Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Cố Doãn Tri nói sâu xa: "Bây giờ kết luận e là vẫn hơi sớm, phải xem kết quả cuối cùng, có một số việc cần phải có người đi làm."

Kiều Chấn Lương gật đầu: "Đúng vậy! Cũng phải có người đi làm."

Sau khi Kiều Chấn Lương tiễn Cố Doãn Tri về, Kiều Mộng Viện liền bước ra, ân cần nói: "Cha, bí thư Cố tìm cha có việc gì vậy?"

Kiều Chấn Lương thở dài: "Giai Đồng bị tai nạn xe ở Mỹ, bí thư Cố đang phải để tang con gái mình. Trong lòng ông ấy rất đau buồn, muốn tìm một người để tâm sự, ta cũng đành an ủi ông ấy chút."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con nghe nói Trương Dương cũng đã đi Mỹ."

Kiều Chấn Lương cười: "Bây giờ có rất nhiều lời đồn đại ở bên ngoài, chưa chắc đã đáng tin đâu! Không phải con và hắn là bạn tốt sao? Có thể gọi hỏi hắn mà!"

Kiều Mộng Viện không nói được gì, cô không phải là không có gọi điện cho Trương Dương, nhưng Trương Dương cứ như là bốc hơi mất, đột nhiên lặn mất tăm không thấy tin tức gì. Kiều Mộng Viện tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cực kì lo lắng. Cô bắt đầu ý thức được sự quan tâm của bản thân đối với Trương Dương đã vượt qua cả mình.

Lẻn vào nhà của Đường Ngọc Linh là chuyện đơn giải đối với Trương Dương, sau khi thăm dò cảnh sát đã rời đi, hắn bảo Triệu Thiên Tài xuống dưới lầu canh chừng, còn hắn đột nhập vào nhà Đường Ngọc Linh, phá cửa lẻn vào là cách trực tiếp đơn giản nhất. Nhà của Đường Ngọc Linh có ba phòng rất tiện nghi, đồ đạc xa hoa. Xem ra ả sống ở Mỹ tương đối xa xỉ giàu có, Đường Hưng Sinh tuy chết rồi nhưng Trương Dương cũng không lấy làm đồng cảm với loại người này cho mấy. Y sở dĩ có kết thúc như ngày hôm nay âu cũng là đúng người đúng tội, con gái y sống sung sướng như vậy cũng thực dễ đoán ra Đường Hưng Sinh đã tham lam không ít khi còn làm cục trưởng cục công an Nam Tích.

Trong phòng Đường Ngọc Linh có hai máy tính một bàn một lap, Trương đại quan nhân không hiểu cái nào mới có chứng cứ, đành cầm chiếc lap rồi sau đó rỡ cả cái cây của máy bàn đem theo.

Sự vệc đang tiến hành rất thuận lợi, Trương Dương đựng cả hai thứ vào túi, xốc lên đi ngênh nganh ra cửa chính.

Hắn để đồ vào trong xư, Triệu Thiên Tài chờ hắn lên xe xong suôi liền lập tức lái xe đi khỏi.

Triệu Thiên Tài nói: "Đi đâu đây?"

Trương Dương nói: "New York!" Rời khỏi Buffalo không lâu, trên đường tới New York thì gặp phải bão tuyết, hai người đành phải hủy bỏ kế hoạch đến New York mà tạm thời dừng ở một khách sạn dọc đường, đợi hết bão rồi mới tiếp tục hành trình.

Triệu Thiên Tài thuê một phòng có máy tính rồi lắp cây máy lấy được vào màn hình, máy cây đó không hề có mật khẩu, có thể dễ dàng mở vào tìm tòi, nhưng không phát hiện bất cứ tài liệu gì.

Hai người lại mở chiếc lap nhưng lại có mật khẩu nên không thể mở được. Triệu Thiên Tài thổi một tiếng sáo: "Xem ra bí mật ở trong cái này rồi!"

Trương Dương nói: "Phá mật khẩu đi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Phá mật khẩu cần phải có thời gian! Phải kiên nhân."

Đường Ngọc Linh tuy thiết lập mật mã nhưng điều này không làm khó gì Triệu Thiên Tài, y không chỉ là một kĩ sư xuất sắc mà còn là một chuyên gia máy tính đẳng cấp. Chỉ trong có ba phút, Triệu Thiên Tài đã giải mã được mật khẩu, y cười nói: "May mà tôi còn nhớ ngày sinh của cô ta!"

Trương Dương nói: "Không đâu cậu lại nhớ sinh nhật cô ta làm gì? Có hứng với cô ta hả?"

Triệu Thiên Tài cười không nói gì, trong lap có lưu giữ tài liệu cá nhân của Đường Ngọc Linh, xem qua vài ảnh chụp cho thấy cuộc sống của cô ta tương đối ăn chơi trác tán, có những tấm ảnh khỏa thân lộ liễu đến cả một người phong lưu trăng gió như Trương đại quan nhân cũng phải đỏ mặt, không cần phải nói đến Triệu Thiên Tài.

Trương Dương chửi mắng: "Giống hệt như cha cô ta, đều là thứ bỉ ổi lăng loàng...

Sự chú ý của Triệu Thiên Tài bị thu hút bởi một file tài liệu có khóa mật khẩu, chủ nhân của chiếc máy dặt mật khẩu cho tài liệu nhưng cũng chỉ là trình con nít phổ thông nên mật mã này không làm khó được Triệu Thiên Tài. Triệu Thiên Tài nhanh chóng phá khóa tài liệu này, trong đây có chứa một số ghi chép về khoản tham ô hối lộ của Đường Hưng Sinh. 04821, sinh nhật bí thư Từ; 20 vạn: 04928, con gái bí thư Từ kết hôn... Trương Dương nhìn đến mức trợn tròn mắt. Chín mươi chín phần trăm Bí thư Từ ở đây là Từ Quang Nhiên, hắn thực không hề nghĩ rằng Từ Quang Nhiên lại có câu kết với Đường Hưng Sinh, nhưng các con số liệt kê tiếp theo đó càng làm cho Trương Dương kinh hãi, những tài liệu mà Đường Hưng Sinh để lại có đề cập đến nhiều tầng lớp, các loại quan lớn làm hắn không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ trong đầu Trương Dương chỉ có thể dùng hai từ "chấn động" để miêu tả.

Triệu Thiên Tài lại chẳng biết gì hết về những người trong này, nhưng y cũng hiểu ý nghĩa của các con số này, nhỏ giọng hỏi: "những người này đều tham gia tham ô hối lộ sao?"

Trương Dương không nói gì, tài liệu mà Đường Hưng Sinh để lại đã vén ra một bức màn bí ẩn đen tối đáng sợ, chẳng trách có người muốn giết hắn. Trong file có không ít nhật ký của Đường Hưng Sinh, Trương Dương mở một bản trong đó.

..., đây là ngày đầu tiên tôi đến Canada, tôi vốn tưởng sẽ có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy nhẹ nhõm tí nào, ngược lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi nặng nề, sau cái chết của Tiếu Nguyệt, tôi mới phát hiện ra rằng tôi đã yêu cô ấy nhiều như thế nào. Nếu không phải bị áp lực thì tôi không muốn giết cô ấy, giờ rời khỏi cố thổ. Tại sao tôi vẫn cứ nghĩ đến những việc này? Tôi nên quên sạch tất cả đi, thậm chí quên luôn cả tên của mình, tôi không còn là Đường Hưng Sinh nữa, tôi không còn là người Trung Quốc...

...Đến đây đã được một tháng rồi, Lê Thúc là một con quỷ hút máu tham lam, tôi thực có chút hối hận vì đã tìm đến hắn, số tiền bao nhiêu năm tôi vất vả mới kiếm được, chỉ qua tay của hắn là thành hợp pháp. Giờ lại bị giảm giá tới mức thảm hại, mỗi lần nhìn thấy điệu cười tham lam không đáy của hắn là tôi chỉ hận một nỗi không thể rút súng ra, một phát bắn chết hắn, đây gọi là hổ lạc bình dương bị chó khuyển bắt nạt. Ở đây không phải là quê nhà của tôi, tôi đã phải trả giá rất nhiều, vì phải bảo toàn cho bọn họ mà ta phải tha hương xa xứ. Nhưng họ lại yên ổn vô lo, dựa vào cái gì chứ? Vì sao ta phải gánh chịu tất cả chứ? Vấn đề quyền nhập cư đã được giải quyết, tôi như được lột xác, chỉ soi vào gương là tôi cũng không dám nhận ra đây là mình. Tôi đã trả giá không biết bao là tinh lực và tài lực, có được lại chỉ là một nơi không phải nhà của mình. Dù tôi có được thân phận hợp pháp thì tôi vẫn là một kẻ ngoại lai...

....Hôm nay tự nhiên lại gặp một cố nhân trên phố, cậu ta từng là lãnh đạo tỉnh Vân An, cũng là vì lý do kinh tế mà chạy trốn tới đây, mà vừa khéo, cậu ta cũng đã đến tìm Lê Thúc, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm, hai người ngồi đối diện nói chuyện đột nhiên có cảm giác giống như là đều là kẻ lưu lạc phương trời, gặp nhau hà tất phải cần sự quen biết. Thì ra có rất nhiều kẻ làm quan thất thế bỏ trốn như chúng tôi, có người trốn được, có người che giấu rất giỏi, vẫn cứ tiếp tục ung dung sống tự do ở trong nước. Tiền của chúng tôi muốn rửa sạch phải thông qua những con quỷ hút máu như Lê Thúc, dù chúng tôi có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn phải chịu đựng gã, lẽ nào đây chính là báo ứng? Lẽ nào tiêu thứ của bất nghĩa thực sẽ không có kết thúc tốt đẹp sao....

Triệu Thiên Tài nói: "Tên Lê Thúc này có vẻ rất lợi hại."

Trương Dương nói: "Qua nhật ký Đường Hưng Sinh viết cũng đủ biết, Lê Thúc chuyên làm công việc rửa tiền cho đám tham quan trong nước, trong tay hắn không biết đang nắm giữ bao nhiêu mạng lưới quan tham." Điều làm Trương Dương thấy thất vọng là ghi chép trong máy lại không có thứ liên quan đến Hải Sắt phu nhân, xem ra người phụ nữ này rất giỏi che giấu.

Triệu Thiên Tài nói tiếp: "Tôi tin rằng, bất cứ sản nghiệp gì cũng có thị trường cả, tên Lê Thúc này thông qua rửa tiền để đạt được món lợi kếch sù."

Trương Dương đứng dậy, đi ra phía cửa sổ, nhìn ra phía ngoài tuyết đang rơi trắng xóa, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, hắn biết thứ tài liều Đường Hưng Sinh để lại có ý nghĩa như thế nào? Nếu tài liệu mật này bị vạch trần, chắc chắn sẽ khiến cho Nam Tích bị một vố chấn động chưa từng có.

Tối đó Đường Ngọc Linh liền báo cảnh sát bị mất cắp, hai chiếc máy tính bị ăn trộm nhưng những đồ đạc khác lại không bị động đến, Đường Ngọc Linh lo lắng vì những bức ảnh nhạy cảm mà ả để trong máy, cô ả sợ sẽ có người lợi dùng nó để uy nhiễu mình.

Lê Thúc cũng nhanh chóng biết được chuyện này, máy tính của Đường Ngọc Linh bị ăn trộm, sao kẻ trộm lại chỉ nhằm vào máy tính của cô ta, lẽ nào trong máy tính có thứ gì quan trọng? Lê Thúc nghĩ tới những bí mật Đường Hưng Sinh có thể biết được, nhất thời nảy sinh lo lắng. Gã ngồi trong biệt thự của mình ở New York, cầm ly rượu vang đỏ mà ưu tư nhìn chằm chằm vào lò sưởi phía trước. Lúc này gã cảm thấy không bình ổn chút nào, Đường Hưng Sinh tuy đã bị trừ khử như ý muốn nhưng cái tên tiểu tử bắt cóc Đường Ngọc Linh kia lại không bị cảnh sát bắt được, theo như lời khai của Đường Ngọc Linh đã khai sau khi chạy thoát có thể đoán được rằng, tội phạm có hai người trong đó có một kẻ không biết nói tiếng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi