luật, thì cũng khó thoát được sự chế tài của số phận, gã cũng vừa mới hỏi qua bác sĩ, tình huống của Phạm Tư Kỳ bây giờ không được tốt lắm, không ai ôm thái độ lạc quan cả.
Cao Liêm Minh biết xưa nay Triệu Quốc Cường và Trương Dương có nhiều mâu thuẫn, thấy ngày hôm nay là một cơ hội tốt, muốn giúp hai người bọn họ giải quyết hiểu lầm, hắn đưa ra lời mời đi ăn, Triệu Quốc Cường liền từ chối mà không cần suy nghĩ, gã lắc đầu nói: "Tôi còn có nhiều việc phải xử lý, không có thời gian uống rượu, hôm khác đi!" Trương Dương cũng không có tâm tình uống rượu, hắn cười nói: "Đã cuối năm rồi, tất cả mọi người đều bận, để sau này đi!"